Sau Khi Lão Tổ Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Giả Mang Thai

Chương 65

 
"Anh Kỳ, cái này là gì vậy?" Trên đường đi đến Đông Thành, Thường Tiên Kiến chăm chú nhìn chiếc hoa tai trong tay Kỳ Vũ Thu, tò mò hỏi.

Hồi xưa theo sư phụ, cậu chưa từng thấy loại phép thuật mê hoặc lòng người nào như thế này.

Kỳ Vũ Thu đưa hoa tai lên trước mắt cậu: "Nhìn kỹ xem, bên trong có gì?"

Thường Tiên Kiến có mắt âm dương bẩm sinh, nhìn chăm chú vào những đường vân trong bông hoa xanh một lúc, rồi sực tỉnh nói: "Bên trong có khí đang luân chuyển, cái này là vật sống?"

"Không hẳn là sống, nửa sống nửa chết thôi." Kỳ Vũ Thu nói: "Cậu biết Tình Cổ chứ?"

Thường Tiên Kiến gật đầu. Trong truyền thuyết, các cô gái người Miêu để ngăn chồng thay lòng đổi dạ, sẽ hạ Tình Cổ cho chồng vào đêm tân hôn. Tình Cổ chia làm mẫu cổ và tử cổ. Người bị hạ tử cổ phải một lòng trung thành với người nắm giữ mẫu cổ. Một khi thay đổi tình cảm, lập tức sẽ bị cổ trùng phát hiện, chịu đựng nỗi đau cổ trùng cắn xé tim, nếu không biết hối cải sẽ từ từ chết đi.

Kỳ Vũ Thu chỉ vào những đường phù văn trong mặt dây chuyền: "Thứ này có thể coi là biến thể của Tình Cổ. Tình Cổ chia làm mẫu tử cổ, thông thường là một mẫu một tử thành một cặp. Nhưng phù văn trong bông hoa này lại có thể khiến một mẫu cổ kiểm soát nhiều tử cổ."

"Người nuôi cổ làm cho mẫu cổ bị thương nặng, thì những tử cổ trung thành sẽ hút dương khí của người khác để nuôi dưỡng mẫu cổ. Có điều, theo cách này, mẫu cổ phải ký sinh vào cơ thể người. Mẫu cổ bị thương nặng, tức là người bị cấy cổ cũng bị thương nặng."

Qua biểu hiện của Tân Tân và Tiểu Khả lần trước, có vẻ người nuôi cổ đang rất vội vàng, đã đến mức mất lý trí. Người bị ký sinh mẫu cổ chắc chắn phải chịu tra tấn phi nhân tính, nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa, để duy trì tình trạng này, cái "cơ thể người" đó phải luôn ở trong tình trạng bị thương nặng, không được phép có dấu hiệu khỏe hơn dù chỉ một chút.

Để đạt được mục đích này, người nuôi cổ thường sẽ tạo ra vết thương mới trên người cơ thể ký sinh theo định kỳ mỗi ngày. Đợi đến ngày hôm sau vết thương dịu đi, lại tiếp tục gây thương tích ở chỗ khác.

Điều này khiến Thường Tiên Kiến nhớ đến một món ăn thời xưa, người ta cắt một miếng thịt trên lưng con lừa, đợi thịt mọc mầm (tức là tế bào mới), thì cắt mầm đó đi. Mầm thịt đó được coi là mềm và ngon nhất. Ngày hôm sau mọc mầm mới lại cắt tiếp, cứ thế cắt liên tục, không để vết thương lành, cho đến khi con lừa chết.

Cậu ấy nghiến răng hằn học: "Đúng là súc vật!"

Phải là súc vật mất nhân tính đến mức nào mới có thể ra tay tàn độc với đồng loại như vậy.

Kỳ Vũ Thu im lặng. Có lẽ tin tốt duy nhất là người bị mẫu cổ ký sinh chắc chắn vẫn còn sống.

Một khu vực hẻo lánh ở Đông Thành. Nhà cao tầng chưa kịp mở rộng đến đây, phần lớn là nhà cấp bốn thấp bé và những khu tập thể kiểu cũ. Hầu hết người dân ban đầu sống ở đây đã chuyển đi, nên phần lớn cư dân hiện tại là người ngoại tỉnh đến Bắc Kinh làm việc.

Lưu lượng dân cư lớn khiến cho dù có mất tích một hai người ở đây cũng không ai để ý. Kỳ Vũ Thu và Thường Tiên Kiến hỏi thăm vài người, gần đây khu Đông Thành không có tin tức liên quan nào.

"Cái thứ súc vật đó giỏi chọn chỗ thật." Thường Tiên Kiến đầy vẻ bực tức, cả người trở nên nóng nảy.

Kỳ Vũ Thu lấy ra la bàn do cậu tự khắc: "Hắn ta đâu có ngu, đã dám làm chuyện này thì phải chuẩn bị kỹ càng, sao có thể dễ dàng lộ diện."

Nói rồi cậu bóp nát bông hoa nhỏ trên hoa tai, một giọt chất lỏng màu xanh lá nhỏ xuống la bàn.

"Đi thôi, xem hắn ta rốt cuộc ở đâu."

Thường Tiên Kiến trừng mắt nhìn giọt chất lỏng màu xanh đó, mắt lóe lên tia dữ tợn: "Tìm thấy hắn rồi, chúng ta giải quyết hắn thế nào?"

Kỳ Vũ Thu tặc lưỡi, liếc xéo cậu ấy: "Bây giờ là xã hội pháp trị, đương nhiên chúng ta phải giải cứu nạn nhân, rồi báo cảnh sát, giao người đó cho cảnh sát xử lý. Giết người là phạm pháp."

Thường Tiên Kiến biết Kỳ Vũ Thu nói đúng. Họ không thể đứng trên luật pháp. Nhưng những gì tên súc vật kia đã làm với nạn nhân, liệu ngồi tù có xóa bỏ được không? Thường Tiên Kiến thừa nhận trong lòng mình có mặt tối, cậu ấy chỉ muốn tên đó phải chịu đau đớn hơn cả nạn nhân.

"Nhưng mà..." Kỳ Vũ Thu kéo dài giọng: "Cái thứ cổ trùng này rất dễ cắn ngược lại chủ nhân. Hầu hết người chết đuối đều là người biết bơi. Hắn ta tự chơi với thứ nguy hiểm như cổ trùng, bị cắn ngược lại thì không trách chúng ta được. Ngồi tù cũng không cản được việc hắn bị cổ trùng cắn đâu nhỉ."

Thường Tiên Kiến mắt sáng lên, cười rộ.

Chất lỏng màu xanh uốn lượn trên la bàn, cuối cùng tụ lại thành một đường màu xanh. Đầu đường xanh lắc lư vài cái, chỉ về hướng Đông.

"Đi thôi." Kỳ Vũ Thu nhấc chân dẫn Thường Tiên Kiến đi vào khu thành thị trong lòng nông thôn.

Theo sự chỉ dẫn của con sâu màu xanh, hai người đi loanh quanh trong những con hẻm lộn xộn, chui ra khỏi một con hẻm chỉ rộng một mét và chất đầy rác. Thường Tiên Kiến hít sâu một hơi.

"Chỗ này như mê cung vậy. Thảo nào hắn ta lại trốn ở đây."

Cho dù có báo án, tên này cũng có thể nhanh chóng tẩu thoát trước khi cảnh sát đến.

Kỳ Vũ Thu chỉ vào một tòa nhà bốn tầng phía trước, nói nhỏ: "Chắc chắn là ở đây rồi."

Tòa nhà trông cực kỳ cũ kỹ, tường ngoài phủ đầy cây thường xuân. Những chỗ lộ ra thì tường tróc lở, sơn phun đủ màu và dán đầy quảng cáo lộn xộn. Xung quanh mấy thùng rác lớn trước nhà thì đầy rác, ruồi bay tứ tung trên đống rác. Mùi hôi thối có thể ngửi thấy từ xa.

Dưới một gốc cây lớn cách đó không xa, mấy người già đang phe phẩy quạt mo trò chuyện. Thấy Kỳ Vũ Thu và Thường Tiên Kiến ăn mặc lệch tông với nơi này, họ bắt chuyện: "Hai chàng trai, các cậu đến đây làm gì?"

Kỳ Vũ Thu dẫn Thường Tiên Kiến đi tới, cười với bà cụ đang nói chuyện: "Chúng cháu đến tìm người. Có một người đồng hương bị bệnh nặng ở đây, cháu đến thăm."

Bà cụ bị khuôn mặt Kỳ Vũ Thu làm cho mắt hoa lên, cười tươi rói: "Các cậu hỏi đúng người rồi. Thấy cái nhà này không, nhà tôi đấy! Ở trong đó có những ai, không ai rõ hơn tôi đâu."

Thường Tiên Kiến mừng rỡ, vội nói: "Chúng cháu chỉ biết nhà người đó ở gần đây, nhưng không có địa chỉ cụ thể. Người đồng hương này cũng thật là, bị bệnh nặng mà không cho chúng cháu biết. Bác gái, bác có để ý nhà nào có người bệnh nặng không ạ?"

Bà cụ ngửa đầu ra sau, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi không để ý nhà nào có người bệnh nặng. Nhưng tầng ba có một người sức khỏe không tốt ở nhà dưỡng bệnh, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. Tôi thấy anh ta đi dạo quanh đây suốt, còn trồng đầy hoa cỏ ở hành lang."

"Có khi nào người đó không bao giờ ra ngoài, bác không để ý không? Có ai thường xuyên mua thuốc về nhà, sống khép kín không ạ?" Thường Tiên Kiến hỏi tiếp.

Bà cụ nhăn trán, nhìn tòa nhà, đếm từ tầng một lên, rồi lắc đầu: "Không có. Tòa nhà này tổng cộng chưa đến bảy hộ ở, nhà nào tôi cũng quen hết, không có nhà nào có người bệnh nặng đâu."

Thường Tiên Kiến lo lắng nhìn Kỳ Vũ Thu. Giờ phải làm sao?

Lúc này, một cô gái mặc áo kẻ caro cúi đầu vội vã đi ra từ con hẻm, xách hai túi ni lông. Bà cụ phe phẩy quạt mo chào hỏi cô: "Tiểu Cáp, đi chợ về rồi à."

Cô gái có vẻ hơi nhút nhát, chỉ mỉm cười nhẹ xem như đã chào hỏi.

Ánh mắt cô lướt qua Kỳ Vũ Thu, hơi sững lại, rồi nhìn xuống, thấy chiếc la bàn trong tay cậu.

Kỳ Vũ Thu thấy cô gái run rẩy một cái, đột nhiên tăng tốc bước đi. Mấy chiếc túi ni lông trong tay va chạm vào nhau, phát ra tiếng lách cách.

Cậu nheo mắt nhìn theo cô gái lên lầu, hỏi bà cụ: "Cô gái này cháu thấy quen, trông hơi giống người đồng hương của cháu. Bác gái, bác biết họ là người ở đâu không?"

Bà cụ ồ lên một tiếng: "Đó chính là nhà tôi nói ở tầng ba đấy. Người sức khỏe không tốt chính là ba cô bé. Nhà họ cũng khó khăn lắm. Trụ cột gia đình thành người bệnh triền miên, không đi làm được mà còn phải tốn cả mấy ngàn tệ tiền khám chữa bệnh mỗi tháng."

"Hai mẹ con họ khổ lắm. Mẹ cô bé làm hai ba công việc một mình. Tiểu Cáp còn nhỏ tuổi cũng phải đi bưng đĩa ở quán ăn. Đáng thương thật."

"Anh Kỳ, có phải liên quan đến cô bé không?" Thường Tiên Kiến hỏi.

Kỳ Vũ Thu khẽ gật đầu: "Lên xem sao."

Thường Tiên Kiến càng bốc hỏa. Tên này không chỉ b**n th** trong lòng mà còn có vấn đề về đầu óc. Trong nhà có con nhỏ mà vẫn làm ra chuyện mất hết nhân tính, không sợ bị quả báo lên con mình sao?

Sau khi cảm ơn bà cụ, Kỳ Vũ Thu dẫn Thường Tiên Kiến lên lầu.

Mỗi tầng của tòa nhà này có sáu căn hộ. Tầng ba hiện chỉ có hai hộ ở, nằm ở hai đầu hành lang.

Nửa hành lang phía Đông trồng đầy hoa cỏ. Các chậu hoa được sắp đặt gọn gàng, cho thấy chủ nhân rất chăm chút.

Đi xuyên qua những chậu hoa, hai người dừng lại trước cửa, gõ cửa. Phía sau cánh cửa vang lên tiếng bước chân hoảng loạn và tiếng vật dụng bị đổ vỡ. Sau đó cửa mở hé một khe. Cô gái lúc nãy lộ nửa khuôn mặt, nhút nhát nhìn Kỳ Vũ Thu và Thường Tiên Kiến, nói nhỏ: "Có việc gì ạ?"

Ngay khi cửa mở, hai người ngửi thấy một mùi thuốc Bắc nồng nặc bay ra từ bên trong.

Kỳ Vũ Thu đẩy cửa nói: "Ba mẹ em đâu, anh có việc muốn tìm họ."

"Ba em bị bệnh, đang nghỉ. Mẹ em không khỏe, các anh hôm khác quay lại nha." Cô gái nói xong hoảng hốt muốn đóng cửa lại, nhưng Thường Tiên Kiến không cho cô cơ hội. Cậu ấy nhẹ nhàng nắm tay cô, kéo cô ra. Cánh cửa cũng theo đó mở rộng, để lộ căn phòng khách khá đơn sơ.

Một người phụ nữ gầy gò, khuôn mặt già nua đang ngồi ngay ngắn ở giữa ghế sofa phòng khách, ánh mắt thờ ơ nhìn hai người.

Khí trường quanh người cô ta rất hỗn loạn. Kỳ Vũ Thu vẫn cảm nhận được khí tức của mẫu cổ, nhưng mẫu cổ lẽ ra phải dương khí sung túc thì lúc này lại thoi thóp, dường như không trụ được lâu nữa.

"Các người làm gì?" Người phụ nữ lạnh lùng hỏi.

Thường Tiên Kiến đương nhiên cũng nhận ra mẫu cổ được cấy trên người phụ nữ này, buột miệng nói: "Chúng tôi đến cứu cô!"

Kỳ Vũ Thu đánh một cái vào gáy cậu ấy. Thế mà còn không nhìn ra người phụ nữ này không phải bị ép buộc sao?

Cậu quăng chiếc hoa tai lên bàn, hỏi: "Thứ này, là cô bán ra đúng không?"

Người phụ nữ duỗi bàn tay quấn băng trắng ra, nhặt hoa tai lên xem, lạnh lùng nói: "Là tôi bán. Các người muốn làm gì?"

"Mẫu cổ là cô tự cấy vào người mình sao?" Thường Tiên Kiến không thể tin nổi hỏi.

Người phụ nữ cười khẩy nhìn cậu ấy: "Chứ còn gì nữa. Cậu tưởng tôi sẽ cấy cổ vào người khác à? Tôi không đến mức táng tận lương tâm như vậy."

Kỳ Vũ Thu thấy cô ta tỏ vẻ thản nhiên, hừ lạnh: "Cô nghĩ tự hạ cổ vào mình, tự chịu nỗi đau này, là có thể thanh thản mà hút dương khí của người khác, không chút áy náy sao?"

"Cô không biết tử cổ sẽ gây ra ảnh hưởng gì đến vật chủ của chúng sao? Phát tán những con tử cổ này ra ngoài, cô không biết sẽ gây tổn thương cho bao nhiêu người à?"

Người phụ nữ sắc mặt chùng xuống, nhìn Kỳ Vũ Thu: "Cổ là tự họ mua. Những người đàn ông bị mê hoặc là do ý chí không kiên định, tham luyến sắc đẹp mới bị ảnh hưởng. Nếu không có lòng tham, sao lại bị mê hoặc? Đã tham lam, thì phải trả giá cho lòng tham của mình."

"Cô lấy lý do đó để tự an ủi bản thân à?" Kỳ Vũ Thu cười khẩy: "Con người thì ai mà không có lòng tham. Nếu không bị cổ của cô ảnh hưởng, lòng tham của họ sẽ chỉ chôn giấu trong lòng, chứ không lộ ra những bộ dạng xấu xí như bây giờ. Chính cô cũng bị lòng tham che mờ mắt mà thôi."

"Cậu nói bậy!"

Kỳ Vũ Thu nheo mắt: "Nếu tôi nói, tôi có thể cứu chồng cô, cô sẵn lòng trả giá thế nào? Không phải tham lam, tại sao cô phải làm trái ý trời, cố giữ anh ấy lại ba tháng?"

Tay người phụ nữ run lên, chiếc hoa tai phát ra tiếng kêu thanh thúy, rơi xuống đất.
 

Bình Luận (0)
Comment