Cố Linh Linh nhìn Lâm Cứuđứng trước cửa nửa ngày bất động, nhướng chân nhìn vào trong, trong nháy mắt nhìn thấy vị đại soái ca vai rộng chân dài, khí chất hào hoa phong nhã.
Cố Linh Linh sửng sốt một chút, gần như kinh ngạc trước bộ dáng được ông trời ban cho chén cơm ngoại hình của Hoắc Bắc Hành, trong mắt người thiết kế, đó là một chiếc móc áo hoàn hảo.
Cô vô thức định hướng nghề người mẫu cho đối phương.
Hoắc Bắc Hành có chút ảo não đứng dậy, đưa tay vuốt tóc lại, nghiên đầu nhìn An Nhất.
Mắt đào hoa không có bất kỳ che dấu nào, ánh mắt cực kì lộ liễu, nhưng nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt, "Các cậu nói chuyện trước đi."
Dứt lời, cất bước đến bên bàn tiếp tục mày mò cái ấm rách nát trong phòng nghỉ.
An Nhất bị Hoắc Bắc Hành nhìn đến run rẩy, quấn lấy chăn nhỏ trên người, trong lòng ngược lại có chút cảm ơn Lâm Nghiên, đồng thời cũng ngạc nhiên phát hiện, cái mình đang đắp không phải chăn, mà là tấm vải mỏng lét.
Biết rằng phòng làm việc của họ là nghèo, không nghĩ rằng nó nghèo như vậy.
Lâm Nghiên, Cố Linh Linh và đàn anh ba người đi vào.
An Nhất nhìn thấy đàn anh trong phòng làm việc của Cooy, kinh ngạc mấy giây, dù sao lúc trước khi cậu và Lý Thủ Quyền đánh nhau, đối phương vẫn luôn ở bên cạnh khuyên can.
An Nhất: " Người này là?"
Lâm Cứusải bước tiến lên: "Để tôi giới thiệu một chút đi, vị đồng chí này từ hôm nay trở đi chính là một thành viên trong "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" của chúng ta, đồng chí này có tin thần chính nghĩa, đã cung cấp cho chúng ta một phần chứng cứ. Hiện tại dư luận trên mạng đã thay đổi, cũng chứng minh phòng làm việc của chúng ta trong sạch, trong chuyện này đồng chí này cũng là một trong những công thần, anh ấy chính là..."
Nói đến tên Lâm Cứutạm ngừng, cậu ta đúng là không biết tên, sau đó yên lặng nhìn Quách Bân một cái: "Anh ấy là người tốt. "
An Nhất:...
Quách Bân:...
Ánh mắt của An Nhất dừng lại trên hai người một lát, muốn đứng dậy bắt tay Quách Bân, nhưng vừa đứng dậy liền cảm thấy người không có miếng sức, tựa như cả người bị đào hết xương cốt nên lại ngồi trở về.
An Nhất có chút xấu hổ cười cười: "Thật ngại quá, cảm thấy trên người có chút nặng nề, mơ mơ màng màng. "
Lâm Cứulắc đầu: "Cái này không trách cậu. "
An Nhất:?
Lâm Nghiên: "Là do tôi cho cậu uống thuốc ngủ hơi nhiều"
An Nhất:...
Cám ơn vì đã cho tôi uống nhiều.
Bên kia, Cố Linh Linh yên lặng đi tới bên cạnh Hoắc Bắc Hành, muốn nói chuyện, muốn ngỏ lời hỏi đối phương có ký hợp đồng với công ty nào hay không, nếu có thể đưa đối phương đến làm người mẫu trong phòng làm việc của bọn họ, cô sống cuộc sống này cũng không còn gì tiếc nuối.
Hơn nữa mối quan hệ của người này với An Nhất cũng không tệ, hẳn là bạn bè.
Mỹ nữ duy nhất của phòng mỉm cười: " Soái ca, xin chào!" *
*Bên Trung để bắt chuyện với người lạ, giới trẻ thường gọi là soái ca hoặc mỹ nữ nha. Tui thấy hay nên quyết định giữ nguyên.
Hoắc Bắc Hành nghe thấy bên cạnh có giọng nói, quay đầu nhìn.
Không ai cả.
Cố Linh Linh: "Soái ca, cúi đầu. "
Hoắc Bắc Hành cúi đầu nhìn thấy cô, biết đối phương và An Nhất là bạn, dịu dàng cười nói: "Xin chào. "
Cầm ấm đun nước rách rót một ly nước, đặt lên bàn, đẩy tới trước người Cố Linh Linh.
Đối phương có khí chất phi thường và toát lên vẻ quyến rũ trong mọi cử chỉ, ngay cả khi anh ta cầm một cái ấm cùi để rót nước.
Cố Linh Linh nhìn ly nước kia, trong lòng giơ ngón tay cái, giọng cũng rất tốt cũng dễ nghe, nhìn như là một quý ông.
Hoắc Bắc Hành cười với cô: "Là có gì muốn nói sao? "
"Có, có thể có chút mạo muội."
"Không sao."
An Nhất ngồi bên kia nhìn tấm vải nhỏ trên người mình, hoàn toàn không biết Hoắc Bắc Hành ở bên này giả vờ làm một quý ông thân sĩ.
Cố Linh Linh hỏi thẳng: "Nhìn tỷ lệ thân hình của anh đều rất hoàn hảo, xin hỏi anh là người mẫu sao? "
Hoắc Bắc Hành: "Không phải. "
Cố Linh Linh kinh ngạc, không thể nào, ngoại hình của đối phương tốt như vậy.
" Vậy anh lăn lộn trong giới nghệ thuật giải trí sao?"
Lần này đối phương có phản ứng.
"Không sai biệt lắm."
Yes!
Điều đó thật tốt quá, tham gia vào các phương tiện truyền thông giải trí cũng được, cũng có thể lừa dối đối phương để làm người mẫu cho họ.
Cố Linh Linh vui vẻ: "Vậy anh là diễn viên hay thần tượng? "
Hoắc Bắc Hành cười ôn nhu: "Ông chủ. "
Cố Linh Linh:?
????????
Ông chủ?!!!
Giờ khắc này, Cố Linh Linh ý thức được người đàn ông trước mắt này cũng không đơn giản.
Vội vàng chuyển đề tài: "Vậy thật là tuổi trẻ tài cao rồi, anh và An Nhất là bạn bè sao? "
"Không phải."
Cố Linh Linh:?
Hoắc Bắc Hành: "Tôi là chồng của cậu ấy. "
Cố Linh Linh:...
Thế giới này càng ngày càng trở nên kì diệu.
Lâm Cứulà đại thiếu gia, An Nhất có một người chồng giàu có làm ông chủ lớn.
Và cô, người phụ nữ xinh đẹp bị hai tên cờ hó kia lừa dối.
Trở thành oan chủng duy nhất trong Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng.
Và cũng là người bình thường duy nhất.
Hoắc Bắc Hành không có thói quen mang theo danh thiếp, trực tiếp đem phương thức liên lạc đưa cho Cố Linh Linh, nếu có việc có thể liên hệ trực tiếp với anh.
Bên ngoài trời đã tối, hôm nay mọi người đều mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, hơn mười giờ tối, lần lượt rời khỏi phòng làm việc.
Hoắc Bắc Hành ôm người xuống lầu, đến cửa, An Nhất có chút ngượng ngùng: "Chúng ta tự mình đi đi. "
"Bên ngoài lạnh."
An Nhất: " Nhưng anh vẫn chưa đi ra ngoài." "
Hoắc Bắc Hành:...
Thuốc ngủ gần như đã hết tác dụng, An Nhất lúc này mới nhớ tới hai người đang náo loạn ly hôn.
Hoắc Bắc Hành nhìn thấy An Nhất yên lặng kéo dài khoảng cách với mình, đưa tay kéo người trở về, "Giữa chúng ta còn có lời hứa chưa hoàn thành. "
An Nhất khó hiểu, chờ ánh mắt dừng lại trên môi Hoắc Bắc Hành lúc này mới nhớ ra, vội vàng lắc đầu.
Hoắc Bắc Hành đến gần cậu: "Em muốn đổi ý? "
An Nhất rối rắm: "Không phải, chính là có chút không thích hợp, anh đổi cái khác đi. "
"Cũng được."
Đối phương thoải mái đáp ứng, An Nhất có chút ngạc nhiên không ngờ Hoắc Bắc Hành lại dễ nói chuyện như vậy.
Ngay sau đó liền nghe anh nói: " Chúng ta sẽ không ly hôn."
An Nhất:...
Chết tiệt, hóa ra anh ấy chờ chỗ này.
An Nhất do dự, giống như chọn cái nào cũng không được.
Hoắc Bắc Hành: "Rất khó chọn? "
An Nhất gật đầu.
Ngón tay thon dài của Hoắc Bắc Hành gõ nhẹ vào ngực nhỏ của An Nhất: "Không có gì khó chọn, An Nhất em là người trưởng thành rồi. "
An Nhất:?
Hoắc Bắc Hành: "Có thể chọn cả hai mà!"
An Nhất:...
Anh có thể làm người được không?
Mặc kệ chọn cái nào, thì hiện tại địa điểm cũng không thích hợp, Hoắc Bắc Hành dẫn An Nhất từ trong phòng làm việc đi ra, vừa định đi về phía xe đậu bên đường, lập tức có một bóng đen xẹt qua.
Lý Thủ Quyền hiện tại cực kì chật vật, cổ và đầu vẫn quấn băng gạc còn dính đẫm máu, trong tay cầm một con dao gọt hoa quả, mắt đỏ tươi lồi ra.
Ngay khi hắn cho rằng công ty sẽ bảo vệ hắn thì mọi thứ đều đảo ngược, phòng làm việc của đối phương cũng có chỗ dựa vững chắc, đây là điều mà hắn không ngờ tới, hắn làm sao có thể nghĩ đến được cơ chứ?
Gần như trong nháy mắt, mọi thứ đã thay đổi, dư luận trên mạng và sự phẫn nộ của những người xung quanh không chỉ kết liễu hắn mà còn cả nhân viên trong phòng làm việc. Chuyện sao chép bản thiết kế lộ ra như vậy về sau đừng hòng có được chỗ đứng trong giới thiết kế.
Những kẻ cầm bản thiết kế mà hắn trộm được, thế mà còn có mặt mũi chỉ trích, đánh hắn trút giận, bọn họ cũng như hắn thôi chả ai cao quý hơn ai, về sau cũng phải chịu trách nhiệm thôi.
Mà hắn bây giờ không chỉ mất sự nghiệp, còn có thể đối mặt với án tù tội, chuyện hắn thay An Nhất học đại học cũng bại lộ.
Tất cả tội danh cộng lại với nhau, hắn trở thành chuột qua đường, dư luận đáng sợ cùng áp lực bên ngoài đè nặng lên thần kinh của hắn, mọi chuyện đối với hắn đều xong rồi.
Hắn không biết vì sao lại biến thành như vậy, hắn một đường chăm chỉ đi tới, sự trả giá của cha hắn và sự nỗ lực không ngừng nghĩ sau khi tốt nghiệp đại học còn chưa đủ sao?
An Nhất hiện tại ngay cả một con đường sống cũng không chừa cho hắn!!
Tội trạng hắn phải nhận không chỉ là thay thế và sao chép tác phẩm của đối phương, cậu ta hiện tại có chỗ dựa vững chắc, nói không chừng sẽ bắt hắn cả đời ở trong tù đừng hi vọng được ra ngoài.
Hắn sợ.
Hắn thực sự sợ hãi.
Đối với hắn ta nhà tù là một ngọn núi khép kín khác.
Vậy những ngày cố gắng của hắn đều sẽ hóa thành hư vô, mọi thứ đều kết thúc, hắn bị hủy hoại, thậm chí không còn khả năng để đứng lên.
Trước khi cảnh sát đến bắt hắn thì hắn đã chạy trốn, hắn biết bản thân mình sẽ không trốn thoát một ngày nào đó cũng sẽ bị bắt thôi. Nhưng hiện tại điều duy nhất hắn có thể làm chính là trả thù An Nhất.
Phải để An Nhất giống như tình trạng hắn bây giờ, phải để An Nhất giống như hắn.!!
Đối phương cầm dao đột nhiên xuất hiện, những người qua đường nhìn thấy liền hoảng sợ.
Lý Thủ Quyền biết thời gian không có nhiều, đi thẳng đến mục tiêu, cầm dao xông về phía An Nhất, nhưng Hoắc Bắc Hành lại che chắn An Nhất kín mít.
Tiếng còi xe cảnh sát ngày càng gần.
Cảnh sát tới, Lý Thủ Quyền cắn răng, ngay khi Hoắc Bắc Hành khống chế cánh tay hắn, vội vàng đổi dao sang tay kia, nhanh chóng kề vào cổ Hoắc Bắc Hành, hắn nhìn cảnh sát đến cùng đám người vây xem, la to: "Đừng nhúc nhích!! "
An Nhất lảo đảo vài bước: "Hoắc Bắc Hành! "
Lý Thủ Quyền nhìn cảnh sát đối diện: "Các ngươi đều lui ra phía sau, nhường đường, lui ra phía sau! Nếu không tôi sẽ giết người!! "
Giọng của hắn như đang gào thét, nghe thật bi ai chật vật.
Vì sự an toàn của con tin, cảnh sát cũng không hành động thiếu suy nghĩ.
An Nhất nhìn con dao trên cổ Hoắc Bắc Hành, đầu óc trống rỗng, suy nghĩ rối thành một cục, muốn tiến lên, "Lý Thủ Quyền, tôi đổi, tôi lấy tôi đổi lấy anh ấy! "
Cảnh sát kéo An Nhất lại, muốn đối phương bình tĩnh một chút.
Hoắc Bắc Hành nhìn khuôn mặt nhỏ đáng thương của An Nhất đang nhăn lại vì sợ hãi: "Bà xã."
An Nhất giọng khàn khàn: "Lý Thủ Quyền, tôi đổi với ngươi, Lý Thủ Quyền! "
Lý Thủ Quyền không ngốc: "Mày muốn đổi? Mày còn chưa kịp tới tay tao thì cảnh sát đã bắt được tao rồi, tao đâu có ngu mà đi đổi lấy mày?"
An Nhất mím môi nhìn Hoắc Bắc Hành, trong lòng lo sợ.
Chỉ có thể nói: "Hoắc Bắc Hành, anh đừng sợ. "
Hoắc Bắc Hành nhìn về phía An Nhất: "Bà xã, chúng ta có thể không ly hôn được không? Như vậy dù tôi đã chết, tôi cũng là người của em. "
An Nhất bị cảnh sát ngăn lại phía sau: "Không ly, không ly, anh đừng nói nhảm, anh sẽ không có việc gì đâu. "
Lý Thủ Quyền nhìn hai người anh một câu tôi một câu, chửi ầm lên, siết chặt bàn tay đang giữ cố Hoắc Bắc Hành.
Hắn ở bên tai Hoắc Bắc Hành nói: "Mày đừng nghĩ chạy, nếu tao chết, tao cũng phải kéo mày đi cùng, trên tay tao có dao, mày đừng mơ thoát được!"
Nghe An Nhất nói không ly hôn, sự sợ hãi trên mặt Hoắc Bắc Hành bay sạch.
" Ngươi biết không, trước đây tôi đã học qua chút gì đó."
Lý Thủ Quyền nhìn không biết đối phương muốn giở trò gì.
"Cái gì?"
" Đấu vật tự do!"
Bốn chữ ra khỏi miệng, Lý Thủ Quyền trong nháy mắt cảm thấy cổ tay đau, rõ ràng vang lên một tiếng giòn vang, bắp chân truyền đến đau nhức dữ dội, trời đất quay cuồng, bị Hoắc Bắc Hành ném mạnh xuống đất.
Vì phần sau đầu đập xuống đất nên hắn bất tỉnh tại chỗ.
Trong khi những người xung quanh ngạc nhiên, thì cảnh sát vội vã lao lên bắt lấy giữ đối tượng.
Hoắc Bắc Hành ngước mắt nhìn về phía An Nhất.
" Nói rồi đó, không ly hôn"
1
~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Nhị: Nói không giữ lời, để cảnh sát bắt em.
Con ếch nhỏ: Tôi sợ quá cơ!!