Quê Đặng Triều ở thành phố Lâm Đài, cách Bắc Kinh hơn 500 km. Mẹ Đặng nói đến Bắc Kinh là phải lập tức cúp điện thoại đi mua vé, Đặng Triều dưới sự ra hiệu của Kỳ Vũ Thu vội vàng ngăn bà lại.
Mẹ Đặng nức nở nói: "Con trai, mẹ không tận mắt nhìn thấy con thì không yên tâm. Con nói đi, làm thế nào mới cứu được con? Chờ cái lão già kia còn dám ra mặt, mẹ lập tức phá sạp hắn!"
"Mẹ, cái vị đại sư cầu phúc đó tên là gì? Sao lại đến khu phố mình làm mấy thứ này, bà Triệu và mọi người không phải ngày nào cũng hô hào chống mê tín dị đoan sao?" Đặng Triều tuy có chút bực mình vì mẹ cậu dễ dàng tin người khác, làm hại cậu ra nông nỗi này, nhưng bây giờ không phải lúc để bận tâm mấy chuyện đó.
"Đừng nhắc đến bà Triệu nữa, chính cái lão thần côn đó là do bà ấy dẫn vào!" Nhắc đến chuyện này mẹ Đặng lại càng bực tức. Khu phố họ ở là khu tập thể cũ, ở đây toàn là các ông bà già.
Để phòng ngừa những người già này bị lừa mua thực phẩm chức năng hoặc thứ gì đó không rõ nguồn gốc, bà Triệu và vài người đã lập thành một nhóm tình nguyện, ngày nào cũng quanh quẩn trong khu phố, thường xuyên phát những cuốn sách nhỏ phổ cập khoa học, trông rất có vẻ nghiêm túc.
Nhưng cách đây một thời gian, cháu trai nhỏ của bà Triệu đột nhiên mắc chứng rối loạn thần kinh, khóc suốt ngày, đến tối lại càng gào khóc thảm thiết khiến cả nhà không được yên. Người nhà bà ấy đưa cháu chạy không ít bệnh viện, cũng không tìm ra nguyên nhân, thấy cháu trai ngày càng gầy gò, không còn thông minh hoạt bát như xưa, trở nên đờ đẫn, khiến bà Triệu vô cùng lo lắng.
Lúc này có người đồn, đứa cháu nhà bà ấy bị thứ gì đó không sạch sẽ quấn lấy. Ban đầu bà Triệu còn lạnh mặt phê bình người nói lời này, nhưng nghe nhiều bà cũng bắt đầu nghi ngờ liệu cháu trai mình có thật sự bị trúng tà không.
Thế nên, khi bà đi chợ bị một lão đạo sĩ trông có vẻ tiên phong đạo cốt chặn lại, nói trong nhà bà có thứ không sạch sẽ, bà Triệu vì cháu trai, đành phải nửa tin nửa ngờ đưa lão đạo sĩ về nhà.
Người trong khu phố không biết hôm đó nhà bà Triệu xảy ra chuyện gì, dù sao ngày hôm sau đứa cháu nhỏ nhà bà Triệu đã trở lại bình thường, vui vẻ chạy nhảy như chưa từng bị bệnh.
Từ ngày đó, bà Triệu liền rút khỏi nhóm tình nguyện, còn hết lời khen ngợi lão đạo sĩ họ Tề kia là người thật sự có bản lĩnh. Dưới sự giới thiệu của bà, không ít bà lão bắt đầu tìm lão đạo sĩ xem bói phong thủy bài trí trong nhà, danh tiếng của lão đạo sĩ cũng dần dần lan rộng.
Sau đó một ngày, con trai bà Triệu đột nhiên trúng xổ số, 5 triệu tệ lận đó! Lúc ấy cả khu phố đều chấn động, có người ngưỡng mộ có người ghen tị, còn có người hỏi bà Triệu sao con trai bà lại có vận may tốt như vậy. Bà Triệu chẳng hề giấu giếm, trực tiếp nói với mọi người là do đạo trưởng họ Tề đã làm phép cầu phúc cho con trai bà.
Lúc này, đạo trưởng họ Tề càng trở nên nổi tiếng, mọi người tranh nhau muốn ông ta cầu phúc cho nhà mình. Đạo trưởng họ Tề dứt khoát tuyên bố, mỗi nhà nhiều nhất chỉ có thể cầu phúc cho một người, bằng không thuật pháp này dùng nhiều sẽ làm tổn hại mệnh cách. Mẹ Đặng và bố Đặng tự nhiên liền dành cơ hội này cho cậu con trai đang bươn chải bên ngoài.
Cách làm của đạo trưởng họ Tề cần thời gian, nên ông ta bảo mọi người thu thập đồ vật đầy đủ rồi giao cho ông ta, ông ta sẽ từ từ làm xong hết cho mọi người, nhưng chắc chắn không nhanh được, bảo mọi người đừng vội.
Mẹ Đặng vốn tưởng rằng phải xếp hàng rất lâu, nên không nói với Đặng Triều. Nào ngờ, phúc khí chẳng tăng thêm, lại trở thành bùa đòi mạng của Đặng Triều.
Kỳ Vũ Thu và Thường Tiên Kiến liếc nhau. Tình huống này không giống như cố ý nhằm vào Đặng Triều, mà là giăng lưới rộng. Chỉ là làm như vậy thì có lợi ích gì cho cái gọi là đạo sĩ họ Tề kia chứ? Thuật pháp này không thể mượn vận, tác dụng duy nhất là hại người. Chẳng lẽ cái tên đạo sĩ họ Tề kia là một tên tâm thần phản nhân loại?
"Cái lão già kia thuê phòng ở gần nhà mình, nhưng gần đây hình như lại chuyển đi nơi khác rồi. Mẹ đi báo cảnh sát ngay, bắt hắn lại!" Mẹ Đặng phẫn hận nói.
Kỳ Vũ Thu khẽ lắc đầu với Đặng Triều, Đặng Triều lập tức khuyên bà: "Mẹ, chuyện này mẹ đừng động vào. Con sợ lão đạo sĩ nóng nảy sẽ động thủ với hai người. Con có bạn làm trong ngành này, sẽ có người chuyên môn đi xử lý chuyện này."
"Thế, thế không tìm được lão đạo sĩ thì có cứu được con không?" Mẹ Đặng cẩn thận hỏi.
Đặng Triều thở dài: "Con không sao. Sau này mẹ và ba tuyệt đối đừng tin loại người này nữa. Trên đời không có bữa cơm nào miễn phí đâu. Con tự mình có thể làm việc tốt, không cần cái gọi là vận may tốt. Nhà mình cũng không thiếu ăn thiếu mặc, mẹ và ba cứ ở nhà hưởng phúc cho tốt đi, đừng lo nghĩ nhiều."
Mẹ Đặng bị con trai nói một phen áy náy không thôi, khóc lóc đồng ý, thề thốt đảm bảo không tái phạm, mới cúp điện thoại.
"Không phải ba mẹ cậu động thủ, vậy thì dễ làm rồi." Kỳ Vũ Thu ra hiệu Đặng Triều đi theo mình, đi vào căn phòng chứa đầy đủ thứ lộn xộn, Thường Tiên Kiến cũng đi theo vào, còn Lý Kỳ thì bị chặn lại ngoài cửa.
"Chuyện này anh Lý vẫn nên xem ít thôi, bằng không buổi tối dễ gặp ác mộng lắm." Kỳ Vũ Thu hạ giọng, ánh mắt khó lường nói với Lý Kỳ.
Lý Kỳ nhìn ánh mắt cậu liền bắt đầu sởn da gà. Tuy lòng đầy tò mò, nhưng vẫn không dám bước vào.
Thường Tiên Kiến dưới sự chỉ huy của Kỳ Vũ Thu lấy những thứ sắp sửa dùng đến đặt lên bàn. Đặng Triều thì ngồi trước bàn, mặt mày căng thẳng.
"Anh Kỳ, những người bị lão đạo sĩ lừa đảo kia thì sao?" Đặng Triều lo lắng sốt ruột nói. Nhiều ngày như vậy, không biết bao nhiêu người đã gặp phải độc thủ của lão già đó.
Kỳ Vũ Thu liếc Đặng Triều một cái, khẽ cười nói: "Thành phố Lâm Đài tự nhiên cũng có phân bộ Hiệp hội Huyền học. Cứ để họ đi xử lý là được. Chỉ tiếc thuật pháp này không giống thuật cổ, bằng không trực tiếp giết lão đạo sĩ, thuật pháp tự giải trừ thì tiện lợi hơn nhiều."
Lần này người của phân bộ Hiệp hội Huyền học Lâm Đài có việc để bận rồi.
Nói xong cậu cầm lấy con dao khắc vừa nãy, bảo Thường Tiên Kiến đè Đặng Triều lại.
Đặng Triều ngây người nhìn Kỳ Vũ Thu mang vẻ mặt cười thân thiện tiến đến gần mình, sợ hãi nói: "Anh Kỳ, anh, anh muốn làm gì?"
"Không có gì, đừng sợ, anh Kỳ sẽ không hại cậu. Thứ trên đầu cậu này cần phải cắt bỏ nhanh, nhịn một chút nha." Nói rồi tay cậu ấn lên trán Đặng Triều, nhanh nhẹn cắt mở da thịt cậu ấy.
"A!" Đặng Triều lúc này mới hiểu ra, đây là sống sờ sờ muốn cắt bỏ cục thịt sưng cứng trên đầu cậu ấy!
Cậu kêu thảm một tiếng, nước mắt tuôn như mưa hòa cùng máu tươi trên đầu chảy xuống. Anh Kỳ lần này ra tay thật sự khiến cậu không kịp trở tay.
"Tay anh nhanh lắm, yên tâm." Kỳ Vũ Thu nghe Đặng Triều khóc kêu, nhưng tay lại không chút nương nhẹ, rất nhanh liền từ cục thịt sưng trên trán cậu ấy bóc ra một khối thịt đen cứng đờ.
Cậu dùng mũi dao gạt khối thịt vào chậu nước, dán một lá bùa lên vết thương của Đặng Triều, nói: "Xong rồi, cậu xem không có chuyện gì đâu, vết thương nhỏ này sao có thể xảy ra chuyện chứ."
Đặng Triều vừa khóc vừa đứng dậy, rúc vào sofa bên cạnh. Xảy ra chuyện là không thể xảy ra chuyện, nhưng cái đau khiến cậu ấy muốn ngất xỉu luôn. Anh Kỳ của cậu ấy chẳng lẽ không biết có loại đồ vật gọi là thuốc tê sao?
Cậu ấy sờ trán, phát hiện lá bùa dán lên, máu lập tức ngừng. Thường Tiên Kiến đứng bên cạnh, hâm mộ nói: "Cầm máu phù, lần đầu tiên em thấy đấy."
Hiện giờ tuy trên thị trường cũng có thứ gọi là cầm máu phù xuất hiện, nhưng cơ bản không có tác dụng gì. Lá bùa Kỳ Vũ Thu vẽ ra này mới là cầm máu phù thật sự.
Đặng Triều che chặt vết thương, cảnh giác nhìn Thường Tiên Kiến. Tên nhóc này lúc kích động mất trí, rất có khả năng sẽ trực tiếp giật lá bùa trên đầu cậu ấy đi mất.
Thường Tiên Kiến còn chưa kịp động thủ, Kỳ Vũ Thu lại kéo cậu đến bên bàn, chích rách ngón tay cậu, hòa vào chu sa, vẽ hai lá bùa, đốt cháy rồi ném vào chậu nước sạch. Nhưng nước ngoài trừ bị nhuốm đen ra, cũng không xuất hiện điều gì khác thường.
Ngay sau đó cậu cắt năm hình nhân nhỏ. Cắt xong hình nhân, Kỳ Vũ Thu đặt chúng bên cạnh chậu nước, lại lần nữa mở giấy vàng bắt đầu vẽ bùa.
Thường Tiên Kiến đứng bên cạnh nhìn những hình nhân này trong lòng lại thấy hơi sợ hãi. Năm hình nhân này nhìn là hình người, nhưng tỷ lệ thân hình lại vô cùng quái dị, hoàn toàn không giống người bình thường. Có cái cổ dài ngoằng, gần như chiếm một nửa chiều dài cơ thể, có cái lại bụng phệ, tay chân chỉ có một chút.
Cậu ấy nhỏ giọng hỏi: "Anh Kỳ, đây là thứ gì?"
Kỳ Vũ Thu liếc cậu ấy một cái, nhướng mày cười nói: "Cậu có biết thuật Ngũ Quỷ Vận Tài không?"
"Đây là Ngũ Quỷ sao?" Thường Tiên Kiến nhìn hình nhân nhỏ sửng sốt. Thuật Ngũ Quỷ Vận Tài cậu ấy đương nhiên đã nghe nói qua...
Nhưng đây không phải chỉ là thứ trong truyền thuyết sao!
Kỳ Vũ Thu không giải thích nhiều, bùa vẽ xong liền bảo Thường Tiên Kiến dán lên cửa sổ. Sau đó dùng bút lông chấm vài giọt máu trên mặt Đặng Triều, chấm lên trán năm hình nhân. Chấm xong, liền ném hình nhân vào chậu nước.
Chậu nước vừa nãy bị nhuốm màu đỏ nhạt bởi máu trên mặt Đặng Triều. Năm hình nhân bị ném vào, lúc đầu giống như giấy bình thường, từ từ bị thấm ướt rồi chìm xuống đáy. Nhưng theo khẩu quyết Kỳ Vũ Thu niệm trong miệng, nước trong chậu như thể bị nấu sôi, thế mà từ từ cuộn trào lên, càng ngày càng "sôi sục", thậm chí b*n r* ngoài chậu. Những vật trong nước cũng theo đó nổi lên chìm xuống, không nhìn rõ bóng dáng.
Chờ mặt nước dần dần tĩnh lặng trở lại, Thường Tiên Kiến kinh ngạc phát hiện, năm hình nhân thế mà biến mất!
Đúng lúc này, trong nước đen đỏ xen kẽ, hình ảnh từ từ xuất hiện dưới đáy chậu.
Thường Tiên Kiến đã hoàn toàn ngỡ ngàng. Sao lại thế này, trong nước sao lại xuất hiện hình ảnh? Cậu ấy ngẩng đầu nhìn khắp nơi, văn phòng này từ trước đến nay chưa từng lắp đặt thiết bị chiếu hình mà?
Hình ảnh dần rõ ràng, là một căn phòng nhỏ vô cùng tối tăm. Trong phòng sát tường có một lão đạo sĩ mặc đạo bào màu xanh lam ngồi dưới đất, trước mặt bày một cái bình.
Miệng ông ta lẩm bẩm, hai tay kết ấn không ngừng thay đổi. Theo động tác của ông ta, cái bình đặt trên đất bắt đầu rung lắc, dường như có thứ gì đó đang giãy giụa bên trong.
Thường Tiên Kiến cố gắng đè thấp giọng, ghé sát tai Kỳ Vũ Thu nói: "Đây là cái tên đạo trưởng họ Tề kia?"
Kỳ Vũ Thu đẩy cậu ấy ra: "Chính là người này, xem ra hắn không tính toán dừng tay."
Nói rồi cậu tháo cái lục lạc bên hông xuống, nhẹ nhàng lắc một cái. Tiếng chuông vang lên, hình ảnh trong nước cũng dần động đậy, như thể màn hình đang được đẩy gần lại, thân ảnh lão đạo sĩ trong nước càng lúc càng lớn, tiếng bình rung lắc cũng càng lúc càng vang.
Sau đó một bóng dáng nửa trong suốt xuất hiện trong "màn hình". Thường Tiên Kiến nhận ra, bóng dáng này chính là một trong Ngũ Quỷ.
Nó nhẹ nhàng nhảy lên trên bình, tứ chi dài ngoằng móc vào mép nắp bình. Ngay sau đó, mấy bóng dáng khác cũng giống nó, bao quanh cái bình.
Tiếng chuông trong tay Kỳ Vũ Thu dần dồn dập, động tác của mấy bóng dáng kia cũng càng lúc càng nhanh. Khi tiếng lục lạc đột nhiên im bặt, hình ảnh trong chậu nước rung lắc vài cái, dần dần tan biến.
Khoảnh khắc hình ảnh biến mất, Thường Tiên Kiến mắt sắc nhìn thấy nắp bình sứ không cánh mà bay, và một đống chất lỏng sền sệt màu đen từ trong bình chui ra. Còn lão đạo sĩ thì vẻ mặt kinh hãi nằm sấp trên đất, dường như muốn bò về phía cửa.
"Cạch ~"
Kèm theo tiếng vang nhỏ, một cái nắp xuất hiện trong chậu nước, chính là cái nắp trên cái bình trong hình ảnh.
"Được rồi, lão đạo sĩ này cũng coi như tự làm tự chịu. Còn muốn nuôi lệ quỷ, lần này để lệ quỷ cùng hắn đồng quy vô tận, cũng coi như một công đôi việc." Kỳ Vũ Thu thu hồi lục lạc. "Bảo Mạc Quân thông báo người bên Lâm Đài, nhân lúc lão đạo sĩ còn hơi thở, mau chóng kéo về tra hỏi cho kỹ."
Thường Tiên Kiến gật đầu, vẻ mặt hoảng hốt bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thuật Ngũ Quỷ Vận Tài à, anh Kỳ biết thuật Ngũ Quỷ Vận Tài, vậy sau này mình chẳng phải cũng có thể học được sao?
Tại Hiệp hội Huyền học, hội nghị buổi sáng đã đến hồi kết thúc. Tam Dương Quan vốn luôn kiêu ngạo lần này chỉ phái một đệ tử trẻ tuổi đến tham dự hội nghị, từ đầu đến cuối đều im lặng, không như mấy lần trước hạch sách nghi ngờ đủ điều. Cuộc họp này quả thật thuận lợi hơn không ít.
Đúng lúc Ngô Quảng Phong đang phát biểu, Trần Kinh ngồi dưới Huyền Thanh lại đột nhiên đứng dậy, nhỏ giọng chào hỏi Huyền Thanh, rồi đi ra khỏi phòng họp.
Huyền Thanh nhìn bóng lưng anh ta, hơi nhíu mày.
Trần Kinh Quốc đi ra ngoài, đến một góc yên tĩnh, nhìn quanh rồi mới lấy ra chiếc điện thoại vẫn luôn rung trong túi.
"Có chuyện gì?"
"Thúc tổ, đường dây bên Lâm Đài bị đứt rồi." Một giọng nói hơi già nua cung kính vang lên.