Khác với những gì Kỳ Vũ Thu nghĩ, cho đến khi giáo sư Đường hoàn thành việc phỏng theo bức tranh, phía Kỷ Khang Thành vẫn không có tin tức gì liên quan đến mẹ anh ta.
Đường Bằng Phó tất nhiên cũng đã biết chuyện cha Kỷ Khang Thành bị người nhà họ Tăng hãm hại, ông rất cảm khái nói với Kỳ Vũ Thu rằng đứa trẻ này quá nặng tâm tư, chuyện lớn như vậy mà lại không tiết lộ một chút nào cho họ.
"Dù sao nhà họ Tăng cũng được coi là gia tộc giàu có ở thành phố Bắc Kinh, anh ấy cũng sợ mọi người bị nhà họ Tăng để mắt, rồi rơi vào kết cục giống mình," Kỳ Vũ Thu nói.
Đường Bằng Phó thở dài: "Giờ chuyện của ba nó đã sáng tỏ, cũng xem như trút được một mối bận tâm. Chuyện lần này, thật sự phải cảm ơn cháu. Đứa trẻ Khang Thành này nếu không gặp cháu, chắc chắn sẽ bị hủy hoại."
Kỳ Vũ Thu lắc đầu cười: "Mọi nhân quả đều đã định trước, gia đình họ Tăng làm quá nhiều việc ác, chắc chắn sẽ bị trừng phạt vào lúc này."
Đường Bằng Phó cười một tiếng. Cái gọi là nhân quả này quả thật quá huyễn hoặc, người bình thường như ông cũng không thể hiểu nổi.
Giáo sư Đường dành bốn ngày để hoàn thành việc sao chép hoàn toàn bức tranh của Đường Vưu này. Ông cất bức gốc cẩn thận rồi giao cho Kỳ Vũ Thu, nói: "Ông đã chuyển hình ảnh ngọn núi trên bức tranh này cho mấy người bạn già kia rồi, chắc là một thời gian nữa sẽ có kết quả."
Kỳ Vũ Thu nhận lấy bức tranh, cảm ơn giáo sư Đường xong thì trở về phòng làm việc.
Để làm lộ lớp tranh ở dưới, cậu còn cần chuẩn bị thêm một số thứ khác. Hiện giờ trong tay cậu có sa kim, chu sa, còn thiếu vài nguyên liệu. Nhưng dù sao bức tranh đã ở trong tay cậu, không ai cướp đi được nên cũng không cần phải vội.
Còn về phía Hiệp hội, họ đã cố gắng đăng ký cho Kỳ Vũ Thu một thân phận là nhân viên ngoài biên chế, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến hoạt động riêng của cậu.
Mạc Quân đưa giấy chứng nhận đến nói: Một khi Hiệp hội Huyền học phát hiện nơi nào xảy ra sự kiện tâm linh, họ sẽ cử người đến kiểm tra. Nếu người trong Hiệp hội có thể giải quyết, thì tự giải quyết. Nếu không giải quyết được, họ sẽ ủy thác cho các môn phái khác, và phần thưởng cho những ủy thác này luôn rất hậu hĩnh.
"Thầy Ngô nói, sau khi cậu Kỳ đăng ký, sau này có việc gì sẽ ưu tiên xem xét bên cậu, thù lao tất nhiên sẽ giống như ủy thác cho người khác."
Kỳ Vũ Thu nhìn giấy chứng nhận trong tay. Việc Hiệp hội Huyền học làm này cũng xem như tạo điều kiện thuận lợi cho cậu. Dù sao một Hiệp hội lớn như vậy, xác suất phát hiện sự kiện tâm linh lúc nào cũng cao hơn cái phòng làm việc nhỏ bé của họ.
Sau này không cần phải lo không có việc để làm nữa rồi.
"Vậy sau này chúng ta là đối tác rồi nhỉ, hợp tác vui vẻ nhé." Kỳ Vũ Thu cười híp mắt nắm tay Mạc Quân, "Đồng chí Mạc Quân này, tôi còn có một ý tưởng, anh có thể về bàn bạc kỹ với thầy Ngô. Từ ngày mai tôi sẽ mở lớp dạy học, anh có hứng thú tham gia không?"
Mạc Quân nghe vậy mở to mắt, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Cậu Kỳ, cậu không đùa chứ?"
Người trong Hiệp hội của họ đều là lính tản, những gì học được chỉ là mấy món võ mèo ba chân, so với các gia tộc môn phái có truyền thừa thì yếu kém hơn nhiều. Họ cũng muốn học được thứ gì đó chân thật, nhưng làm gì có môn phái lớn nào sẵn lòng để lộ bí pháp truyền thừa, khiến cho người trong Hiệp hội giờ đây không có cửa tìm thầy học đạo, không thấy lối ra phía trước.
Tài năng của Kỳ Vũ Thu thì họ biết rõ. Ngay khi Kỳ Vũ Thu xuất hiện, Hiệp hội đã cực lực muốn kéo cậu vào, hy vọng học hỏi được chút gì đó từ cậu. Đáng tiếc Kỳ Vũ Thu tự mở phòng làm việc, chuyện này cũng chìm xuồng.
Mạc Quân không ngờ Kỳ Vũ Thu lại muốn mở lớp dạy học, đây quả thật là một điều tốt như từ trên trời rơi xuống với họ!
Cậu Kỳ quả nhiên khác với những môn phái lớn cổ hủ kia, cậu chính là một đại thiện nhân vô tư cống hiến cho giới huyền học!
Kỳ Vũ Thu thấy Mạc Quân kích động đến mức suýt nhảy cẫng lên, vội vàng xua tay: "Tôi nhận học trò chắc chắn có yêu cầu. Nếu mọi người có ý, có thể cử anh đến theo tôi vài tháng trước, chuyện sau này tính sau."
"Tốt, tốt, tôi sẽ về bàn với thầy Ngô ngay, cậu chờ chút, tôi sẽ phản hồi lại cho cậu liền!" Mạc Quân không chờ được một khắc, nói xong liền nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, vội vã về trụ sở Hiệp hội.
Thường Tiên Kiến nhìn cảnh tượng này, hỏi Kỳ Vũ Thu: "Anh Kỳ, anh thật sự muốn nhận học trò sao?"
Kỳ Vũ Thu cười bí ẩn với cậu ấy: "Đã là học trò của tôi, trước khi ra nghề đều thuộc người dưới môn hạ tôi. Có Hiệp hội Huyền học tìm việc cho chúng ta, sau này phòng làm việc chắc chắn sẽ làm ăn phát đạt, chỉ dựa vào hai người chúng ta thì không thể bận rộn nổi."
Nhận hai học trò, vừa có tiền học phí lại vừa có người giúp việc, chẳng phải là tuyệt vời sao?
"Hiện giờ tất cả các môn phái trong giới huyền học đều muốn giữ kín truyền thừa của mình, chỉ có anh Kỳ là có thể hào phóng như vậy thôi," Thường Tiên Kiến cảm thán.
Kỳ Vũ Thu cười mà không nói. Phái Thanh Dương của họ từ trước đến nay không có thói quen tự coi trọng bí pháp của mình. Sư phụ cậu luôn nhiệt tình truyền thụ phép thuật cho những người có tâm tính tốt, để có thể bảo vệ được nhiều người hơn.
Mạc Quân rất nhanh chóng phản hồi lại, nói Ngô Quảng Phong đồng ý cho anh ta theo học Kỳ Vũ Thu, và đề nghị Kỳ Vũ Thu nên nhận thêm vài học trò nữa, tiền học phí gì đó đều không thành vấn đề.
Kỳ Vũ Thu khéo léo từ chối lời đề nghị của Ngô Quảng Phong. Mạc Quân và cậu quen biết một thời gian không ngắn, tâm tính người này vẫn ổn. Còn những người khác, tạm thời cậu cũng lười đi xem xét từng người. Sau này có cơ hội có lẽ sẽ nhận thêm, giờ có một Thường Tiên Kiến và một Mạc Quân là đủ để cậu ngẫm nghĩ rồi.
Còn về tiền học phí mà Ngô Quảng Phong nói, Kỳ Vũ Thu nghĩ đến các nguyên liệu cần thiết để giải mã bức tranh cổ, liền lập một danh sách gửi cho họ.
Ngoài chu sa và sa kim, cậu còn thiếu bảy thứ khác. Ngô Quảng Phong nhận được danh sách, tìm thấy ba thứ trong kho của Hiệp hội Huyền học, rồi bảo Mạc Quân gửi đến cho Kỳ Vũ Thu.
Kỳ Vũ Thu vốn nghĩ mấy nguyên liệu này rất khó tìm, không ngờ bên họ lại tìm được ba thứ một lúc, đúng là một niềm vui bất ngờ.
"Những thứ còn lại thầy Ngô sẽ để ý giúp cậu, cậu yên tâm nhé." Mạc Quân giờ đã trở thành fan cuồng số một của Kỳ Vũ Thu. Nếu không vì Kỳ Vũ Thu đã có gia đình, anh ta hận không thể theo sát cậu suốt hai mươi bốn tiếng.
Kỳ Vũ Thu cất đồ đạc đi, gật đầu: "Thay tôi gửi lời cảm ơn đến thầy Ngô."
"Toàn là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến, cậu đừng bận tâm." Mạc Quân vội vàng nói. Kỳ Vũ Thu sẵn lòng nhận anh ta làm học trò, đối với Hiệp hội Huyền học mà nói, ân huệ này còn nặng hơn mấy thứ nguyên liệu kia nhiều.
Sau khi Mạc Quân trở thành học trò của Kỳ Vũ Thu, anh ta nhất quyết đòi chuyển đến ký túc xá của phòng làm việc để ở chung với Thường Tiên Kiến. Theo lời anh ta nói, chỉ có như vậy mới không bị Sư huynh Thường bỏ lại, hơn nữa hai người ở chung còn có thể trao đổi và học hỏi lẫn nhau.
Kỳ Vũ Thu không có ý kiến gì về chuyện này, chỉ là nhân cơ hội này Lý Kỳ lại thu thêm một khoản phí ở trọ nữa, khiến Kỳ Vũ Thu cảm thấy hơi ngại. Mặc dù Hiệp hội Huyền học rất giàu, nhưng cũng không thể cứ mãi bắt nạt một con cừu mà cắt lông mãi được.
Thường Tiên Kiến theo Kỳ Vũ Thu mấy tháng nay, cũng đã vẽ đi vẽ lại gần hết số bùa chú trong cuốn "Bách khoa toàn thư bùa chú" mà Kỳ Vũ Thu đưa cho. Có điều chỉ có bảy tám lá bùa đơn giản là có thể sử dụng được.
Kỳ Vũ Thu vốn cảm thấy đứa trẻ này học hơi chậm, nhưng đợi đến khi Mạc Quân đến, mười ngày mà không vẽ xong một lá bùa, suýt chút nữa khiến cậu tức đến nổi mụn ở môi, cậu cuối cùng cũng thấy Thường Tiên Kiến đúng là một thiên tài!
May mà lúc đó cậu không nhận lời, chứ nếu Ngô Quảng Phong gửi thêm vài người nữa đến, chẳng phải cậu sẽ tức chết sao?
"Ôi, cuối cùng thì em cũng hiểu vì sao Sư phụ em ngày nào cũng nổi cáu rồi. Cứ như vầy tôi cũng không chịu nổi mất!" Kỳ Vũ Thu lười biếng dựa vào ghế sô pha, than thở với Mẫn Dục.
Mẫn Dục tắt máy tính, đứng dậy ôm cậu vào lòng, nhéo eo cậu: "Chỉ là thiên phú của em quá cao thôi, nghe em nói thì hai người họ đã là trường hợp bình thường rồi, em cũng đừng tạo áp lực cho mình quá nhiều."
Kỳ Vũ Thu cọ cọ vào cổ anh: "Em không phải là muốn sớm bồi dưỡng người ra để em nghỉ hưu sao chứ."
Lúc ở trong tông môn, cậu đã quen với việc hoàn thành bài tập trong một hơi, sau đó nằm dài như cá muối trong khi các sư huynh đệ khác đang cày cật lực. Bây giờ để thực hiện ước mơ tiếp tục làm cá muối, nhất định phải bồi dưỡng Thường Tiên Kiến trở nên độc lập được mới thôi.
Chỉ là tiến độ của hai tên nhóc này thật sự khiến cậu cảm thấy hy vọng mỏng manh, tiền đồ mịt mờ quá đi mất!
Càng nghĩ Kỳ Vũ Thu càng buồn bã, tay không tự chủ được thò vào gấu áo Mẫn Dục mà nhéo hai cái cơ bụng sáu múi.
Lúc này, chỉ có sắc đẹp của đàn ông mới có thể khiến cậu vui vẻ hơn chút. Cậu là người đã có gia đình cần phải nuôi, làm sao có thể làm cá muối như trước kia được chứ?
Một người vợ xinh đẹp như vậy, chẳng phải phải kiếm tiền nuôi cho tốt sao chứ?
"Haizz, anh nói xem nuôi một người vợ cũng không dễ dàng gì nhỉ." Đặc biệt là người vợ giàu có như vầy, khi nào cậu mới có thể giàu hơn Mẫn Dục chứ!
Mẫn Dục nắm lấy bàn tay nhỏ đang quậy phá trên người mình, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, khóe môi nhếch lên một nụ cười: "Nuôi vợ thật ra rất dễ, em không tin cứ thử xem."
Nói rồi, một tay anh bóp lấy cằm Kỳ Vũ Thu, cúi người cắn lên môi cậu.
Nụ hôn kết thúc, Kỳ Vũ Thu đã th* d*c, bị hôn đến mức quay cuồng bảy vòng tám lượt, mắt sáng lên như sao.
Cậu vỗ vỗ ngực, vươn tay nhéo má Mẫn Dục: "Càng ngày càng quá đáng rồi đấy."
Mẫn Dục kéo tay cậu xuống nắm trong lòng bàn tay, cúi đầu cọ cọ mũi cậu, cười nhẹ: "Em nói một tháng sau là có thể hôn mà, anh quá đáng ở chỗ nào chứ."
Kỳ Vũ Thu bị khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mắt làm cho mê mẩn, trong lòng cảm thán: Quả nhiên người đẹp đều là hồ ly tinh xảo quyệt, quen dùng sắc đẹp của mình để mê hoặc người khác, thảo nào các hoàng đế thời xưa lại vì hồ ly tinh mà mất giang sơn.
Cậu cảm thấy mình giờ đây chính là đang bị hồ ly tinh mê hoặc, nên mới để mặc tên kia quá đáng như vậy.
Đại sư Kỳ bị Hồ ly Mẫn mê hoặc mềm nhũn ra như một cục bánh gạo ngọt ngào dính chặt, mặc cho người ta x** n*n. Hồ ly Mẫn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, x** n*n đến khi khóe mắt cậu đỏ ửng lên mới chịu thôi.
Có sự an ủi của "vợ yêu", tâm trạng Kỳ Vũ Thu rõ ràng tốt hơn hẳn. Ngày hôm sau khi dạy học cho hai người kia thì cậu cũng rất hòa nhã, hiếm khi không hét lên, khiến Mạc Quân sợ hãi cả ngày, sợ bị cho nghỉ học.
Trong lúc Kỳ Vũ Thu bận rộn ban ngày ở văn phòng dạy học, ban đêm về nhà bị dạy học, suýt chút nữa quên cả chuyện nhà họ Tăng, thì hai người con trai của Tăng Văn Bách lại đồng thời gặp chuyện.
Tăng Gia Ngọc có quan hệ với Cơ Tiếu Tiếu thì bị một ngôi sao hạng bét đâm một nhát vào eo, còn Tăng Gia Lương đang quản lý sự nghiệp nhà họ Tăng thì trong lúc lái xe về nhà vào buổi tối ngang qua một cây cầu lớn, xe bỗng mất kiểm soát, lao thẳng xuống sông bên dưới. Vốn dĩ Tăng thị đã chịu thiệt hại lớn sau khi Tăng Văn Bách và cụ Tăng gặp chuyện, thế là xem như họ hầu như không còn khả năng đứng dậy nữa.
Hai người này gặp chuyện có vẻ hoàn toàn là tai nạn. Tăng Gia Ngọc nổi tiếng ăn chơi, qua lại thân thiết với các nữ diễn viên và người nổi tiếng trên mạng. Hắn thích ai thì dùng tiền mà đập, luôn có thể đạt được mục đích. Lần này chỉ là đụng phải người cứng hơn.
Còn Tăng Gia Lương, khoảng thời gian này vì chuyện công ty mà phải tham gia nhiều bữa tiệc. Đêm gặp tai nạn là hoàn toàn do lái xe trong tình trạng say xỉn mà lao xe xuống cầu.
Mạc Quân và Thường Tiên Kiến xem tin tức này trong lúc nghỉ ngơi, cũng chỉ buông một câu "ác giả ác báo" không chút đồng cảm, rồi không quan tâm nữa.
Kỳ Vũ Thu lại không nghĩ vậy. Làm sao mọi chuyện có thể trùng hợp đến thế, hai anh em lại gặp chuyện trong cùng một ngày. Nhưng Hiệp hội Huyền học cũng không can thiệp, cậu cũng không có ý định xen vào chuyện người khác.
Người có thù oán với nhà họ Tăng không ít, hai anh em họ sớm muộn gì cũng phải trả giá. Chỉ là không biết chuyện này là do kẻ nào đang ẩn mình trong bóng tối ra tay.
Cậu không tò mò về chuyện này, nhưng không ngờ vài ngày sau, câu trả lời lại tự đến tận trước mặt cậu.