Ban đầu, thấy Tề Hàm khiêu khích, Lý Kỳ đã định tự xắn tay áo lên can thiệp, sợ Kỳ Vũ Thu lại làm trò dại dột gì đó để người ta nắm thóp, không ngờ cậu chàng lại bình tĩnh như không, điều này khiến anh thực sự nhẹ nhõm.
"Công ty đã chấm dứt hợp đồng với Tề Hàm rồi." Lý Kỳ sợ Kỳ Vũ Thu vẫn còn ấm ức, quay lưng lại lại gây chuyện, nên chủ động thông báo kết quả xử lý cho cậu: "Hôm qua sau khi em về, khá nhiều nghệ sĩ mới trong công ty đã đồng loạt tố cáo. Vài người có tố chất tốt nhất suýt nữa thì bị cậu ta chèn ép đến mức trầm cảm."
Ban đầu không ai dám đụng đến Tề Hàm, nhưng xui xẻo cho cậu ta, lại đâm đầu vào cục đá là Kỳ Vũ Thu.
Kỳ Vũ Thu cười: "Loại người này, đi đâu cũng chẳng thể sống yên, quá nhiều mưu toan. Dù không gặp em, thì vận may của cậu ta cũng hết rồi."
Tổng giám đốc phụ trách nghệ sĩ của Giải trí Cự Thượng tên là Tôn Chí. Khi họ đến văn phòng của tổng giám đốc Tôn, ông ta đang nói chuyện với một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi.
Người đàn ông đó gầy gò, mái tóc hơi xoăn rủ xuống tai, khuôn mặt không giống với những tiểu thịt tươi đang thịnh hành, mà mang vẻ đẹp trai nam tính, chỉ là giữa hai lông mày mang vẻ u uất, khí chất cả người đều trong trạng thái trầm buồn.
"Cậu còn muốn mở concert? Thời đại nào rồi, không ai muốn nghe nhạc của cậu nữa đâu, cậu hiểu không?" Tôn Chí ra hiệu cho Kỳ Vũ Thu chờ một lát, thẳng thừng không giữ chút mặt mũi nào cho người đàn ông kia mà tiếp tục nói: "Tôi biết cậu là công thần của công ty, nhưng công ty bây giờ không còn là cái xưởng nhỏ mười mấy người ngày xưa nữa. Hàng trăm người đang chờ cơm đấy, tôi không thể vứt hết tiền ra sông ra bể được!"
"Buổi cuối cùng." Người đàn ông lên tiếng, giọng nói trầm thấp xen lẫn chút khàn khàn: "Mở xong tôi sẽ giải nghệ."
Tôn Chí dường như tức giận: "Giải nghệ, lại là giải nghệ! Cậu đang nghĩ gì vậy? Cậu bao nhiêu tuổi rồi, không kiếm tiền, không ăn uống nữa à? Bảo cậu tham gia show giải trí, thì cậu làm cao, có khí phách thì tự gom tiền mà mở concert đi!"
Người đàn ông chợt cười: "Không ai nghe tôi hát nữa, tôi còn ở lại làm gì? Đến mấy chương trình giải trí đó giả tạo, đối diện với những người thậm chí không hiểu nhạc là gì mà ca ngợi ầm ĩ, dùng chút danh tiếng còn sót lại của mình để lừa dối người hâm mộ, chỉ để đổi lấy một bữa cơm sao?"
Tôn Chí lạnh mặt nói: "Bây giờ chẳng phải đều như vậy sao? Có cơm ăn là may lắm rồi. Tranh thủ lúc này còn có người nhớ tên cậu, nếu không hai năm nữa, mấy đứa nhóc kia còn chẳng biết cậu là ai."
"Tôi không làm được." Người đàn ông vò đầu mình, thần sắc day dứt tột cùng: "Tôi không thể làm thế, thôi vậy."
"Cậu về suy nghĩ kỹ đi. Tôi vừa hay có một chương trình tuyển chọn đang thiếu người, cậu nghĩ cho kỹ vào, biết đâu tham gia xong chương trình, concert sẽ mở được đấy."
Người đàn ông cười khổ, đứng dậy, lịch sự chào Kỳ Vũ Thu và Lý Kỳ rồi bỏ đi.
Sau khi người đi, tổng giám đốc Tôn thở dài: "Cứng đầu, không biết linh hoạt."
Kỳ Vũ Thu lắc đầu: "Đó có lẽ là người thực sự đam mê công việc của mình."
Luôn có một kiểu người, dùng toàn bộ cuộc đời, thậm chí là tính mạng để yêu thích một điều gì đó. Nói họ ngốc, Kỳ Vũ Thu không đồng tình. Sự theo đuổi thuần khiết này là một điều hiếm thấy nhưng rất cảm động.
"Đam mê không thể nuôi sống được đâu." Tôn Chí thở dài: "Mục đích gọi hai cậu đến đây, hai cậu cũng rõ rồi. Vậy, nói thử xem, hai cậu có quan điểm gì về hướng phát triển sau này?"
Lý Kỳ không có nhiều tài nguyên để tranh giành, nên đương nhiên nói là theo sự sắp xếp của công ty. Tôn Chí nhìn sang Kỳ Vũ Thu: "Vũ Thu thì sao, đã nghĩ kỹ sẽ đi con đường nào chưa? Muốn trở thành ngôi sao lưu lượng (người nổi tiếng nhờ lượng fan khủng) nổi đình nổi đám, hay là diễn viên, từng bước đi lên?"
Kỳ Vũ Thu nhớ đến mong muốn của thân chủ cũ, sờ cằm nói: "Tôi muốn hỏi một chút, làm thế nào mới được xem là đứng trên đỉnh cao nhất của giới giải trí?"
Lý Kỳ: ...
Tôn Chí: ...
Lý Kỳ cảm thấy bệnh tim của mình lại sắp tái phát rồi. Kỳ Vũ Thu này, tại sao luôn có thể chọc anh tức chết chỉ bằng một câu nói? Đây là một thiên phú ư!
"Tôi hỏi vu vơ thôi." Thấy vẻ mặt hai người không đúng, Kỳ Vũ Thu bình thản nói.
"Cái này, Vũ Thu có hoài bão này là tốt. Có mục tiêu thì mới có động lực phấn đấu chứ." Tôn Chí ho khan hai tiếng, nói một cách gượng gạo, nhưng trong lòng lại âm thầm khinh thường Kỳ Vũ Thu.
Một nghệ sĩ mờ nhạt còn chưa tính là lưu lượng, mà đòi đỉnh cao giới giải trí? Không tự lượng sức mình à! Nếu không phải công ty có hợp tác với tập đoàn Cố Thị, đường đường là một vị tổng giám đốc như ông ta, mắc gì phải ở đây lên kế hoạch phát triển cho một nghệ sĩ hết thuốc chữa!
Tôn Chí đưa một tờ giấy cho Lý Kỳ: "Đây là kế hoạch của tôi, cậu xem qua đi. Hình ảnh của Vũ Thu hiện tại không được tốt, nên tốt nhất là im hơi lặng tiếng một thời gian. Trong thời gian này, tìm vài vai nhỏ trong các dự án lớn, đợi thông tin trên mạng lắng xuống, vừa kịp lúc phim lên sóng để làm quen mặt, rồi nhờ vài nghệ sĩ gạo cội lên tiếng để tẩy trắng."
Sau đó là tham gia chương trình giải trí, xây dựng hình tượng và lật ngược tình thế, cuối cùng có thể đi theo quy trình bình thường là nhận một đến hai bộ phim thần tượng. Kế hoạch này có thể nói là rất phù hợp với hoàn cảnh của Kỳ Vũ Thu lúc này.
Lý Kỳ tất nhiên không có ý kiến gì, kế hoạch mà Tôn Chí đưa ra đã là con đường mà anh không dám mơ tới rồi, bất kể là dự án lớn hay các chương trình giải trí sau này, đều nằm ngoài khả năng anh có thể tiếp cận.
Kỳ Vũ Thu muốn nói lại thôi, sau khi bị Lý Kỳ lườm cháy mặt, liền im bặt.
"Tôi đã liên hệ với đạo diễn Thường rồi. Tiếp theo, Vũ Thu sẽ theo đạo diễn Thường đóng phim, đợi khi có kịch bản phù hợp gửi đến tôi sẽ tìm hai cậu. Không có việc gì thì hai cậu cứ đi làm việc đi. Lý Kỳ, thời gian này cậu vất vả rồi." Tôn Chí nói.
Lý Kỳ cảm ơn, rồi dẫn Kỳ Vũ Thu rời khỏi văn phòng.
"Vừa nãy em tính nói cái gì?" Lý Kỳ hỏi Kỳ Vũ Thu.
Kỳ Vũ Thu: "Em còn ký hợp đồng với Trình Vũ mà?"
Lý Kỳ vỗ trán, anh quên béng chuyện này: "Không được, chương trình đó không thể đi! Nếu em không có tiền, anh sẽ ứng trước tiền bồi thường hợp đồng cho em."
Kỳ Vũ Thu không đồng tình: "Lúc khó khăn người ta tìm đến em, giờ có con đường khác rồi thì bỏ rơi người ta, chẳng phải là tra nam sao?"
"Cái gì mà tra nam! Em có biết tra nam là gì không?" Lý Kỳ hừ một tiếng, thằng nhóc này nói chuyện ngày càng không đáng tin: "Được rồi, em muốn đi thì đi, cũng chưa chắc đã được phát sóng đâu."
Hai người đi đến khúc cua, Kỳ Vũ Thu thấy lão quỷ lúc nãy đang tựa vào tường với vẻ mặt ủ rũ, trên người lờ mờ xuất hiện khí đen, bèn bảo Lý Kỳ đi trước.
Cậu bước tới, chợt nghe thấy tiếng cãi vã trong cầu thang. Nhìn qua khe cửa, cậu thấy một người là người đàn ông vừa gặp trong văn phòng Tôn Chí, người còn lại là một thanh niên ăn mặc thời thượng.
"Thầy Thịnh, mấy bài hát của thầy, để tôi hát thì mới có thể khiến nhiều người nghe được. Đây chẳng phải là điều thầy mong muốn sao?" Diêm Văn Quang nói với giọng khinh khỉnh, miệng gọi là thầy, nhưng mặt lại không có chút tôn trọng nào.
Cậu ta vừa nhờ một bộ phim thần tượng chiến tranh mà giành được Giải Diễn viên mới xuất sắc nhất mảng phim truyền hình. Công ty dự định thừa thắng xông lên, ra một album cho cậu ta, xây dựng hình tượng nghệ sĩ tài hoa. Ban đầu công ty mua vài bài hát bên ngoài rồi thuê người viết lời, sau đó điền tên cậu ta vào mục sáng tác và biên khúc. Nhưng mà, Diêm Văn Quang lại chê mấy bài hát đó.
Những bài hát quá tầm thường, không xứng với địa vị và danh tiếng hiện tại của cậu ta. Diêm Văn Quang cho rằng chỉ có nhạc sĩ hàng đầu mới viết ra được ca từ cậu ta muốn, nhưng tất cả những người đó đều từ chối cậu ta.
Lúc đó, Diêm Văn Quang tức đến mức chửi thề. Mấy ông già hết thời, làm cao cái gì chứ! Mình hát nhạc của họ là vinh dự cho họ, vậy mà không biết thời thế!
Đúng lúc cậu ta chuẩn bị bỏ cuộc, vô tình nhìn thấy bản nháp của Thịnh Tuấn, lập tức cảm thấy đó nhất định phải là tác phẩm của Diêm Văn Quang!
Thế nhưng, quản lý tìm đến Thịnh Tuấn, lại bị từ chối. Diêm Văn Quang muốn phát điên. Nhưng bài hát phải là của cậu ta, nên cậu ta mới lén lút đến tìm Thịnh Tuấn lần nữa.
Thịnh Tuấn nhìn người thanh niên kém mình gần mười tuổi này, kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung, không có tài năng cũng không có đạo đức, nhưng lại có hàng triệu người hâm mộ, nên có giá trị hơn anh, một ca sĩ hết thời đã biến mất khỏi công chúng.
"Bài hát của tôi, không bán. Cậu bỏ ý định đi." Thịnh Tuấn biết Diêm Văn Quang đến tìm anh, cũng là ý của cấp cao trong công ty. Họ chỉ nể tình anh đã ở công ty từ những ngày đầu thành lập nên không trực tiếp đến nói chuyện, coi như giữ lại chút thể diện cuối cùng cho nhau.
Diêm Văn Quang không ngờ Thịnh Tuấn lại dám từ chối mình, trợn to mắt nói: "Anh nói gì cơ? Không bán cho tôi? Thịnh Tuấn, tôi gọi anh một tiếng thầy Thịnh, anh tưởng mình là cái thá gì à? Anh xem lại tình cảnh của mình đi, bước ra đường còn ai nhận ra anh không?"
"Không cần cậu bận tâm. Bài hát, tôi không bán!" Dù Thịnh Tuấn có tu dưỡng đến mấy cũng không thể nhịn được một hậu bối mắng mình, sắc mặt lập tức sa sầm xuống.
Diêm Văn Quang cười khẩy: "Được, không bán! Tôi nói cho anh biết, thứ tôi muốn, không có gì là không đạt được đâu. Ban đầu tôi còn định mời anh đến concert của tôi để làm quen mặt một chút, nhưng xem ra, có người thật sự không biết điều rồi."
Thịnh Tuấn nổi giận, trầm giọng: "Bài hát của tôi có thể sẽ cho người khác, nhưng người đó tuyệt đối không phải là cậu, bởi vì, loại người như cậu, không xứng!"
"Anh!" Mắt Diêm Văn Quang đỏ ngầu vì tức giận. Từ khi nổi tiếng đến nay, ngay cả giám đốc công ty cũng không nói chuyện với cậu ta như thế. Thịnh Tuấn này quá kiêu ngạo rồi!
Cậu ta không ngần ngại giơ tay lên định tát Thịnh Tuấn. Cậu ta tin chắc rằng, dù mình có đánh Thịnh Tuấn, công ty cũng không dám làm gì cậu ta.
Đúng vào khoảnh khắc cậu ta giơ tay lên, cánh cửa cầu thang xoay mạnh sang hai bên, một cơn gió lạnh (âm phong) quất mạnh vào không gian kín.
Cơn gió xoáy tròn quấn lấy Diêm Văn Quang, rồi cậu ta đột nhiên cảm thấy lạnh ở cổ, tiếp theo, cổ họng như bị bóp nghẹt, hầu như không thở được. Cậu ta đưa tay kéo cổ áo, nhưng không có tác dụng gì.
"Cút!" Một tiếng gầm thét lờ mờ nổ bên tai. Diêm Văn Quang hoảng loạn nhìn xung quanh, mồ hôi lạnh túa ra, không dám nán lại thêm. Cậu ta không thèm để ý đến Thịnh Tuấn đang kinh ngạc tột độ, kéo cửa ra rồi chạy trối chết.
Kỳ Vũ Thu đứng trong góc, nhìn người thanh niên hốt hoảng chạy xa, quay đầu lại. Lão quỷ với khí đen lờ mờ trên người đang cúi đầu nhìn bàn tay mình.
"Tôi - Tôi đánh người rồi." Lão quỷ hoang mang, ông ấy chết lâu như vậy, chưa bao giờ có ý định đó: "Tôi chỉ là tức giận quá thôi."
Kỳ Vũ Thu gật đầu: "Ông bóp cổ cậu ta, nhưng cái này chắc không cấu thành thương tích nhẹ đâu nhỉ?"
Lão quỷ vội vàng gật đầu: "Đúng! Cái này đưa đến bệnh viện giám định cũng không thể tính là thương tích nhẹ đâu, tôi có dùng lực mấy đâu."
Không cấu thành thương tích nhẹ thì không tính là phạm tội, dù cảnh sát đến thì nhiều nhất cũng chỉ là khuyên răn bằng lời nói thôi. Nghĩ đến đây, lão quỷ thở phào. Lúc sống ông ấy là người tuân thủ pháp luật, chết rồi cũng phải là quỷ tuân thủ pháp luật.
"Vậy, cậu có thu phục tôi không?" Lão quỷ cẩn thận hỏi. Ông ấy biết Kỳ Vũ Thu không phải người thường, có lẽ xuất thân từ Đạo quán nào đó. Thấy ông ấy làm tổn thương người khác, liệu cậu có còn cho tiếp tục ở lại đây không?
Kỳ Vũ Thu liếc mắt nhìn lão quỷ: "Ông có tiền không?"
Lão quỷ ngẩn ra rồi lắc đầu, đã chết rồi, tiền đâu ra chứ.
"Không có tiền mà còn muốn tôi làm việc à? Ông mơ đẹp quá ha!" Kỳ Vũ Thu khinh bỉ ra mặt.
Lão quỷ sững sờ một lúc, rồi không nhịn được cười: "Cảm ơn, cảm ơn cậu."
Kỳ Vũ Thu xua tay.
Thịnh Tuấn trong cầu thang vẫn chưa đi ra, lão quỷ buồn bã nói: "Tôi chưa bao giờ nghĩ, anh ấy lại ở trong hoàn cảnh này."