Thi thể Mộc Tiên được khiêng đi, Kỳ Vũ Thu cùng Huyền Thanh đạo trưởng cũng đã "chốt đơn" xong xuôi. Huyền Thanh nhân danh cá nhân đặt mua của Kỳ Vũ Thu mười tấm Ngũ Lôi Phù, đồng thời cam kết, sau này mỗi tháng ông ấy sẽ lấy ít nhất hai tấm Ngũ Lôi Phù từ chỗ cậu.
Chờ Ngô Quảng Phong giải quyết xong công việc, định đến bàn chuyện Ngũ Lôi Phù với Kỳ Vũ Thu, Huyền Thanh đã vênh váo đắc ý nói: "Ông chậm chân rồi nhé, suất tháng này tôi đã đặt hết rồi, tháng sau quay lại đi, ha ha ha ha!"
"Không đúng, tháng sau ông cũng phải chờ tôi lấy xong rồi mới có cơ hội, tôi là khách hàng dài hạn đầu tiên của Kỳ tiểu hữu đấy, là VIP, ông hiểu không?"
Ngô Quảng Phong nhìn vẻ đắc ý của ông ấy, hít sâu một hơi, không thèm để ý đến, quay sang nói với Kỳ Vũ Thu: "Cậu Kỳ, chuyện Ngũ Lôi Phù vẫn là xin cậu ưu tiên hơn một chút, so với núi Thanh Mang, Hiệp hội Huyền học chúng tôi cần loại bùa chú này hơn nhiều!"
Kỳ Vũ Thu cười cười gật đầu: "Ngô lão cứ yên tâm, sau khi tôi chuẩn bị xong số lượng cho Huyền Thanh đạo trưởng yêu cầu, tôi sẽ bảo Mạc Quân mang phần còn lại về cho các vị."
"Tốt, tốt, đa tạ cậu Kỳ." Ngô Quảng Phong nhướng mày với Huyền Thanh, cười tủm tỉm nói, "Thằng bé Mạc Quân này vẫn là đáng tin, ngày thường cậu Kỳ có việc gì đều có thể tùy thời sai bảo nó đi làm."
Nhìn xem, Hiệp hội Huyền học của họ đã có người ở chỗ cậu Kỳ, đã sớm cài c*m v** phòng làm việc Thanh Dương rồi.
Huyền Thanh nghĩ đến cậu nhóc đi theo Kỳ Vũ Thu, mắt đảo liên hồi, hỏi Kỳ Vũ Thu: "Cậu còn nhận đệ tử không? Trên núi chúng tôi có không ít hạt giống tốt, thiên phú trác tuyệt, chỉ cần cậu cần, tôi lập tức đưa qua cho cậu!"
Nói rồi lén lút ghé sát tai cậu thì thầm: "Tuyệt đối dễ sai bảo hơn người của Hiệp hội họ."
Kỳ Vũ Thu bị Huyền Thanh chọc cười, vội vàng lắc đầu nói: "Tạm thời tôi chưa có ý định nhận đồ đệ, nhưng sau này nếu có ý định này, chắc chắn tôi sẽ nói với ngài đầu tiên."
Huyền Thanh hơi thất vọng thở dài, nhìn vẻ đắc ý trên mặt Ngô Quảng Phong, không cam lòng tiến lại gần: "Cậu thấy tôi thế nào? Thiên phú của tôi cũng không tệ mà!"
Kỳ Vũ Thu hoàn toàn chịu hết nổi, liên tục xua tay khéo léo từ chối Huyền Thanh đạo trưởng, lấy cớ phòng làm việc còn có việc, nhanh chóng xin cáo từ rời đi.
Ngô Quảng Phong tiễn cậu ra đến cửa, nhìn khúc quanh sông cách đó không xa nói: "Mộc Tiên chết trong trận pháp này là hợp tình hợp lý, bên Tam Dương Quan nghĩ là cũng không thể nói gì được, nhưng Nguyên Định, Nguyên Khải hai người kia... vẫn nên giữ lại mạng nhỏ cho họ thì thỏa đáng hơn, bằng không chó điên sẽ khó đối phó."
Cho dù Kỳ Vũ Thu thật sự có năng lực một mình đối đầu với toàn bộ Tam Dương môn, nhưng anh ấy rốt cuộc chỉ có một mình, luôn có những nơi không thể lo chu toàn, nếu đến lúc đó vì anh ấy mà người bên cạnh xảy ra chuyện, e rằng anh ấy cũng sẽ không chịu nổi.
Kỳ Vũ Thu cười gật đầu: "Ngô lão yên tâm, nếu họ có rơi vào tay tôi, tôi sẽ thông báo cho các vị."
Ngô Quảng Phong vỗ vỗ vai cậu: "Được rồi, hy vọng hai người họ còn có thể giữ được hơi tàn. Cậu cũng nhanh về đi, bức tranh kia của cậu giải quyết được thì giải quyết nhanh, chờ không cần nữa thì đốt hủy đi, không sợ trộm lấy chỉ sợ trộm rắp tâm mà thôi!"
Chào tạm biệt Ngô Quảng Phong, Kỳ Vũ Thu gửi một tin nhắn cho Thường Tiên Kiến, rồi bắt taxi về phòng làm việc.
Thường Tiên Kiến nhận được tin nhắn của Kỳ Vũ Thu, lập tức chuẩn bị đủ đồ vật cần dùng, sau đó bảo Mạc Quân tìm hai sợi dây thừng, trói chặt Nguyên Khải và Nguyên Định lại.
Sau khi Kỳ Vũ Thu trở về, nhìn hai người gần như bị bó thành bánh chưng, nhịn không được giơ ngón cái về phía Mạc Quân.
Cậu kéo sợi dây thừng bịt miệng Nguyên Khải xuống, Nguyên Khải lập tức quát lớn: "Kỳ Vũ Thu, các người làm càn, dám đối xử với chúng tôi như vậy! Tôi cảnh cáo cậu, mau thả chúng tôi ra, bằng không sư thúc tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!"
"Đều lớn đầu rồi, xảy ra chuyện chút là biết đi mách gia trưởng, có biết giữ thể diện không hả." Thường Tiên Kiến lườm ông ta một cái, cười nhạo nói.
Sắc mặt Nguyên Khải đỏ lên, cứng cổ trừng mắt nhìn Thường Tiên Kiến một cái, sau đó lại bắt đầu ồn ào. Bọn họ vốn đã chuẩn bị vẹn toàn, nếu Kỳ Vũ Thu không bị dụ đến Tây Tử Loan, họ sẽ lập tức rời đi, còn nếu Kỳ Vũ Thu không có ở đây, phòng làm việc này sẽ không có ai ngăn được hai người họ.
Sau khi vào phòng làm việc, thấy chỉ có Thường Tiên Kiến và Mạc Quân ở đó, họ còn nhẹ nhõm thở phào. May mà hai người thường kia không có ở đây, hai người này đều là người trong huyền học, chỉ cần dùng chút thủ đoạn là có thể dẹp yên, đến lúc đó nếu bị cáo đến Hiệp hội Huyền học, cùng lắm thì họ nhận sai thì nhận sai, bồi thường thì bồi thường.
Nhưng mà không giống như họ nghĩ, Thường Tiên Kiến và Mạc Quân thấy họ không những không quỳ xuống xin tha, trên mặt thậm chí không có một tia sợ hãi, chỉ lẳng lặng nhìn họ.
Họ vốn tưởng rằng hai người này đang dùng kế trống rỗng, nhưng chờ khi họ vừa bước vào cửa văn phòng, còn chưa kịp phản ứng lại đã hôn mê bất tỉnh.
Tỉnh lại sau, liền phát hiện mình bị trói gô, nằm trên sàn nhà như heo.
Kỳ Vũ Thu nghe tiếng lải nhải bên tai, không kiên nhẫn khẽ đẩy Nguyên Khải một cái, Nguyên Khải không hề có khả năng phản kháng lại lần nữa ngã xuống đất.
Cậu nhìn Nguyên Khải đang giãy giụa thở dài, lấy điện thoại ra khỏi túi, vẻ mặt đồng cảm nói: "Nói cho các ông một tin cực kỳ bất hạnh, Mộc Tiên đạo trưởng bị chính trận pháp mình bày ra phản phệ, hiện giờ đã đi về thế giới cực lạc Tây Thiên rồi."
Mạc Quân và Thường Tiên Kiến nghe xong lời này thì bật cười thành tiếng, Tam Dương Quan là Đạo giáo, người chết sao lại đi về Tây Thiên, lời này mà bị Mộc Tiên nghe được, có khi tức mà sống lại.
Nguyên Khải đang gắng sức giãy giụa muốn đứng dậy khựng lại, anh ta nhìn ông lão được mọi người khiêng ra khỏi sân trên màn hình điện thoại của Kỳ Vũ Thu, trong đầu "ầm ầm" vang lên, đã nghe không rõ những người xung quanh đang nói gì.
Sư thúc đã chết? Sao có thể!
"Cậu gạt tôi, nói, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Có phải muốn từ miệng tôi lấy được bí mật bức tranh kia không? Tôi nói cho cậu biết, cho dù hôm nay chết ở đây, tôi cũng tuyệt đối sẽ không nói!" Nguyên Khải cười lạnh nói, "Kỳ Vũ Thu, chỉ cần hôm nay hai sư huynh đệ chúng tôi không kịp thời trở về, sư thúc nhất định sẽ đến cứu chúng tôi. Nếu có chuyện xảy ra, cùng lắm thì xé rách mặt với Hiệp hội, Tam Dương Quan chúng tôi sợ ai chứ?"
Kỳ Vũ Thu lắc đầu, thản nhiên nói: "Ông không tin thì thôi, tôi chỉ là báo tin, muốn khóc cho sư thúc ông hai tiếng thì mau khóc đi, lát nữa sẽ không còn cơ hội."
"Cậu, cậu muốn làm gì?" Nguyên Khải nghe giọng điệu của cậu, có một dự cảm không lành.
Kỳ Vũ Thu bảo Thường Tiên Kiến mang đồ đã chuẩn bị tới, nhặt lấy một cây khắc đao và miếng ngọc thạch từ khay, thong thả nói: "Ngô lão bảo, giữ lại cho các ông một hơi, thật ra tôi vốn cũng không tính lấy mạng các ông, tôi lại không phải là kẻ b**n th** sát nhân, hai mạng người sống sờ sờ, tôi không nỡ ra tay."
Kỳ Vũ Thu vừa nói, lại như nghĩ ra điều gì, lấy ra chiếc bình nhỏ màu đen chứa linh thể Kế Thành, phóng ông ta ra.
Kế Thành vừa ra ngoài đã nhìn thấy Nguyên Định và Nguyên Khải, khoảnh khắc đó trên người lại bắt đầu bốc khói đen.
Nguyên Khải nhìn thấy Kế Thành, tâm chìm xuống đáy vực, tên này vốn bị họ luyện vào cờ dẫn hồn, giờ rơi vào tay Kỳ Vũ Thu, cây cờ dẫn hồn kia chắc chắn đã bị hủy rồi. Cờ dẫn hồn bị hủy, đại trận trong viện Lưu gia cũng không thể tồn tại, vậy sư thúc họ, chẳng lẽ thật sự bị Kỳ Vũ Thu g**t ch*t?
Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy!
Người trao đổi Quỷ Môn Trận cho họ đã nói, người sống chỉ cần bước vào trận pháp này, không có ngoại lực giải cứu tuyệt đối không có bất kỳ khả năng sống sót nào, giờ đây thế mà ngay cả một Kỳ Vũ Thu cũng không trị nổi!
Chờ về sau, ông ta nhất định phải tìm ra người kia, bắt hắn phải trả giá!
"Kỳ Vũ Thu, Tam Dương Quan chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!" Ông ta bất lực hét lớn.
"Thật ra con người tôi trước giờ không sợ người khác gây phiền phức, nhưng các ông cứ hết đợt này đến đợt khác, thật sự rất phiền phức." Kỳ Vũ Thu giơ ngọc chương đã khắc xong lên nhìn ra ngoài cửa sổ, "Khoảng thời gian này tôi còn có việc khác cần gấp, không muốn bị người quấy rầy, cho nên đành phải tìm cho các ông chút việc để làm, đỡ để các ông rảnh rỗi."
Kế Thành cười âm trầm: "Cậu yên tâm, chỉ cần tôi có cơ hội trở lại Tam Dương Quan, nhất định sẽ khiến họ không còn tâm tư đến tìm cậu gây phiền phức nữa."
"Kế Thành!" Nguyên Khải gầm lên với linh thể đang bốc khói đen, "Mày thế mà lại cấu kết với Kỳ Vũ Thu, mày quên nó đã nhục nhã mày như thế nào sao?!"
Kế Thành bỗng nhiên áp sát Nguyên Khải, khuôn mặt từ từ hư thối biến dạng, cuối cùng mắt, mũi, miệng đều biến mất, chỉ còn lại mấy cái hốc máu chảy đầm đìa.
"Mày câm miệng cho tao!!"
Nguyên Khải thậm chí nhìn thấy mấy miếng thịt vụn từ trên mặt Kế Thành rơi xuống, rơi vào miệng mình, sau đó từ từ hóa thành một làn khói hồng lại bay trở về trên mặt Kế Thành.
Ông ta bị bộ xương khô treo đầy thịt nát trước mắt dọa choáng váng, nhịn không được chậm rãi co mình về phía sau, nhưng lại quên mình bị trói chặt, không cẩn thận lại lần nữa nằm ngửa trên mặt đất.
Kế Thành nhìn bộ dạng chật vật của ông ta, khuôn mặt từ từ khôi phục bình thường, cười lạnh nói: "Mặc kệ phải trả giá thế nào, tao nhất định phải khiến Tam Dương Quan các người tàn!"
Kỳ Vũ Thu nâng cằm ý bảo Thường Tiên Kiến đỡ hai người họ dậy, cười nói: "Các ông cũng thấy rồi, vị Kế Thành đạo trưởng này chết oan ức, muốn báo thù cũng không có gì đáng trách cả."
Dây thừng bịt miệng Nguyên Định cũng được cởi ra, run giọng nói: "cậu muốn làm gì?"
Kỳ Vũ Thu ngồi xổm xuống nhìn họ, nói: "Không biết các ông có nghe nói qua thứ gọi là Nghi không?"
Nghi, quỷ chết vì Nghi, vô hình vô ảnh, tung tích khó tìm, lấy âm hồn và sinh hồn người làm thức ăn, vạn quỷ khó ra một con Nghi, một khi xuất thế tất sẽ làm hại một phương.
Kỳ Vũ Thu nói lời này là có ý gì?
Kỳ Vũ Thu nhìn về phía Kế Thành, nói: "Nếu là muốn báo thù, đẩy ông hóa thành lệ quỷ e rằng cũng không ăn thua, chỉ có để ông trở thành thứ lợi hại hơn, mới có cơ hội tiến vào Tam Dương Quan."
Kế Thành tự nhiên biết ý của Kỳ Vũ Thu, một khi trở thành Nghi, ông ta sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh.
Ông ta nhìn sắc mặt kinh nghi bất định của Nguyên Định, nhớ đến ba ngày trước họ đã không chút để ý định đoạt sinh tử của ông ta, còn luyện ông ta thành âm binh của cờ dẫn hồn, Nguyên Định là sư phụ ông ta, cũng không hề nói một lời bênh vực.
Nếu không phải Kỳ Vũ Thu tìm đến tận nơi hủy diệt cờ dẫn hồn, thì một ngày nào đó ông ta sẽ bị luyện thành con rối không còn thần trí trong trận pháp đó.
Chuyện kiếp sau thì liên quan gì đến Kế Thành ông ta? Chi bằng buông tha cơ hội luân hồi, báo thù máu này.
Trên mặt ông ta lộ ra một tia điên cuồng, biểu cảm dữ tợn khiến Nguyên Định trong lòng giật mình, có một dự cảm không lành.
"Làm phiền cậu." Kế Thành đưa ra lựa chọn.
Kỳ Vũ Thu gật đầu.
Da đầu Nguyên Khải tê dại, hoảng sợ nhìn Kỳ Vũ Thu, đây là tên điên, cậu ta thế mà lại có ý đồ tạo ra một con Nghi!
"Cậu, cậu không thể làm như vậy, Nghi không phân biệt thiện ác, giết người vô tội, nhân quả tuyệt đối sẽ báo ứng lên đầu cậu!"
Kỳ Vũ Thu giơ con dấu lên trước mặt ông ta, cười khẽ nói: "Ông yên tâm, tôi cũng sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc đó. Người trong Tam Dương Quan có vô tội hay không, tôi đều có biện pháp phán đoán, tuyệt đối sẽ không để nó giết nhầm một người tốt."
Nói xong ông gõ gõ trán mình, thở dài nói: "Ông xem tôi này, thật là không giữ được bí mật, thế mà lại kể hết kế hoạch cho các ông. Các ông nhất định sẽ mật báo, để phòng ngừa kế hoạch bị tiết lộ, tôi chỉ có thể thêm chút ràng buộc cho các ông."
Nói xong liền vươn ngón tay ra, chấm vào giữa lông mày họ, Thường Tiên Kiến lập tức đưa cây bút lông dính chu sa cho cậu.
Kỳ Vũ Thu tiếp nhận bút chu sa, chuyên chú vẽ ra phù văn phức tạp trên giữa lông mày họ.
"Tôi nhớ lần đầu tiên gặp Kế Thành, ông ta nói muốn phong thần hồn tôi vào Linh Đài, biến tôi thành kẻ ngốc, trơ mắt nhìn mình bị nhục nhã mà không thể khống chế cơ thể. Chắc là ông ta có ý tưởng vặn vẹo như vậy, là do các vị trưởng bối như các ông dạy dỗ, nếu đã thế thì các ông hãy tự mình nếm thử trước đi."
Theo động tác của cậu, Nguyên Khải dần dần cảm thấy mọi thứ bên ngoài đang rời xa mình, cuối cùng ông ta như bị nhốt trong một chiếc tủ kính trong suốt, nhìn thấy, nghe thấy, nhưng cách một lớp đồ vật, ông ta không phát ra được âm thanh, không làm được động tác, chỉ có thể mặc cơ thể mình làm ra các hành động kỳ quái.
Ông ta "thấy" Kỳ Vũ Thu nhẹ nhàng đẩy mình một cái, mình không hề có bất kỳ phản kháng nào, ngược lại là đối diện với cậu ta cười ngây ngô.
"Hoàn hảo." Kỳ Vũ Thu bảo Thường Tiên Kiến lau đi chu sa trên trán Nguyên Khải, vô cùng hài lòng với phù văn mình tạo ra.
Nguyên Định nhìn Nguyên Khải thoáng chốc biến thành kẻ ngốc, sợ hãi đến không thở nổi, thấy ngòi bút màu đỏ chĩa về phía mình, ông ta liên tục lắc đầu, trong miệng phát ra tiếng ư ử, không biết đang nói gì.
"Nhịn một chút, sẽ nhanh qua thôi." Kỳ Vũ Thu nhẹ giọng an ủi ông ta.
Sau đó, mắt ông ta lật lên, trước mắt chìm vào một màn đêm đen kịt, chờ khi tỉnh táo lại lần nữa, liền phát hiện mình đã không thể khống chế cơ thể.