Lời của Kỳ Vũ Thu khiến những người có mặt, trừ Mẫn Dục, đều biến sắc, đặc biệt là Nghiên Hi, cô ta giận đến mức muốn lao tới bịt miệng cậu.
Mẫn Dục là người ngoài cuộc, nên đương nhiên nhìn ra ánh mắt của Thân Triệu Thanh có gì đó sai sai. Dù hắn ta diễn xuất rất khá, đến cả ánh mắt cũng rất vô hại, nhưng thoáng qua là vệt toan tính và tham lam thì không lọt qua mắt Mẫn Dục.
"Cậu đang nói Nghiên Hi sao?" Thân Triệu Thanh thoáng nét tổn thương, nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười. Hắn ta nắm lấy tay Nghiên Hi, nhìn thẳng vào mắt cô, tràn đầy tình cảm và kiên định: "Tôi và Nghiên Hi tuy có khoảng cách về thân phận, nhưng tôi vẫn luôn nỗ lực để xứng đáng với cô ấy."
"Dù cần thêm thời gian, tôi tin Nghiên Hi sẽ ở bên tôi. Cảm ơn lời nhắc nhở của cậu, nhưng tình cảm của chúng tôi không hề cưỡng cầu." Nói xong, anh ta quay lại nhìn Kỳ Vũ Thu, rất bình thản, như thể không hề oán giận lời cậu nói.
Nghiên Hi tức giận nói: "Triệu Thanh, anh còn cảm ơn cậu ta sao? Cậu ta có tư cách nhận lời cảm ơn của anh không? Cũng chỉ vì anh quá hiền lành, dễ bị bắt nạt thôi!"
"Tôi không cần biết cậu là ai, nói ra lời này chỉ chứng tỏ cậu vừa vô lễ vừa vô giáo dục, coi thường người khác! Triệu Thanh trong sạch phấn đấu đến ngày hôm nay, trong mắt tôi anh ấy là tốt nhất. Mấy người dựa vào nhà có vài đồng tiền bẩn mà khinh thường người khác, lũ phú nhị đại như các cậu mới là thứ tồi tệ nhất!"
Mẫn Dục sầm mặt, khoác tay qua vai Kỳ Vũ Thu, giọng trầm xuống: "Cô Tống, ăn nói cho cẩn thận!"
Khí thế của anh khiến Nghiên Hi và Thân Triệu Thanh đối diện đứng hình, mặt cứng đờ. Nghiên Hi thậm chí sợ hãi lùi lại một bước, mặt tái mét ngay lập tức.
Ông chủ cũng giật mình. Anh ta và Mẫn Dục là bạn nhiều năm, chưa từng thấy Mẫn Dục nổi giận công khai bao giờ. Giờ đây, Mẫn Dục lại nghiêm khắc quát mắng em gái anh ta chỉ vì Kỳ Vũ Thu!
Cái tên Kỳ Vũ Thu này quan trọng đến mức nào trong lòng Mẫn Dục? Anh ta lườm em gái một cái, nói với Mẫn Dục và Kỳ Vũ Thu: "Con bé này tính khí nóng nảy từ bé, nói năng thật sự quá đáng. Nghiên Hi, mau xin lỗi Tiểu Kỳ!"
Mắt Nghiên Hi đỏ hoe ngay lập tức. Cô ta oán hận nhìn anh hai mình. Giờ này mà anh ấy không đứng về phía cô ta, lại còn hùa với người ngoài bắt nạt cô ta và Thân Triệu Thanh!
Anh hai từng nói, sẽ luôn bảo vệ em mà!
"Xin lỗi!" Thấy vẻ mặt khó coi của anh hai, không có chỗ nào để nhân nhượng, Nghiên Hi ấm ức hét lớn một tiếng, nước mắt lập tức tuôn rơi.
Mẫn Dục vốn không bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này. Những người như Thành Khải, mỗi lần gặp anh đều không tránh khỏi nói mát. Thay vì tốn thời gian tranh cãi, anh thà tiện tay gây chút rắc rối cho họ, để họ không rảnh tìm đến anh trong vài tháng.
Nhưng mà, chuyển sang Kỳ Vũ Thu, anh lại cảm thấy không thể chịu đựng dù chỉ một chút.
Anh đưa Kỳ Vũ Thu ra ngoài vốn là để cậu tránh xa những lời xúc phạm trên mạng, nhưng không ngờ vẫn gặp phải chuyện vạ miệng, dùng lời lẽ ác ý làm tổn thương người khác.
Mẫn Dục nhìn Kỳ Vũ Thu, thấy cậu không hề có vẻ gì buồn bã mới thở phào.
Kỳ Vũ Thu nhìn Nghiên Hi đang uất ức, nhướng mày: "Cô gái, tôi không nói về duyên phận của hai người, cô nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ nhắc nhở anh ta đừng quên những gì mình đã làm. Cứ tiếp tục gây chuyện sẽ là lợi bất cập hại."
"Gửi cho cô thêm một câu: Mỗi người một số phận, tự liệu mà sống. Sau này mà tìm tôi giúp, tôi sẽ tính phí gấp đôi đấy."
Nghiên Hi nghiến răng: "Tôi sẽ mãi mãi ở bên Triệu Thanh, chúng tôi sẽ luôn tốt đẹp. Không cần cậu bận tâm."
Thân Triệu Thanh siết chặt tay cô ta, mắt ngấn lệ, rất cảm động.
Nghiên Hi nói xong liền kéo Thân Triệu Thanh lách qua ba người, đi về phía sân sau.
Kỳ Vũ Thu sờ cằm. Tên Thân Triệu Thanh này diễn xuất quả thực tuyệt vời, tiếc là lòng dạ quá hiểm độc.
Nụ cười trên mặt ông chủ cũng không giữ được. Anh ta ngoái lại nhìn phía sau, nói: "Xin lỗi, hôm nay tôi không thể nói chuyện nhiều với hai cậu. Có dịp chúng ta nói chuyện tiếp!"
Mẫn Dục nói: "Xin lỗi thì không cần, để ý kỹ em gái cậu đi, tên Thân Triệu Thanh này có vấn đề."
Kỳ Vũ Thu đồng tình nhìn Mẫn Dục. Người này thật tinh tường. Tên Thân Triệu Thanh kia, không nói đến thứ khác, giả bộ gần như không tìm ra sơ hở.
Chỉ là, bây giờ mới nhận ra sự bất thường của Tống Nghiên Hi thì đã quá muộn. Cô gái này e rằng phải chịu khổ rồi.
Ông chủ im lặng.
Cả nhà anh ta đều có ấn tượng tốt về Thân Triệu Thanh. Trong mắt họ, Thân Triệu Thanh luôn là người cư xử khéo léo, ôn hòa và rộng lượng.
Lúc mới biết cô em gái bảo bối của mình hẹn hò với một ngôi sao trong giới giải trí, họ không nghi ngờ mục đích của Thân Triệu Thanh là việc không thể. Nhưng sau thời gian tiếp xúc, họ thấy hắn ta thực sự rất tốt.
Bây giờ ngẫm lại, Thân Triệu Thanh luôn giữ vẻ hòa nhã, lịch thiệp, chưa từng để lộ bất kỳ cảm xúc nào khác.
Hơn nữa, mỗi lần Nghiên Hi nhắc đến hắn ta, toàn là lời ca ngợi. Ấn tượng tốt của họ về Thân Triệu Thanh cũng có phần là do cô em gái ngốc nghếch này không ngừng tẩy não.
Chỉ là, cô em gái ngốc của anh ta quá cố chấp. Muốn con bé từ bỏ Thân Triệu Thanh, khó lắm!
Tiễn biệt Mẫn Dục và Kỳ Vũ Thu, ông chủ vội vàng vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho cô em gái bảo bối.
Còn trong phòng, Thân Triệu Thanh đang ôm Tống Nghiên Hi với vẻ mặt thâm tình.
"Nghiên Hi, anh thực sự sợ mất em. Em sẽ không rời bỏ anh, đúng không?"
Người đàn ông vốn ôn hòa, mạnh mẽ giờ để lộ mặt yếu đuối, khiến Tống Nghiên Hi đau lòng khôn xiết.
Cô nép chặt vào lòng Thân Triệu Thanh, thề thốt: "Chỉ cần em còn sống, nhất định sẽ luôn bên anh! Triệu Thanh, anh đừng buồn. Không ai có thể chia cắt chúng ta. Có em ở đây, không ai được bắt nạt anh!"
Cái tên Kỳ Vũ Thu chết tiệt đó, tất cả là do cậu ta mới khiến Triệu Thanh buồn như vậy. Buổi hẹn hò đang tốt đẹp lại bị cậu ta phá hỏng hết! Tống Nghiên Hi siết chặt nắm đấm. Cô ta là bạn gái của Triệu Thanh, nhưng lại để anh chịu sự sỉ nhục này. Cô ta nhất định phải trả thù!
Khóe miệng Thân Triệu Thanh thoáng nụ cười, nhưng giọng nói vẫn đầy vẻ buồn bã: "Cảm ơn em, Nghiên Hi. Gặp được em là may mắn của anh. Mỗi khi anh nhận ra sự cách biệt về thân phận giữa chúng ta, anh cảm thấy bất lực, nhưng anh sẽ không từ bỏ."
"Không, gặp được anh mới là may mắn của em." Tống Nghiên Hi yêu mến nói. Thân Triệu Thanh là ngôi sao trên trời, được mọi người ngưỡng mộ. Ngôi sao này cam lòng đáp xuống bên cạnh cô, cô hạnh phúc biết bao.
"Em nghỉ ngơi một chút đi, anh vào nhà vệ sinh một lát." Thân Triệu Thanh đẩy cô ta ra, cười có chút ngại ngùng.
Sau khi Thân Triệu Thanh rời đi, Tống Nghiên Hi sầm mặt. Cô mở WeChat, gửi tin nhắn vào vài nhóm chat.
Cô ta là bạn gái của Thân Triệu Thanh, cũng là fan hâm mộ lớn nhất của hắn ta. Để chạy số liệu, ủng hộ và chống tin xấu cho Thân Triệu Thanh, cô ta tự lập một studio, nắm trong tay vô số tài khoản người ủng hộ ảo.
Hạ bệ một ngôi sao nhỏ kém nổi chỉ là chuyện nhỏ cô nhấc ngón tay là làm được.
Cô ta không tin, người bạn của anh trai cô ta quan tâm đến Kỳ Vũ Thu đến mức nào. Dù người đó có biết, anh ta cũng sẽ không vì một ngôi sao nhỏ đi bán mình mà làm khó con rể nhà họ Tống chứ?
Trong phòng vệ sinh, Thân Triệu Thanh ngồi trong gian riêng, nhắn tin cho người quản lý của mình.
"Kế hoạch hủy bỏ. Tìm cách chuyển tài liệu sang Studio Tinh Quang. Sau đó không được có bất kỳ động thái nào."
"Nhưng anh Thân, đã tung ra một phần rồi, không kịp thu hồi hết đâu."
Thân Triệu Thanh cau mày. Kế hoạch lần này dính dáng đến Kỳ Vũ Thu. Hắn ta không muốn đánh cược sự quan trọng của tên đó đối với Mẫn Dục. Một khi bị phát hiện, Tập đoàn Mẫn thị muốn phong sát hắn ta dễ như trở bàn tay.
Vì vậy, bắt buộc phải loại bỏ hết người của mình, mới đảm bảo dù thành công hay thất bại, họ sẽ không bị tổn thất.
"Dùng những tài khoản đó tung tin xấu về tôi. Sẽ có người giúp xử lý."
Hắn ta biết Tống Nghiên Hi có một studio trong tay. Studio này chính là công cụ tốt nhất cho kế hoạch lần này.
Tống Nghiên Hi tính nóng nảy, dễ bị kích động. Việc cô ta tìm gây rắc rối cho Kỳ Vũ Thu vì người yêu hoàn toàn phù hợp với tính cách của cô ta.
Thân Triệu Thanh mở Weibo, nhớ ra còn một quân cờ có thể dùng, liền gửi thêm tin nhắn cho người quản lý, sau đó xóa sạch lịch sử trò chuyện.
Hắn ta thực sự đã nhẫn nhịn quá lâu!
Chỉ cần kế hoạch này thành công, sẽ không còn ai đem hắn ta ra so sánh với người đó nữa.
Lần này rồi lần khác, rõ ràng cùng bước vào giới giải trí, người đó thì thành công vang dội, còn hắn ta chỉ có thể mang thân phận ngôi sao lưu lượng tranh giành tài nguyên với một đám trẻ nhỏ hơn hắn ta mười tuổi.
Mỗi lần hai người được nhắc đến cùng lúc, hắn ta luôn là kẻ bị dẫm đạp và chửi rủa.
Nào là bình hoa di động, diễn xuất bằng không, uổng phí một khuôn mặt đẹp.
Hắn ta rõ ràng có diễn xuất, nhưng vì có người đó cùng lứa, những kịch bản hay không thèm tìm hắn ta. Vừa may mắn có một đạo diễn có ý định hợp tác để tranh giải, lại bị cướp!
Hắn ta cứ chờ xem, lần này người đó còn có thể lật mình không!
Thân Triệu Thanh thu lại biểu cảm trên mặt, vỗ vỗ má mình trước gương. Lại là người bạn trai si tình, ôn hòa nhưng phảng phất chút ưu sầu đó. Hắn ta cười với chính mình trong gương, rồi bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Kỳ Vũ Thu và Mẫn Dục bước ra khỏi Trình Viên, Mẫn Dục bảo cậu đợi ở cổng, anh đi lấy xe.
Sau khi Mẫn Dục đi, Kỳ Vũ Thu quay đầu lại, nhìn người đàn ông mặc sơ mi trắng đang đứng từ xa theo dõi họ, nhưng vì sát khí của Mẫn Dục mà không dám tiến đến.
"Cậu nhìn thấy tôi." Người đàn ông để tóc mái rũ xuống che mắt. Anh ta gầy gò, dù mặt xanh xao, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp u buồn.
Kỳ Vũ Thu dựa vào bậc cửa, gật đầu: "Anh theo dõi hắn ta suốt à?"
Người đàn ông biết "hắn ta" trong lời Kỳ Vũ Thu là ai. Vừa nhắc đến người đó, oán khí của anh ta lập tức rung động, chiếc sơ mi trắng trên người bị nhuộm đen bởi máu đặc, từng giọt rớt xuống đất.
"Tôi muốn hắn chết!"
Anh ta đột ngột áp sát Kỳ Vũ Thu, khuôn mặt bắt đầu lõm xuống, biến dạng. Khuôn mặt u buồn, tuấn tú ngay lập tức trở nên vô cùng kinh dị.
Kỳ Vũ Thu giật mình, vội vàng lùi lại hai bước.
Cậu hít một hơi thật sâu, sắc mặt khó coi: "Anh có bị làm sao không, giữa ban ngày ban mặt muốn hù chết người à."
Người đàn ông đứng hình một chút, rồi khuôn mặt dần trở lại như cũ, biểu cảm hối lỗi nói: "Xin lỗi, tôi không cố ý dọa cậu, tự tôi không kiểm soát được."
Kỳ Vũ Thu nhìn vẻ lo lắng của người này, thở dài: "Thôi được rồi, tôi cũng là người từng trải rồi, chưa đến mức bị anh hù chết đâu."
Người đàn ông lúc này mới gượng cười.
"Chào cậu, tôi là Ngọc Thanh Tuyền. Chuyện đó, tôi... Ba năm rồi, đây là lần đầu tiên có người nhìn thấy tôi." Người đàn ông cười có chút ngượng nghịu.
Kỳ Vũ Thu cũng cười. Người này khi còn sống chắc chắn là một người ôn hòa, nho nhã (ôn nhuận như ngọc). Dù chết thảm dưới tay người khác, phẩm chất cốt lõi vẫn giúp anh ta giữ được sự tỉnh táo, không bị oán khí trên người ăn mòn lý trí.
"Gặp gỡ là duyên phận. Nếu có việc cần giúp, anh có thể ủy thác cho tôi." Kỳ Vũ Thu nói.
Mắt Ngọc Thanh Tuyền sáng lên: "Cảm ơn cậu. Tôi có một việc luôn vướng bận trong lòng. Tôi có một cây đàn violin gửi ở ngân hàng. Cậu có thể giúp tôi lấy ra, bán đi và gửi tiền đến viện mồ côi Dương Thành không?"
Nói rồi anh ta lại cúi đầu: "Có một đứa bé tên là Khổng Lệnh Kha, thiên phú rất cao. Lẽ ra tôi đã muốn nhận nó làm học trò, nhưng không kịp..."
Ba năm trôi qua, không biết đứa bé đó thế nào rồi. Ngoài anh ta ra, khó có ai chịu mời giáo viên violin cho một đứa bé mồ côi nhỏ tuổi. Tiểu Khổng bị bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.
"Chỉ là bây giờ tôi không có tiền. Nếu cậu không chê, có thể giữ lại một phần tiền bán đàn violin làm thù lao." Nói rồi anh ta xin lỗi nhìn Kỳ Vũ Thu.
Kỳ Vũ Thu im lặng một lát, rồi nói: "Anh không cần tôi giúp trả thù sao?"
Ngọc Thanh Tuyền khựng lại, lắc đầu: "Kẻ súc sinh đó, tôi vẫn muốn tự tay xử lý."
Anh ta không muốn liên lụy người khác. Anh ta không hiểu đạo thuật, nhưng cũng biết ra tay hãm hại người khác nhất định sẽ bị phản phệ.
Kỳ Vũ Thu im lặng. Người thanh niên trước mắt lẽ ra nên hóa thành quỷ dữ mang cừu hận đi đòi mạng, sau khi báo thù có thể trở thành tai họa một vùng, hoặc bị đánh cho tan thành tro bụi.
Nhưng anh ta không làm thế. Chết được ba năm mà trong lòng vẫn vướng bận viện mồ côi, việc duy nhất anh ta nhờ khi gặp cậu lại là vì người khác.
Người tốt chết thảm, kẻ làm điều ác lại sống ung dung, phong độ ngời ngời. Dù đã chứng kiến nhiều điều bất công, cậu vẫn không thể bình thản trước chuyện này.
Kỳ Vũ Thu thở dài một hơi thật mạnh, cười nói: "Chuyện viện mồ côi tôi sẽ giúp anh làm. Hơn nữa, tôi vốn là người thích lo chuyện bao đồng. Cơ hội anh đợi mấy năm nay, chỉ còn hai ngày nữa, tại nghĩa địa Tây Giao, vào giữa trưa."
"Cảm ơn." Ngọc Thanh Tuyền mỉm cười: "Cậu thật sự là người tốt. Cảm ơn cậu."
"Không có gì. Chúc anh may mắn." Kỳ Vũ Thu nói.
Kẻ làm điều ác, nên nhận báo ứng thích đáng. Dù có thể huy hoàng được một thời, nhất định sẽ không huy hoàng cả đời. Không phải không có báo ứng, chỉ là chưa đến lúc thôi.
Chào tạm biệt, Ngọc Thanh Tuyền rời khỏi Viên Thành, bóng dáng biến mất trong mưa phùn lất phất. Kỳ Vũ Thu nhìn về hướng ngược lại. Xe của Mẫn Dục vừa hay xuất hiện ở đầu hẻm.
Cậu che ô bước tới. Mẫn Dục thấy sắc mặt cậu khác lạ, hơi lo lắng, nhẹ giọng an ủi: "Lời của một số người, cậu không cần nghe, không cần để trong lòng. Họ không đáng để cậu lãng phí cảm xúc."
Kỳ Vũ Thu thoát khỏi cảm xúc lúc nãy, cười tươi: "Anh nói Thân Triệu Thanh với cô gái họ Tống đó à? Tôi không để lời họ trong lòng đâu. Lời khó nghe tôi gặp nhiều rồi, chẳng lẽ lại giận vì hai câu đó?"
Mẫn Dục tận tai nghe cậu nói gặp nhiều lời khó nghe, lòng lại trùng xuống. Anh trầm giọng: "Sau này có chuyện gì, đừng giấu tôi."
Kỳ Vũ Thu gãi đầu, hỏi: "Có chuyện gì cơ?"
Cậu vẫn ổn mà, có gặp chuyện gì đâu!
Mẫn Dục kéo lỏng cà vạt, quay đầu nhìn Kỳ Vũ Thu: "Chuyện trên mạng, tôi đã cho phòng pháp chế xử lý rồi. Sau này nếu còn ai đăng tin thất thiệt, cậu liên hệ thẳng với phòng pháp chế Tập đoàn Mẫn thị. Họ sẽ nhanh nhất khiến những kẻ đó ngậm miệng."
Kỳ Vũ Thu lúc này mới hiểu ra, Mẫn Dục đang nói chuyện sáng nay có người dẫn dắt dư luận chửi rủa cậu.
Cậu không thấy đó là chuyện lớn. Sự thật rồi sẽ sáng tỏ thôi. Ngược lại, việc Mẫn Dục quan tâm cậu như vậy lại khiến cậu hơi chột dạ.
"Toàn là chuyện nhỏ, anh đừng lo. Tôi có để tâm họ nói gì đâu."
Mẫn Dục khởi động xe, mắt nhìn thẳng: "Dù có để tâm hay không, không thể để những kẻ này tiêu dao ngoài vòng pháp luật. Phạm luật thì phải trả giá. Họ quen thói ngông cuồng trên mạng, ngoài cậu ra, cũng sẽ làm tổn thương người khác. Mượn chuyện của cậu để dạy cho họ một bài học, cũng coi như làm việc thiện."
Nhớ lại lời Lưu Thụy nói sáng nay, Kỳ Vũ Thu rất đồng tình. Không phải ai cũng có thể bỏ ngoài tai những lời đó như cậu.
"Anh nói có lý. Cần phải khiến họ kiềm chế lại. Biết đâu lại cứu được một mạng người nào đó." Kỳ Vũ Thu gật đầu tán thành lời Mẫn Dục.
"Việc này vẫn cần cậu hợp tác mới dễ thu thập chứng cứ. Vì vậy, sau này nếu còn xảy ra chuyện dùng lời lẽ ác ý làm tổn thương người khác, nhất định phải liên hệ với tôi kịp thời, để tránh bỏ lỡ thời điểm tốt nhất." Mẫn Dục thấy Kỳ Vũ Thu đã xuôi, ánh mắt ánh lên ý cười, lại đề nghị.
Kỳ Vũ Thu quả nhiên rất hợp tác gật đầu: "Được, tôi sẽ liên hệ với anh ngay."
Hai người thống nhất ý kiến, tạm gác chuyện này. Mẫn Dục lái xe nhanh, đưa Kỳ Vũ Thu đến trước một tòa nhà có kiến trúc kỳ lạ.
"Đây là cái gì?" Kỳ Vũ Thu nhìn tòa nhà màu đỏ sậm, giống hình quan tài (cao trước thấp sau) trước mắt, tò mò hỏi.
Mẫn Dục đỗ xe, mở ô và mở cửa xe cho cậu: "Vào trong cậu sẽ biết."
Hai người chưa đến cửa thì đã có người ra đón, nhận lấy chiếc ô từ tay Mẫn Dục, dẫn họ đi qua lối đi VIP vào bên trong tòa nhà.
Đến khi nhìn thấy màn hình lớn trong sảnh, Kỳ Vũ Thu mới biết, đây lại là một sân trượt tuyết trong nhà!
Biểu cảm của cậu không đổi, nhưng tay lặng lẽ siết lại thành nắm đấm.
Người quản lý nhanh chóng bước ra, hàn huyên vài câu với Mẫn Dục rồi tự mình mang đến hai bộ đồ trượt tuyết và dụng cụ mới toanh.
Kỳ Vũ Thu lặng lẽ mặc đồ, nhìn chằm chằm vào tấm ván trượt dưới đất, không động đậy.
Mẫn Dục bước tới, bảo cậu ngồi xuống ghế hỏi: "Đã đi giày xong chưa?"
"Xong rồi." Giọng Kỳ Vũ Thu cứng ngắc.
Mẫn Dục quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn cậu. Kỳ Vũ Thu rõ ràng thấy anh thoáng cười khi cúi đầu.
Cười, cười, cười! Cậu đường đường là lão tổ núi Thanh Dương, nếu không phải cái thân thể này quá yếu, sao có thể sợ một trò trượt tuyết cỏn con chứ?
Xí! Kỳ Vũ Thu thầm bốc hỏa trong lòng. Cậu thật sự không tin. Chỉ là chơi tuyết thôi mà, chuyện nhỏ. Cậu chắc chắn học một lần là biết ngay!
Mẫn Dục kiểm tra giày của cậu, rồi dẫn cậu đi vài bước, cố định ván trượt cho cậu ở mép sân.
"Trước tiên cứ đi lại trên mặt phẳng đã." Mẫn Dục giọng ôn hòa.
Kỳ Vũ Thu thử bước vài bước. Bộ đồ nặng trịch khiến cậu rất khó thích nghi, loạng choạng, suýt ngã xuống đất.
Mẫn Dục luôn đứng bên cạnh theo dõi, kiên nhẫn sửa tư thế cho cậu ngay từ lúc đi bộ, rồi dần dần dẫn cậu thử trượt trên đường dốc thoai thoải.
Hồi ở núi Thanh Dương, cậu bị mấy đứa nhóc kia lừa không ít. Mỗi lần tuyết rơi dày, mấy đứa thỏ con đó đều giẫm một con đường tuyết trơn trượt ngay trước cửa cậu. Dù thân thủ cậu nhanh nhẹn, nhưng cũng có lúc sơ sẩy.
Nhớ lại những cú ngã đau đớn đó, Kỳ Vũ Thu lại bắt đầu nhớ cây roi của mình.
Mẫn Dục đứng bên cạnh, thấy cậu có chút do dự liền cười chỉ vào vài người mới tập ở đằng xa: "Cậu nhìn họ xem, ngã là chuyện bình thường. Không ngã vài lần sao mà học được. Từ từ thôi, tôi sẽ luôn dõi theo cậu."
Kỳ Vũ Thu nhìn theo hướng anh chỉ, vừa thấy một cô gái "bịch" một tiếng, ngã mạnh xuống đất. Những người bên cạnh cô gái cười ha hả. Cô gái tự mình đứng dậy và cũng cười theo.
Cậu cắn răng, thử trượt về phía trước. Kết quả, cơ thể không giữ được thăng bằng. Vừa thấy sắp ngã, một bàn tay vươn tới kéo lấy cánh tay cậu.
"Tiếp tục đi." Mẫn Dục đỡ cậu đứng thẳng, rồi lùi ra xa một chút.
Kỳ Vũ Thu gật đầu. Sau khi ngã không ít lần, cậu cuối cùng cũng tự mình giữ được thăng bằng.
"Thử xem." Mẫn Dục đứng cách đó không xa, vẫy tay với cậu.
Kỳ Vũ Thu cầm gậy trượt tuyết, hạ thấp trọng tâm. Dưới sự hướng dẫn của Mẫn Dục, cậu từ từ trượt được một đoạn, cuối cùng đã không ngã nữa. Cậu hò reo một tiếng, cười nhìn Mẫn Dục, ánh mắt ánh lên vẻ tự mãn nho nhỏ.
Mẫn Dục nhìn vẻ đắc ý trên mặt cậu, khen ngợi: "Học rất tốt."
Vừa dứt lời, anh thấy khóe miệng Kỳ Vũ Thu thoáng nụ cười tinh ranh như cáo, sau đó cậu vung gậy trượt, tăng tốc lao về phía anh.
Mẫn Dục không đề phòng, không kịp phản ứng, bị cậu tông trúng.
May mắn là Kỳ Vũ Thu ngã nhiều nên đã rút kinh nghiệm, kiểm soát lực rất tốt. Sau khi cả hai cùng ngã xuống đất, Kỳ Vũ Thu tháo mũ bảo hiểm và kính, nhìn xuống Mẫn Dục, cười ha hả.
Mẫn Dục nằm trên đất, kéo kính lên, cười nhìn cậu: "Báo đáp sư phụ của cậu như thế đấy à?"
Kỳ Vũ Thu cũng nằm xuống, duỗi người thoải mái, nghiêng đầu nhìn Mẫn Dục: "Đúng vậy. Phải để anh nếm thử cảm giác bị ngã chứ, không thì uổng phí chuyến này."
Mẫn Dục nghe cậu ngụy biện, phá ra cười.
Sau khi cởi bỏ dụng cụ, Kỳ Vũ Thu vẫn tiếc nuối quay đầu nhìn lại. Mẫn Dục vỗ vai cậu: "Nếu thích, có thời gian cứ qua bất cứ lúc nào."
Về nhà sẽ tìm người lắp cho cậu một bộ dụng cụ chuyên nghiệp hơn.
Kỳ Vũ Thu gật đầu, do dự hỏi anh: "Vậy anh có đến không?"
Sư phụ dẫn dắt cậu không có ở đây, cậu một mình cũng hơi buồn.
Mẫn Dục thấy cậu cứng nhắc, nhưng khuôn mặt lại mang vẻ mong chờ cố gắng che giấu, không nhịn được đồng ý: "Có thể đi cùng."
Công việc không bao giờ hết, dành ra nửa ngày mỗi tuần vẫn được.
Khóe miệng Kỳ Vũ Thu cong lên, vội vàng quay đầu đi hướng khác.
"Thôi được rồi, có thời gian tôi nhất định sẽ rủ anh. Anh làm việc suốt ngày, đúng là nên vận động nhiều hơn, giữ gìn sức khỏe."
"Cậu nói đúng." Mẫn Dục cười không nhịn được, xoa đầu cậu.
Trời tối dần, mưa vẫn rơi rả rích, khiến bầu trời càng thêm u ám.
Ở ngã tư cách nhà một quãng, họ bị kẹt xe.
Phía trước xảy ra tai nạn liên hoàn, cảnh sát giao thông và xe cứu thương đang giải quyết, chưa thể đi ngay được. Mẫn Dục liền dẫn Kỳ Vũ Thu xuống xe, bước vào tiệm bánh ngọt ven đường tránh mưa.
Tiệm bánh ngọt trang trí tinh tế có khá nhiều người, đều là chủ xe bị kẹt lại.
Cô gái phục vụ trong tiệm thấy Mẫn Dục và Kỳ Vũ Thu bước vào, mắt sáng lên, cười mang ra một bình trà nóng.
Người đẹp trai như thế, lại đi cùng nhau cả hai, thật hiếm thấy.
"Đói không?" Hai người tìm một chỗ khuất, Mẫn Dục hỏi Kỳ Vũ Thu.
Kỳ Vũ Thu sờ bụng. Ăn trưa no quá, thực ra cũng chưa đói lắm. Nhưng vào đây, mùi thơm ngọt ngào lại khiến bụng cậu bắt đầu biểu tình.
Mẫn Dục liếc nhìn bàn bên cạnh nói: "Chỉ được ăn một cái thôi, muốn ăn nữa thì về nhà nhờ dì làm cho."
"Được!" Kỳ Vũ Thu gọi một chiếc bánh kem hình gấu, kéo khẩu trang xuống.
Kem mát lạnh xua đi sự bực bội trong lòng. Kỳ Vũ Thu dùng thìa nhỏ ăn hết phần thân của chú gấu, chỉ còn lại cái đầu đeo nơ.
Cậu thư thái uống một ngụm nước chanh, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, chuông gió ở cửa vang lên, một cặp mẹ con bước vào.
Người phụ nữ dung mạo thanh tú, trang điểm tinh tế, mặc một chiếc váy dài màu trắng. Cô ta bước vào rồi cúi đầu nhìn gấu váy bị ướt, khẽ cau mày. Đẹp như bước ra từ một bức tranh mỹ nhân.
Ánh mắt mọi người trong tiệm nhìn cô ta đều đầy tán thưởng. Người đẹp thì hiếm, người đẹp phù hợp với thẩm mỹ của người Hoa như cô ta càng hiếm.
Tiệm đã kín chỗ, chỉ còn chiếc bàn cuối cùng ở gần cửa. Người phụ nữ kéo con trai ngồi xuống, vẫy tay gọi phục vụ, gọi bánh ngọt và đồ uống, rồi lấy sách ra đọc.
Nhưng mà, cậu bé ngồi cạnh cô ta không hề ngoan. Nó không ngừng lay động, phá nát chiếc bánh trên bàn, cố tình đổ ra bàn, thậm chí còn muốn đứng lên ghế để với lấy chuông gió ở khung cửa.
Những người xung quanh cau mày, nhưng người phụ nữ làm ngơ trước hành động của con trai, vẫn cúi đầu đọc sách.
"Mẹ, con muốn con bướm kia!" Cậu bé đột nhiên chạy đến bàn người khác, chỉ vào chiếc lọ thủy tinh trong tay một cô bé.
Người phụ nữ lúc này mới ngẩng đầu, khẽ nhíu mày: "Dơ bẩn, mau lại đây."
Mẹ cô bé cũng cau mày, khó chịu liếc nhìn cô ta. Vừa nãy còn tưởng người phụ nữ này rất dịu dàng, không ngờ lại ăn nói kém duyên như thế.
"Không, con muốn, con muốn mà, con muốn mà!" Cậu bé thấy mẹ không đồng ý, thậm chí còn thò tay muốn giật lấy từ tay cô bé.
"Cậu làm gì thế!" Mẹ cô bé đột ngột đứng dậy, hất mạnh tay cậu bé ra. Cậu bé bị đẩy một cái, càng thêm tức giận, đánh thẳng vào tay cô bé. Lọ thủy tinh rơi xuống đất, vỡ tan.
Mẫu vật bướm bên trong lọ rơi ra, bị cậu bé một chân giẫm bẹp.
Cô bé sững người, mím môi khóc òa lên.
"Thằng bé nhà cô làm sao thế?" Mẹ cô bé đẩy cậu bé một cái, nhìn người phụ nữ suốt nãy giờ đọc sách: "Không có chút giáo dục nào, bé tý đã làm cướp à, giật đồ không được còn đánh người?"
Người phụ nữ ung dung đứng dậy, bước đến trước mặt vài người nói: "Bao nhiêu tiền? Tôi mua."
Cậu bé ngông nghênh cười với hai mẹ con cô bé, lè lưỡi rồi quay lại chỗ ngồi của mình.
"Tiền? Bao nhiêu tiền tôi cũng không bán. Cô lo quản con trai mình đi." Mẹ cô bé cười khẩy, khinh bỉ nhìn cô ta.
"Ba trăm? Năm trăm? Hay một ngàn?" Người phụ nữ vuốt tóc, rút vài tờ tiền trong túi ra đặt lên bàn: "Con trai tôi rất tốt, không cần cô bận tâm."
Trong lời nói mang đầy vẻ khinh miệt. Thái độ không coi ai ra gì đó, khiến đa số người trong tiệm cực kỳ ghét.
"Cầm tiền bẩn của cô về đi. Tôi sợ cầm vào bẩn tay mình. Thứ gì đâu, khoác cái vỏ bọc đẹp mà tưởng mình là cái của rốn vũ trụ." Mẹ cô bé không hề chịu thua, quét tiền xuống đất, mắng mỏ khiến những người khác nghe thấy rất thoải mái. Cô bé cũng lau nước mắt, liếc nhìn cậu bé với ánh mắt khinh thường.
Mẹ con cô bé rời đi. Người phụ nữ vẻ mặt không đổi, vẫn ngồi yên ở chỗ cũ, như thể mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
"Người gì thế không biết, mặt dày thật."
Có người bàn tán thầm.
"Thật ghê tởm. Dạy con kiểu này, lớn lên dựa vào vài đồng tiền chẳng phải làm loạn lên sao!"
Người phụ nữ làm ngơ trước lời bàn tán của mọi người, thậm chí khóe miệng còn nở nụ cười mỉa mai.
Cậu bé liên tục đóng mở cửa, cô phục vụ khuyên một câu nhưng không có tác dụng.
"Ôi ghê quá, mau ra ngoài đi!"
Đột nhiên, một tiếng hét chói tai khiến mọi người lại hướng mắt về phía cửa.
Một bà lão mặc áo vải màu xám, lưng còng, cố gắng chen chúc dưới mái hiên hẹp. Bà ôm chặt chiếc túi vải trong tay, nửa người đã bị ướt.
Cậu bé bịt mũi muốn đẩy bà lão, bà lão theo phản xạ muốn né, loạng choạng sắp ngã xuống đất. Kỳ Vũ Thu nhanh chóng đi tới cửa, đỡ lấy bà lão, nhưng chiếc túi bà ôm đã rơi xuống. Một xấp giấy vàng bên trong đã ướt phân nửa.
Kỳ Vũ Thu sầm mặt nhìn cậu bé. Cậu bé giật mình sợ hãi, lùi về bên cạnh mẹ.
"Bà không sao chứ?" Kỳ Vũ Thu đỡ bà lão vào trong. Cô phục vụ vội vàng mang khăn lau tới.
Bà lão ôm chặt túi vải, nhìn giấy tiền bên trong bị ướt, mặt đầy bối rối. Một hàng nước mắt chảy dài theo nếp nhăn.
"Bà ơi, bà lau người bằng khăn này đi."
Bà lão ngượng ngùng dùng tay lau nước mắt nói: "Không cần đâu, tay tôi toàn bùn đất."
Cô phục vụ nhét khăn vào tay bà: "Ướt thế dễ bị bệnh lắm ạ. Lát nữa bà uống cốc nước nóng cho ấm người."
"Mấy người làm ăn kiểu gì thế, sao lại để bà ta vào?" Đúng lúc cô phục vụ đang rót nước, người phụ nữ ngồi gần đó cau mày, kéo ghế lùi lại. Con trai cô ta cũng hùa theo hỗn xược: "Đúng vậy, hôi hám như thế, sao có thể để bà ta ngồi chung phòng với chúng ta được!"
Cô phục vụ tức đỏ mặt, nhưng ông chủ không có ở đây, cô không dám tự ý đuổi người ra ngoài.
Kỳ Vũ Thu không chịu đựng nổi hai người này. Cậu cười tươi vẫy tay với cậu bé: "Nào, anh cho xem thứ hay ho này."
Cậu bé hừ một tiếng: "Xem cái gì?"
"Thứ trước giờ chưa bao giờ thấy." Kỳ Vũ Thu cười bí hiểm, đưa tay quẹt lên mắt cậu bé một cái: "Mở mắt ra mà xem."
Cậu bé cười hì hì mở mắt, ngẩng đầu liền thấy một người què cụt đứng ngay bên cạnh, cái đầu đẫm máu áp sát mặt nó.
"A—" Nó sợ hãi kêu to, ngã nhào vào lòng mẹ.
Người phụ nữ hốt hoảng: "Bảo bối, con làm sao thế?"
"Ma! Có ma, mẹ cứu con!" Cậu bé gào thét cầu cứu, nhưng chỉ phát ra hơi thở yếu ớt.
Người phụ nữ hằn học nhìn Kỳ Vũ Thu: "Cậu làm gì con trai tôi! Tôi nói cho cậu biết, con tôi mà có chuyện gì, tôi sẽ không để cậu yên đâu!"
"Tôi làm gì?" Kỳ Vũ Thu vẻ mặt vô tội, quay sang nhìn những người bên cạnh: "Tôi có làm gì đâu. Chỉ giơ tay lắc một cái thôi mà. Có camera giám sát đấy."
"Cô muốn tống tiền thì cũng phải có bằng chứng chứ?"
"Đúng đó, người ta có làm gì đâu. Chắc cô làm nhiều chuyện thất đức quá, báo ứng đổ lên đầu con trai cô rồi."
"Đáng đời!"
"Cậu... Các người cứ chờ đó!" Người phụ nữ tức đỏ mặt. Ở bên cạnh cô ta, chưa từng có ai dám nói chuyện với cô ta như thế. Ngay cả chồng cô ta cũng phải nâng niu dỗ dành. "Các người chỉ là ganh ghét người giàu thôi, một lũ nghèo hèn. Có phải khó khăn lắm mới thấy người giàu ngoài đời, nên không nhịn được trút cái oán khí nghèo khổ trong lòng ra không?"
Nói rồi người phụ nữ cười lạnh, rút một tờ séc ra vẫy tay với cô phục vụ: "Lại đây, doanh thu một ngày của tiệm này bao nhiêu? Tôi bao hết."
Cô phục vụ lạnh mặt nói: "Xin lỗi, ông chủ không có đây, không nhận bao trọn tiệm."
"Hừ, gọi điện cho ông chủ của mấy người! Nói vợ của Lâm Thành ở đây, bảo hắn mau đến! Đuổi hết những người này ra ngoài. Thiệt hại tôi bồi thường gấp năm lần!"
"Lâm Thành? Lâm Thành chủ chuỗi thương mại đó à? Ông ta chẳng phải là người tốt sao, sao vợ lại độc ác thế!"
"Hừ, người giàu ấy à, ai mà chẳng đóng kịch (làm ra vẻ đạo đức giả). Nhìn vợ con ông ta có cái đức hạnh này, bản thân ông ta cũng không phải người tốt đẹp gì đâu."
Nhưng mà, không ai dám đối đầu trực diện với người phụ nữ nữa. Ở Ngư Thành, Lâm Thành cũng là người có tiếng tăm. Chuỗi trung tâm thương mại lớn nhỏ mở khắp các thành phố lân cận. Muốn chỉnh một người dân thường không quyền thế, chỉ là chuyện nhỏ như nhấc ngón tay.
Cũng như người ta nói, vợ con như thế, bản thân ông ta cũng tuyệt đối không phải là người rộng lượng.
Nhưng trong lòng bực bội, nhiều người bắt đầu rời chỗ, thà đứng dưới mái hiên cũng không muốn ngồi chung không gian với người phụ nữ này. Cũng có người nhất quyết ngồi lì trong quán, không muốn chiều ý cô ta.
Thấy có người bỏ đi, người phụ nữ đắc ý liếc nhìn mọi người, ôm cậu bé bắt đầu an ủi.
Bà lão thấy có người bị đuổi đi vì mình, vô cùng hối lỗi đứng dậy muốn rời khỏi. Kỳ Vũ Thu ngăn bà lại nói: "Bà cứ ngồi yên đi. Đây không phải nhà cô ta mở."
Lúc này, Mẫn Dục bước tới đưa điện thoại cho cô phục vụ: "Điện thoại của ông chủ cô."
"Chỗ này tôi bao hết rồi. Cô này, cô đã làm phiền đứa nhỏ nhà tôi ăn uống. Mời cô rời đi."
"Ở đây không nhận bao tiệm. Đây không phải nhà tôi, cũng không phải nhà cậu." Người phụ nữ liếc xéo anh.
Cô phục vụ nghe điện thoại xong, vui vẻ cười nói: "Thưa cô, xin lỗi. Vị tiên sinh này đã liên hệ với ông chủ chúng tôi, và ông chủ đã đồng ý yêu cầu của anh ấy, mời cô phối hợp. Về thiệt hại gây ra cho cô, vị tiên sinh này nói anh ấy có thể chịu trách nhiệm hoàn toàn."
"Cậu! Tốt lắm, các người hợp sức bắt nạt tôi! Muốn bồi thường đúng không? Tôi sẽ xem các người bồi thường bao nhiêu!" Người phụ nữ tức điên, mắt long sòng sọc nhìn chằm chằm Mẫn Dục. Từ trước đến nay chỉ có cô ta dùng tiền đè người khác. Người này biết cô ta là vợ Lâm Thành mà còn dám nói những lời đó. Nhất định phải bảo lão Lâm dạy cho hắn một bài học!
Mẫn Dục kẹp danh thiếp giữa ngón trỏ và ngón giữa, đưa đến trước mặt cô ta: "Còn việc bồi thường bao nhiêu, cứ liên hệ thẳng với phòng pháp lý của tôi. Còn có thắc mắc nào khác, cô cứ bảo Lâm Thành tìm thẳng tôi."
Người phụ nữ cười khẩy, định buông lời châm chọc, nhưng vừa nhìn thấy cái tên trên danh thiếp, lập tức câm nín. Mọi lời nói nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra nữa.
Tập đoàn Mẫn thị. Mười nhà họ Lâm cũng không bằng một Tập đoàn Mẫn thị. Mồ hôi lạnh của cô ta tuôn ra, tay run rẩy khi nhận danh thiếp.
Cất danh thiếp vào túi, cô ta hơi hoảng loạn thu dọn đồ đạc muốn mau chóng rời đi. Hình như cô ta đã gây họa rồi. Phải nhanh chóng thông báo cho lão Lâm, bảo ông ấy nghĩ cách!
Cậu bé vừa rời khỏi vòng tay mẹ, đứng không vững, ngã bệt xuống đất nhắm mắt khóc lớn.
"Ba, con muốn ba!"
Người phụ nữ ôm con, nghe nó gọi "ba" lòng lại bình tĩnh lại. Lão Lâm yêu thương cô ta như thế, gây họa lớn đến mấy cũng sẽ giải quyết thay cô ta. Không sao, rời khỏi đây cô ta vẫn là bà Lâm được mọi người ngưỡng mộ.
"À phải rồi, còn một chuyện nữa." Kỳ Vũ Thu đột nhiên cúi người, cười nói: "Cô nghĩ, ông xã cô còn cưng chiều cô được bao lâu?"
Người phụ nữ cúi đầu, thu dọn xong túi xách ôm con đi thẳng ra cửa.
"Giấy, không thể gói được lửa đâu." Kỳ Vũ Thu khẽ nói khi hai người lướt qua nhau.
Người phụ nữ khựng lại một chút, rồi tiếp tục rời đi như không có chuyện gì.
Mọi người thấy người phụ nữ bước ra, khí uất trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa, cảm thấy không khí cũng trong lành hơn mấy phần.
Chứng kiến người như thế bị vả mặt công khai, thật sự... quá đã!
Đáng lẽ phải dạy cho cô ta một bài học. Cái kiểu coi thường người khác đó, thật kinh tởm. Giờ thì hay rồi.
Họ nhìn Mẫn Dục và Kỳ Vũ Thu, hai người rất khiêm tốn từ lúc vào, đối xử hòa nhã với mọi người, không khỏi cảm thán: Người với người thật khác nhau. Cũng là người giàu, sao người ta lại tốt bụng thế này.
Bà lão nắm lấy tay Kỳ Vũ Thu: "Chàng trai, cảm ơn cậu. Đã gây phiền phức cho các cậu rồi."
"Không có gì đâu, chuyện nhỏ thôi. Bà ngồi nghỉ cho khỏe đi, mưa sắp tạnh rồi." Kỳ Vũ Thu liếc nhìn bên ngoài, giọng dịu dàng.
Bà lão "A" một tiếng, cúi đầu lục chiếc túi vải của mình. Nhìn xấp giấy ướt, sắc mặt bà lại tối sầm.
Kỳ Vũ Thu thấy vậy, cầm xấp giấy lên, cười bí hiểm với bà lão: "Cháu làm ảo thuật cho bà xem nhé?"
Bà lão ngơ ngác, ánh mắt hiền từ nhân hậu, như nhìn cháu mình: "Được thôi."
Kỳ Vũ Thu đặt tay ra sau lưng, nhắm mắt giả vờ lẩm nhẩm, trong tay nhanh chóng kích hoạt bùa Lục Dương. Đợi giấy trong tay khô hoàn toàn, cậu đưa tay ra trước mặt bà lão: "Bà nhìn này!"
Bà lão sờ xấp giấy tiền trong tay cậu, vui mừng phát hiện tất cả đều khô ráo. Mắt bà ánh lên niềm vui nói: "Chàng trai, cậu giỏi thật!"
"Đương nhiên rồi." Kỳ Vũ Thu giả bộ kiêu hãnh hơi ngẩng đầu: "Ảo thuật của cháu giỏi chứ?"
"Giỏi, giỏi lắm!" Bà lão cười rồi rưng rưng nước mắt: "Tôi cứ tưởng, năm nay không thể đốt giấy cho thằng Huy rồi. Thằng bé một mình ở ngoài đó, nếu không nhận được thư của tôi, sẽ lo lắng biết bao."
Kỳ Vũ Thu mỉm cười: "Anh ấy chắc chắn sẽ nhận được."
Bà lão thấy mưa tạnh, vội vàng đứng dậy: "Cảm ơn lời chúc tốt lành của cậu. Tôi phải đi ngay đây. Thằng nhóc đó thích ăn thịt kho tàu tôi làm. Tôi phải về mau chóng làm cho nó thôi."
Quê bà có tục lệ, người đã khuất chỉ có thể về vào ngày giỗ và Lễ Cô Hồn (Tết Quỷ - Quỷ Tiết). Trong hai ngày này, đặt cơm ở ngã tư, cắm thẻ bài và đốt giấy, người thân đã mất có thể nhận được.
Tiếc là ngày mất của con trai bà quá gần với Lễ Cô Hồn. Ăn xong hai bữa này, phải một năm nữa mới về được.
Kỳ Vũ Thu gói giấy tiền có bùa Dẫn Hồn vào túi cho bà: "Bà về lo việc đi. Con trai bà chắc chắn đang chờ đấy."
"Được, được." Bà lão run rẩy rời đi. Những người trong tiệm đương nhiên đoán được chuyện gì xảy ra với bà, không khỏi im lặng.
Cô phục vụ tiễn bà lão ra khỏi tiệm, mời những người bên ngoài vào, rồi bưng một chiếc bánh mousse dâu đến trước mặt Kỳ Vũ Thu. Cô khẽ nói: "Cảm ơn hai vị."
Kỳ Vũ Thu xua tay, chỉ sang đối diện. Người trả tiền là Mẫn Dục, không liên quan đến cậu.
Cô phục vụ mỉm cười, đột nhiên cúi đầu hỏi cậu: "Anh là Kỳ Vũ Thu phải không?"
Kỳ Vũ Thu sờ kính râm đeo lên, đặt ngón trỏ lên môi. Cô phục vụ cười tít mắt, làm động tác kéo khóa miệng, ý nói cô sẽ giữ bí mật.
Tai nạn ở ngã tư đã được giải quyết, dòng xe trên đường dần dần chuyển động.
Kỳ Vũ Thu ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh sát giao thông và vài cảnh sát mặc đồng phục vẫn đang xử lý những việc còn lại bên đường.
Xe lướt qua họ, cậu thấy một bóng người đặc biệt. Một người đàn ông cũng mặc đồng phục, mặt đầy lo lắng đứng bên đường, giơ tay muốn ngăn vài đứa trẻ có vẻ muốn vượt đèn đỏ ở vạch sang đường. Nhưng cánh tay anh ta xuyên qua cơ thể của những đứa trẻ hết lần này đến lần khác.
Nhưng mà, anh ta vẫn kiên trì, lẩm bẩm nói những lời không ai nghe thấy, sắc mặt thay đổi liên tục, dường như không hề biết không ai có thể nhìn thấy anh ta.
Một người sau khi chết, quên tên mình, quên người thân, nhưng thứ vẫn còn nhớ, chắc chắn là khắc sâu trong cốt tủy.
Kỳ Vũ Thu nhân lúc xe lướt qua người này, cách cửa sổ ném một lá bùa đang cháy vào người anh ta. Mấy đứa trẻ thấy ngọn lửa phóng tới giật mình, lùi lại ngay lập tức.
Người đàn ông sững sờ, dường như hoang mang nhìn xung quanh, rồi đuổi theo một bóng lưng loạng choạng đang đi phía trước.
Đèn neon bật sáng, xe cộ tấp nập trên đường. Tất cả mọi người hòa vào dòng chảy, bóng dáng ngày càng nhỏ, rồi biến mất.
Kỳ Vũ Thu bám vào cửa sổ xe nhìn cảnh này, nheo mắt cười.
Mẫn Dục kéo cậu lại: "Nguy hiểm."
Kỳ Vũ Thu nhanh chóng ngồi thẳng: "Rồi."
"Vừa rồi làm gì thế?" Mẫn Dục nghiêng mặt nhìn cậu: "Cậu quen mấy đứa trẻ đó à?"
Kỳ Vũ Thu lắc đầu: "Không quen, chỉ là bảo chúng đừng vượt đèn đỏ. Nguy hiểm lắm!"
Ánh mắt Mẫn Dục nhiễm chút ý cười, quay đầu chuyên tâm lái xe.