"Xin lỗi, cô có cần tôi giúp gì không?" Nhân viên phục vụ thấy cô gái cứ nhìn chằm chằm về một hướng, thuận theo ánh mắt cô ta nhìn tới, liền thấy hai người đàn ông có ngoại hình rất nổi bật. Lòng anh ta bỗng như giấm đổ, không kìm được mà mở lời.
Cô gái quay đầu lại, rưng rưng nhìn anh ta: "Anh trai, vị tiên sinh kia là ai vậy? Em thấy anh ấy hơi quen mắt, cứ cảm giác đã gặp ở đâu rồi. Anh có thể dẫn em qua nói vài câu không?"
Người phục vụ cảm thấy tan nát cõi lòng, anh ta không muốn hai người đàn ông kia tiếp xúc với cô gái chút nào. Họ không xứng với cô ấy! Nhưng rõ ràng cô gái thật lòng muốn làm quen, anh ta không thể để một cô gái xinh đẹp như vậy buồn lòng. Thế là, anh ta đành cắn răng đau đớn: "Tôi sẽ dẫn cô qua, mà không quen cũng không sao. Cô đáng yêu thế này, họ nhất định sẽ rất vui lòng kết bạn với cô. Không ai lại không thích cô."
Cô gái ngượng nghịu cúi đầu, giọng nũng nịu: "Ôi, anh nói vậy làm em ngại quá."
Khán giả trong phòng livestream vội an ủi cô ta: "Tiểu Khả vừa đáng yêu vừa xinh đẹp mà, tính cách lại tốt nữa, sao có người không thích được!"
"Tôi ghen tị rồi! Rốt cuộc là thằng đàn ông nào mà khiến Tiểu Khả của tôi xấu hổ như vậy!"
"Á á á, tôi phải xông đến hiện trường, chém chết thằng đàn ông khốn kiếp đó! Tiểu Khả là của tôi!"
"Tiểu Khả, em là nữ thần của bọn anh, đừng để bị lừa nhé."
"Anh phục vụ chắc tan nát rồi, tôi cũng vậy. Hận vì sao mình không phải là trai giàu, đẹp trai, thần thái để có thể lái Rolls-Royce đến đón Tiểu Khả."
Tiểu Khả luôn chú ý đến tin nhắn trong phòng livestream. Thấy mọi người đều phát cuồng vì mình, cô ta càng thêm đắc ý, nhưng trên mặt vẫn là vẻ ngây thơ: "Em không muốn tìm bạn trai giàu có đâu, chỉ cần người tốt và có chí tiến thủ là được rồi. Anh lái Rolls-Royce em cũng không đi theo đâu, chuyện này còn phải xem duyên phận nữa."
"Biết đâu một ngày nào đó mọi người sẽ thấy em ở một quầy hàng nào đó trong chợ đấy nha."
Nói rồi cô ta che miệng cười thầm.
"Á á á á Tiểu Khả, anh yêu em! Anh sẵn sàng ra chợ bán rau vì em!"
"Tiểu Khả đúng là cô gái tốt, xinh đẹp thế mà không ham tiền, Tiểu Khả em mãi mãi là tiên tử trong lòng anh!"
"So với Tiểu Khả, bạn gái tôi thật vô tâm! Hẹn hò là cứ đòi vào mấy trung tâm thương mại lớn, dù không tiêu tiền của tôi, nhưng đồ ở đó đắt đỏ biết bao!"
"Đúng đó, mấy cô gái chẳng đẹp bằng Tiểu Khả mà cứ muốn kiếm đại gia, thà tìm lão già còn hơn ở bên người thật thà yêu thương họ."
【"Vạn Lai Trong" tặng "Khả Ái Khả Khả" một chiếc Kính Vạn Hoa, chúc Khả Khả mãi mãi vui vẻ!】
Dòng chữ màu sắc dành riêng cho các đại gia trong phòng livestream lướt qua, lập tức bùng nổ không khí. Các món quà lớn nhỏ bắt đầu bay ra, Tiểu Khả nhìn con số tăng vọt, nụ cười càng thêm ngọt ngào.
"Các anh đừng tặng quà cho em nữa, giữ tiền mua quà cho bạn gái đi. Con gái phải dùng tâm để dỗ dành, các anh tặng quà cho em, các chị thấy sẽ không vui đâu. Nếu vì em mà các anh cãi nhau, em sẽ buồn chết mất!"
"Không không không, anh không có bạn gái, có em là đủ rồi."
"Chỉ cần em livestream mỗi ngày, anh sẽ canh chừng mỗi ngày. Được nhìn thấy em thì cần bạn gái làm gì nữa."
"Có tiền là phải tiêu cho cô gái đáng yêu và nhân hậu như em chứ."
Chưa đầy một phút, số tiền thưởng đã vượt một triệu tệ. Tiểu Khả đắc ý nhìn người đàn ông phía trước.
Không ai có thể không động lòng với cô ta. Người đàn ông này cũng sẽ quỳ gối dưới chân cô ta thôi.
Mẫn Dục thấy nhân viên phục vụ dẫn cô gái trang điểm lòe loẹt với vẻ mặt cố làm duyên đi về phía mình, cau mày khó chịu: "Có chuyện gì không?"
Người phục vụ mỉm cười đưa nữ thần của mình đến trước bàn Mẫn Dục thì nghe thấy câu này. Nhìn vẻ rõ ràng không kiên nhẫn trên mặt Mẫn Dục, tim anh ta như bị dao cắt, đau không chịu nổi.
Người này dám dùng giọng điệu và vẻ mặt đó để nói chuyện với nữ thần của anh ta ư? Nữ thần chắc chắn sẽ tổn thương!
Người này không thấy những vì sao lấp lánh trong mắt nữ thần sao? Người phục vụ nghĩ, nếu mình được cô ấy nhìn bằng ánh mắt đó, dù có chết ngay giây sau cũng hạnh phúc.
"Thưa tiên sinh, cô gái này nói hình như đã gặp ngài ở đâu đó nên muốn đến chào hỏi." Người phục vụ nén đau nói với Mẫn Dục.
Tiểu Khả vội vàng điều chỉnh tư thế, để khuôn mặt góc hai phần ba đẹp nhất hướng về phía Mẫn Dục, mắt chớp chớp, vẻ mặt ngập ngừng, vô cùng quyến rũ.
Biểu cảm này của cô ta là thứ đàn ông khó cưỡng nhất. Mỗi lần cô ta nhìn họ như vậy, họ sẽ như phát điên mà thỏa mãn mọi yêu cầu của cô ta.
Mẫn Dục nhìn cô ta, không hề bị mê hoặc, chỉ thấy rất kỳ quái. Cô gái này tuy không đến nỗi xấu xí, nhưng cách trang điểm kỳ dị, chưa đạt đến mức có thể mê hoặc lòng người.
Anh thản nhiên nói: "Xin lỗi, tôi không quen cô. Xin cô đừng làm phiền tôi và bạn tôi dùng bữa. Hơn nữa, mắt cô bị co giật có thể đến bệnh viện khám xem, cứ chớp liên tục thế không giảm triệu chứng đâu."
Kỳ Vũ Thu thấy cô gái liếc mắt đưa tình với Mẫn Dục thì nóng máu. Dám ra tay với Mẫn Dục ngay trước mặt cậu, đúng là không coi cậu ra gì!
Nhưng mà, nghe xong lời Mẫn Dục, cậu liền hạ hỏa. Mẫn Dục mang sát khí và ý chí kiên định, thuật mị hoặc nhỏ nhặt này không thể gây ảnh hưởng gì đến anh. Hơn nữa, có cậu ở đây, muốn dùng tà thuật quyến rũ Mẫn Dục à? Không đời nào!
Vẻ mặt cô gái cứng đờ. Tại sao người đàn ông này không đổ gục trước cô ta? Chẳng lẽ cô ta chưa đủ đẹp?
Không, không thể nào! Anh ta chắc chắn đang muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của cô ta. Một người đàn ông có thể giữ bình tĩnh trước sắc đẹp của cô ta, thật sự... càng khiến cô ta hứng thú hơn!
Mắt Tiểu Khả ánh lên vẻ quyết tâm phải đạt được.
Cô ta vén váy, từ từ tiến sát về phía Mẫn Dục, giọng nũng nịu: "Hình như có gì đó bay vào mắt em rồi, anh có thể thổi giúp em được không?"
"Á á á, thằng đàn ông khốn kiếp nào mà được thổi mắt cho Tiểu Khả, tôi chết mất, tôi chết mất!"
"Mẹ nó, ghen tị quá! Mau tránh ra để tôi làm!"
Những người trong phòng livestream nghe thấy lời Tiểu Khả đều phát điên. Thậm chí có người ném liền mười chiếc Kính Vạn Hoa, bảo Tiểu Khả lấy tiền đi bệnh viện tìm bác sĩ, đừng để thằng đàn ông khốn kiếp đó lại gần.
Những người đang theo dõi sự việc trong nhà hàng cũng lộ ra vẻ tức giận và ghen tị. Họ cũng đâu có kém, tại sao cô gái này không chọn họ!
Kỳ Vũ Thu thấy cô ta công khai quyến rũ Mẫn Dục, còn tiến lại gần như vậy, lập tức mắt phun lửa, đập bàn: "Mắt cô khó chịu là do lông mi giả và phấn son cô trát rơi vào đó đấy! Không thổi ra được đâu. Tự đi vào nhà vệ sinh rửa sạch đi!"
Tiếng hét này làm Tiểu Khả giật mình, người đang nghiêng suýt nữa ngã khỏi ghế. Mẫn Dục nhanh như cắt né sang một bên, tránh được cú sà vào lòng của cô ta.
Trán Tiểu Khả va thẳng vào góc bàn, nước mắt lập tức trào ra.
"Tiểu Khả, em không sao chứ?"
"Á! Trán Tiểu Khả bị va đỏ rồi! Thổi thổi!"
"Chuyện gì thế này, đứa nào khốn nạn vậy, không thấy Tiểu Khả bị ngã sao, không biết đỡ một tay à?"
"Chắc là mù mắt điếc tai rồi, không thấy không nghe thấy gì."
Người phục vụ đứng bên cạnh vội vã bước tới, lườm cháy mặt Mẫn Dục và Kỳ Vũ Thu, rồi cúi người nhẹ nhàng đỡ Tiểu Khả dậy.
Tiểu Khả mắt đỏ hoe, một giọt lệ chực chờ rơi, trông thật đáng thương trong mắt người khác.
Người đàn ông này có vấn đề à? Sao có thể mắt lạnh nhìn cô gái xinh đẹp như cô ta va vào bàn?
Một người đàn ông ngồi gần đó lên tiếng: "Anh là đàn ông con trai, sao có thể trơ mắt nhìn người ta bị thương chứ?"
Kỳ Vũ Thu liếc hắn ta: "Anh không thể trơ mắt nhìn cô ta ngã, thì anh qua đỡ đi."
Mắt người đàn ông đó sáng lên, toan đứng dậy, hoàn toàn quên mất khuôn mặt người vợ ngồi đối diện đã đen như đít nồi.
"Anh làm gì đấy? Thấy người ta xinh đẹp là dám tán tỉnh trước mặt tôi à?"
Người đàn ông ngượng nghịu nhìn Tiểu Khả, lí nhí: "Vợ ơi anh không có, anh chỉ thấy cô ấy đáng thương thôi. Một cô gái nhỏ bị hai người đàn ông lớn bắt nạt, sao không thể giúp một tay chứ?"
"Ai bắt nạt cô ta? Tôi thấy cô ta muốn quyến rũ người ta, người ta không thèm. Sao, cô ta không đến quyến rũ anh, anh thấy tiếc lắm à?"
"Anh không có, anh không..."
Tiểu Khả thấy cặp vợ chồng cãi nhau vì mình, liếc nhìn Mẫn Dục. Thấy chưa, có bao nhiêu người xếp hàng muốn đỡ cô ta.
Nhưng mà, người đàn bà chanh chua này thật đáng ghét!
Cô ta giả vờ yếu ớt: "Mọi người đừng cãi nhau nữa. Là lỗi của em hết, em tự đứng không vững, cũng không bị chảy máu, không đau chút nào. Anh trai đừng lo lắng cho em."
"Anh trai, chị gái này tính khí không tốt, anh càng nên thông cảm cho chị ấy. Đừng cãi nhau nữa, dù ở bên ngoài hay trong cuộc sống, cũng nên giữ lại chút thể diện cho con gái chứ."
Người đàn ông ban nãy đã kìm nén cơn tức, nghe những lời ôn tồn của Tiểu Khả thì bùng nổ, đẩy vợ một cái: "Giữa thanh thiên bạch nhật, tôi đã nhịn cô lâu lắm rồi! Cô không thể giữ chút thể diện cho tôi sao?"
Lần này thì chọc vào ổ kiến lửa rồi. Hai người xô xát với nhau, mấy nhân viên phục vụ vội vàng chạy đến can ngăn.
"Được, được, được lắm! Họ Triệu kia, ngày mai cút ngay khỏi công ty của tôi! Cút thật xa! Bà đây có tiền sợ gì không tìm được người tình bé bỏng dịu dàng, chu đáo? Bà đây tìm mười đứa một ngày cũng được!" Người phụ nữ cười trong cơn giận. Một tên ăn bám, còn không chuyên nghiệp nữa chứ, cô ta bỏ tiền ra để mua bực vào người à?
Nhà hàng chưa từng xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều nhìn chằm chằm vào màn kịch câm này.
Tiểu Khả thấy người phụ nữ giận dữ bỏ đi, vội vàng "Ái da" một tiếng, xin lỗi người đàn ông: "Em xin lỗi, em không nên nói nhiều. Đều tại em, anh trai mau đi xin lỗi chị ấy đi, dỗ dành chị ấy nhiều vào, nhẫn nhịn một chút là qua thôi, đừng để chị ấy làm chuyện gì dại dột."
Người đàn ông ban nãy còn hơi hối hận, giờ vuốt tóc, thở hổn hển: "Mặc kệ cô ta!"
Tiểu Khả lúc này mới che miệng cười nhẹ.
Mặt Mẫn Dục đen như đít nồi. Lâu lắm mới cùng Kỳ Vũ Thu đi ăn lại gặp phải một kẻ điên rồ như vậy, không khí tốt đẹp bị phá hỏng hết.
Anh trực tiếp gọi cho ông chủ nhà hàng, kể lại sự việc, và nhắc nhở nên tìm người xử lý nhanh.
Cúp điện thoại, Mẫn Dục xoa xoa trán, ra hiệu cho phục vụ mau chóng lôi cô gái điên khùng này đi. Biết thế này anh đã không ngần ngại bao trọn cả nhà hàng, đỡ phải gặp chuyện bực mình này.
"Anh, anh muốn họ đuổi tôi đi?" Tiểu Khả nghe thấy lời anh, không thể tin nổi.
"Cô gái, chúng tôi không quen cô. Cô tự tiện đến quấy rầy chúng tôi ăn cơm rất phiền cô biết không?" Kỳ Vũ Thu hừ lạnh: "Với lại, đừng tưởng mấy trò mèo này có thể lừa được tất cả mọi người. Cô và đám fan não tàn của cô nên tỉnh lại đi."
Tiểu Khả đang giả vờ buồn bã nghe thấy lời cậu liền đứng hình. Cô ta chợt nhớ ra, trên mạng hình như đồn Kỳ Vũ Thu là bán tiên, lẽ nào cậu ta nhìn ra điều gì rồi?
Không, không thể nào!
"Cậu nói bậy gì thế? Tôi dùng trò mèo gì? Đừng vu khống người khác." Cô ta hạ giọng nói.
Những người trong phòng livestream thấy Tiểu Khả tức giận thì càng thêm kích động, bắt đầu chửi bới không kiêng nể. Tiểu Khả cố tình lia camera về phía Mẫn Dục và Kỳ Vũ Thu. Vừa thấy mặt Kỳ Vũ Thu, có người liền nhận ra cậu.
"Ồ, là Kỳ Vũ Thu. Trên mạng đồn cậu ta là bán tiên, tôi thấy toàn là thông cáo tẩy trắng thôi. Vô học thì vẫn là vô học."
"Ha ha, cậu ta làm ra chuyện gì tôi cũng không ngạc nhiên. Tiểu Khả mau tránh xa cậu ta ra."
"Tiểu thịt tươi bây giờ đứa nào cũng ghê tởm hơn đứa nào, còn chẳng bằng mấy tên ăn bám, ngoài cái mặt ra thì còn gì?"
"Cút đi, tránh xa Khả Khả nhà tôi ra!"
"Thằng đàn ông đi cùng hắn là ai? Nhìn mặt mũi tử tế thế mà sao lại làm chuyện thất đức?"
Lúc Tiểu Khả lia camera về Mẫn Dục, màn hình vừa hay lọt vào mắt Kỳ Vũ Thu. Thấy có người chửi mắng Mẫn Dục, cậu hừ lạnh: "Từng đứa một bị người ta dắt mũi như heo còn có mặt mũi ở đây mà sủa linh tinh. Có thời gian đó thì mau đi vào nhà vệ sinh xả hết cái bã đậu trong đầu mình đi."
"Ối giời, còn chửi người nữa cơ à. Cái loại tư cách này, tốt nhất cút sớm khỏi giới giải trí đi!"
"Khả Khả nhà tôi hiền lành, xinh đẹp, bị các người bắt nạt thì bọn tôi không được nói sao?"
"Hiền lành và xinh đẹp?" Kỳ Vũ Thu chế giễu: "Các người chắc chắn cô ta hiền lành và xinh đẹp?"
"Ha ha, không nói gì khác, cái mặt Khả Khả mà cũng chê được à? Khả Khả nhà tôi là người duy nhất dám livestream không cần filter mà vẫn được công nhận là nữ thần đấy."
Kỳ Vũ Thu lắc đầu. Chỉ có những người ý chí không kiên định mới bị mị thuật của Tiểu Khả làm cho thần hồn điên đảo. Ngày nào cũng bị hút khí dương, người đã ốm yếu rồi mà còn lên mạng chỉ trích người khác.
"Ban đầu tôi không muốn làm người tốt đâu, nhưng không còn cách nào, nhìn các người mù quáng tôi thấy xấu hổ dùm." Kỳ Vũ Thu móc ra một lá bùa.
Sát khí dương trên người Mẫn Dục vốn đã có khả năng khắc chế những thứ âm tà. Tiểu Khả không hề hay biết đã ở bên cạnh anh mấy phút, những thứ trên người cô ta sắp mất tác dụng. Kỳ Vũ Thu đánh thêm một lá bùa, cô ta chỉ cảm thấy người hơi nóng lên, mặt cũng hơi ngứa.
"Cậu, cậu làm gì tôi? Tôi đâu có đắc tội với cậu, sao cậu lại đối xử với tôi như vậy." Cô ta nửa che mặt, ánh mắt oán hận nhìn Kỳ Vũ Thu, thỉnh thoảng lại đưa khuôn mặt hơi ửng đỏ của mình vào ống kính.
Nhưng mà, tình huống Kỳ Vũ Thu bị mắng mà cô ta dự đoán lại không xảy ra. Cả phòng livestream im lặng lạ thường.
Lúc này, những người xem livestream đều ngớ người. Cô gái trên màn hình không hề thay đổi, vẫn khuôn mặt đó, nhưng lại bình thường, không có gì nổi bật. Có lẽ thay đổi cách trang điểm nhẹ nhàng hơn thì có thể coi là tiểu gia bích ngọc (xinh xắn, dịu dàng). Nhưng cô ta lại trát lớp phấn dày cộp và màu má hồng kỳ cục, đôi mắt kẻ đậm, nhìn không giống người sống mà giống nữ cương thi trong phim ma nào đó.
Với khuôn mặt như vậy mà lại liếc mắt đưa tình, còn làm ra vẻ mềm yếu. Những người trước màn hình nghĩ đến việc mình đã phát cuồng vì cô ta, tiêu sạch tiền tiết kiệm, miệng thì luôn nói yêu cô ta, không khỏi thấy buồn nôn, hận không thể đập vỡ đầu mình xem bên trong có thực sự chứa bã đậu không.
Sau đó, bình luận bắt đầu tràn ngập, nhưng lần này cơn giận lại hướng về Tiểu Khả.
Tiểu Khả hoảng sợ. Cô ta sờ lên mặt mình, kinh hãi quay đầu nhìn xung quanh. Những người vừa rồi còn nhìn cô ta với ánh mắt mê muội giờ đều cau mày nhìn cô ta với vẻ mặt hoang mang.
Họ không hiểu nổi, tại sao ban nãy họ lại si mê cô gái này đến mức mất hết lý trí.
"Sao, sao lại như thế này, sao lại như thế này!" Đã quen với việc được mọi người tôn sùng, Tiểu Khả nhất thời không thể chấp nhận những ánh mắt khác thường này, có vẻ mất hồn mất vía.
Kỳ Vũ Thu cười lạnh: "Sao lại thế này, không phải chính cô rõ nhất à? À, còn những người chửi bới kia, cái thuật mị hoặc nhỏ này, ý chí càng không kiên định thì càng dễ bị ảnh hưởng. Bị mê hoặc có một nửa nguyên nhân là do bản thân các người. Có thời gian chửi bới thì nên tự kiểm điểm, bớt xem livestream, đọc thêm hai lần Đạo Đức Kinh cho tĩnh tâm, rồi mau đi tìm ông lang bốc thuốc bồi bổ cơ thể đi. Không là để lại bệnh căn thì sau này có ngày lành đấy."
Nghe thấy lời này, không ít người vội vàng thoát khỏi phòng livestream, vừa chạy đến tiệm thuốc Bắc vừa không quên vào Weibo của Kỳ Vũ Thu bái lạy.
Anh chàng phục vụ cũng tỉnh táo lại, nhớ lại những việc mình vừa làm, lập tức toát mồ hôi lạnh đầy đầu.
Anh ta lại dám để một con điên như vậy vào, còn dẫn đến trước mặt khách hàng để mặc cô ta phát rồ.
Người đang ngồi trước mặt anh ta, anh ta quen. Chính là Mẫn Dục, tổng giám đốc tập đoàn Mẫn thị. Anh ta lại dám đắc tội với Mẫn Dục!
"Tôi, tôi xin lỗi!" Người phục vụ cúi gập người trước Mẫn Dục, mồ hôi trên trán rơi xuống thảm: "Tôi sẽ đưa người này ra ngoài ngay, vô cùng xin lỗi vì đã làm phiền bữa ăn của anh."
Lúc này, quản lý cuối cùng cũng chạy đến, xin lỗi khách hàng, và miễn phí bữa ăn cho tất cả những người có mặt, đồng thời tặng thêm một món ăn mà bình thường phải đặt trước mới có.
"Mẫn Tổng, thật sự gây phiền phức cho anh rồi. Những người này lát nữa tôi sẽ xử lý, sẽ cho anh một lời giải thích thỏa đáng." Quản lý cúi đầu khúm núm.
Tiểu Khả cuống quýt tắt livestream. Cô ta thất thần bị đuổi ra ngoài, trước khi đi còn trừng mắt nhìn Kỳ Vũ Thu một cái, hét lên đầy ác ý: "Cậu cứ đợi đấy! Các người cứ đợi đấy! Tôi sớm muộn gì cũng bắt hai thằng đàn ông chó má các người phải quỳ xuống cầu xin tôi!"
"Đúng là tâm thần." Kỳ Vũ Thu lắc đầu. Đến nước này rồi mà vẫn chưa tỉnh ngộ, cô ta có lẽ không biết mình sẽ phải trả giá đắt như thế nào cho phút giây hư vinh giả tạo đó.
Sau khi mọi người rời đi, nhà hàng cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Mẫn Dục khẽ ho một tiếng, nhìn Kỳ Vũ Thu cười: "Vẫn còn giận à?"
"Em giận gì, em không giận." Kỳ Vũ Thu nói.
Mẫn Dục rót nước cho cậu, khẽ nắn nhẹ tay cậu, nói nhỏ: "Trong mắt anh, chỉ thấy một mình em thôi. Người khác dù có đẹp đến mấy, anh cũng không nhìn thấy."
Kỳ Vũ Thu quay đầu đi, hừ một tiếng. Tên này lại đến nữa rồi, lại đến nữa rồi! Nói mấy lời này giữa chốn đông người mà không thấy ngượng gì cả!
Mặt cậu tỏ vẻ khinh thường, nhưng cơn bực bội trong lòng lại tan biến.
Mẫn Dục gắp thức ăn cho cậu. Kỳ Vũ Thu ngượng ngùng gẩy gẩy vài cái, lơ đãng nhìn ra cửa sổ kính.
Mặt kính tối màu phản chiếu hình ảnh hai người đang ngồi đối diện. Mẫn Dục mắt chứa ý cười chăm chú nhìn cậu. Thấy cậu quay đầu, anh cũng tò mò nhìn sang. Hai người nhìn nhau qua tấm kính.
Tim Kỳ Vũ Thu nhảy dựng, cái cảm giác kỳ lạ đó lại đến nữa rồi. Cậu vội vàng thu ánh mắt lại, cúi đầu ăn cơm.
Món ăn của nhà hàng có ngon hay không, Kỳ Vũ Thu hoàn toàn không cảm nhận được. Đến khi lơ mơ được đưa về studio, cậu ngồi trong văn phòng, thở dài một hơi.
Tiêu đời rồi.
Đường đường là Sư thúc tổ núi Thanh Dương, lại bị sắc đẹp đàn ông làm cho mê muội. Thật là...
Cậu chạm vào cái bình hoa bên cạnh, lá bùa trên miệng bình rơi ra, Thanh Lâm bay lơ lửng.
Kỳ Vũ Thu vuốt cằm đánh giá con quỷ nhỏ trông có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều, nheo mắt lại.
Thanh Lâm đứng yên, bị nhìn đến sởn gai ốc cũng không dám động đậy. Ở trong bình có thể nhìn thấy và nghe thấy bên ngoài, nhưng không thể động đậy hay nói chuyện, đó là thứ ma quỷ không thể chịu nổi!
So với việc đó, cậu ta thà ngoan ngoãn học thuộc hết tất cả sách còn hơn.
"Nói xem, cậu thích Thịnh Ngọc Kha là thích theo kiểu nào?" Kỳ Vũ Thu hỏi.
Thanh Lâm "Ái da" một tiếng, che mặt thẹn thùng: "Chuyện, chuyện này sao mà tiện nói ra!"
Kỳ Vũ Thu lấy làm lạ: "Có gì mà không tiện nói?"
"Ôi anh Kỳ anh thật là..." Thanh Lâm tách ngón tay che mặt, lộ ra đôi mắt: "Thì, thì chỉ muốn làm chuyện đó với anh ấy thôi mà."
"Chuyện đó là chuyện gì? Đừng có cái vẻ quỷ quái đó, ăn nói đàng hoàng!" Kỳ Vũ Thu bị nó nói đến mù tịt, không khỏi quát lên.
Thanh Lâm giật mình đứng thẳng, nghiêm túc nói: "Là muốn ngủ với anh ấy, ngủ chung một giường."
"Ồ, muốn ngủ chung giường, tức là thích?" Kỳ Vũ Thu lại vuốt cằm nheo mắt. Mẫn Dục muốn ngủ chung giường với cậu, nhưng hiện tại cậu chưa có suy nghĩ đó với Mẫn Dục. Hai người ngủ chung một giường chật chội biết bao, lỡ ai ngủ không ngoan, nửa đêm đá người ta xuống giường thì sao?
"Thôi được rồi, Thịnh Ngọc Kha không muốn ngủ với cậu đâu. Dẹp cái ý nghĩ đó đi mà học hành tử tế!" Kỳ Vũ Thu khụ một tiếng, nghiêm nghị nói.
"Anh Kỳ, người đàn ông vừa nãy đến tìm anh là ai vậy?" Thanh Lâm "Ồ" một tiếng, rồi lại vô ý xán lại gần, vẻ mặt thẹn thùng hỏi.
Kỳ Vũ Thu liếc xéo cậu ta: "Cậu muốn làm gì?"
"Em, em, người ta chỉ hỏi thăm thôi mà!" Thanh Lâm cúi đầu, vặn vẹo vài cái, ngại ngùng nói: "Anh ấy đẹp trai thật sự."
Kỳ Vũ Thu nghe thấy lời này thì khó chịu. Đẹp trai thì sao, đẹp trai là cậu ta có thể nhòm ngó được à?
"Còn đẹp hơn cả anh Thịnh Ngọc Kha cơ! Em chưa từng thấy ai đẹp như thế!"
"Ôi, anh ấy có khí chất thật. Mặc dù cúc áo không cài đến cúc trên cùng, nhưng trông vẫn cực kỳ cấm dục à. Em muốn xé cái áo ghi-lê và sơ mi của anh ấy ra quá!"
"Hàng cực phẩm như vậy, chắc chắn người theo đuổi phải xếp hàng dài ra đến biển."
"Ôi chao, anh Kỳ, anh không thích sắc đẹp đàn ông, anh không hiểu đâu!"
Thanh Lâm cuối cùng thở dài một tiếng, niềm vui khi nhìn thấy cực phẩm mà không có ai chia sẻ thì thật là cô đơn!
Hiểu, hiểu cái đầu cậu!
Kỳ Vũ Thu mặt đen sầm, nhét con quỷ nhỏ vào trong bình, còn dán thêm một lá bùa phong ấn thị giác và thính giác của nó. Còn muốn xé áo Mẫn Dục à, dám thò tay ra là cậu chặt cụt!
Cái mặt Mẫn Dục đúng là thu hút ong bướm!
Hai giờ, Lưu Hạo gõ cửa văn phòng.
"Kỳ tiên sinh, Lâm Thành đã đến rồi."
Kỳ Vũ Thu lập tức gạt phăng những suy nghĩ lung tung trong đầu, mở cửa văn phòng. Sắc đẹp nam nữ gì cũng không quan trọng bằng công việc.
Trong phòng tiếp khách, một người đàn ông trung niên béo tốt đang ngồi ở ghế chủ tọa, vẻ mặt có chút bất mãn. Thấy Kỳ Vũ Thu đẩy cửa vào, ông ta cau mày: "Không phải đi gọi đại sư của các cậu sao? Người đâu?"
Lâm Thành khi tìm thấy cái studio nhỏ bé nằm ở góc khuất này đã vô cùng thất vọng. Đại sư thực sự sao có thể ẩn mình ở một nơi nhỏ bé như vậy? Ông ta cũng là bệnh vái tứ phương, thấy có người giới thiệu qua bài cầu cứu trên diễn đàn nên mới xin liên lạc đến. Giờ xem ra, đúng là lãng phí thời gian!
Vẻ mặt Lưu Hạo không hề thay đổi, đưa tay giới thiệu: "Đây chính là Kỳ Đại sư của chúng tôi."
"Cậu ta? Cậu bảo cậu ta là đại sư?" Lâm Thành cười ra nước mắt vì tức giận. Một tên nhóc râu ria còn chưa mọc hết, cũng dám tự xưng là đại sư.
Giới trẻ bây giờ hấp tấp đến thế à? Ra ngoài lừa đảo thì cũng nên thuê một người lớn tuổi hơn trang trí mặt tiền chứ. Làm kẻ lừa đảo cũng không chuyên nghiệp thế này. Mấy người dưới chân cầu còn biết dán râu giả vào đấy!
"Thôi thôi thôi, coi như tôi xui xẻo, lãng phí thời gian của tôi!" Lâm Thành không muốn nói nhiều nữa, đứng dậy định bỏ đi.
Kỳ Vũ Thu chìa tay chặn ông ta lại, cười: "Ông còn chưa mở miệng, đã khẳng định tôi là kẻ lừa đảo?"
"Cậu không phải kẻ lừa đảo, cậu là đến để trêu chọc tôi." Bị mấy người trẻ tuổi đùa giỡn, mất công đi một chuyến, giọng điệu Lâm Thành rất khó chịu.
Thường Tiên Kiến đang quét dọn bên ngoài thấy người khác nói xấu Kỳ Vũ Thu thì bất bình, cãi lại: "Thầy tôi ngay cả lệ quỷ cũng giải quyết được. Cái thứ yếu ớt nhà ông chỉ cần một lá bùa là xong. Đại nạn sắp tới rồi mà còn ở đó trông mặt mà bắt hình dong!"
"Ê, cái thằng nhóc này, nói gì đấy?" Lâm Thành chỉ vào Thường Tiên Kiến, mặt mày tối sầm lại.
Kỳ Vũ Thu xua tay với Thường Tiên Kiến, nói:"Ông có thể đi. Chúng tôi đâu có ép mua ép bán. Chỉ là lần sau quay lại tìm,giá cả sẽ tăng gấp đôi đấy. Ông nên suy nghĩ cho kỹ, tối nay, còn muốn nửa đêmbị đánh không?"