Tại một khu biệt thự khác, trong căn phòng khách ở góc Tây Bắc trong nhà mới của nhà họ Châu, một ông lão quấn mình trong chiếc chăn nỉ dày cộp, tóc tai rũ rượi, gào thét nhảy bật dậy khỏi giường, điên cuồng lục lọi hành lý của mình. Khi nhìn thấy chiếc gương bị ép dưới đáy vali, trên khuôn mặt méo mó vì đau đớn của ông ta chợt lóe lên một tia mừng rỡ.
Nhưng khi chiếc gương đó soi vào mặt ông ta, nó bỗng nhiên nứt toác, rơi xuống đất vỡ tan tành. Ông ta ngây người một lúc, rồi lại trở nên điên loạn, tiếng kêu thảm thiết giờ đây tràn đầy sự tuyệt vọng.
Người nhà họ Châu nghe tiếng la hét liền chạy đến. Vừa mở cửa ra, họ thấy ông ta đang nằm trên sàn, cười ngây dại, nước dãi nước mũi tèm lem khắp mặt, hóa ra là đã bị điên.
"Chuyện, chuyện gì thế này? Đại sư, ông sao vậy?" Châu Hưng Văn kinh hãi khi thấy cảnh này, vội vàng tiến lên đỡ ông ta dậy, nhưng ông già vẫn chỉ cười ngờ nghệch.
Vị Đại sư này là người mà ông ta đã bỏ ra một khoản tiền lớn mời từ Tây Nam về, chỉ cần ra tay một chút là đã khiến Cố Trường Thanh phải khốn đốn rồi. Đại sư nói, chỉ vài ngày nữa Cố Trường Thanh sẽ tan cửa nát nhà, ông ta đang chờ xem trò hay đây, sao ông già này lại đột nhiên hóa điên!
Ông ta có năng lực và cũng đủ nhẫn tâm, rõ ràng ông ta giỏi giang hơn Cố Trường Thanh, chỉ vì Cố Trường Thanh có xuất thân tốt nên ông ta đã phấn đấu cả đời vẫn không thể bằng được gã đó. Mảnh đất đó rõ ràng ông ta cũng nhắm tới, nhưng cuối cùng lại rơi vào tay Cố Trường Thanh!
Giờ ngay cả Đại sư mời về cũng hóa điên, lẽ nào ông trời lại bất công đến mức này sao!
Châu Hưng Văn đang nghiến răng nghiến lợi thì chợt có một cơn gió thổi qua, cánh cửa đóng sập lại thật chặt.
Tiếp theo, ông ta nghe thấy một tiếng cười âm hiểm vang lên bên tai. Châu Hưng Văn hoảng sợ muốn mở cửa thoát ra ngoài, nhưng phát hiện cánh cửa không thể nào kéo ra được.
"Ai? Kẻ nào đang giả thần giả quỷ!" Châu Hưng Văn run rẩy cả hai chân, hét lớn.
"Châu Hưng Văn, không nhận ra giọng của tao sao?" Giọng nói rợn người vang vọng trong phòng. Châu Hưng Văn nhìn theo hướng phát ra âm thanh, trong những mảnh gương vỡ trên sàn, tất cả đều là khuôn mặt của người cha đã khuất của ông ta...
Sau khi đốt xong hình nhân giấy, Kỳ Vũ Thu vỗ tay: "Xong việc."
Cố Trường Thanh thấy xung quanh yên ắng, nhẹ nhõm thở phào: "Cảm ơn cậu Kỳ, vất vả cho cậu rồi."
Trời đã tối hẳn, trong nhà không có ai, Cố Trường Thanh định mời Kỳ Vũ Thu đi ăn ở chỗ khác, nhưng Kỳ Vũ Thu nghĩ mình đã ra ngoài cả ngày, tối không về nhà cũng không hay lắm, nên từ chối: "Trong nhà còn có người đang chờ, tôi phải về."
Cố Trường Thanh cười ý nhị: "Không ngờ cậu Kỳ tuổi trẻ như vậy đã kết hôn rồi, không biết cô gái nào có phúc như vậy, cưới được người tài giỏi lại còn biết lo cho gia đình như cậu Kỳ đây."
Kỳ Vũ Thu ngại ngùng không tiện nói rằng mình mới là người đi lấy chồng, chỉ ấp úng đáp qua loa.
Cố Trường Thanh đích thân đưa Kỳ Vũ Thu đến cổng Ngự Hà Loan. Thấy Kỳ Vũ Thu sống ở nơi tấc đất tấc vàng này, ông ấy cũng không hề ngạc nhiên, mà còn thầm nghĩ: Quả nhiên làm ngôi sao chỉ là sở thích của cậu Kỳ thôi, sống ở nơi này, còn thèm mấy đồng tiền cát-xê kia sao?
Kỳ Vũ Thu bày tỏ: Thật ra cậu đây rất thèm số tiền đó nha...
Sau khi xuống xe, Cố Trường Thanh cười nói: "Hôm nay đã quá muộn, tôi không làm phiền cậu và vợ nữa."
Nói rồi, ông ấy đưa cho cậu một phong bao lì xì: "Cậu thích đóng phim, tôi lại vừa hay có một người bạn lâu năm có con trai mở một công ty nhỏ, tôi sẽ về dặn dò ông ấy một tiếng, có dự án tốt nào nhất định sẽ giúp cậu để mắt."
Sau khi người đi, Kỳ Vũ Thu cầm phong bao với vẻ mặt phức tạp. Cậu thực ra muốn từ chối, chuyện đóng phim gì đó, cậu thật sự không giỏi chút nào!
Cậu mở phong bao ra, thấy ngoài một tờ séc còn có cả miếng ngọc cổ hình rồng kia. Tờ séc là ba triệu, còn miếng ngọc cổ này ngày trước Cố Trường Thanh đã mua với giá năm triệu.
Tính ra, cậu ra ngoài một ngày đã kiếm được tám triệu.
Kỳ Vũ Thu bình thản, tiền bạc mà, giờ trong mắt cậu, nó chỉ là một dãy số vô nghĩa thôi.
Dù sao thì, ba triệu này chẳng liên quan gì đến cậu, tất cả đều phải mang đi trả nợ.
Lưu Hạo tận tụy chờ sẵn ở cổng khu chung cư, thấy Kỳ Vũ Thu liền đi đến đón, đưa người đến tận cửa sân rồi mới rời đi.
Cậu gõ cửa, người ra mở cửa không phải là Mẫn Dục, mà là một ông lão tóc hoa râm, chải chuốt gọn gàng.
Ông lão vừa nhìn thấy cậu, liền gượng gạo nở một nụ cười không tự nhiên: "Mợ chủ về rồi ạ?"
Kỳ Vũ Thu: ???
Cái gì cơ?
"Mời cậu vào, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ cậu về thôi." Ông lão mở rộng cửa, nghiêng người mời Kỳ Vũ Thu bước vào.
Ông lão tự mình nói vài câu, nét mặt đã tự nhiên hơn nhiều, nói với giọng chân tình: "Vợ chồng son ấy mà, phải sống chung với nhau, thường xuyên gần gũi mới bồi đắp được tình cảm. Cậu chủ nhà tôi nhìn thì lạnh lùng vậy thôi, chứ trong lòng luôn nhớ đến cậu, còn đặc biệt dặn nhà bếp làm món hoa bách hợp hầm chân giò cho cậu đấy."
Nói rồi, ông còn cẩn thận và tò mò liếc nhìn bụng của Kỳ Vũ Thu.
Kỳ Vũ Thu: ...
Được rồi, xem ra ông lão này cũng là người biết chuyện cậu "mang thai".
Vào phòng ăn, Kỳ Vũ Thu nhìn thấy ngay Mẫn Dục đang ngồi cạnh bàn, người giúp việc đang dọn thức ăn lên.
"Đi đâu về đấy?" Mẫn Dục múc một bát súp chân giò đặt trước mặt cậu.
Kỳ Vũ Thu: "Ra ngoài đi dạo một chút."
Mẫn Dục cười nhẹ, không nói gì thêm.
Bữa tối cũng tương đối bình thường, bốn món một canh. Bụng Kỳ Vũ Thu đói kêu réo, không kịp hỏi han Mẫn Dục, cầm đũa lên là ăn ngay.
Trong thức ăn có rất nhiều hành và gừng thái sợi, cậu khó chịu gắp từng sợi ra, đĩa trước mặt nhanh chóng chồng chất một đống hành gừng nhỏ.
"Cậu không ăn hành gừng à?" Mẫn Dục hỏi. Thấy Kỳ Vũ Thu gật đầu, anh liền bảo dì giúp việc làm thêm hai món đơn giản khác.
Kỳ Vũ Thu đang hơi bực bội vì phải lựa thức ăn, thấy hai đĩa rau nhỏ không có hành gừng được dọn lên, cậu rất biết ơn mỉm cười với Mẫn Dục, nhân tiện ăn sạch hết đồ ăn cùng với một bát cơm đầy.
Chú Lưu vô cùng vui mừng nói: "Ăn nhiều vào mới tốt chứ, lúc này cần phải ăn nhiều để bổ sung dinh dưỡng."
Kỳ Vũ Thu: ...
Cậu sờ bụng mình, ăn nhiều quá, bụng nhỏ đã phình ra rồi!
Ăn xong, theo sự sắp xếp của Quản gia Lưu, hai người cùng ngồi ở phòng khách để "bồi đắp tình cảm".
Chú Lưu nói, bước đầu tiên để bồi đắp tình cảm là tìm hiểu lẫn nhau. Ông lão đã tốn rất nhiều công sức để tìm kiếm tất cả các tác phẩm từ khi Kỳ Vũ Thu bước chân vào nghề. Ngay khi hai người ngồi xuống ghế sofa, ông liền chọn một bộ trong số đó để bật lên.
Tiếng nhạc nền vui nhộn nhưng ngu ngốc vang lên. Chú Lưu tươi cười ngồi trên ghế sofa đơn bên cạnh, nhường chiếc ghế dài cho hai người họ.
Kỳ Vũ Thu xem rất thích thú, trước đây cậu cùng Sư phụ xuống núi làm việc, cũng từng xem diễn kịch ở nhà người ta, nhưng cậu không hiểu, chỉ xem cho vui mắt thôi, còn loại phim truyền hình này thì lại dễ hiểu ngay.
Chú Lưu chọn là một bộ phim thần tượng kinh phí thấp, kể về câu chuyện cô bé Lọ Lem và chàng công tử nhà giàu, cũ rích và sản xuất cẩu thả. Các diễn viên trong phim gần như phải tự lo trang phục, và gu thẩm mỹ khác người của Kỳ Vũ Thu lúc trước được thể hiện rõ ràng nhất trong bộ phim này.
Mẫn Dục ngẩng đầu lên trong lúc làm việc, liền thấy Kỳ Vũ Thu trên TV đang mặc áo sơ mi hồng cánh sen, quần bó ống nhỏ màu nâu, làm bộ làm tịch liếc mắt đưa tình.
Anh giật mình, vội vàng dời mắt, nhìn sang chàng trai thanh tú đang ngồi cạnh mình, mặc áo sơ mi trắng và quần jeans, mới thở phào.
Cứ bình thường thế này tốt hơn. Nếu Kỳ Vũ Thu mà thật sự mặc bộ đồ trong phim, anh thật sự không dám chắc mình có ném người ra ngoài hay không.
"Sau này, những đoàn phim ngay cả stylist cũng không thuê nổi như thế này, đừng tham gia nữa." Mẫn Dục liếc nhìn thêm lần nữa. Kỳ Vũ Thu trên màn hình đang ngồi dưới đất nhăn nhó, gào khóc thảm thiết, đúng là... nhức mắt!
Kỳ Vũ Thu đang xem say sưa, nghe thấy lời anh nói thì "à" một tiếng, rồi nghĩ một lát: "Sau này tôi sẽ ít nhận phim lại."
Cậu vốn tưởng đóng phim là thứ gì đó chỉ cần học là biết, giờ thì cậu đã hiểu, cái kỹ năng nói khóc là có thể gào lên như vậy, cậu thật sự không học được.
Cậu đi đóng phim chỉ là làm khó bản thân và làm khổ người khác mà thôi.
Mẫn Dục ngẩn người ra. Ý định ban đầu của anh là loại phim này chẳng có lợi ích gì, nếu muốn đóng thì nên tham gia vào các dự án lớn mới tốt.
Anh cứ nghĩ Kỳ Vũ Thu sẽ nhân cơ hội này để đòi tài nguyên từ anh. Đòi thì đòi thôi, giúp cậu liên hệ vài kịch bản có trọng lượng cũng chỉ là một lời nói của anh. Nào ngờ, nhóc con này lại một lần nữa vượt ngoài dự đoán của anh.
Một tập phim kết thúc, Kỳ Vũ Thu xem vẫn còn thòm thèm. Chú Lưu quay sang khen ngợi Mẫn Dục: "Mợ chủ diễn hay thật đấy."
Mẫn Dục bất lực: "Chú Lưu, con nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi cậu ấy là mợ chủ nữa. Với lại, kính lão của chú ở ngay cạnh TV đấy, lần sau xem TV nhớ đeo vào."
Chú Lưu cười ha hả: "Tôi thấy rõ mà! Tiểu Kỳ diễn hay thật, rôm rả lắm."
Ầm ĩ thì đúng là rôm rả thật. Mẫn Dục nhìn đứa nhỏ bên cạnh vẫn đang say sưa dán mắt vào màn hình, không hề thấy xấu hổ, cười rồi lắc đầu.
"Thôi, đến lúc nghỉ ngơi rồi." Mẫn Dục tắt TV, tiếng gào khóc thảm thiết trên màn hình cuối cùng cũng chấm dứt.
Chú Lưu cũng gật đầu: "Giờ này rồi, Tiểu Kỳ đi ngủ sớm đi, cậu chủ cậu cũng đi đi, ở bên Tiểu Kỳ một lát."
Nhìn theo hai người lên lầu, chú Lưu cười thầm rồi thở dài. Cậu chủ nhà ông giờ coi như đã có một gia đình rồi, đợi cậu chủ nhỏ ra đời nữa là trọn vẹn cả nhà!
Lên lầu, Mẫn Dục đưa người đến cửa phòng ngủ, cúi đầu nhìn cậu: "Video tôi đã xem rồi, cậu cứu đứa bé đó, làm rất tốt."
Hôm nay đi làm, anh nghe thấy mọi người bàn tán về chuyện Kỳ Vũ Thu cứu người, liền lên mạng tra thử. Không ngờ, anh lại thấy một Kỳ Vũ Thu mà anh chưa từng biết đến.
Trong video, chàng trai mới mười chín tuổi này bình tĩnh, quyết đoán và tự tin, hoàn toàn đảo lộn ấn tượng của anh. Một người như vậy, hoàn toàn khác so với Kỳ Vũ Thu mà anh nhận thức được.
Kỳ Vũ Thu gãi đầu, đó chỉ là chuyện tiện tay thôi, ai ở trong hoàn cảnh đó cũng không thể thấy chết mà không cứu được, cậu chỉ là tình cờ hiểu một chút những thứ người khác không hiểu mà thôi.
"Ngủ sớm đi." Mẫn Dục thấy tai nhóc con lại bắt đầu ửng đỏ, đột nhiên đưa tay ra, véo nhẹ lỗ tai cậu.
Kỳ Vũ Thu mơ hồ sờ sờ tai mình. Người này lên cơn gì thế, sờ lỗ tai cậu làm gì!
Mẫn Dục thấy vậy lại nảy sinh ý xấu, cười ẩn ý: "Theo lý mà nói, chúng ta đã kết hôn rồi, nên ngủ chung phòng đấy—"
Đến rồi đến rồi! Kỳ Vũ Thu cảnh giác nhìn anh. Mới gặp nhau có mấy lần, Mẫn Dục đã phải lòng cậu rồi sao?
Những lo lắng trước đây của cậu hoàn toàn đúng mà!
"Cái - Cái đó, không được!" Kỳ Vũ Thu lắp bắp nói. Đùa à, cậu đường đường là Lão Tổ của núi Thanh Dương, ngủ chung gì chứ!
Mẫn Dục nhịn cười nói: "Nhưng nể tình cậu đang 'mang thai', đành phải tạm thời ngủ riêng vậy."
"Ngủ ngon." Mẫn Dục giúp cậu mở cửa, đợi Kỳ Vũ Thu vào trong rồi tiện tay đóng lại.
Lúc này Kỳ Vũ Thu mới thở phào nhẹ nhõm. May mà Mẫn Dục này còn chút phong độ, nếu không cậu mà nổi giận lên, lỡ đánh tàn phế người ta thì có tội mất.