Tiếng kêu thảm thiết sắc bén văng vẳng trên con phố trống rỗng. Kỳ Vũ Thu đứng bên cửa sổ tầng hai của khách sạn nhìn xuống, chiếc xe vẫn đỗ yên ổn bên lề đường, một bóng người đứng ở cửa sau xe, toàn thân từ từ thối rữa thành một vũng thịt nát, rồi dần dần biến mất.
Mà bác tài xế ngồi trong xe cúi đầu xem điện thoại, dường như căn bản không nghe thấy âm thanh phía sau.
Kỳ Vũ Thu khẽ cười một tiếng. Trên xe dán Ngũ Lôi Phù, đặt gỗ sét đánh, tà vật tầm thường chạm vào sẽ lập tức tan biến. Biết rõ đây là xe của cậu mà còn dám chạm vào, đúng là tự tìm đường chết.
Thấy bên tài xế không có chuyện gì, cậu liền quay người tiếp tục đi vào bên trong.
Từ khoảnh khắc cậu bước vào đại sảnh khách sạn, đã rõ ràng cảm nhận được tà sát khí lượn lờ như có như không ở nơi này, chẳng qua tà sát khí này như bị thứ gì đó tạm thời trấn áp, rục rịch nhưng không thoát ra được.
Chỉ là người trấn áp tà sát dường như cũng không muốn tiêu diệt hoàn toàn nó, phong ấn giòn như một tờ giấy, không giữ được bao lâu sẽ hoàn toàn biến mất, mà tà vật bị áp chế lệ khí càng nặng, sau khi phá vỡ phong ấn thoát ra sẽ càng thêm tàn bạo.
Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang, ngón trỏ và ngón giữa tay phải Kỳ Vũ Thu kẹp mấy tấm hoàng phù, thờ ơ đánh giá các cánh cửa phòng hai bên hành lang. Cửa mỗi căn phòng nhìn như tương đồng, nhưng trên khung cửa gỗ màu đỏ lại khắc những đồ án khác nhau. Nhìn kỹ, có thể thấy trên đó toàn là các chi thể tàn khuyết của con người với các tư thế khác nhau.
Đi đến cuối hành lang, lại là một cánh cửa mở hé, phía sau cửa là cầu thang đi lên lầu 3.
Kỳ Vũ Thu không chút do dự bước lên cầu thang đi lên. Nhưng mà, lên đến lầu 3, xuất hiện trước mắt anh lại không phải hành lang khách sạn, mà là một cánh cửa anh vô cùng quen thuộc, là cửa phòng ngủ của cậu và Mẫn Dục.
Sắc mặt Kỳ Vũ Thu lập tức lạnh xuống. Cậu rất phiền, rất phiền loại trò chơi nhàm chán này.
Cậu không chút do dự đánh hai đạo Ngũ Lôi Phù trong tay qua, bên ngoài lập tức vang lên tiếng sấm rền, ảo cảnh trước mắt cũng xuất hiện sự vặn vẹo tạm thời.
Kỳ Vũ Thu lùi lại một bước, nhìn hai tia sét đánh xuống, làm cánh cửa trước mắt xuất hiện cái lỗ đen kịt, mới cười lạnh một tiếng: "Muốn tao chơi cùng mày, thì cẩn thận một chút, đừng chạm đến giới hạn của tao."
Tiếng rống giận thê lương truyền ra từ trong phòng, ngay sau đó cánh cửa đã hoàn toàn biến dạng bị xé toạc ra, hai bóng người xuất hiện trước mặt cậu.
Hai cái "người" rách rưới quần áo đã bị sét đánh cháy đen một mảng, nhưng mơ hồ còn có thể nhìn ra, trong đó người đàn ông có vóc dáng tương đối cao lộ ra một đôi mắt, giống Mẫn Dục đến bảy phần.
Kỳ Vũ Thu nhìn thấy càng thêm tức giận, móc tơ hồng từ hầu bao ra xoắn thành một sợi, hung hăng quăng qua.
Người đàn ông kia mới kịp phản ứng lại từ sự kinh ngạc bị sét đánh, chú ý đến động tác của Kỳ Vũ Thu thì đã chậm. Sợi dây đỏ quấn quanh cổ hắn phát ra tiếng "xì xì", chỗ cổ hắn lập tức bốc lên một trận mùi khét thối nồng nặc.
Khuôn mặt thối rữa của người đàn ông vặn vẹo đến cực điểm, nhưng lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào. Đồng bọn hắn thấy thế vội vàng đưa tay muốn giúp hắn cởi tơ hồng ra, nhưng tay hắn vừa chạm vào tơ hồng, ngón tay liền bắt đầu tan chảy, sợ đến mức hắn vội vàng lùi lại một chút.
Kỳ Vũ Thu chán ghét nói: "Ai cho mày lá gan, dám dùng gương mặt này, là chê chết quá sung sướng sao!"
Nói xong tay cậu hung hăng kéo, sự giãy giụa của người đàn ông đột nhiên im bặt, hóa thành một làn khói đen biến mất.
Mà người còn lại trơ mắt nhìn đồng bọn biến mất, lập tức sợ đến hồn phi phách tán, không chút suy nghĩ liền lùi lại, trốn vào trong phòng. Kỳ Vũ Thu khẽ cười một tiếng, lại lần nữa lấy ra một tấm Ngũ Lôi Phù, không hề tiếc rẻ ném vào, sau đó không quay đầu lại đi về phía cầu thang.
Vốn dĩ cậu còn muốn xem, kẻ ra tay với cậu rốt cuộc có bản lĩnh gì, nhưng màn vừa rồi làm cậu kinh tởm không thôi, không còn chút hứng thú nào với người đó nữa.
Cảnh tượng lầu 4 lại lần nữa biến hóa, biến thành phòng họp của Hiệp hội Huyền học. Hai bên bàn ngồi Ngô Quảng Phong, Huyền Thanh và mọi người, họ đều vẻ mặt thất vọng nhìn Kỳ Vũ Thu, dường như cậu đã làm chuyện gì không thể tha thứ vậy.
Thấy Kỳ Vũ Thu đi vào, Ngô Quảng Phong lập tức trừng mắt nhìn cậu, mở miệng dường như muốn nói gì đó. Kỳ Vũ Thu mặt vô biểu cảm, căn bản không cho ông ta cơ hội mở miệng, phất tay liền ném tơ hồng ra ngoài. Một đầu tơ hồng buộc một cái mộc tiết (mẩu gỗ) khắc từ gỗ sét đánh, mộc tiết đâm vào giữa trán Ngô Quảng Phong, ông ta còn chưa kịp giãy giụa liền biến mất.
Ngay sau đó Kỳ Vũ Thu thu hồi mộc tiết, tay không ngừng, Huyền Thanh, Chưởng môn, Mạc Quân, Thường Tiên Kiến, một người cũng không còn sót lại. Chờ người cuối cùng biến mất, cả phòng họp cũng từ từ biến thành hành lang tầm thường như lầu hai.
Khách sạn dường như run lên một chút, Kỳ Vũ Thu thậm chí nghe thấy tiếng rống giận ẩn ẩn. Cậu cười lạnh, chủ nhân của mê trận này đại khái là muốn học người ta bày trận câu ra nỗi sợ sâu trong nội tâm cậu, chỉ tiếc là không có bản lĩnh đó, chỉ có thể tự mình suy đoán vu vơ, sau đó dùng mấy con *m v*t hóa thành cảnh tượng để lừa gạt cậu.
Buồn cười lại nhàm chán.
Kỳ Vũ Thu không vội vã lên lầu 5, mà đi đi lại lại hai vòng trong hành lang, cuối cùng đứng trước một cánh cửa. Cậu đưa tay đẩy cửa, cửa lại không hề suy suyển, dường như hòa làm một thể với vách tường.
"Tao biết mày có thể nghe thấy. Tao đây là người lòng dạ hẹp hòi, đặc biệt thích ghi thù. Nếu đã chọc tao, thì làm tốt chuẩn bị bị tao trả thù đi."
Không gian yên tĩnh đột nhiên xuất hiện tiếng cười trầm thấp già nua, như là cố ý đè thấp giọng, người nọ nói: "Kỳ Vũ Thu à, cũng chỉ có thế thôi. Chờ cậu từ nơi này đi ra ngoài, tìm được tôi rồi hãy nói chuyện trả thù."
Nói xong khinh miệt cười vài tiếng, dường như chắc chắn Kỳ Vũ Thu căn bản không thể nào từ nơi này đi ra ngoài.
Kỳ Vũ Thu "tấm tắc" hai tiếng. Gã này tuy cố ý đè thấp giọng, nhưng vẫn có thể nghe ra sự đắc ý không che giấu được trong giọng nói, muốn giả làm cao nhân cũng giả không giống.
Cậu dán một lá bùa lên cánh cửa trước mắt, sau đó hung hăng đạp qua, trực tiếp đá văng cửa. Phía sau cửa cũng không phải phòng khách sạn, mà là một không gian chưa đến bốn mét vuông, chính giữa bày một cái bàn, trên bàn là một viên bi, thông qua viên bi là có thể nhìn thấy tất cả hành động của cậu.
Thu hồi viên bi, Kỳ Vũ Thu tiếp tục đi lên trên. Khách sạn nhìn từ bên ngoài chỉ có năm tầng, thế nhưng lại không có điểm cuối, mặc cậu đi thế nào cũng không đến được sân thượng.
"Chỉ cần cậu xin tha, tôi liền thả cậu đi ra ngoài, thế nào?" Giọng nói kia lại vang lên, "Kỳ Vũ Thu, cậu là người có bản lĩnh, nhìn xem thế đạo hiện giờ, giới Huyền học càng ngày càng suy thoái, đi ra ngoài nói thêm hai câu liền bị người coi là kẻ lừa đảo. Hiệp hội Huyền học lại càng ước thúc sự phát triển của giới Huyền học, cố ý làm suy yếu sự nổi tiếng của mọi người trong giới Huyền học giữa người thường. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày giới Huyền học sẽ biến mất."
"Mà cậu, nếu là ở thời đại Huyền học hưng thịnh, làm một Quốc sư cũng không phải chuyện gì khó. Sao không hợp tác với tôi, cùng nhau phát dương quang đại Huyền học, đến lúc đó cậu cũng sẽ được mọi người biết đến, trở thành sự tồn tại được vạn người kính ngưỡng. Hơn nữa đây là thứ mà tổ tiên truyền xuống, tuyệt đối không thể để nó hoàn toàn biến mất!"
Kỳ Vũ Thu mặc kệ hắn lải nhải, căn bản không đáp lời. Cậu ngoáy ngoáy tai, đứng ở cửa sổ không biết là tầng thứ mấy nhìn xuống, phía dưới trắng xóa một mảnh, đã không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cậu nói: "Ảo trận tầm thường không thể nào mê hoặc được mắt tao, ảo trận này của mày chắc là mượn dùng thứ vốn có dưới lòng đất này. Bắc Kinh không tính lớn, tao không nói là từng đi qua mỗi nơi, nhưng thứ có năng lượng lớn như vậy, chỉ cần trong phạm vi mười dặm, tao không thể nào không biết."
"Núi Thanh Mang chiếm cứ Bắc Kinh mấy trăm năm cũng không phát hiện vật này. Nghe giọng nói mày cũng không phải người địa phương, có thể biết được sự tồn tại của vật này, chắc là có cơ duyên nào đó, chỉ là cơ duyên này đối với Bắc Kinh mà nói, chỉ sợ là họa chứ không phải phúc à! Tao sống ở Bắc Kinh này, cũng không thể nhìn mày tác oai tác quái ở Bắc Kinh."
Cậu nói hết một tràng, giọng nói vừa nãy còn đang khuyên cậu hợp tác đột nhiên im bặt, sau đó hơi mang chút phẫn nộ nói: "Tao nói mày không nghe thấy sao? Mày uổng có một thân bản lĩnh, lại cam nguyện bị mai một, cam nguyện làm một con cá muối sao?"
"Chậc, lời này của mày sai rồi, tao cực khổ gây dựng sự nghiệp, đâu phải cá muối? Cái văn phòng kia của tao mày cho là miễn phí sao? Tao rất biết kiếm tiền đấy." Kỳ Vũ Thu không vui, "Nói nữa, tao từ nhỏ đã thích cá muối, cá muối có gì sai hả? Tao cho dù là cá muối cũng có người nuôi, vị kia nhà tao rất giàu, mày có người nuôi không? Không có phải không? Cho nên nói tao căn bản không cùng đường với mày!"
"Tao đang sống những ngày sung sướng, dựa vào cái gì phải lăn lộn theo mày làm chi? Dựa vào mày nghèo hay mày bị bệnh thần kinh?"
Một tràng lời nói này thật sự là có lý có tình, khiến giọng nói kia nghẹn lại hồi lâu không thốt nên lời.
"Mày, mày đáng chết!" Giọng nói kia như là tức giận đến cực độ, quên cả che giấu giọng nói của mình. Hiện giờ giọng nói hắn nghe lại như một thanh niên hai mươi mấy tuổi, chỉ là âm điệu kéo lên quá cao, đại khái còn có chút khác biệt với giọng thật của hắn.
Kỳ Vũ Thu lắc đầu, người trẻ tuổi a, chính là thiếu kiên nhẫn, còn chưa nói được hai câu đã giận rồi.
Giọng nói kia ý thức được mình có chút thất thố, trầm mặc một chút, khi lên tiếng lại khôi phục vẻ già nua: "Đã như vậy, mày cứ ở lại nơi này đi."
Nói xong liền không lên tiếng nữa.
Kỳ Vũ Thu không phản ứng hắn, chỉ đứng ở cửa sổ híp mắt nhìn phương xa. Sương mù mờ mịt tất cả đều trở thành hư ảnh như có như không. Đứng một lát cậu xoay người, không đi lên trên nữa, mà theo cầu thang trực tiếp đi xuống lầu.
Có lẽ người nọ chỉ muốn ngăn cản cậu lên lầu, đường xuống lầu cũng không dài như vậy, chỉ xuống bốn năm tầng đã đến đại sảnh khách sạn.
Lúc này, giọng nói kia không chịu cô đơn lại lần nữa vang lên, mang theo chút trào phúng: "Không ngại nói cho mày, mắt trận nằm ngay ở tầng cao nhất của tòa nhà này, mày nỗ lực đi lên trên, vận may tốt có lẽ còn có thể đến được trước khi chết đói. Hiện giờ mày đây là tính từ bỏ sao?"
Kỳ Vũ Thu dừng bước chân, đứng ở quầy lễ tân đại sảnh, buông tay nói: "Ai nói tao muốn hủy hoại mắt trận, hủy hoại mắt trận cũng chỉ là phá hủy một tòa ảo trận mà thôi, không có tác dụng gì. Tao vừa nãy đi lên trên cũng không phải là để tìm mắt trận, nếu đã ra tay, đương nhiên phải cắt đứt khả năng tái xuất hiện của ảo trận từ căn nguyên."
"Mày... muốn làm gì?" Giọng nói kia có chút chần chờ, còn mang theo vài phần không thể tin được.
Kỳ Vũ Thu lướt qua quầy lễ tân, đi đến trước pho tượng đá đặt giữa đại sảnh. Trên tảng đá màu xám đen khắc bốn con chim ưng, lần lượt quay mặt về bốn hướng. Trong đó một con đối diện cửa chính, tuy là vật chết, nhưng đôi mắt chim ưng bằng đá lại tràn đầy linh tính.
Kỳ Vũ Thu đi vòng quanh tượng đá một vòng, cười: "Mày nói xem, nếu tao đập vỡ pho tượng đá này, ảo trận có biến mất không?"
"Sẽ không, đập một cái tượng đá mà nghĩ sẽ thoát ra được sao? Mày cho rằng tao là thằng ngốc à, đặt mắt trận ở nơi rõ ràng như vậy sao." Người nọ như là thở phào nhẹ nhõm, không còn sự căng thẳng vừa nãy, lại khôi phục giọng điệu mang chút trào phúng.
"Tao cảm thấy tao không nhìn lầm đâu nha, dù sao tao cũng không đi ra được, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, con chim ưng này tao không thích, đập thì đập thôi, đúng không?" Nói rồi liền nhìn quanh bốn phía, muốn tìm công cụ tiện tay.
Lời cậu còn chưa dứt, đại sảnh hoa lệ liền nhanh chóng suy tàn mục nát, sàn nhà màu trắng trong nháy mắt đầy vết nứt, một trận gió thổi vào từ ngoài cửa, các khe nứt trên sàn nhà liền lấp đầy bùn đất.
Bình phong đặt hai bên đại sảnh bị gió thổi đổ, bình phong tinh xảo vỡ thành mảnh nhỏ, đầy mạng nhện giăng mắc. Mạng nhện từ bình phong bò lên trên, dọc theo cây cột bò đến trần nhà.
Toàn bộ đại sảnh trở thành phế tích phủ đầy mạng nhện và bụi đất.
Vài bóng đen đặc lờ mờ từ trong sương mù dày đặc đi về phía bên này, Kỳ Vũ Thu tay đặt trên con chim ưng đá hướng về phía cổng lớn, cười nói: "Xem ra ánh mắt của tao trước sau như một vẫn chuẩn xác."