Người phụ nữ trong ảnh tên là Lý Phi, là bạn học tiểu học của Đào Ngọc. Hai người là hàng xóm cùng sống trong một con hẻm hồi nhỏ, chỉ là sau khi Lý Phi tốt nghiệp tiểu học thì chuyển từ thị trấn lên Bắc Kinh.
Sau khi Đào Ngọc cùng chồng từ quê lên Bắc Kinh lập nghiệp, cô mới liên lạc lại với Lý Phi. Nhưng mà, hai người không gặp nhau hơn hai mươi năm, tình bạn thời thơ ấu cũng không đủ để họ trở nên thân thiết, cùng lắm cũng chỉ là gặp mặt có thể chào hỏi một câu. Nhưng Đào Ngọc nghĩ vậy, lại không thể chịu nổi việc Lý Phi cứ thích rủ cô đi chơi cùng.
Ban đầu Đào Ngọc còn nghĩ hai người ít nhiều cũng là đồng hương, gặp nhau ở nơi đất khách quê người thì cũng có chút thân tình, nhưng sau này cô phát hiện, Lý Phi căn bản không phải tìm cô để hàn huyên tâm sự.
Lý Phi là thạc sĩ tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, chồng cô cũng tốt nghiệp cùng trường. Hai vợ chồng công việc tốt, thu nhập cao, cộng thêm điều kiện hai bên gia đình đều khá giả, cuộc sống sau khi kết hôn rất ổn, được coi là một gia đình khá giả.
Còn Đào Ngọc năm xưa không đỗ đại học, chồng cô cũng chỉ tốt nghiệp đại học bình thường, vì chuyên môn nên không tìm được việc làm tốt, ngày nào cũng phải chạy đến công trường. Hai vợ chồng cô cố gắng làm lụng vất vả cũng chỉ đủ trang trải cuộc sống. Vài năm trước, họ gần như vét sạch tiền của hai gia đình mới trả được tiền đặt cọc mua nhà, bây giờ phải gánh khoản nợ thế chấp khổng lồ, ngay cả bị bệnh cũng không dám.
Đào Ngọc vốn khá hài lòng với cuộc sống của mình, ít nhất thế hệ cô đến được Bắc Kinh, con cái họ sẽ có một khởi đầu tốt. Nhưng có sự so sánh thì mới có tổn thương, sau khi liên lạc với Lý Phi, Lý Phi biết vợ chồng cô nhất quyết muốn lập nghiệp ở Bắc Kinh, cô ta thường xuyên nói họ chẳng khác nào làm màu (cố gắng thể hiện), với điều kiện như vậy mà cứ muốn chen chân vào Bắc Kinh, tự chuốc lấy khổ sở cho bản thân.
Mỗi lần Lý Phi nói xong, cô ta lại còn khoe khoang cuộc sống gia đình mình hạnh phúc như thế nào, chồng yêu thương cô ta ra sao. Sau khi biết chồng Đào Ngọc đôi khi đi công tác xa nhà vài tháng, cô ta càng làm quá lên, cho rằng đàn ông xa nhà vài tháng chắc chắn có vấn đề, có lẽ đã tìm người khác bên ngoài rồi. Cô ta còn dẫn chứng chồng mình dù có đi công tác, cuối tuần cũng phải dành thời gian bay về thăm cô ta.
Đào Ngọc vô cùng khó chịu với hành vi tìm kiếm sự hơn người của Lý Phi trên thân cô. Chồng cô làm việc ở công trường, ngày nào cũng mệt như chó, cuối tuần vẫn phải đi làm, làm gì có thời gian bay về thăm cô.
Mặc dù trong lòng có oán giận, nhưng cô chỉ có thể tìm cách tránh xa Lý Phi, không thể làm gì khác. Những lúc bực tức đến tột độ, Đào Ngọc cũng từng tưởng tượng cảnh Lý Phi gặp xui xẻo, cô chắc chắn sẽ đến để cười nhạo một trận.
Nhưng mà, Đào Ngọc không ngờ, ý nghĩ đen tối chôn sâu trong lòng cô lại trở thành hiện thực vào mùa đông năm ngoái.
Sau khi Lý Phi sinh con, Đào Ngọc vì nể tình nên cũng gửi phong bao lì xì chúc mừng, nhưng khi đến nhà họ, cô phát hiện Lý Phi đang cãi nhau với chồng. Cô không dám vào, vội vàng đi xuống lầu.
Sau ngày hôm đó, cuối tuần Đào Ngọc đưa con và chồng ra ngoài chơi, thấy Lý Phi đang giằng co với một người đàn ông lạ mặt. Lúc đó cô liên tưởng đến cuộc cãi vã giữa Lý Phi và chồng, cùng với những lời Lý Phi khoe khoang về sự yêu thương của chồng cô ta hàng ngày, cô nghĩ rằng Lý Phi ngoại tình nên mới dẫn đến tình cảm vợ chồng rạn nứt, và người đàn ông này chính là tình nhân của Lý Phi.
Đào Ngọc nghe loáng thoáng Lý Phi nói muốn về nhà, nhưng người đàn ông kia không cho. Cô kiếm cớ để chồng và con đi chỗ khác, muốn lén theo dõi hai người để chụp ảnh làm bằng chứng, nhưng lại bị Lý Phi nhìn thấy. Sau đó, Lý Phi bị người đàn ông đó đánh ngất rồi khiêng đi.
Nói đến đây, Đào Ngọc có chút hối hận: "Lúc đó phản ứng đầu tiên của tôi là muốn báo cảnh sát, nhưng mối quan hệ của hai người họ rõ ràng không bình thường, tôi mới nghĩ, xen vào việc bao đồng của họ làm gì, đợi Lý Phi không về nhà được bị chồng cô ấy bắt quả tang, xem sau này cô ta còn dám lên mặt với tôi nữa không."
"Sau ngày hôm đó, Lý Phi không còn đến tìm tôi nữa. Tôi nghĩ cô ấy bị tôi phát hiện ngoại tình nên chột dạ, dù sao chúng tôi cũng không phải người cùng thế giới, cắt đứt thì cắt đứt, thật không ngờ cô ấy lại chết ở đó!"
Kỳ Vũ Thu lắc đầu: "Cô cũng có thể coi là thấy chết mà không cứu rồi. Trong mắt Lý Phi, lúc đó cô chính là hy vọng của cô ấy, cô cho cô ấy hy vọng rồi lại không cứu, trách sao cô ấy không hận cô."
Nước mắt Đào Ngọc rơi lã chã, có chút luống cuống: "Đại sư, tôi phải làm sao đây? Tôi thực sự không cố ý, bây giờ tôi xin lỗi cô ấy có được không? Tôi còn có chồng con, con gái tôi mới chưa đầy bốn tuổi, nếu tôi chết thì con bé phải làm sao!"
"Cô đi tìm cảnh sát đi," Kỳ Vũ Thu nhìn cô nói, "Lý Phi bây giờ đã bị hại chết, cô đã biết manh mối thì không thể để cô ấy chết oan như vậy, còn hung thủ thực sự thì vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Hãy kể hết những manh mối cô nhớ được cho cảnh sát, đợi hung thủ đền tội xong, rồi hãy xem Lý Phi có bằng lòng tha thứ cho cô không."
Đào Ngọc khóc lớn: "Cô ấy chắc chắn sẽ không tha cho tôi, tôi sẽ đi báo cảnh sát ngay, đại sư, ngài nhất định phải cứu tôi!"
Sau khi Đào Ngọc rời đi, Thường Tiên Kiến thở dài: "Chuyện này thật sự, không biết nói sao nữa."
Đứng ở góc độ của Đào Ngọc, cô chỉ là biết mà không báo, nhưng đứng ở góc độ của Lý Phi, cô ấy có thể sẽ nghĩ Đào Ngọc cố ý trả thù cô ấy, nên mới trơ mắt nhìn mình bị hại.
"Anh Kỳ, anh nói bây giờ báo cảnh sát còn hữu dụng không? Lâu như vậy rồi, bằng chứng chắc chắn không còn nữa," điều Thường Tiên Kiến không nói ra là, hung thủ có thể mời được Kế Thành đến, liệu họ có còn sơ hở nào không?
Kỳ Vũ Thu cười nhìn Mạc Quân, nói: "Không phải còn có Hiệp hội chuyên xử lý những vụ án kiểu này sao, chuyện này Hiệp hội sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu nhỉ?"
Mạc Quân gật đầu: "Nếu tìm được bằng chứng dựa trên sự chỉ dẫn của người chết, Hiệp hội chúng tôi sẽ hỗ trợ cơ quan chức năng phá án."
"Được, Đào Ngọc đã đi báo cảnh sát, vậy chúng ta đi giúp tìm bằng chứng." Kỳ Vũ Thu đứng dậy, ba người dựa vào tài liệu do Hiệp hội cung cấp, đi đến nơi thi thể nữ được đặt.
Vụ án vẫn đang được điều tra, thi thể nữ tạm thời được đặt tại Trung tâm Giám định Pháp y. Kỳ Vũ Thu cùng Mạc Quân đi đến phòng lạnh chứa thi thể, lại gặp phải nhóm người của Kế Thành.
Kế Thành nhìn thấy Kỳ Vũ Thu, cười toe toét: "Cậu Kỳ sao lại đến nơi này thế?"
Mạc Quân hừ lạnh: "Đạo trưởng Kế Thành, tôi còn muốn hỏi, sao các người lại ở đây!"
Kế Thành phẩy phất trần, nhướng mày: "Tôi phát hiện tà vật gây họa có liên quan đến nơi này, nên đến xem thử thôi."
Mạc Quân nghe những lời không hề che giấu của ông ta, trong lòng vô cùng tức giận. Kế Thành chắc chắn biết mấy người kia đã làm gì, ông ta giúp Triệu Kiến Thụ và những người khác thì thôi đi, bây giờ còn chạy đến đây không biết đã giở trò gì với thi thể nạn nhân, những người này quả thực là không có đạo đức chút nào.
"Kỳ Vũ Thu, tôi biết cậu đến đây muốn làm gì, nhưng này, cậu lại đến trễ một bước rồi, xem ra ông trời cũng thấy việc tôi làm là đúng mà."
Người đứng bên cạnh ông ta, ngoài thanh niên đeo kính ở phòng bệnh Triệu Kiến Thụ, còn có một thanh niên mặc áo khoác măng tô, trông rất tử tế.
Thanh niên đó nhìn Kỳ Vũ Thu, cười nhẹ: "Vị này chính là anh Kỳ à, chuyện này đã kết thúc hoàn toàn rồi, anh cũng đừng chạy lung tung nữa, người ta đâu có mời anh đến, anh quan tâm chuyện bao đồng này làm gì?"
Kỳ Vũ Thu đánh giá hắn ta, cười như không cười: "Cái chết của Lý Phi, không thoát khỏi liên quan đến cậu đúng không? Bây giờ cậu cảm thấy có Kế Thành ở đây, mạng nhỏ của mình được bảo toàn rồi?"
"Ôi chao, anh nói lời này là có ý gì? Tôi từ trước đến nay đều là công dân tốt tuân thủ pháp luật, anh ăn nói hồ đồ vu oan tôi giết người, tôi không thể chịu nổi lời phỉ báng này đâu. Trước khi nói chuyện phải động não suy nghĩ cho kỹ, tin không tôi đi kiện anh đấy?" Thanh niên ôm tim, làm ra vẻ vô cùng đau khổ, nói đến cuối cùng lại không nhịn được cười phá lên.
Kế Thành cũng cười theo.
Thường Tiên Kiến và Mạc Quân đều sầm mặt, nắm chặt tay. Người này đã hại chết một mạng người, không những không có chút hối lỗi, mà thi thể nạn nhân còn nằm ngay phía sau họ, hắn ta lại có thể cười đùa giả vờ ở đây, đúng là súc vật đội lốt người!
Không, còn thua cả súc vật, không biết lột lớp da người này ra, bên dưới là thứ gì.
Kỳ Vũ Thu cũng lạnh mặt, nói với Kế Thành và thanh niên vừa lên tiếng: "Hai người đi theo tôi, tôi có vài lời muốn nói với hai người."
Kế Thành ngạc nhiên: "Cậu có chuyện muốn nói với chúng tôi, chúng ta có thân thiết đến mức đó sao?"
"Đạo trưởng, ông có muốn biết bức tranh trong tay tôi đã giải mã được đến mức nào rồi không? Mọi người đều là người trong nghề, không cần phải căng thẳng như vậy. Những thứ trên bức tranh liên quan quá nhiều, chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác mà. Để thể hiện thành ý, tôi có thể tiết lộ một chút trước."
Kỳ Vũ Thu nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại trầm tĩnh đến đáng sợ.
Nhưng mà, Kế Thành nghe lời cậu nói, đã hoàn toàn không còn tâm trí để ý đến sắc mặt của cậu, toàn thân đều trong trạng thái kích động.
Ban đầu ông ta nghi ngờ lời Kỳ Vũ Thu nói là gài bẫy, Tam Dương Quan đã va chạm với Kỳ Vũ Thu mấy lần, lần nào Kỳ Vũ Thu mà chẳng dẫm đạp họ mà sỉ nhục. Bây giờ lại có thể tốt bụng đến mức muốn hợp tác với họ sao?
Nhưng khao khát mãnh liệt đối với bí mật trên bức tranh lại khiến Kế Thành buộc phải tự tìm lý do cho mình, cố gắng thuyết phục bản thân rằng, Kỳ Vũ Thu nói như vậy, chính là thực sự có ý định hợp tác với họ.
Kỳ Vũ Thu và Tam Dương Quan tuy căng thẳng thật, nhưng trên đời không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn! Kỳ Vũ Thu một mình không thể nuốt trôi được báu vật trên bức tranh, tìm đến họ hợp tác cũng là điều hợp lý thôi!
Sau khi đã tự tẩy não cho mình, Kế Thành mang theo ba phần nghi ngờ, cùng với thanh niên bên cạnh đi theo sau Kỳ Vũ Thu.
Thường Tiên Kiến và Mạc Quân không hiểu Kỳ Vũ Thu đang làm gì, muốn đi theo nhưng bị Kỳ Vũ Thu phất tay ngăn lại.
"Hai người đợi tôi ở đây, tôi sẽ quay lại ngay thôi," Kỳ Vũ Thu cười nói.
Cậu dẫn hai người đi vòng vèo qua nhiều lối, cuối cùng tìm thấy nhà vệ sinh công cộng đối diện Trung tâm Giám định.
"Chuyện, chuyện gì phải vào trong này?" Kế Thành bắt đầu cảnh giác. Ông ta nhớ lại kinh nghiệm bị Kỳ Vũ Thu đánh tơi bời dưới chân núi Kỳ Sơn lúc trước, tên này xưa nay không chơi theo lẽ thường, hắn sẽ không lại muốn đánh người nữa chứ?
Kỳ Vũ Thu quay lại cười với hai người, rồi nhanh chóng ra tay dán hai lá bùa lên người họ, hoàn toàn không cho họ thời gian phản ứng.
Kế Thành chỉ thấy mắt hoa lên, cơ thể đã cứng đờ tại chỗ. Ông ta thấy Kỳ Vũ Thu lấy ra chiếc chuông Tam Thanh từ thắt lưng, lắc lư trước mặt mình, lập tức cảm thấy đại sự không ổn.
"A! A!" Kế Thành tức giận muốn chửi rủa, nhưng phát hiện mình hoàn toàn không thể nói được lời nào, cơ thể cũng bất động như một con rối.
Kỳ Vũ Thu đi phía trước, chiếc chuông trong tay phát ra tiếng kêu leng keng có quy luật. Hai người phía sau rất tự giác đi theo cậu vào nhà vệ sinh.
Đứng lại trong nhà vệ sinh, Kỳ Vũ Thu chặn trước cửa, nói với hai người bên trong: "Thời gian của tôi hơi gấp, hai người nhịn một chút nhé."
Nói xong, cậu lắc chiếc chuông trong tay, âm thanh dồn dập truyền vào tai hai người, Kế Thành và thanh niên lập tức đánh nhau túi bụi.
Thanh niên kia có lẽ là tập gym thường xuyên, cởi áo khoác ra cơ bắp cánh tay nổi lên cuồn cuộn. Cú đấm giáng xuống người Kế Thành, Kế Thành bị khống chế cũng không kìm được r*n r* thành tiếng.
Kế Thành tuy lớn tuổi, nhưng người tu đạo vẫn có thể lực nhất định. Ông ta cũng không hề yếu thế giơ nắm đấm lên, đấm thẳng vào da thịt, hai người nhanh chóng sưng mặt sưng mũi.
Thường Tiên Kiến không yên tâm đi theo sau, nhìn thấy cảnh này không khỏi chậc chậc miệng, ác vẫn là anh Kỳ của họ ác hơn!
"Anh Kỳ, chúng ta có nên gọi cảnh sát đến, dùng bùa chân ngôn để đưa người này vào tù không?" Thường Tiên Kiến hỏi.
Trong mắt Kỳ Vũ Thu lóe lên một tia ác độc, cười nói: "Cậu nghĩ ngay cả khi hắn ta thừa nhận giết người, với điều kiện gia đình hắn ta, đi thuê một luật sư giỏi, hắn ta sẽ phải chịu khổ bao nhiêu?"
Không chừng lúc đó họ còn té nước bẩn lên Lý Phi, khiến gia đình nạn nhân không được yên ổn.
Thường Tiên Kiến im lặng một chút, chỉ vào họ: "Nhưng cứ để họ đánh nhau như vậy, nếu chết thì chúng ta chắc chắn không thoát khỏi liên can đâu."
"Chậc chậc chậc, suy nghĩ của cậu nguy hiểm quá, họ chỉ là gây gổ nhỏ đánh nhau một chút thôi, làm sao có thể chết người được? Nhưng cậu không nói tôi cũng quên, lát nữa cậu hãy báo cảnh sát ngay, nhanh chóng đưa người đi giám định thương tật, kẻo xảy ra chuyện gì lại đổ lỗi cho chúng ta thật," Kỳ Vũ Thu vỗ đầu cậu ấy nói.