Sau Khi Lão Tổ Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Giả Mang Thai

Chương 2

Phòng nghỉ im lặng như tờ.

Thường Ngôn thấy sắc mặt Triệu Triết trắng bệch thì có dự cảm chẳng lành, lắp bắp nói: "Kỳ Vũ Thu, cậu, cậu đừng có nói bừa!"

Ngưỡng cửa vào giới giải trí thấp, không ít nghệ sĩ ít nhiều cũng có dính lịch sử đen, nhưng một người dính dáng đến án mạng mà lại đi hoạt động nghệ thuật ư? Chắc là đùa rồi!

Kỳ Vũ Thu không để ý đến Thường Ngôn, cậu tiến đến gần Triệu Triết, trong khoảnh khắc đó, cậu như thể bị ma nhập, vẻ mặt tinh xảo trở nên âm u, lạnh lẽo. Cậu nói: "Cô ấy ngay ở phía sau cậu. Ban đêm cậu ngủ, có từng nghe thấy cô gái đó ngồi dưới nước khóc không? Lúc cô ấy bị chôn xuống vẫn còn một hơi thở, dòng nước sông lạnh băng tràn qua miệng và mũi cô ấy..."

"Không! Tôi không có! Cậu câm miệng đi!" Triệu Triết hét lên, hắn thở hổn hển, kinh hoàng quay đầu lại nhưng chẳng thấy gì cả.

Kỳ Vũ Thu chắc chắn đang lừa hắn, hắn đã đổi tên, đổi tuổi, chuyển nhà rồi, không thể có ai biết bí mật của hắn được!

Hơn nữa, hắn không phải người trực tiếp ra tay, hắn chỉ giúp kéo người đi thôi. Tại người phụ nữ kia không biết điều, bọn họ đâu có ý định ra tay nặng như thế, ai bảo cô ta cứ nhất định đòi báo cảnh sát!

"Cậu vu khống tôi, tôi sẽ kiện cậu tội phỉ báng!" Giọng Triệu Triết rất lớn, hắn nghĩ rằng mình rất bình tĩnh, rất có khí thế, nhưng ba người còn lại đều thấy mồ hôi hột đang lăn dài trên trán hắn.

"Đổi tên, đổi chỗ ở, cậu vẫn là cậu. Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, quả báo của cậu đã đến rồi, nên tôi mới nhắc cậu, tự giữ lấy thân, ngày tháng sung sướng đã hết." Kỳ Vũ Thu lấy lại vẻ mặt bình thường, cười lạnh nói.

Những người như Triệu Triết sẽ không bao giờ cảm thấy việc ác mình làm là sai trái. Chỉ cần sự việc không bị phanh phui, họ có thể thản nhiên quên đi những gì mình đã làm và sống một cách ngạo mạn, khoe khoang.

Nhưng ác giả ác báo, vận may của hắn đã đến hồi kết, sau này vận rủi sẽ đeo bám, biết đâu có ngày uống ngụm nước cũng bị nghẹn mà chết.

Lời Kỳ Vũ Thu vừa dứt, cửa phòng nghỉ bị mở ra. Trợ lý của Thường Ngôn bước vào nói: "Bên ngoài có hai cảnh sát nói là có vụ án cần Triệu Triết hỗ trợ điều tra."

Nói xong, anh ta nhìn Kỳ Vũ Thu với ánh mắt đầy phức tạp.

Triệu Triết khụy xuống đất ngay lập tức, hắn biết mình xong đời rồi.

"Tôi không cố ý, không phải, tôi chỉ còn nhỏ thôi, đúng rồi, năm đó tôi mới mười sáu tuổi, tôi chưa đủ tuổi vị thành niên, các người không thể bắt tôi!" Nước mắt, nước mũi hắn giàn dụa khắp mặt, nhưng vẫn không hề có chút hối hận nào.

Kỳ Vũ Thu lạnh lùng nói: "Những lời này, để dành nói với cảnh sát đi."

Triệu Triết bị đưa đi, Thường Ngôn sững sờ nhìn Kỳ Vũ Thu, thực sự không thể chấp nhận được một tiểu minh tinh đầy rẫy tin đồn xấu lại đột nhiên trở nên huyền bí đến vậy.

"Vừa nãy, cô gái đằng sau Triệu Triết..."

Kỳ Vũ Thu nghiêm nghị nói: "Tôi chỉ hù dọa hắn thôi, anh thấy tôi diễn có ổn không?"

Cậu đang thiếu tiền, không thể để mất công việc này nữa. Chuyện diễn xuất... cậu không biết nhưng có thể học hỏi mà!

Thường Ngôn vẻ mặt phức tạp nói: "Cậu về nghỉ đi, chuyện vai diễn tôi sẽ bàn lại với nhà sản xuất."

Ban đầu bên sản xuất định thay Kỳ Vũ Thu, nhưng giờ xem ra, vẫn còn cơ hội để thương lượng.

Trước khi đi, Kỳ Vũ Thu không quên tiếp thị việc kinh doanh của mình: "Anh có muốn mua bùa bình an không?"

Thường Ngôn do dự một lúc nói: "Vậy, cho tôi một lá?"

Kỳ Vũ Thu đưa hai lá bùa cho anh ta và Lưu Thụy nói: "Năm trăm một lá, mua một tặng một."

Thường Ngôn:...

Việc Triệu Triết bị cảnh sát dẫn đi đã bị không ít người trong đoàn làm phim nhìn thấy. Khi Kỳ Vũ Thu bước ra lần nữa, những tiếng bàn tán xôn xao trong trường quay im bặt ngay lập tức, những người đó ngay cả nhìn cậu cũng không dám.

Chỉ có một người đàn ông mặc trang phục diễn viên quần chúng, lén lút rút điện thoại ra, liên tục nhìn trộm về phía này. Kỳ Vũ Thu liếc nhìn hắn một cái, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo.

Thanh niên đó cảm thấy có người nhìn mình, theo bản năng ngước lên, thấy Kỳ Vũ Thu cười với hắn, hắn lại không khỏi run lên.

"Đồ thần kinh, hừ!" Sau khi người đi khỏi, thanh niên đó lẩm bẩm, rồi nhìn vào thư viện ảnh trong điện thoại lại không nhịn được cười toe toét. Mấy bức ảnh này bán đi, lại kiếm được một khoản lời nhỏ rồi.

Thế nhưng, khi hắn đứng dậy định rời đi, chân lại vấp loạng choạng, ngã sấp xuống đất, mặt mày bê bết máu, chiếc điện thoại trong tay cũng văng ra, rơi thẳng vào trong chiếc thùng nước đạo cụ.

Thanh niên nhớ lại ánh mắt của Kỳ Vũ Thu ban nãy, thầm nghĩ quá tà môn, vội vàng đứng dậy vớt điện thoại rồi bỏ chạy.

"Anh Kỳ, người vừa nãy anh có quen hả?" Ra khỏi phim trường, Đặng Triều hỏi.

Kỳ Vũ Thu lắc đầu: "Không quen. Tôi chỉ thấy hắn làm việc xấu sắp gặp quả báo rồi, lại không muốn bán bùa hộ mệnh cho hắn, nên thể hiện chút sự đồng cảm thôi."

"Ồ..." Đặng Triều tịt hẳn. Từ hôm qua đến giờ, anh Kỳ nhà mình bắt đầu có vẻ không ổn, rốt cuộc là bị làm sao, cậu cũng không dám hỏi, không dám nói.

"À, anh Lý vừa gửi tin nhắn, nói có một đạo diễn muốn gặp anh, đang đợi anh ở khách sạn Phong Thụy."

Kỳ Vũ Thu: "Thật sao?"

Lúc này mà vẫn có người tìm cậu đóng phim sao, không biết là ai lại có con mắt tinh đời đến thế nhỉ!

Hai người đi đến bãi đỗ xe, phát hiện đã có người đợi sẵn bên cạnh xe.

Người đàn ông đứng cạnh cửa xe mặc vest chỉnh tề, đeo kính gọng vàng, tóc chải chuốt nghiêm chỉnh không chút xơ rối, chỉ có chiếc cặp lồng giữ nhiệt màu hồng trong tay làm hỏng hình tượng tổng thể của anh ta.

Người này tên là Lưu Hạo, là trợ lý do nhà họ Mẫn phái đến chăm sóc cậu.

"Cậu Kỳ, về nhà luôn chứ ạ?" Lưu Hạo đẩy gọng kính, nói với vẻ mặt không cảm xúc.

"Đi khách sạn Phong Thụy." Sáng chưa ăn gì, Kỳ Vũ Thu thật sự đói rồi, có người mời thì nhất định phải đi chứ.

Lên xe, Lưu Hạo mới đưa chiếc cặp lồng giữ nhiệt cho Kỳ Vũ Thu: "Đây là món canh hôm nay ạ."

Kỳ Vũ Thu mở ra xem, là canh gà đen hầm củ mài, ừm, loại để an thai.

Cậu bình thản uống hết canh dưới sự giám sát của Lưu Hạo, Lưu Hạo mới khởi động xe, rời khỏi khu vực quay phim.

Ngồi trong xe, Kỳ Vũ Thu nhớ ra, nguyên chủ còn một chiếc xe nữa đậu ở công ty. Cậu nghĩ mình có thể bán một chiếc để trả nợ, một người chiếm dụng hai chiếc xe, chẳng phải lãng phí tài nguyên sao.

"Lưu Hạo, anh nghĩ chiếc xe này bán đi bây giờ được bao nhiêu tiền?"

Lưu Hạo: "Cậu Kỳ, chiếc xe này cậu mua trả góp, tiền vẫn chưa trả hết."

"Vậy à..." Thế thì quay lại xem chiếc đậu ở công ty trị giá bao nhiêu.

"Chiếc kia cũng là mua trả góp."

Kỳ Vũ Thu: ...

"Căn nhà ở trung tâm thành phố cũng là mua trả góp."

Lưu Hạo bình tĩnh phơi bày sự thật phũ phàng từng chút một trước mắt cậu. Kỳ Vũ Thu cảm thấy người này quá lạnh lùng, tàn nhẫn làm tan vỡ giấc mộng sớm trả hết nợ rồi nằm ườn làm cá mặn của cậu.

"Cậu còn nợ ngân hàng tổng cộng hơn một ngàn vạn, không cần lo lắng, cứ từ từ trả."

Kỳ Vũ Thu: "Thế, thế thì tốt rồi?"

Cậu nhất thời không nghe ra Lưu Hạo có đang an ủi mình không.

Hơn một ngàn vạn, cùng lắm thì, ngoài giờ làm việc, cậu đi bày quầy xem bói, tăng giá bùa bình an lên... Chắc là, có thể trả hết, nhỉ?

Cá mặn thở dài.

Cậu lấy điện thoại ra, vừa mở mạng xã hội, một loạt thông báo tin nhắn liên tục hiện lên.

Tin tức về Triệu Triết đã bị lan truyền trên mạng. Tuy cư dân mạng vẫn chưa biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng điều đó không ngăn cản họ hóng chuyện. Không có cơ quan truyền thông nào ngăn chặn, cư dân mạng cứ thế tung hoành ngang dọc.

Có người cho rằng chưa có xác nhận chính thức, chắc chắn là Kỳ Vũ Thu tìm người tung tin giả. Lại có người tin rằng lời tiên đoán của Kỳ Vũ Thu đã linh nghiệm, và bắt đầu tôn cậu lên làm đại thần trong khu vực bình luận vốn đang chửi bới cậu.

Quá đáng hơn, còn có một nhóm nhỏ những người thích gây rối bắt đầu đồn đại rằng cậu có đại gia chống lưng, dùng thủ đoạn để tống Triệu Triết vào tù.

Kỳ Vũ Thu thở dài thườn thượt, nếu cậu mà thực sự có đại gia chống lưng thì tốt quá, đã không cần phải ra gầm cầu bày quầy rồi!

Bãi đỗ xe của khách sạn lớn Phong Thụy có lối đi riêng. Sau khi xuống xe, Đặng Triều dẫn Kỳ Vũ Thu đi về phía lối đi đó.

Vừa đi qua hai chỗ đỗ xe, họ đã nghe thấy tiếng ồn ào bên cạnh cột gần lối ra. Đến gần hơn mới thấy một đứa trẻ khoảng bảy, tám tuổi đang nằm giữa vòng vây mọi người, mắt nhắm nghiền, mặt tái mét, máu chảy ra từ các ngũ quan.

Một ông lão trông như ông nội đứa bé đang quỳ gối dưới đất, mắt đỏ hoe vì lo lắng. Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang kiểm tra tình hình đứa bé.

"Ôi chao, chuyện gì vậy, đã gọi xe cấp cứu chưa? Không được thì mau lái xe đưa đến bệnh viện đi!" Đặng Triều xen vào hỏi.

Một thanh niên đứng xem lắc đầu nói: "Không biết sao nữa, đứa bé đang khỏe mạnh, đi đến đây thì đột nhiên ngã vật xuống. Đã gọi cấp cứu rồi, may mà có bác sĩ ở đây."

Kỳ Vũ Thu đi tới, nhìn thấy một luồng âm khí đang bốc lên từ chân cột, quấn chặt lấy linh hồn của đứa bé, nhốt nó lại xung quanh cột. Chỉ cần rời khỏi cây cột, đứa bé chắc chắn sẽ mất đi sinh khí trong thời gian ngắn.

Vết máu ở miệng và mũi đứa bé, hẳn là do ông nội cậu bé cố gắng bế cháu rời khỏi cây cột mà ra.

Sau khi kiểm tra xong, vị bác sĩ hỏi ông lão: "Trước đây cháu bé có tiền sử bệnh gì hay gia đình có bệnh di truyền không?"

"Không có." Ông lão lau nước mắt, vội trả lời, "Tiểu Hy chỉ hơi ít nói thôi, sức khỏe vẫn luôn tốt, hầu như không bao giờ ốm. Người lớn trong nhà cũng không có bệnh di truyền, bác sĩ, cháu tôi bị làm sao vậy?"

Vị bác sĩ cau mày nói: "Không tra ra được, cần dùng máy móc để kiểm tra tổng thể. Phải đưa đến bệnh viện trước, tôi có xe đây."

Ông lão vội vàng ngăn lại: "Không được rời đi đâu bác sĩ ơi, chỗ này tà ma lắm, Tiểu Hy cứ động đậy là lại chảy máu, phải làm sao bây giờ, có thể bảo bệnh viện mang thiết bị đến đây không?"

Vị bác sĩ nhíu mày quát: "Lúc này rồi còn mê tín mấy thứ này, mau bế cháu bé ra ngoài!"

Nói rồi ông ta bế đứa bé lên định đi.

"Khoan đã." Kỳ Vũ Thu thấy vậy vội vàng tiến lên ngăn lại, đứa bé mà rời xa cây cột này mười mét, e rằng sẽ không cứu được nữa.

Vị bác sĩ ngẩng đầu nhìn người cản mình là một thanh niên trông còn non choẹt, liền bực bội nói: "Có việc gì? Mạng người là quan trọng, đừng làm mất thời gian của tôi được không?"

Kỳ Vũ Thu kiên nhẫn giải thích: "Đứa bé này thật sự không thể di chuyển. Anh đặt cháu bé xuống đi, để tôi thử xem."

"Cậu thử à? Cậu đã tốt nghiệp cấp ba chưa hả cậu em?" Vị bác sĩ cảm thấy vô cùng vô lý, một đứa nhóc con, căn bản không hiểu thời gian quan trọng thế nào với bệnh nhân, lại còn đứng đây lải nhải.

Ông ta gạt Kỳ Vũ Thu ra, đi về phía xe của mình.

Thế nhưng, vừa bước đi, đứa bé vốn đang nằm yên trong vòng tay ông ta bỗng bắt đầu co giật, máu tươi từ miệng và mũi ào ạt chảy ra.

Bình Luận (0)
Comment