Kỳ Vũ Thu thu lại xương ngón tay vừa tháo ra, dùng giấy bùa gói lại cẩn thận.
Lưu Hạo làm theo lời cậu dặn, đã mua chu sa, giấy vàng, tiền Ngũ Đế, còn lấy thêm một lon tiết gà từ chợ.
"Cậu Kỳ, có cần tôi giúp gì không?" Lưu Hạo bày biện mọi thứ ngăn nắp rồi hỏi.
Kỳ Vũ Thu lắc đầu: "Nếu anh muốn xem thì cứ ở lại. Còn nếu thấy chán thì giúp tôi chuyển hành lý lên xe đi, làm xong là chúng ta chuyển nhà thôi."
Lưu Hạo nặn ra một nụ cười cứng ngắc nói: "Tôi đi chuyển hành lý giúp cậu, cần gì thì cứ gọi tôi."
Hòa chu sa bằng tiết gà, trải giấy vàng ra. Kỳ Vũ Thu cầm bút chấm chu sa, giơ cổ tay lên và bắt đầu vẽ bùa.
Đầu bút lướt đi như mây bay nước chảy trên giấy vàng, vẽ ra những hoa văn phức tạp. Khi nét bút cuối cùng kết thúc, lá bùa tự bay lên không trung mà không cần gió, lơ lửng và phát ra ánh sáng vàng yếu ớt.
Kỳ Vũ Thu cầm lá bùa lên, hài lòng nhìn ánh sáng lấp lánh trên phù văn. Tay nghề của cậu vẫn không bị mai một mà.
Sau khi vẽ xong bảy lá bùa, Kỳ Vũ Thu vẻ mặt nghiêm nghị đặt mẩu xương đó vào giữa bàn. Bảy lá Chiêu Hồn Phù được ấn bằng đồng tiền, bày theo phương vị của chòm sao Bắc Đẩu thất tinh.
"Hồn lãng du phiêu dạt, biết ở nơi đâu? Ba hồn sớm giáng, bảy phách mau về. Cấp cấp như luật lệnh!"
Theo Chú Chiêu Hồn, Kỳ Vũ Thu bấm tay quyết thật nhanh, chỉ cuối cùng chĩa thẳng vào mẩu xương ở trung tâm Trận Bắc Đẩu thất tinh.
Trong phòng có một cơn gió nhẹ thổi qua, sau đó oán khí dày đặc như vũ bão tràn vào, lao thẳng về phía Trận Bắc Đẩu thất tinh. Thất tinh trận phát ra ánh sáng yếu ớt, chặn oán khí lại bên ngoài mẩu xương.
Những oán khí đó không tìm được vật chủ, bị kích động, đâm sầm lung tung khắp phòng như ruồi không đầu.
Kỳ Vũ Thu thay đổi thủ quyết, nhanh chóng bọc mẩu xương trên bàn vào bảy lá bùa Định Hồn, xếp thành hình tam giác. Sau đó, cậu nhấc bút chu sa lên, vẽ một văn tự phong ấn lên lá bùa tam giác.
Oán khí từ từ bị hút vào lá bùa tam giác, tiếng than khóc vọng ra, lá bùa nhảy múa không yên trên bàn.
Cậu nhẹ nhàng cầm lá bùa lên nói: "Tôi không muốn hại nhóc, ba hồn của nhóc chưa tan, vẫn còn cơ hội chuyển kiếp. Nếu cứ lang thang bên ngoài nữa, sớm muộn gì linh thức cuối cùng cũng tiêu tán, lúc đó sẽ thật sự hồn bay phách tán."
"Thù của nhóc, cứ để tôi trả cho, cam đoan với nhóc, nhất định sẽ khiến kẻ hại nhóc phải chịu trừng phạt."
Lá bùa dần ngưng chuyển động, yên lặng nằm gọn trong lòng bàn tay cậu. Kỳ Vũ Thu cười rồi bỏ nó vào túi.
Còn về kẻ súc sinh kia, chỉ cần hắn ta còn sống, tuyệt đối không chạy thoát được.
Sau khi thu giữ ba hồn của đứa bé, Kỳ Vũ Thu lấy ra một nhúm tóc mà cậu vừa giật từ đầu Thành Khải. Đốt tóc rồi hòa tro vào chu sa, Kỳ Vũ Thu lại cầm bút lên, vẽ một lá bùa khác.
Đầu bút di chuyển, phù văn trên giấy vàng dần thành hình, những vệt hoa văn kỳ quái tạo thành hình người. Nét bút cuối cùng vừa dứt, hình người nhỏ bé đó bỗng nhiên động đậy.
"Đi!" Kỳ Vũ Thu chạm vào giữa trán hình người nhỏ. Vệt chu sa mờ dần, rồi biến mất hẳn. Giấy vàng trở nên trắng tinh. Kỳ Vũ Thu gấp giấy vàng lại thành hình tam giác, cũng cất vào túi.
Cùng lúc đó, Thành Khải đang ngồi trên xe bỗng cảm thấy ngực nóng rực. Hắn kéo áo khoác ra, bảo tài xế bật máy lạnh, nhưng không hề thấy một hình người nhỏ được tạo thành từ sợi chỉ đỏ đang hiện ra trên ngực hắn, rồi dần dần ẩn đi.
Sau khi dọn dẹp xong chu sa và giấy vàng còn lại, Lưu Hạo đã chuyển tất cả hành lý đã đóng gói lên xe. Kỳ Vũ Thu khóa cổng, tiện tay dán thêm một lá bùa, tránh để mèo chó tùy tiện đi vào.
Biệt thự Mẫn Dục ở nằm trong khu Ngự Hà Loan, là một khu biệt thự rất gần khu thương mại nơi công ty anh tọa lạc, đất đai đắt đỏ từng tấc.
Xe chạy vào bãi đậu xe tầng hầm, Lưu Hạo dẫn cậu lên thang máy ra tầng một rồi nói: "Hôm nay Mẫn tiên sinh không có nhà. Cô giúp việc và chú Lưu đều xin nghỉ về quê rồi. Phòng ngủ ở tầng hai, cậu tự dọn dẹp trước nhé."
Phòng ngủ chính ở phía Nam tầng hai, ngay bên cạnh là phòng ngủ phụ chuẩn bị cho Kỳ Vũ Thu.
Kỳ Vũ Thu kéo hai vali lớn, mở cửa phòng ngủ phụ. Tuy là phòng ngủ phụ nhưng không gian vẫn rất rộng, bên trái cửa vào là phòng vệ sinh riêng và phòng thay đồ.
Cậu mở hai vali, sắp xếp quần áo vào phòng thay đồ. Khi dọn dẹp xong xuôi, cậu đau cả đầu.
Tất cả quần áo của nguyên chủ đều là đồ bó sát hoặc rách lỗ chỗ. Những chiếc quần kia, cậu nghi ngờ không biết chân mình có nhét vừa không nữa.
Điều kinh khủng nhất là cậu còn tìm thấy một đống quần chỉ được may từ vài mảnh vải...
Kỳ Vũ Thu đầu đầy vạch đen, nhấc mấy mảnh vải đó lên. Cậu không ngờ, bộ áo sơ mi và quần jean cậu đang mặc lại là bộ quần áo bình thường duy nhất trong tủ đồ của nguyên chủ.
Vứt mấy mảnh vải vào túi bên cạnh, Kỳ Vũ Thu đóng cửa phòng thay đồ lại, không thấy thì không bận tâm nữa.
Lục đục mãi đến giờ, trời đã tối sầm. Lưu Hạo nấu cơm xong thì rời đi.
Kỳ Vũ Thu ăn cơm xong trở về phòng ngủ của mình, lấy chu sa và giấy vàng ra.
Cậu dời cái bàn đến gần cửa sổ, dùng tiền Ngũ Đế xếp thành một cái bệ nhỏ, lấy gói giấy bọc ba hồn của đứa bé ra, đặt lên trên. Sau đó, cậu vẽ mấy lá bùa Tĩnh Tâm, cũng xếp thành hình tam giác, đặt xung quanh gói giấy.
"Đêm nay là trăng tròn, nhớ hấp thu ánh trăng thật tốt để phục hồi thần hồn."
Gói giấy khẽ động đậy.
"À suýt quên, còn một việc nữa." Nói rồi cậu lấy điện thoại ra, mở ứng dụng nghe nhạc, tìm bài "Thái Thượng Tam Sinh Giải Oan Diệu Kinh" mà mình đã thu âm, đặt lên bàn.
Loại oán hồn này, cần phải niệm chú liên tục để xua tan oán khí. Có điện thoại, cậu chỉ cần niệm một lần rồi cho phát lặp lại, không cần phải tự niệm mấy canh giờ nữa.
Mình quả là thông minh, Kỳ Vũ Thu vuốt cằm cười đắc ý.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cậu mặc kệ điện thoại vẫn kêu, nằm lên giường ngủ thiếp đi.
Ánh trăng trong vắt, xuyên qua cửa kính chiếu lên bàn. Gói giấy khẽ động, một luồng khí đen bay ra, hóa thành hình dạng một đứa bé.
Đứa bé đầu trọc lao về phía điện thoại, mặt đầy hung dữ, giơ bàn tay nhỏ ra, nhưng không chạm tới được. Tiếng niệm chú phiền phức vẫn vang vọng trong phòng.
Vẻ hung dữ trên khuôn mặt đầy khí đen của đứa bé dần biến thành sự tê liệt, cuối cùng ngây người ngồi trên bậu cửa sổ, co mình lại thành một khối.
Kỳ Vũ Thu tỉnh giấc, vươn vai, mở mắt ra liền thấy một đứa bé đầu trọc bốc khí đen đang trốn trong bóng tối dưới chân giường.
"Nhóc làm gì ở đây?" Kỳ Vũ Thu dụi mắt, nhìn về phía cửa sổ, thấy điện thoại đã tắt nguồn. "À, hóa ra là không kêu nữa."
Đứa bé nhe răng, Kỳ Vũ Thu an ủi nó: "Nhóc yên tâm đi, tôi sẽ bảo Lưu Hạo mua một cái máy phát nhạc riêng. Nhóc xem khí đen trên người nhóc đã tan đi nhiều so với hôm qua rồi đấy. Nếu phát liên tục mười hai canh giờ một ngày, chẳng mấy chốc sẽ tan hết."
Khí đen trên người đứa bé ngưng lại một thoáng, vội vàng lắc đầu, bày tỏ nó không muốn nghe niệm chú hai mươi bốn giờ một ngày!
Kỳ Vũ Thu vỗ nhẹ lên cái đầu trọc của nó: "Không sao, không tốn bao nhiêu tiền đâu, nhóc đừng ngại nhé, Tiểu Quang."
"Tiểu Quang": ...
Nó lặng lẽ thu lại khí đen trên người, chui vào gói giấy.
Kỳ Vũ Thu cắm sạc điện thoại, vệ sinh cá nhân xong, xuống lầu vào bếp tính kiếm chút gì đó ăn.
Nửa phút sau, cậu bình thản rút lui.
Mấy cái dụng cụ làm bếp đó cậu không biết dùng cái nào, thôi thì không tự làm khó mình nữa.
Cậu trở về phòng mở điện thoại, vừa hay có một tin nhắn nhảy ra.
"Chín giờ tôi về." Người gửi là một số lạ.
Nhưng nhìn là biết Mẫn Dục rồi. Kỳ Vũ Thu xem giờ, mới tám rưỡi, vội vàng gọi cho anh.
Chuông reo rất lâu mới có người nhấc máy. Kỳ Vũ Thu nói: "Anh đến đâu rồi? Nếu chưa đến thì mua cho tôi chút đồ ăn nhé."
Bên kia im lặng rất lâu, sau đó mới truyền đến tiếng cười trầm thấp: "Được, cậu đợi tôi."
"Tuyệt vời, anh mua nhiều một chút nhé, tôi ăn khá nhiều, cảm ơn!" Nói xong liền cúp máy ngay.
Mẫn Dục nhìn chiếc điện thoại đã bị cúp máy, khóe môi cong lên càng lúc càng rõ.
"Đến Ngọc Xuân Các." Anh nói với tài xế.
Đợi Kỳ Vũ Thu đánh xong hai bài quyền, uống hết hai chai sữa xong, Mẫn Dục mang bữa sáng về.
Hai vệ sĩ mang thức ăn vào phòng ăn, bày biện từng món. Mẫn Dục cười ra hiệu cho Kỳ Vũ Thu mau ăn.
Kỳ Vũ Thu đang ngồi trong phòng ăn, nhìn những món ăn trên bàn mà lặng người.
"Họ nói phụ nữ mang thai thích ăn chua, tôi đặc biệt gọi mấy món này, cậu thử xem có hợp khẩu vị không?" Mẫn Dục tự tay đẩy một đĩa ô mai về phía cậu, mỉm cười nói.
Kỳ Vũ Thu nhìn canh củ cải chua thanh, mộc nhĩ xào chua ngọt, sườn xào chua ngọt trên bàn, nước chua đã ứa ra trong miệng.
Cậu nhặt một quả ô mai bỏ vào miệng, vị chua tột đỉnh, tuyệt đối tỉnh người!
"Ngon không?" Mẫn Dục mong chờ hỏi.
Kỳ Vũ Thu cắn răng nói: "Ngon."
"Ngon thì sau này ngày nào cũng bảo họ mang đến một hộp, cậu cứ từ từ ăn."
"Không, không cần," Kỳ Vũ Thu vội vàng từ chối, "Thật ra tôi không thích ăn chua lắm."
Ánh cười trong mắt Mẫn Dục không hề che giấu được, nhưng ngoài mặt lại vô cùng ngạc nhiên: "Người xưa nói chua là con trai, cay là con gái, xem ra trong bụng cậu là một công chúa nhỏ rồi."
Kỳ Vũ Thu: ...
Chuyện đứa bé này không thể nào thoát được rồi. Cuộc sống này không thể chịu nổi nữa, chia tay đường ai nấy đi thôi!
Kỳ Vũ Thu hậm hực húp một ngụm canh củ cải, mới trôi đi được vị chua trong miệng.
Dưới sự "chăm sóc" cẩn thận của Mẫn Dục, Kỳ Vũ Thu ăn sạch hết thức ăn. Hương vị thì, trừ ô mai hơi chua, còn lại món nào cũng khá ngon.
"Hôm nay cậu có ra ngoài làm việc không?" Mẫn Dục hỏi cậu.
Kỳ Vũ Thu gật đầu, hôm nay sẽ có người đến tìm cậu, nhất định phải ra ngoài.
Mẫn Dục gật đầu, không nói gì thêm.
Đúng lúc này Lưu Hạo bước vào, Kỳ Vũ Thu chào hỏi anh ấy rồi rời khỏi nhà.
Đợi cậu đi khuất, cậu của Mẫn Dục là Thành Bảo Tuyền bực bội gọi điện đến, chỉ trích Kỳ Vũ Thu đủ điều. Một tiểu minh tinh hồ giả oai hùm (mượn oai người khác), lại còn leo lên đầu lên cổ con trai ông ta.
Mẫn Dục cười, cậu nhóc này, thật sự khiến anh bất ngờ.
Người ở đầu dây bên kia vẫn đang mắng chửi, Mẫn Dục lơ đãng ngắt lời ông ta: "Cậu ấy đã đăng ký kết hôn với tôi. Có cần tôi thay cậu ấy đích thân xin lỗi em họ Thành Khải không?"
Cậu của anh nghẹn lại, không dám hó hé gì nữa.
"Vũ Thu vẫn còn là một đứa trẻ. Thành Khải lớn hơn cậu ấy, sao lại không biết nhường nhịn một chút?"
Thành Bảo Tuyền không ngờ Mẫn Dục lại che chở cho tiểu minh tinh đó. Chẳng phải nói từ khi kết hôn, nó chưa từng gặp mặt tiểu minh tinh kia sao?
Ông ta bình tĩnh lại. Nhà họ Thành không dám đắc tội với Mẫn Dục, nên vội nói: "Đều là trẻ con cãi nhau, cậu chỉ kể cho cháu nghe vậy thôi."
"Tôi biết rồi. Cảm ơn cậu đã quan tâm. Nếu không có việc gì, tôi đi làm việc trước."
"Tút—"
Điện thoại bị cúp máy. Thành Bảo Tuyền tức giận quăng mạnh điện thoại xuống sofa nói: "Cái thằng Mẫn Dục trời đánh này, dám nói chuyện với tao kiểu đó!"
Thành Khải đang ngồi trên sofa vẻ mặt âm hiểm nói: "Hắn muốn bảo vệ tên tiện nhân đó, con càng phải g**t ch*t nó."
Thành Bảo Tuyền cũng cảm thấy nên dạy dỗ Kỳ Vũ Thu một bài học, thở dài nói: "Con đừng hành động bột phát. Đi tìm cô con, cô con ra mặt thì Mẫn Dục sẽ không nói gì được."
Thành Khải cười đáp: "Ba yên tâm, Mẫn Dục tuyệt đối sẽ không phát hiện ra đâu."
Thành Bảo Tuyền vỗ vai con trai, chợt phát hiện mặt nó trắng bệch đến lạ, khóe mắt đỏ ngầu, cả người toát ra vẻ âm u.
"Con bị làm sao thế, mặt sao mà trắng bệch vậy?"
Thành Khải sờ lên mặt mình, cau mày nói: "Có lẽ máy lạnh mở lớn quá, ba tắt máy lạnh đi, con hơi lạnh."
Thành Bảo Tuyền nhìn ra ngoài trời nắng chang chang, vừa định bảo nó đi bệnh viện kiểm tra, thì Thành Khải ngã khuỵu xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Ông ta kinh hãi thất sắc, hét lớn: "Mau, đưa đi bệnh viện, đưa đi bệnh viện!"