Trong lúc chuyện ở Thịnh Nguyên đang gây xôn xao dư luận, Kỳ Vũ Thu chính thức ngã bài với Lý Kỳ.
"Em nói sau này không định đóng phim nữa, vậy em muốn làm gì?" Lý Kỳ thở dài. Anh đã nhìn thấu cậu nhóc Kỳ Vũ Thu này rồi, không phải là người có thể nổi tiếng trong giới giải trí.
Kỳ Vũ Thu duỗi dài trên sofa, cười nói: "Em không đóng phim thì có thể đào tạo người biết diễn mà. Em định hủy hợp đồng với công ty, mở một studio riêng. Anh Lý, anh về làm với em đi, em đảm bảo tìm cho anh vài hạt giống tốt sau này chắc chắn sẽ thống trị showbiz."
Lý Kỳ cạn lời. Thống trị showbiz cơ à, cậu nhóc này chưa tỉnh ngủ hay sao? Giữa bao nhiêu công ty giải trí lớn thế này, muốn chen chân vào kiếm miếng cơm thì làm sao có thể?
Còn đào tạo người mới nữa. Mấy gã khổng lồ giải trí đã thâu tóm hết những tân binh tiềm năng vào công ty mình rồi. Dù có không phát triển được, ký vào ăn mòn ghế cũng không thèm nhường cho người khác. Bọn họ không tiền, không tài nguyên, không quan hệ, ai mà chịu đi theo làm việc?
"Anh thấy em vẫn còn mơ màng lắm. Đừng quên, muốn hủy hợp đồng thì phải bồi thường mười triệu tiền vi phạm đấy." Lý Kỳ nói.
Kỳ Vũ Thu ngáp một cái, chậc chậc nói: "Anh Lý, chỉ là mười triệu thôi mà. Anh cứ chờ đi, chưa đầy hai ngày nữa, kiểu gì cũng có người tranh nhau mang tiền đến cho em."
Lý Kỳ khinh bỉ nhìn cậu: "Em chém gió vừa thôi. Có giỏi thì đừng xài tiền của đàn ông nhà em. Lại còn có người tranh nhau mang đến cơ chứ. Cái miệng mồm em thổi phồng lên tận mặt trăng rồi."
"Anh đừng có không tin. Đừng nói mười triệu, năm mươi triệu em cũng xoay xở được cho anh. Anh nói xem, có đi theo em không!"
"Được thôi." Lý Kỳ cười khẩy: "Nếu trong hai ngày tới em có thể tự mình kiếm được năm triệu, anh lập tức nộp đơn xin nghỉ việc."
Kỳ Vũ Thu nhổm người về phía trước nhìn anh, cười hì hì: "Anh nói đấy nhé! Cứ chờ đi, số tiền này sắp tới rồi."
Lý Kỳ liếc xéo cậu, ra vẻ chờ xem kịch hay, rồi bỗng nghe điện thoại của Kỳ Vũ Thu reo lên.
Người gọi đến là Cố Trường Thanh. Con trai một người bạn thân của ông ấy cùng tuổi với Tiểu Hi và cũng học ở Thịnh Nguyên. Hôm qua về nhà có vẻ không ổn, gia đình đưa vào bệnh viện, kiểm tra trước sau cũng không tìm ra nguyên nhân là gì.
Cố Trường Thanh nhớ đến lời Kỳ Vũ Thu nói hôm qua, nên liều thử gọi điện, muốn nhờ Kỳ Vũ Thu xem giúp bệnh tình của đứa bé có liên quan gì đến Thịnh Nguyên không.
"Cậu xem, bây giờ cậu có thời gian không?" Cố Trường Thanh hỏi cậu.
Kỳ Vũ Thu cười: "Có. Ông đến Cự Thượng đón tôi đi."
Cúp điện thoại, Lý Kỳ cẩn thận hỏi: "Tổng giám đốc Cố?"
"Đúng vậy. Có chút việc cần em giúp." Kỳ Vũ Thu bình thản nói.
Lý Kỳ sốc nặng. Giọng điệu của người gọi điện cho Kỳ Vũ Thu cung kính quá, cứ như sợ nói sai câu nào sẽ khiến Kỳ Vũ Thu không vui vậy.
Thân phận của hai người này đổi chỗ cho nhau mới đúng chứ?
"Ông ấy tìm em giúp chuyện gì? Rốt cuộc em đang làm cái quái gì vậy?" Lý Kỳ đau đầu. Một người như Cố Trường Thanh lại có chuyện không tự giải quyết được, mà phải cầu xin đến Kỳ Vũ Thu sao?
Kỳ Vũ Thu: "Thì coi bói, xem phong thủy gì đó thôi. Chứ ngoài ra em còn biết làm gì nữa."
Lý Kỳ: ...
Đợi Cố Trường Thanh lái xe đến Cự Thượng, vẻ mặt cung kính mời Kỳ Vũ Thu lên xe, Lý Kỳ mới buộc phải chấp nhận sự thật này: Nghệ sĩ mà anh quản lý kiếm tiền không phải nhờ diễn xuất, mà là nhờ bắt ma!
Kỳ Vũ Thu ngồi ở ghế sau, giới thiệu với Cố Trường Thanh: "Đây là quản lý Lý Kỳ của tôi."
Cố Trường Thanh nhìn qua gương chiếu hậu, cười với Lý Kỳ một cái: "Chào anh Lý."
"Chào ông, chào ông." Lý Kỳ có chút hết hồn hết vía. Cố Trường Thanh đó hả, người mà ông chủ của họ muốn gặp còn không gặp được, vậy mà sống sờ sờ xuất hiện, lại còn tự mình lái xe đến đón anh ấy!
À không, là tự mình lái xe đến đón Kỳ Vũ Thu!
Anh ấy gượng cười, khẽ quay đầu nhìn Kỳ Vũ Thu đang bình thản lướt điện thoại. Nếu thằng nhóc này giả danh thần lừa đảo, thì khả năng diễn xuất và tâm lý này đúng là đỉnh của chóp.
Nhưng anh ấy không tin Kỳ Vũ Thu có diễn xuất và gan lớn đến mức dám lừa Cố Trường Thanh.
Mà nếu không phải lừa đảo, chẳng lẽ nói, Kỳ Vũ Thu là thần côn thật sao?
Anh chỉ là một quản lý bình thường thôi mà, một nghệ sĩ đang yên đang lành, sao lại bị anh dẫn dắt thành thần côn rồi?
Suốt đường đi, không ai nói gì. Chiếc xe, với nhạc hoạt hình vui tai đang mở, đi đến Bệnh viện Trung tâm thành phố.
Cố Trường Thanh dẫn Kỳ Vũ Thu đến trước một phòng bệnh đơn nói: "Chính là ở đây."
Ông ấy bước tới gõ cửa. Cửa mở, người phụ nữ mặt mày phờ phạc thấy Cố Trường Thanh và Kỳ Vũ Thu phía sau, gượng cười một chút: "Ông Cố, cậu Kỳ, làm phiền hai vị rồi, mời vào."
Kỳ Vũ Thu nhìn đôi mắt sưng húp và vết bầm đỏ trên trán người phụ nữ, có chút đồng cảm an ủi: "Con trai cô sẽ ổn thôi."
Người phụ nữ vẫn giữ nụ cười, nhưng một giọt nước mắt rơi xuống ngay khi cô cúi đầu.
Bước vào phòng bệnh, Kỳ Vũ Thu và Cố Trường Thanh còn chưa kịp nhìn rõ tình hình bên trong, một bình nước nóng đã bay thẳng về phía họ.
Người phụ nữ hoảng loạn hét lên, Cố Trường Thanh cũng sững sờ tại chỗ. Chỉ có Kỳ Vũ Thu nhanh mắt nhanh tay kéo chiếc áo khoác trên ghế bên cạnh, quất vào bình nước, đồng thời kéo Cố Trường Thanh thụt lùi lại.
Bình nước rơi xuống đất, nảy mấy cái, rồi lăn lóc đến chân hai người. May mắn là bên trong không có nước, nếu không dù không bị đập trúng cũng sẽ bị bỏng nặng.
Người phụ nữ liếc nhìn con trai đang ngồi trên giường vỗ tay cười ngây ngô, vội vàng xin lỗi hai người: "Tôi xin lỗi. Sáng nay thằng bé tỉnh táo hơn một chút, tôi mới cởi trói cho nó, không ngờ lại thành ra thế này."
Kỳ Vũ Thu xua tay: "Không sao."
Người phụ nữ lúc này mới lau nước mắt, kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Cô tên là Hồ Văn Tiệp, là Quản lý Marketing của công ty Tín Thành. Chồng cô là Tổng giám đốc một chi nhánh của Tín Thành. Vợ chồng cô quanh năm bận rộn, nên không đủ quan tâm đến con trai.
Hôm qua cô tình cờ có thời gian rảnh, nhớ ra là sinh nhật con trai Tiểu Hải, nên vội vã về nhà. Không ngờ vừa về đến nhà đã bị con trai phát điên đập vào trán.
Sau khi làm cô bị thương, đứa bé co ro trong góc tường, cảnh giác nhìn mọi người. Hễ ai đến gần là nó nhe răng ra, gầm gừ trong cổ họng.
Không chỉ vậy, nó còn xông vào bếp ăn thịt sống. Cảnh nó xé toạc miếng thịt gà còn dính máu đã làm cô giúp việc sợ khiếp vía.
Thấy con trai có vẻ bất thường, Hồ Văn Tiệp lập tức liên hệ với bạn học cũ làm trong bệnh viện, nhanh chóng tìm cách đưa con vào viện.
Nhưng cả đêm trôi qua, mọi xét nghiệm cần làm đều không thiếu thứ gì, nhưng kết quả lại là: Con trai cô hoàn toàn khỏe mạnh, không có bất thường nào. Có lẽ là do bị kích động gì đó, dẫn đến rối loạn tâm thần.
Hồ Văn Tiệp làm sao có thể chấp nhận kết quả này. Đến khi trên mạng lan truyền chuyện của Thịnh Nguyên, cô, với tư cách là người cùng giới với Lưu Kiến Sơn và những người khác, đã nghe được một số tin tức không được đăng tải trên mạng, mới liên tưởng đến con trai mình.
"Cậu Kỳ, cậu có thể cứu con trai tôi không?" Hồ Văn Tiệp nhìn về phía Kỳ Vũ Thu.
Kỳ Vũ Thu đi đến bên giường bệnh. Đứa bé thấy cậu lại gần, nụ cười ngây ngô trên mặt biến mất, nó nhe răng về phía cậu, giống như một con báo nhỏ bị x*m ph*m l*nh th*.
Ngay khoảnh khắc nó muốn nhào tới, Kỳ Vũ Thu một tay ghì sau gáy nó, tay kia nhanh chóng dán lá bùa lên thiên linh cái (đỉnh đầu).
Khói đen bốc ra từ ngũ quan của đứa bé. Nó kêu lên thảm thiết, vặn vẹo cơ thể liên tục muốn thoát khỏi sự khống chế của Kỳ Vũ Thu, nhưng cái đầu bị Kỳ Vũ Thu giữ lại không thể nhúc nhích chút nào.
Hồ Văn Tiệp nghe con trai kêu gào, đau lòng muốn xông lên, nhưng bị Cố Trường Thanh kéo lại, lắc đầu với cô: "Cậu ấy đang cứu thằng bé."
Cô nhìn khói đen không ngừng bốc ra, che miệng lại, cố gắng dừng bước.
Một lúc sau, khói đen ngừng bốc, đứa bé cũng dần im lặng, nằm bất động trên giường.
Hồ Văn Tiệp vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng ôm con trai hỏi Kỳ Vũ Thu: "Con trai tôi ổn rồi phải không?" "Đâu có dễ dàng vậy." Kỳ Vũ Thu rút một tờ khăn giấy lau tay: "Ba hồn bảy vía của thằng bé đều bị thiếu nên mới bị thứ khác thừa cơ xâm nhập. Bây giờ thứ đó biến mất, nó cũng chỉ còn là một cái vỏ rỗng thôi."
Nước mắt Hồ Văn Tiệp lập tức tuôn rơi: "Sao lại như vậy? Tiểu Hải từ nhỏ đã là đứa bé ngoan ngoãn hướng nội, không bao giờ gây sự với ai, sao lại gặp chuyện này?"
Những đứa trẻ gặp chuyện ở Thịnh Nguyên, không phải vì bạo lực học đường, hại người nên mới gặp báo ứng sao? Sao đứa bé ngoan ngoãn như Tiểu Hải nhà cô cũng phải gánh họa?
Kỳ Vũ Thu nhìn cô với ánh mắt khó lường: "Chồng cô đâu?"
Hồ Văn Tiệp nói: "Anh ấy vẫn đang ở công ty chi nhánh, chắc mai mới về kịp."
Kỳ Vũ Thu cau mày: "Đợi anh ta về, con trai cô sẽ bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để gọi hồn rồi."
Hồ Văn Tiệp hốt hoảng nói: "Nhất thiết phải có anh ấy ở đó sao? Tôi có thể thay thế anh ấy không? Những gì anh ấy làm được, tôi cũng làm được!"
Kỳ Vũ Thu nhìn đứa bé đang nằm trong lòng Hồ Văn Tiệp, cười nói: "Có một số chuyện, quả thật phải do anh ấy làm. Nhưng việc cứu con trai cô, cô làm cũng được."
"Tối nay chín giờ, đưa con trai đến Thịnh Nguyên. Tôi sẽ đợi mẹ con cô ở đó."
Hồ Văn Tiệp gật đầu, ánh mắt kiên định: "Cảm ơn cậu. Chỉ cần cứu được con trai tôi, cậu chính là ân nhân lớn nhất đời tôi."
Rời khỏi bệnh viện, Cố Trường Thanh hỏi điều mà ông đã muốn hỏi trong phòng bệnh: "Thằng bé Tiểu Hải này quả thực không phải đứa hay bắt nạt người khác. Tại sao nó cũng gặp chuyện?"
Chẳng lẽ thứ ở Thịnh Nguyên không cố ý nhắm vào những kẻ bắt nạt học đường sao?
Kỳ Vũ Thu hừ lạnh một tiếng: "Đứa bé này cũng gặp tai họa vô cớ, nếu không tôi sẽ không cứu đâu."
Đối với những người đáng chết, cậu nhiều nhất chỉ làm người ngoài cuộc, nhìn họ gánh chịu nhân quả của mình. Bảo cậu cứu người thì không thể nào.
Cố Trường Thanh ngẫm nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra gia đình Hồ Văn Tiệp có thể liên quan gì đến Thịnh Nguyên. Thấy Kỳ Vũ Thu không có ý định nói, ông cũng không hỏi thêm.
Đưa Kỳ Vũ Thu về đến Cự Thượng, Cố Trường Thanh khách sáo nói: "Nếu có chuyện gì tôi giúp được, cậu nhất định phải liên hệ với tôi."
Kỳ Vũ Thu cười gật đầu. Đợi Cố Trường Thanh đi khỏi, Lý Kỳ mới không kìm được hỏi cậu: "Em thật sự định nửa đêm đến Thịnh Nguyên sao?"
Nơi đó vừa xảy ra hai vụ án mạng kinh dị. Ban ngày đến đã rợn người, nửa đêm đi chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ rồi?
Kỳ Vũ Thu nhướn mày: "Đương nhiên phải đi. Em cần tự chuẩn bị một số thứ phòng hờ, còn lại phải làm phiền anh chạy một chuyến rồi."
Lý Kỳ tất nhiên không phản đối, nhưng khi cầm tờ danh sách Kỳ Vũ Thu đưa, anh vẫn thấy hơi khó chịu. Anh đang làm quản lý đàng hoàng, sao đột nhiên lại phải đi chợ đồ cũ mua chu sa, bùa vàng để làm những thứ mê tín thế này?
Khoảng tám giờ tối, Hồ Văn Tiệp tự lái xe đưa con trai đến Thịnh Nguyên, đậu xe bên vệ đường đối diện Thịnh Nguyên chờ đợi.
Đúng chín giờ, một chiếc xe khá kín đáo đậu bên cạnh cô. Kỳ Vũ Thu bước xuống xe. Hồ Văn Tiệp vội vàng đi tới hỏi: "Cổng Thịnh Nguyên luôn có người canh gác, chúng ta có cần đi vào không?"
Kỳ Vũ Thu nhìn về phía Thịnh Nguyên, nói: "Tôi sẽ vào. Cô lái xe đến cổng, canh chừng ở ngoài."
Sau đó, cậu lấy ra một sợi chỉ đỏ và một cây đèn, đưa cho Hồ Văn Tiệp: "Đến cổng, nhỏ máu của cô và con trai vào dầu đèn, thắp đèn lên. Một đầu sợi chỉ đỏ buộc vào đèn, đầu kia buộc vào ngón áp út của con trai cô."
Hồ Văn Tiệp gật đầu: "Tôi nhớ rồi."
"Khi tôi gửi tin nhắn, cô phải lập tức bưng đèn đứng ở cổng gọi tên con trai, gọi liên tục, đừng dừng lại."
"Được!"
Hồ Văn Tiệp khởi động xe đi về phía cổng chính Thịnh Nguyên. Kỳ Vũ Thu thì vắt chiếc túi nhỏ, tìm một chỗ khuất rồi trèo tường vào bên trong Thịnh Nguyên.
Lúc này, toàn bộ đèn đường ở Thịnh Nguyên đã tắt ngúm, bên trong tối om. Kỳ Vũ Thu lấy ra một cây nến bọc bằng bùa vàng thắp lên soi sáng. Cậu phát hiện mình rơi xuống không xa khu dạy học.
Khu dạy học trước mắt là nơi duy nhất có ánh sáng trong Thịnh Nguyên. Tầng ba, góc bên trái cùng, một ngọn đèn vàng vọt đang chao đảo trong bóng tối, nhìn qua có vẻ hơi ấm áp.
Kỳ Vũ Thu không lãng phí thời gian. Cậu rút một tờ giấy vàng hình vuông trải xuống đất, bốn góc dùng chu sa chưa hòa tan đè lại. Sau đó lấy ra lá bùa dẫn hồn và tóc vừa cắt trên đầu con trai Hồ Văn Tiệp.
Bùa dẫn hồn bọc lấy tóc, được đốt lên. Tàn tro rơi xuống tờ giấy vàng vẽ đầy phương vị, tạo thành một vệt. Đầu cuối của vệt tro đó chỉ thẳng vào ngọn đèn vàng trong khu dạy học.
Kỳ Vũ Thu phẩy tay đốt tờ giấy vàng, đứng dậy bước về phía khu dạy học. Hồn vía đứa bé ở ngay đó.
Đi dọc cầu thang lên tầng ba, dọc đường yên tĩnh, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra ở đây. Kỳ Vũ Thu đặt chân lên bậc cầu thang cuối cùng, lấy ra một chiếc đèn nhỏ giống hệt chiếc đèn đưa cho Hồ Văn Tiệp, nhưng chỉ bằng nửa lòng bàn tay.
Đây là đèn Tử Mẫu (Mẹ Con). Dầu đèn bên trong pha lẫn máu của hai mẹ con, thắp sáng đèn con, đứa bé sẽ theo cảm ứng mà trở về bên mẹ.
Kỳ Vũ Thu dùng chu sa vẽ phù văn trừ tà lên sàn nhà, đặt đèn vào giữa, châm lửa.
Có gió lùa qua, ngọn đèn vàng trên trần lung lay dữ dội hơn. Kỳ Vũ Thu cúi đầu đặt đèn vào đúng vị trí, thản nhiên nói: "Oan có đầu, nợ có chủ. Ngươi động đến những người kia ta không xen vào, nhưng đứa bé này hôm nay ta nhất định phải mang đi."
Lời cậu vừa dứt, gió lạnh ùa đến, lờ mờ một cái móng vuốt thò ra từ trong đèn, muốn bóp cổ cậu.
Kỳ Vũ Thu sầm mặt, một chiếc đinh ngọc trắng bay thẳng vào bàn tay đó. Khoảnh khắc bàn tay bị đâm trúng, phát ra tiếng xì xì.
Tiếng kêu thảm thiết chói tai vang vọng khắp hành lang. Kỳ Vũ Thu hừ lạnh: "Không uống rượu mời lại thích uống rượu phạt à."
Tiếng thét biến mất, đèn trong hành lang trở lại bình thường. Kỳ Vũ Thu nhìn về phía nhà vệ sinh, một bóng người lờ mờ, mờ ảo của một đứa trẻ đang chầm chậm đi về phía cậu.
Cậu lập tức nhắn tin cho Hồ Văn Tiệp. Hồ Văn Tiệp nhận được tin, bưng đèn xuống xe, đứng ở cổng Thịnh Nguyên lớn tiếng gọi tên con trai.
Người bảo vệ đang trực ban bị giật mình, đi ra thấy một người phụ nữ liền lớn tiếng: "Nửa đêm nửa hôm cô gọi hồn hả?"
Hồ Văn Tiệp vẫn không ngừng gọi, đưa cho người bảo vệ một phong bì đỏ. Người bảo vệ bóp thử, liền hài lòng nói: "Cô đi lại ngoài này tùy ý, nhưng không được vào trong đâu. Trong đó là hiện trường án mạng đấy."
Gọi khoảng mười phút, Hồ Văn Tiệp thấy ngọn lửa trong tay đột nhiên nhấp nháy, tim cô cũng nhảy lên theo.
"Mẹ ơi?" Sau đó, giọng con trai cô vang lên từ trong xe.
Hồ Văn Tiệp mừng phát khóc, mở cửa xe, ôm chầm lấy con trai vào lòng: "Tiểu Hải, mẹ ở đây."
Tiểu Hải vòng tay ôm cổ mẹ, hôn nhẹ lên má mẹ, an ủi: "Mẹ đừng khóc mà, Tiểu Hải hôn một cái là hết buồn rồi."
"Mẹ không khóc. Tiểu Hải, con không sao chứ?"
"Con hình như ngủ lâu lắm rồi, và mơ một giấc mơ đáng sợ lắm. Trong mơ có một quái vật cứ đi theo con, muốn ăn thịt con. Nhưng sau đó có một anh đẹp trai giúp con đánh đuổi quái vật đi rồi!" Tiểu Hải rúc vào lòng mẹ, cười tươi nói.
Hồ Văn Tiệp ôm mặt con: "Vậy lát nữa gặp anh đẹp trai đó, nhất định phải nói lời cảm ơn nhé."
Đứa bé gật đầu mạnh.
Kỳ Vũ Thu nhìn đứa bé trôi đi theo sự dẫn dắt, liền thu đèn lại, đứng dậy rời đi. Đúng lúc đó, dưới cầu thang bỗng vang lên tiếng r*n r* nhỏ. Kỳ Vũ Thu cau mày, tăng tốc bước chân.
Xuống lầu, cậu thấy một ông lão mặc áo đạo sĩ cũ kỹ đang mặt mày khổ sở ngã vật ở góc cầu thang, tay còn nắm một sợi dây. Đầu kia sợi dây vẫn đang kéo ông ta trượt xuống tầng dưới.
"Ôi chao, thằng nhãi con, sao không kéo ông lên một tay!" Ông lão không thấy Kỳ Vũ Thu, hét lớn về phía góc tường.
Một bóng người run rẩy chui ra, túm lấy sợi dây. Giọng nói mếu máo: "Tôi đã bảo đừng nhận việc này rồi, ông nhất quyết phải đi. Giờ chết ở đây thì ông vừa lòng chưa!"
"Câm mồm! Không nhận việc thì ông không có cơm ăn nữa. Dựa vào cái thằng phát tờ rơi như mày, mai hai ta phải ngủ đường!"
"Nhưng tôi không muốn chết!" Thiếu niên đó gào lên.
Kỳ Vũ Thu tựa vào tường cười khẽ. Kết quả làm ông lão và thiếu niên giật bắn mình, buông tay khỏi sợi dây.
"Ai? Ai ở đó?" Ông lão đứng dậy, giơ kiếm gỗ đào trong tay, chỉ vào Kỳ Vũ Thu một cách dọa dẫm.
"Các người nhận tiền nhà họ Trình đến trừ tà?" Kỳ Vũ Thu hỏi.
Chữ Trình vừa thốt ra, gió lạnh nổi lên, thiếu niên và ông lão rùng mình.
"Phải... Phải thì sao. Bọn ta người tu đạo, phải trừ yêu diệt ma, bảo vệ chúng sinh. Con ác quỷ này hại người, tàn nhẫn vô cùng, đương nhiên phải thu phục nó."
Lời ông lão vừa dứt, một luồng khí đen cuộn tới, quật ông ta bay mạnh lên, úp mặt vào tường. Ông ta ngã xuống đất và phun ra một ngụm máu lẫn lộn với răng gãy.
Kỳ Vũ Thu chầm chậm bước xuống: "Cơm có thể ăn bừa, nhưng lời không thể nói bậy. Thấy chưa, gặp xui rồi đấy."
Ông lão và thiếu niên lại không bình tĩnh như Kỳ Vũ Thu. Sau khi vào đây, họ dễ dàng tìm thấy ông lão mà Trình Hồng Văn nói, dùng sợi dây ngâm máu chó bắt được ông ta.
Ông lão đó chỉ cố gắng phản kháng, không hề làm hại họ. Sao đột nhiên lại trở nên hung bạo như vậy?
Thiếu niên run rẩy nhìn xuống lầu, lắp bắp: "Hình như, hình như còn có một con nữa?"
Kỳ Vũ Thu gật đầu: "Đúng là còn một con. Cũng coi như may mắn cho hai người, không gặp trực tiếp nó."
Sợi dây ông lão buông tay từ từ bay lên. Ông lão bị trói mặt đầy lo lắng nói: "Các người còn không mau cút!"
Kỳ Vũ Thu thở dài: "Ông ơi, cần gì phải khổ vậy. Có những chuyện không thể ngăn cản được đâu."
Cả hai người và một hồn ma nhìn về phía Kỳ Vũ Thu. Thiếu niên a lên một tiếng, ngạc nhiên: "Kỳ Vũ Thu? Sao lại là anh!"
"Là tôi đây." Kỳ Vũ Thu cười tủm tỉm: "Nhóc con, ông lão này không phải sư phụ cậu đấy chứ? Hèn gì dạy cậu lỡ cỡ."
"Ông ấy không phải sư phụ tôi." Thiếu niên lẩm bẩm.
Lão quỷ thì bay lơ lửng trước mặt Kỳ Vũ Thu, nhìn vào mắt cậu nói: "Cậu có thể thu phục nó đúng không?"
Bị nhìn chằm chằm, Kỳ Vũ Thu nhướn mày cười: "Được chứ. Nhưng tại sao tôi phải thu phục nó?"
"Nó giết người rồi! Ba đứa trẻ đó, còn cả Lưu Kiến Sơn. Chẳng lẽ cậu cứ mặc kệ nó tiếp tục hại người sao?" Lão quỷ gầm lên.
"Đúng vậy. Tôi sẽ mặc kệ nó báo hết mối thù cần báo. Nếu nó còn dám làm ác nữa, tôi tự nhiên sẽ xử lý nó." Kỳ Vũ Thu cười lạnh: "Tại sao nó hại những người này, ông không rõ hơn tôi sao? Nếu không cũng sẽ không canh giữ ở đây nhỉ."
Lão quỷ á khẩu, mở miệng nhưng không nói được gì.
"Thôi, ông cứ ở lại tiếp đi, tôi đi trước."
Kỳ Vũ Thu cởi trói sợi dây trên người lão quỷ. Xong, cậu quay sang thiếu niên: "Cậu có muốn đi cùng không?"
Thiếu niên liếc nhìn ông lão đang nằm trên đất, lặng lẽ đi theo sau Kỳ Vũ Thu.
Hai người đi ra khỏi khu dạy học, ngọn đèn vàng đã tắt ngấm. Cả khuôn viên trường yên tĩnh đến mức không nghe thấy một tiếng động nhỏ nào.
Thiếu niên cúi đầu nói: "Tôi không có ý định thu phục nó. Ông lão đó nhận tiền của người ta, tôi không đến thì ông ấy chết nhanh hơn."
Kỳ Vũ Thu vỗ vai cậu ấy: "Thôi được rồi, về rồi nói."
Đi ngang qua nhà kính trồng hoa, Kỳ Vũ Thu thấy một bóng người gầy gò đang khập khiễng cố gắng ẩn mình. Cậu dừng bước, nói: "Thời gian không còn nhiều đâu. Lần sau đến, không thể nào là những kẻ nửa vời như hôm nay nữa. Sớm tính toán đi."
Nói rồi, cậu ném một vật về phía đó.
Sau khi Kỳ Vũ Thu rời đi, bóng người đó mới chầm chậm bước ra, nhặt đồ vật dưới đất lên. Đó là một cái lọ nhỏ làm bằng ngọc tủy, hoa văn khắc trên lọ bị nhuộm đỏ bằng chu sa, trông khá quỷ dị.
Người nọ siết chặt cái lọ trong lòng bàn tay, rồi lại khập khiễng đi về phía khu dạy học.
Trình Kính Tùng nhìn ông lão mặt sưng như đầu heo, vẻ mặt khó hiểu. Nghe ông ta lắp bắp giải thích điều gì đó, Trình Kính Tùng càng thêm bực bội, vẫy tay cho cấp dưới lôi người ra ngoài.
"Vậy số tiền còn lại đâu? Tôi thế này rồi, cũng phải có chút bồi thường chứ?" Ông lão không cam lòng nói.
Trợ lý của Trình Kính Tùng cười tử tế: "Chỉ sợ ông có mạng lấy, không có mạng tiêu thôi."
Ông lão lập tức im bặt. Trước khi ra khỏi cửa, ông ta quay đầu lại: "Tôi còn một tin tức này, các ông mua không? Tin này liên quan đến việc tôi sống sót thế nào, còn hữu ích hơn cả bản thân tôi nữa đấy."
"Tin gì?" Trình Kính Tùng phẩy tay cho cấp dưới nới lỏng người.
Ông lão vội vàng cười bợ đỡ đi đến bên sofa, cúi người nói: "Hôm qua chúng tôi gặp một người không phải sao? Người đó nói với lão quỷ là cậu ta có khả năng thu phục con ác quỷ đó! Còn tên của người đó... Ba trăm ngàn, không bớt một xu."
Trình Kính Tùng khẽ ngẩng đầu ra hiệu, trợ lý liền đưa ngay tờ séc.
Ông lão nhìn con số trên séc, hài lòng hôn tờ giấy, mặt mày nịnh nọt: "Tôi nghe thằng đệ tử hờ của tôi gọi cậu ta là Kỳ Vũ Thu. Các ông tự đi mà tìm."
"Kỳ Vũ Thu?" Trình Kính Tùng cảm thấy cái tên này hơi quen tai.
Trình Hồng Văn kinh hãi nói: "Kỳ Vũ Thu! Hôm Lý Tu Vĩ xảy ra chuyện, con từng gặp anh ta ở nhà hoa. Ba, ba tìm người gọi anh ta đến đi, anh ta nhất định cứu được con!"
Lúc này, Hiệu trưởng Thịnh Nguyên cũng báo tin, nói rằng mấy ngày trước Cố Trường Thanh đến thăm trường có dẫn theo một thanh niên họ Kỳ. Trước khi đi, cậu ta nói họ chuẩn bị năm triệu tìm cậu ta, thì sẽ giải quyết được vấn đề của nhà trường.
Trình Kính Tùng heo héo mắt: "Năm triệu, được. Ông liên hệ với cậu ta đi."
Hiệu trưởng tìm được số điện thoại của quản lý Kỳ Vũ Thu. Vừa nối máy đã mở lời muốn gặp Kỳ Vũ Thu, và nói rằng năm triệu đã chuẩn bị xong, các điều kiện khác có thể thương lượng thêm.
Kỳ Vũ Thu lúc này đang kiểm kê tài sản của mình. Số tiền cậu kiếm được mấy ngày này tính ra cũng xấp xỉ mười triệu rồi, vừa vặn đủ để trả nợ.
Điện thoại của Lý Kỳ đang mở loa ngoài. Nghe xong lời hiệu trưởng Thịnh Nguyên, anh nhìn về phía Kỳ Vũ Thu.
Kỳ Vũ Thu không thèm ngẩng mặt lên: "Lúc đó tôi còn nói thêm một câu mà, đợi những người đó đều biến mất khỏi Thịnh Nguyên, rồi hẵng tìm tôi."
Hiệu trưởng nghẹn họng vì tức. Một ngôi sao hạng ba mà làm mình làm mẩy quá!
Ông chủ của họ tổ chức một buổi tiệc rượu có thể mời được nửa giới giải trí đến. Ngay cả những người có địa vị cao nhất trong showbiz, ai dám không nể mặt chứ?
"Cậu Kỳ, Tổng giám đốc Trình chúng tôi thành tâm muốn gặp cậu một lần. Thêm một người bạn, thêm một con đường. Cậu không thể không nể mặt chứ?" Hiệu trưởng cố nén giận nói.
Kỳ Vũ Thu thở dài, đầy tiếc nuối nói: "Tôi không phải không đi. Quan trọng là, tôi sợ Tổng giám đốc Trình của các ông không trả nổi thù lao của tôi sau này thôi."
"Năm triệu không phải là con số nhỏ. Tôi làm xong việc, ông ta không chi trả được thì tôi lỗ to à?"
Hiệu trưởng nghi ngờ tai mình có vấn đề: "Cậu nói gì cơ? Cậu đòi năm triệu chứ không phải năm trăm tỷ đúng không?"
"Là năm triệu không sai mà." Kỳ Vũ Thu uống một ngụm nước: "Có phải ông nghĩ năm triệu chưa đủ tiền mua một chiếc xe của ông chủ các ông không? Nhưng chỉ sợ qua hôm nay, ông ta không còn tiền mà trả đâu."
Cúp điện thoại, Hiệu trưởng tức giận định gọi lại cho Trình Kính Tùng, thì bị cảnh sát đột nhập bắt lấy.
"Hiệu trưởng Tề, có người tố cáo ông có liên quan đến một vụ án mạng nhiều năm trước. Mời ông đi cùng chúng tôi, hợp tác điều tra."
Hiệu trưởng hoang mang: "Tôi không có, tôi làm sao có thể dính líu đến án mạng được, các anh nhầm người rồi?"
"Xin lỗi, bằng chứng liên quan vẫn đang được điều tra. Mời ông hợp tác."
Và lúc này, Trình Kính Tùng cũng đang ngồi thất thần trong xe cảnh sát, còng tay lạnh lẽo khóa chặt cổ tay ông ta.
Trình Hồng Văn đuổi đến cổng khu chung cư, nhìn chiếc xe cảnh sát khuất dần, không thể giữ được khuôn mặt giả tạo thường ngày, ngồi bệt xuống đất.
Cậu ta hoang mang nhìn quanh, phát hiện Chu Mân đang đứng cách đó không xa.
Trình Hồng Văn lập tức bò dậy, mặt mày hung tợn nhào tới, bóp cổ Chu Mân: "Nói! Có phải mày hại ba tao không? Nói đi!"
Chu Mân cười khùng khục, giọng nói nhọn hoắt trống rỗng: "Ba mày ngồi tù, có buồn lắm không? Chưa hết đâu."
"Tao muốn ông ta không yên ổn trong tù. Tao muốn tất cả bọn mày tan cửa nát nhà, chết không toàn thây!"
Cậu ta siết chặt cổ tay Trình Hồng Văn. Trình Hồng Văn chỉ cảm thấy tay Chu Mân như một cái kìm, khẽ bóp một cái là có thể nghiền nát xương mình.
"Buông tao ra, buông tao ra!"
"Cứ chờ mà xem, xem mày và ba mày sẽ có kết cục thế nào."
"Muốn cứu ông ta một mạng không? Vậy thì đến Thịnh Nguyên đi. Tao đợi mày."
Nói xong, Chu Mân nở một nụ cười cực kỳ quỷ dị, rồi quay người bỏ đi.