Sau Khi Liên Hôn Cùng Đại Lão

Chương 41

Hoắc Chiêm Lâm nhìn bộ dạng căm phẫn của Hoắc Nam Tầm, lắc đầu.

Không biết còn tưởng rằng An Nhất cầm dao kề vào cổ Hoắc Bắc Hành, ép đối phương cưới cậu.

Biết ba mình là người truyền thống, Hoắc Chiêm Lâm định nói lý lẽ với ông.

Hoắc Chiêm Lâm: "Hai người đã kết hôn rồi, ba không đồng ý thì còn có thể làm gì nữa?"

Sao có gậy đánh uyên ương, một người ném tới Nam Cực một người thảy tới Bắc Cực như vậy?

Hơn nữa, mối nhân duyên này là do đại sư tính qua, hủy không được, bằng không bệnh ngốc của Hoắc Bắc Hành sao có thể tốt hơn.

"Làm sao mà được?! Cái thằng nhóc thối này mi đang nói gì vậy?" Hoắc Nam Tầm đi qua đi lại trước mặt hắn, giọng điệu tức giận: " Dù sao tôi tuyệt đối sẽ không cho một người đàn ông vào cửa."

Hoang đường, thật là hoang đường.

Biết rằng đối tượng liên hôn là nam giới, ngay từ đầu ông đã không đồng ý, nhưng lão gia lên tiếng, ông không thể không lắng nghe.

Không riêng gì ông, đa số người trong gia tộc đều cảm thấy vớ vẩn.

Hoắc Nam Tầm: "Dù sao thời hạn liên hôn là hai năm, hai năm sau cái tên An gì đó, liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc cút đi cho tôi! "

Hoắc Chiêm Lâm nhấc mí mắt lên nhìn hắn: "Ba ơi, ba biết bây giờ ba trông giống gì không?" "

Hoắc Nam Tầm nghi hoặc: "Giống như cái gì? "

Hoắc Chiêm Lâm chỉ chỉ ông: "Giống như một ông bố chồng độc ác của một gia đình giàu có chuyên gây thêm phiền phức cho cặp vợ chồng mới cưới. "

2

Hoắc Nam Tầm:...

Hay cho một người cha già không lo hưởng thụ cuộc sống khi về hưu mà cứ thích đi nhọc lòng những chuyện có không ở đời.

Con cháu đều có phúc của con cháu, phúc khí của Hoắc Bắc Hành cũng không thể thiếu, không cần ba phải quan tâm.

Hoắc Chiêm Lâm dứt lời, không khí yên tĩnh vài giây.

Ngay sau đó, Hoắc Nam Tầm cúi người cầm dép lê của mình lên.

Bốp! Bốp

" Á á"

Hoắc Chiêm Lâm lại bị đánh thêm một cái sau lưng, đau đến da đầu hắn tê dại, thiếu chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ, nhìn Hoắc Nam Tầm: "Sao ba có tuổi rồi mà càng ngày càng không nhã nhặn xíu nào, còn học người khác lấy dép đánh người! "

Hoắc Nam Tầm khi còn trẻ chú trọng nhất chính là thanh lịch, cả một đời đều thanh thanh nhẹ nhẹ nhưng hiện tại phẩm chất duy nhất đã mất.

Thật là già rồi mà không nhã nhặn xíu nào.

Hoắc Nam Tầm cầm dép lê mang lại vào chân: "Anh có biết vì sao tôi đánh anh không? "

Hoắc Chiêm Lâm thăm dò: "Thẹn quá hóa giận? "

Hoắc Nam Tầm:...

Nghịch tử, mi là nghịch tử!

Hoắc Nam Tầm ngồi xuống, thề chết không tiếp nhận một con dâu nam: "Dù sao tôi cũng không đồng ý. "

Hoắc Chiêm Lâm: "Không đồng ý chỗ nào?" "

Hoắc Nam Tầm: "Tôi không nghĩ cậu ấy xứng đáng với Bắc Hành." "

Hoắc Chiêm Lâm:...

Đây là cái gì, tuyển tập những câu danh ngôn về bà mẹ chồng hào môn ác độc.

Hoắc Chiêm Lâm duỗi hai tay tựa vào sopha, nhìn cảnh biển bên ngoài, sóng vỗ bầu trời trong xanh, nhớ lại bữa cơm ở nhà tổ lúc trước "Sao lại không xứng, lần trước Bắc Hành dẫn người trở về, tụi con nhìn rất tốt. "

Hai người ở cùng một chỗ rất hài hòa, người nhìn cũng rất ngoan, nếu đổi lại là người khác, có lẽ Hoắc Bắc Hành sẽ không vui vẻ như vậy.

Dù sao lúc trước đại sư có thể nói điều kiện, tìm người không chỉ có bát tự tương xứng còn phải là một người thuần khiết và thiện lương.

Thuần khiết và thiện lương là vì cái gì? Còn không phải là vì có thể hiểu được nội tâm ngây ngô của Hoắc Bắc Hành sao.

Tuy rằng tiểu thư của Trần gia và Lý gia cũng có bát tự tương xứng, tiểu thư nhà Lý gia vừa nhìn thấy Hoắc Bắc Hành đã thích nhưng đó là nhìn vào vẻ bề ngoài, nếu cùng một kẻ ngốc ở lâu, phát hiện ra rằng mình đã phát cáu vì những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống hằng này. Lúc này không những hủy hoại Hoắc Bắc Hành cũng phá hủy luôn con gái nhà người ta thì không hay chút nào.

Cho nên hắn cảm thấy, An Nhất là thích hợp nhất cho Hoắc Bắc Hành, từ buổi gia yến lần trước có thể nhìn ra.

Đứa em trai này của hắn thanh danh thì kém, lại thích đẹp mắt, nó thích An Nhất vậy nhất định là lần đầu tiên nhìn đã cảm thấy thoải mái, bằng không cho dù sau này ở chung thế nào, cũng sẽ không thân mật.

An Nhất lớn lên đẹp, không tới mức khiến người khác phải kinh ngạc trong lần đầu tiên gặp nhưng nếu kiên nhẫn nhìn có đôi khi khó phân biệt là nam hay nữ, nhìn cậu rất ngoan, trưởng bối nhìn chắc là đều thích.

Nhưng tiệc tối tại nhà tổ, Hoắc Nam Tầm bởi vì bị cúm không có mặt, chỉ có hắn cùng mẹ mình tới.

Chu Thục ngược lại cực kì hài lòng An Nhất, chủ yếu cũng là Hoắc Bắc Hành rất dính người, biết con trai thích, người làm mẹ bà cũng không có gì để nói, Hoắc Bắc Hành vui vẻ là được.

Hoắc Chiêm Lâm nhìn đàn hải âu lướt qua ngoài cửa sổ, cảm thấy chúng nó đang tăng tốc bay cao, liền tiếp tục nói chuyện phiếm với Hoắc Nam Tầm: "Lúc về nhà mẹ không nói cho ba biết An Nhất là người như thế nào sao?"

Hoắc Nam Tầm: "Mẹ anh nói có tác dụng gì, bà ấy thấy đẹp liền thích bằng không anh cho rằng anh và em trai anh sinh ra như thế nào?"

Hoắc Chiêm Lâm:...

Da mặt ba cũng đủ dày thật.

Nhưng đối phương nói cũng không sai, chính là ba mẹ có gien tốt nên Hoắc Chiêm Lâm và Hoắc Bắc Hành sinh ra tướng mạo mới có thể xuất chúng như vậy.

Hoắc Chiêm Lâm nhìn ba mình, trấn an nói: "Được rồi, chuyện đã đến nước này, ba còn rối rắm cái gì, hơn nữa Bắc Hành hiện tại tâm trí cũng chỉ có tám tuổi, An Nhất như thế nào lại không xứng? "

"Tâm trí tám tuổi, Bắc Hành cũng là sinh viên tài năng của trường kinh tế số một thế giới! Đứa con An gia kia là cái gì, ta nghe nói là từ trong núi đón về, An gia kia cũng là tâm đủ lớn, con mình mà có thể ôm nhầm, để cho con trai ở nơi khỉ ho cò gáy chịu khổ, cũng không biết đứa nhỏ như vậy sống qua ngày kiểu gì, sau đó lại vì lợi ích mà đem người gả tới đây, An gia nghĩ như thế nào, để cho con trai mình gả cho một người đàn ông khác?"

Hoắc Nam Tầm cảm thấy đứa nhỏ này đáng thương, nhưng đáng thương thì đáng thương, ông không có cháu gái càng đáng thương hơn: "Dù sao chính là không xứng, tôi không đồng ý, người vợ này không sinh được đến hạn nhanh chóng ly hôn cho tôi. "

Ông đã nghĩ kỹ rồi, chờ tới kỳ hạn hai năm liền để Hoắc Bắc Hành cùng Lý gia tiểu thư kết hôn, hai nhà là bạn bè lâu năm, tiểu thư nhà Lý gia từ nhỏ đã thích Hoắc Bắc Hành, điều này hợp lí.

Hoắc Chiêm Lâm nhẹ giọng mở miệng: "Ngộ nhỡ Bắc Hành không muốn thì sao? "

Ngốc thì ngốc thật nhưng chuyện đứa em này có không muốn thì cho dù lấy xe tải lớn tới kéo cũng không kéo được.

Thậm chí còn có thể ném người vào thùng rác.

Đây là lời nói hắn nghe được nhiều nhất sau khi Hoắc Bắc Hành ngốc.

Hoắc Nam Tầm không biết con trai lớn lấy đâu ra nhiều vấn đề như vậy, nhiều vấn đề như thế sao không đi làm bách khoa toàn thư: "Vậy thì tìm đứa nhỏ kia là được, cho nó hai mươi triệu, để nó rời khỏi con trai tôi. "

Tiết mục cẩu huyết của giới nhà giàu, tuy đã muộn nhưng vẫn xuất hiện.

Hoắc Chiêm Lâm cầm lấy miếng dưa hấu, trêu chọc nói: "Con trai ba đáng giá 20 triệu à? "

"Đúng vậy." Hoắc Nam Tầm cướp lấy dưa hấu trong tay hắn "Vậy đem công ty của anh cũng cho em trai anh đi. "

Hoắc Chiêm Lâm:...

Ba là một người ba ích kỉ, xứng đáng có cháu gái không?

Hoắc Nam Tầm càng nghĩ càng tức giận, đứng dậy vỗ lưng Hoắc Chiêm Lâm. Bốp! Bốp

" Ba muốn có cháu gái, ba muốn có cháu gái"

1

Hoắc Chiêm Lâm:...

Hắn điên rồi mới đi chọc ba mình làm gì...

  ——

Bên kia, Hoắc Bắc Hành nắm cổ tay An Nhất đến sân bay, bởi vì bên bọn họ vẫn là mùa đông, An Nhất ra khỏi cửa vẫn như thường lệ quấn mình thành một quả bóng, đi tới sân bay nhìn dòng người dày đặc, quả bóng An Nhất theo sát Hoắc Bắc Hành.

Hôm nay ếch xanh nhỏ được đi du lịch

Đi Nam Đảo, An Nhất mang theo cái balo màu vàng lúc trước cậu mang đến Hoắc gia, bên trong đựng đồ lót để thay, còn lại cái gì cũng không mang theo, Chung bá nói có thiếu cái gì thì qua bên kia trực tiếp đi mua là được, bằng không ở bên này ra ngoài một chuyến, tới lui lấy đồ vất vả còn chậm trễ thời gian.

An Nhất không biết đi máy bay như thế nào, lần đầu tiên vẫn là được nhận về từ trong núi, vệ sĩ khiêng cậu lên, hết thảy thủ tục cậu cũng không biết làm thế nào, đều là vệ sĩ làm thay.

Nhưng điều khiến cậu không ngờ chính là Hoắc Bắc Hành lại biết, mang theo cậu một đường làm thủ tục trơn tru, là một đứa trẻ đáng tin cậy.

An Nhất không khỏi ném ánh mắt khen thưởng cho đứa trẻ.

Hoắc Đại Bảo, thật sự có năng lực.

Hoắc gia sau khi Hoắc Bắc Hành ngốc, mời không ít thầy dạy cho anh kiến thức sinh hoạt và an toàn, dù sao ngốc cũng ngốc rồi nhưng cuộc sống vẫn còn phải tiếp tục, đơn giản chính là đem những gì khi còn bé học lại một lần nữa, có trí nhớ và cơ bắp học cũng không tốn sức.

Hoắc Bắc Hành nghiêng đầu nhìn An Nhất bên cạnh, nhỏ giọng nói bên tai cậu: "Bà xã, em theo sát tôi, ngàn vạn lần đừng lạc em mà lạc tôi sẽ trở thành góa phụ." "

Góa phụ thật đáng thương, phải ngủ một mình.

Hoắc Bắc Hành nghĩ lại cũng sợ hãi.

An Nhất:...

Chỉ cần đi lạc thì sẽ chết.

Bộ phim truyền hình cẩu huyết đã dạy cho anh ấy những điều kì lạ gì đó.

Lúc chờ hai người ngồi đợi trong phòng VIP, An Nhất cầm điện thoại di động lên mạng tìm thông tin về Nam Đảo.

Là một hòn đảo ở nước ngoài, khí hậu nhiệt đới, bốn mùa nóng, phát triển kinh tế, là thánh địa du lịch và cũng có biển xanh, nghe nói cũng có thể nhặt vỏ sò!!

An Nhất nhìn thấy có chút xao xuyến, cậu còn chưa từng thấy qua biển cả.

Trước đây toàn bộ cuộc sống của cậu đều ở trong núi sâu, có một dòng suối, không sâu chỉ đến thắt lưng của cậu.

Lúc này điện thoại di động truyền đến thông báo tin nhắn, là Lâm Cứu gửi tới, cậu ta có chút nhàm chán, muốn tìm người nói chuyện phiếm.

Lâm Cứu: [Làm gì đó?]

An Nhất: [Đang học theo Tiểu Yến Tử]

Lâm Cứu: [Học theo sự bướng bĩnh và kiêu ngạo của cô ấy?]

An Nhất: [Học cách bay về phương nam]

Lâm Cứu:...

Cùng Lâm Cứu tán gẫu vài câu, thời gian cũng đến An Nhất chỉnh điện thoại di động thành chế độ máy bay cùng Hoắc Bắc Hành lên máy bay.

Chung Bá đặt khoang hạng nhất, vô cùng rộng rãi yên tĩnh, chuyến này phải bay sáu tiếng đồng hồ, Hoắc Bắc Hành thắt dây an toàn cho An Nhất, lúc này mới cúi đầu thắt của mình.

Hoắc Bắc Hành: "Bà xã, nếu em muốn cái gì thì nói cho tôi biết"

Tiếp viên hàng không ở một bên:...

Vậy thì tôi làm gì?

Thế giới hiểm ác, bây giờ hành khách còn muốn cướp công việc của tiếp viên.

Sau khi ăn xong bữa cơm trên máy bay, ếch xanh nhỏ bình yên đi vào giấc ngủ khi tỉnh lại, máy bay đã hạ xuống đất, Hoắc Bắc Hành hiển nhiên cũng mới tỉnh, mở to hai mắt, cả người có chút mê mang chờ não khởi động.

An Nhất từ cửa khoang máy bay đi ra, một luồng khí nóng đập vào mặt, cảm giác không khí hít thở đều nóng nực, tuy rằng cậu đã cởi áo khoác dày nhưng mà hiện tại cậu vẫn mặc áo cổ cao.

Hoắc gia cho người tới đón, mấy năm trước đều là ở biệt thự ven biển, nhiều lần tới đây cũng đều chán, phong cảnh xung quanh cũng đều xem thuộc luôn rồi, không có gì mới, cho nên lần này Hoắc gia không có ở sản nghiệp của mình trên đảo, mà là lựa chọn ở khách sạn cao cấp bên này.

Tên khách sạn là "Thế giới" là một nơi tuyệt vời để tận hưởng.

Hoắc Bắc Hành mang theo An Nhất lên xe, không trực tiếp đi đến khách sạn, mà bảo tài xế tìm bất kì một cửa hàng quần áo nhỏ ven đường.

Ếch xanh nhỏ nóng đến nỗi thè lưỡi nếu không thay quần áo thì anh sẽ trở thành góa phụ thật.

Tài xế đỗ xe ở ven đường, bởi vì từ sân bay trở về, bốn phía phần lớn đều là ngoại ô, ven đường không có cửa hàng xa xỉ nào người bán quần áo đều là thương hiệu không tên.

An Nhất và Hoắc Bắc Hành cũng không thèm để ý, trực tiếp đi vào một cửa hàng, thay trang phục mùa hè tương đối mát mẻ.

Lúc Hoắc Bắc Hành đi ra, nhìn chiếc mũ rơm treo trước cửa tiệm, có chút vụng về hỏi dùng tiếng Anh hỏi bà chủ bao nhiêu tiền, sau đó chọn cái mũ hoa hồng lớn rồi đứng bên cạnh chờ An Nhất từ phòng thay đồ đi ra, tri kỉ đặt lên đầu cậu.

Lần này, thiếu chút nữa đem An Nhất đè xuống 2cm.

Hoắc Bắc Hành hài lòng nhìn kiệt tác của mình.

An Nhất rất trắng thích hợp đeo hồng hoa khiến người trông rất tươi tắn, răng trắng môi đỏ, tóc trước trán bị mũ rơm đè thấp một chút.

An Nhất nhìn bộ đồ học sinh tiểu học của mình trước gương.

Tay áo màu trắng, quần short màu vàng, chân mang sandals, đầu đội mũ rơm hoa đỏ lớn.

Đi đầu trong trang phục của trẻ từ năm đến tám tuổi.

Học sinh tiểu học nhìn thấy mình đầu mang bông hoa to màu đỏ này chắc sẽ hâm mộ đến chết mất.

Những bông hoa đỏ thắm trên mũ rơm đặc biệt to và chói mắt nhưng khi An Nhất đội nó trông lại không hề lòe loẹt mà lại làm cho gương mặt nhu thuận kia thêm vài phần tươi sáng.

An Nhất rối rắm một hồi cũng không từ bỏ chiếc mũ rơm, cậu cảm thấy nó rất tốt, những chiếc mũ khác cũng có hoa mang lên còn có thể che nắng.

Dù sao mãnh nam cũng phải đeo hoa.

Cậu sửa sang lại một chút, cố ý bày ra một tư thế, "Đẹp không? "

Hoắc Bắc Hành vô cùng chân chó ở một bên như hải cẩu vỗ tay: " Đẹp lắm"

1

An Nhất có chút ngượng ngùng đáp lại "Anh cũng rất đẹp trai. "

Hoắc Bắc Hành nghe xong sửng sốt một chút, bước đến cạnh An Nhất, đôi mắt đào hoa thâm tình kia nhìn cậu, "Vậy bà xã có thích tôi hơn không?"

Đối phương bây giờ trong lòng cậu là một đứa trẻ, tuy rằng đứa trẻ cao 1,9 mét còn có thân thể cường tráng.

An Nhất chớp chớp mắt với anh "Nhiều hơn ngày hôm qua một chút. "

Nhiều hơn một chút, kệ miễn là nhiều hơn là ok.

Hoắc Đại Bảo biết thỏa mãn.

Hai người thay quần áo xong mới lên xe đi về phía khách sạn.

Xe chạy vào khu đô thị náo nhiệt, An Nhất nằm sấp trên cửa sổ xe nhìn khung cảnh bên ngoài, kiến trúc phong cách phương Tây, còn có đủ loại người.

Người da trắng, người da đen, sau đó xoay đầu nhìn về phía Hoắc Bắc Hành, Tiểu Hoàng Nhân.

Ở đây hầu hết mọi người giao tiếp về cơ bản là bằng tiếng Anh, An Nhất mặc dù học tập chăm chỉ nhưng nghe tiếng Anh chỉ có thể hiểu một hoặc hai từ.

Vừa rồi mua đồ, cũng là Hoắc Bắc Hành trao đổi, không nghĩ tới đối phương bản lĩnh còn rất nhiều, cho dù ngốc cũng không quên ngôn ngữ.

Cậu nhìn cây nhiệt đới hình thù mới lạ hai bên đường, dưới những chiếc lá to có răng cưa, không biết kết thành quả gì.

Tất cả cậu chưa từng được thấy qua.

Những người chưa từng thấy qua, phong cảnh chưa từng thấy qua, còn có bầu trời xanh biếc liếc mắt nhìn không thấy đầu.

  ——

Chu Thục vừa rồi nhận được tin tức tài xế gửi tới, nói là đã đón được người, bà liền vội vàng sửa sang lại bản thân muốn lát nữa đi đón hai người.

Hoắc Nam Tầm ngồi trong phòng, mặt chù ụ.

Chu Thục đeo vòng cổ ngọc trai, đa số trang sức của bà đều ngọc trai quý giá.

Chu Thục đi ra nhìn thấy Hoắc Nam Tầm mặt thối, "Làm sao vậy, ông cũng mau lại chuẩn bị nhanh, Bắc Hành và Nhất Nhất sắp tới rồi"

Hoắc Nam Tầm: "Cái gì mà Nhất Nhất, sớm muộn gì cũng ly hôn, cần gì phải gặp. "

Chu Thục nhíu mày: "Ông nói cái gì vậy, Nhất Nhất đối xử với Bắc Hành tốt lắm. "

Hoắc Nam Tầm giả lơ coi như không nghe thấy.

Chu Thục: "Ông mau đứng lên, chuẩn bị đi gặp người. "

Hoắc Nam Tầm không phải là đối thủ của bà: "Cho dù là gặp, bà cũng đừng trông cậy vào tôi cho người vợ nam kia sắc mặt tốt lành gì!"

Hoắc Nam Tầm và Chu Thục xuống lầu, tuy rằng yêu thương con trai út, nhưng cách giữa cha con chào hỏi lại không thể hiện chút tình thương nào, thản nhiên vỗ vai gọi một tiếng là xong việc, một chút cũng không có tri kỷ như con gái rượu.

Nhìn cách đó không xa Hoắc Bắc Hành mang theo một người đầu đội mũ rơm lớn đi tới, Chu Thục vỗ vỗ ông: "Ông xã, ông cười một tiếng Nhất Nhất tới kìa"

Hoắc Nam Tầm vẫn nói câu kia, "Tôi sẽ không cho cậu ta sắc mặt tốt. "

Hoắc Bắc Hành sau khi nhìn thấy cha mẹ, lập tức nở nụ cười trên mặt, nhưng khi đến chào hỏi cũng mở miệng gọi vài tiếng là xong.

Hoắc Nam Tầm mặt thối, định ra oai phủ đầu người ta.

Một giây sau, chỉ thấy An Nhất đội mũ rơm ngẩng đầu, thấy trưởng bối cậu cũng có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên cậu gặp Hoắc Nam Tầm, lấy ra chiêu bài ếch xanh nhỏ mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp kia ngoan ngoãn không chịu nổi, giọng nói nhiệt tình "Chào ba ạ, con là An Nhất. "

Thằng nhóc nhà mi tên là An Nhất chứ gì?

Xem tôi đây cho anh biết thế nào là lễ độ.

Hoắc Nam Tầm nhìn mặt An Nhất, năm giây sau...

"Nhất nhất đúng không."

2

~~~~~~~~~*

Editor: Chỉ là hứng thú nhất thời mà tui cũng lê lếch xong bộ này rồi đó mí bà.

Giờ mấy bà giả bộ tăng view cho tui đi, tui đăng hết bộ lun.

2

Mãi iu~~
Bình Luận (0)
Comment