Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 200

Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Bên này chị em nhà họ Khúc đã đưa ra cách kết thúc làm ông lớn vương tộc và Lộc Sơn mang tâm trạng nặng nề trong một khoảng gian. Gian xảo man trá đến trình độ của bọn họ thì sao lại chẳng nhìn ra điều bí ẩn sau đó, thế nên vào thời điểm đóng hang quỷ cuối cùng, người vương tộc lo lắng, ánh mắt nhìn A Điêu hết sức nặng nề.

Hai lão già Lộc Sơn có cái nhìn khác nhau. Một người đăm chiêu, thầm nghĩ đến lúc mình nhìn ra thì đoan chắc Sơn trưởng nhà mình cũng nhìn ra, có khi trong lòng cũng không được thoải mái cho lắm, chung quy đồ nhi không tin Sơn trưởng không tin Lộc Sơn. Kết quả tới khi ông ta nhìn kỹ.

Ánh mắt của đại ca Ngư… chứa chan lòng yêu thương.

Hệt một con gà mái già nhìn vào chú gà con duy nhất còn sống sót.

Mà rốt cuộc con gà con đã nôn ra máu. Sau khi hang quỷ được bịt kín, cô nắm chặt một miếng bánh ngọt, giơ nó ra và hỏi Sơn trưởng: “Sư phụ, xong chưa ạ?”

Sơn trưởng từ ái: “Xong rồi, đồ nhi của ta.”

A Điêu: “Tuyệt vời quá… Ọc... Sư phụ, con sắp chết rồi, người chớ khổ sở, sinh tử có mệnh phú quý do trời.”

Sinh tử có mệnh phú quý do trời, hình như câu này được con nhắc tới hai ba lần, trọng điểm là sinh tử sao?

Là phú quý.

Tốt, ta hiểu rồi.

Sơn trưởng mỉm cười: “Vi sư hiểu, đều hiểu hết.”

Hiểu là tốt... A Điêu nghiêng người, tức giận vì không có sức... Đứng dậy...

“Chị dâu.”

Tạ Kính Dư, người chạy tới hành lễ với đám người Sơn trưởng, đang ngạc nhiên. Dưới ánh mắt Giang Chu đang liều mạng ra hiệu giấu dưới cái nhìn hiền hòa, cô ấy gian nan thốt ra một câu: “Em gái?”

Bộp, em gái mềm nhũn ngã xuống trên người chị dâu, biểu hiện của Tạ Kính Dư nhất thời như kiểu tim tôi đau quá người ơi.

Cô ấy biết ngay, hỡi cái tên không biết mất mặt là gì, Triệu, Nhật, Thiên! *

*Lời của editor: tức là hồi A Điêu vẫn chưa để lộ mình là Triệu Nhật Thiên từng dựng chuyện mình yêu chị dâu, trúng ngay chị dâu đó là Tạ Kính Dư. Chi tiết có thể xem lại ở chương 137.

(P1)

Sơn trưởng, người tự thấy mình bồi dưỡng tình cảm đúng chỗ và đang vươn tay ra: “?”

Giang Chu: “...”

Đám người Đoan Mộc Biệt Tuyết: “...”

Phu quân chính cung, Triệu Ý, bên cạnh: “?”

Sao mấy người cứ nhìn tôi thế này, tôi mọc sừng rồi chăng?

.....

Cuộc khủng hoảng thành Khí Huyết đã được giải quyết, tín hiệu bị chặn cũng được sửa lại, vương tộc cấp kỳ phát hiện Ngải Phong (Trần A Điêu) không nói dối, mạng lưới quốc tế Tam Quốc thật sự đã nổ tung.

Danh dự vương tộc mất hết, cư dân mạng hai nước chế giễu rất nhiều. Dân chúng Đường Tống vô cùng tức giận, nhao nhao diss trong âm thầm; hơn nữa để bày tỏ sự ủng hộ đối với Trần A Điêu, tài khoản mạng xã hội của cô đã có hơn một tỷ lượt theo dõi, và con số này hãy còn đang tăng vọt.

Con số này còn dữ dằn hơn tài khoản chính thức của Đường Tống, lưu lượng truy cập khổng lồ đến mức khiến một số bộ phận giám sát tình báo run rẩy, đầu của nhóm lập trình viên muốn nổ tung tới nơi.

Như vậy thì sao giám sát? Chỉ riêng tin nhắn riêng cho Trần A Điêu cũng đã lên đến hàng trăm triệu, nhìn đi đâu cũng thấy đầu họ muốn hói, ngay cả móng tay cũng muốn cụt.

Thật kinh khủng.

Trần A Điêu quá đáng sợ.

Hơn nữa những dân chúng này còn âm thầm anti Lộc Sơn, nếu không phải sau chót Sơn trưởng che chở cho A Điêu một đợt, hiện tại Lộc Sơn cũng sắp bị mắng không ra gì.

“Thủ khoa Lộc Sơn được nuôi thả ở biên giới, bị năm tiểu Linh Vương + một đống đại Tông Sư ám sát, vậy mà Lộc Sơn mấy người chả có lấy một vệ sĩ. Bình thường nổ dữ lắm mà, giờ đang làm cái gì đây!”

“Chẳng lẽ sợ vương tộc tới vậy?”

“Chỉ có Sơn trưởng che chở, vậy những người khác ở Lộc Sơn mấy người đối xử tệ với Thủ khoa này à? Lộc Sơn mấy người nội chiến bất hòa thật thì liệu có người nào đang ủng hộ ngầm cho vương tộc không?”

“Cơ mà giáo viên Trâm Xanh là một người tốt, vì bảo vệ học sinh mà chết đi.”

Về phía Lộc Sơn, A Điêu “hy sinh vì nước” được đưa về rồi có chết hay không thì chẳng biết, song Trâm Xanh “hy sinh” sẽ không lướt những video này. Thành ra đám đồng nghiệp Cò Trắng lần lượt đến tận nhà chịu tang và…

(P2)

“Hầy, là cái này này. Bây giờ video truyền khắp nơi rồi, vương tộc muốn xóa cũng không xóa nổi. Ba trăm năm phát triển khoa học kỹ thuật, dân cư đông đúc, cũng là con dao hai lưỡi đối với vương tộc. Vương tộc đã không kiểm soát được, tương tự như vậy, hai quốc gia khác cũng không kiểm soát nổi.”

Sau khi Trâm Xanh nhìn thấy đoạn video ngày hôm đó, biểu cảm cô ấy hời hợt chực không tức giận là mấy.

Cò Trắng trắng tò mò: “Cô không tức giận?”

“Tức cái gì? Nó nhìn thấu tình thế. Thứ nhất tạo cho tôi một sự ủng hộ. Thứ hai ép nội bộ Lộc Sơn thống nhất mặt trận, làm cho một số người có ý kiến trái ngược không thể không ở cùng một trận doanh với Sơn trưởng, có lợi để nội bộ Lộc Sơn đoàn kết. Hơn nữa đây là trận chiến không đánh đã thắng, cho những lão già ngoan cố bậc thang đi xuống. Chung quy cũng vì quốc gia, vì lòng người dân, và hiển nhiên thực chất là kế sách lôi kéo. Thứ ba, nó đã củng cố vị trí của mình. Về tư chất tự nhiên, nó chưa chắc đã sánh bằng người sáng lập, nhưng về thủ đoạn… thì ngang hàng nhau.”

Lời này của Trâm Xanh nhận được sự đồng tình của Cò Trắng. Cò Trắng liếc ra bên ngoài, hạ giọng bảo: “Sơn trưởng có lòng cải cách. Thật ra trước khi linh khí khôi phục, tối thiểu vương tộc còn có quyền lực quốc gia có thể mưu lợi, lôi kéo nhân tài dự trữ cho phần hậu cần, ít nhiều gì cũng muốn rút củi dưới đáy nồi đối với Lộc Sơn chúng ta. Phần lớn các đời Lộc Sơn chúng ta được tuyển chọn từ chính dân bản địa; nói trắng ra, dạng tồn tại như nhân tài phải là quái thai được rút ra trong một số lượng lớn các quái thai, cho nên khi nhân số không nhiều nhặn thì nhân tài không đủ quái thai. Thành ra ông ấy quyết đoán gánh chịu áp lực từ mấy lão già kia để chọn lớp Càn trong kỳ thi Lộc Sơn lần này; cũng quyết đoán chọn Trần A Điêu. Ban đầu tôi còn bối rối trước tính cách xảo quyệt của Trần A Điêu, dù có thiên phú siêu việt nhưng tuổi còn quá trẻ, rất dễ khiến Lộc Sơn chấn động, sao Sơn trưởng lại chọn nó chứ. Giờ thì tôi đã hiểu.”

“Gừng càng già càng cay.”

Trâm Xanh cụp mắt cười cười: “Hiệu ứng cá nheo*, Trần A Điêu là một con cá nheo siêu cấp.”

*Hiệu ứng cá nheo: bắt nguồn từ một câu chuyện đánh cá, bạn có thể GG xem giải thích kỹ hơn. Tóm tắt ngắn cho hiệu ứng này là: thiếu sự cạnh tranh thì sức sống của một tổ chức sẽ không bằng tổ chức được rèn luyện trong môi trường cạnh tranh khốc liệt.

Nó có thể làm cho Lộc Sơn chuyển mình sống sót, con cá nheo này đã thành tinh, tầm nhìn vượt trội, tâm trí cũng tàn nhẫn.

Năm tiểu Linh Vương kia chết như thế nào, người khác không hiểu chứ sao mấy người Linh Vương như bọn họ không nhìn ra?

Con nhóc đã hợp tác với Khúc Hà Nhĩ.

Ngay từ đầu, nó lợi dụng chuyện Ngày Ăn Mặt Trời lần này đã gây thiệt hại nặng nề cho vương tộc.

(P3)

Năm Tiểu Linh Vương cứ như vậy biến mất.

Nó thật sự dám nghĩ, thật sự dám làm, thật sự đã làm thành công.

Cho nên có thể đoán được lần này mấy lão già bên trong Lộc Sơn bị chấn động cỡ nào.

“Trần A Điêu không phải là người để bọn họ do dự nên công nhận nó là Thủ khoa hoặc Sơn trưởng tương lai hay chăng.” Lời nói của Trâm Xanh mờ ảo. Cò Trắng nhìn xuống cảnh trời núi qua các tầng bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy rất nhiều đệ tử chạy khắp nơi, thầy ấy nhướng mày cười.

“Xu thế chung đã thành.”

Kế đó Cò Trắng lại khen Trâm Xanh có tính tình không ham danh lợi, thầy ấy còn kém xa.

Thầy ấy rời đi rồi, Trâm Xanh sờ gáy mình và phun ra một câu.

“Con nhóc thối, chờ đó cho tôi.”

Phải làm ngay lúc con nhóc thối này chưa thể cứng rắn trước tiểu Linh Vương, cùng tính một lượt thù mới hận cũ.

Cô có linh cảm nếu không nắm bắt thời gian, mình sẽ không có cơ hội sau này.

.....

Bên này, ảnh hưởng của Ngày Ăn Mặt Trời đã bắt đầu phai nhạt, bấy giờ Đường Tống hay các quốc gia khác đều đang thảo luận về cốt lõi hai việc.

1. Chị em Khúc Hà Nhĩ.

2. Trần A Điêu.

Về Khúc Hà Nhĩ, không ai ngờ cô gái nhà họ Khúc này lại đáng gờm như vậy, trước sau sống lại, trước sau đạt thành tựu tiểu Linh Vương, hơn nữa trước đó còn có thể nuốt chửng Tia Chiếu Mặt Trời.

“Hiện tại đoan chắc cô ta có thể bì được với trung Linh Vương, bằng không sao có thể xử được bốn tiểu Linh Vương, Đạo Xác Sống Linh Vương thơm cỡ đó à? Chúng ta có nên thử một tí không?”

“Tôi thấy Khúc Hà Nhĩ tỉnh táo hơn vị vua xác sống đời đầu tiên nhiều, không điên cuồng, không thích động đến người thường.”

Một cường giả Lộc Sơn không dằn lòng nổi đã than thở.

(P4)

Đại trưởng lão Lộc Sơn liếc ông ta, nói nặng nề: “Huyết thống hồ ly vốn có năng lực hồi sinh, hơn nữa hai chị em đều có cơ thể thiên âm, phù hợp với Đạo Xác Sống Linh Vương; hai người đều có thiên phú phần tinh thần, hồn phách lớn mạnh, có thể gọi hồn một cách hoàn chỉnh. Quan trọng nhất là não bộ của họ còn đủ, nắm giữ được kỹ thuật này và sẵn sàng xuống tay độc ác. Phải có đủ những điều kiện này, anh có không?”

Có cứt ấy.

Mỗi một đời sẽ có một cái giỏi riêng, thế hệ cũ của họ giỏi sáng tạo, thế hệ trẻ này thiếu sự lắng đọng nhưng giỏi đổi mới.

Một người có Tinh Thần Nhập, một người tự sáng tạo huyết thống, tất cả đều những tác phẩm đi đầu dẫn lối, có thể lưu truyền trong lịch sử của nhân loại.

Hễ là Khúc Hà Nhĩ hay Trần A Điêu, họ đều là người dám độc lập sáng tạo trên nền móng của mình, thủ đoạn bén nhọn, không làm theo chế độ cũ, ảnh hưởng rất lớn đối với tư tưởng của thế hệ trước. Hiện tại đám người đều khó có thể mường tượng nổi hai người này liên thủ tiêu diệt 4 tiểu Linh Vương đầy tàn nhẫn tới vậy.

Nhất là Trần A Điêu...

Cuối cùng dụ dỗ và đẩy Nam Cung Uông Hải lao vào hang quỷ, nhanh-ngoan-chuẩn, quả thực cắt sạch tuyệt mọi thứ!

Sơn trưởng nhìn họ bắng nhắng, chờ đến khi thảo luận gần như xong, ông mới nói ra cốt lõi của lần họp này.

“Thứ nhất, Ngày Ăn Mặt Trời lần này không thích hợp, nó tới sớm, hơn nữa còn kèm theo hoạt động bất thường của hang quỷ. Tôi hoài nghi phía sau có một tộc ma quỷ thúc đẩy, ai biết sau này nó lại tới lần nào nữa, lỡ như tần suất không còn theo quy luật đời đầu tiên, ra thêm mấy lần, âu tộc Người chúng ta nguy mất. Cho nên phải lôi kéo Khúc Hà Nhĩ, thây kệ cô ta có phải là vua xác sống hay không, chung quy trước mắt cô ta có lý trí, thậm chí còn có lý trí hơn phần lớn tộc Người, mọi người phải thừa nhận điểm này.”

“Thứ hai, từ nay trở đi A Điêu không còn là Thủ khoa Lộc Sơn.”

Sơn trưởng nhìn thấy biểu hiện nặng nề của mọi người sau cơn khiếp sợ qua đi, ông bèn mỉm cười: “Đừng dùng lý do nó không trung thành 100% với Lộc Sơn để làm trái ý tôi.”

“Bởi vì nhằm vào lý do này, tôi nói cho mấy anh chị biết: do nó không trung thành 100%, có thể tưởng tượng một khi nó cảm thấy Lộc Sơn không còn giá trị với mình, nó hoàn toàn có thể chọn cùng ở một chỗ với chị em Khúc Hà Nhĩ. Mấy anh chị thử nghĩ tới hậu quả của việc nó rời khỏi Lộc Sơn xem.”

Ông còn chưa nói con nhóc thối này đã nắm giữ lĩnh vực tinh thần, rất nhanh có thể so với tiểu Linh Vương, Lộc Sơn lấy cái gì để giữ nó?

Vậy mà một đám già này vẫn còn do dự, đúng là ấu trĩ, khác với đôi mắt sáng như đuốc của ông.

Vì thế, Sơn trưởng chậm rãi tung ra một chiêu kết liễu.

“Mọi người cảm thấy hiện tại nước Liệt Tần và Nam Tấn nhìn thấy vết nứt của Đường Tống, thấy được A Điêu không tin tưởng vương tộc và Lộc Sơn chúng ta, họ sẽ nghĩ sao?”

“Nghĩ thử lỡ như một ngày nào đó A Điêu đứng ở trong trận doanh của Thanh Đồng Sơn nước Liệt Tần hoặc Vu Sơn nước Nam Tấn, đánh học sinh Lộc Sơn chúng ta, hơn nữa còn là dạng treo một đám lên đánh thẳng tay, mọi người còn ăn ngon được không?”

Ai nấy: “...”

Mẹ nó, hình như hết ăn vô.

(P5)

Sau khi nhìn thấy cuối cùng mọi người đã đồng ý, ông mỉm cười mà rằng: “Thực chất tôi làm thế này không hoàn toàn vì Lộc Sơn.”

Mọi người: “?”

Sao, chẳng lẽ lại làm vì chúng tôi?

Sơn trưởng: “Tất nhiên là vì mọi người rồi. Chung quy dù nó không ở Lộc Sơn thì nó cũng là học trò cưng duy nhất của Ngư Huyền Cơ tôi. Tương lai nó công thành doanh toại đứng đỉnh cao tộc Người thì tôi vẫn là sư phụ của nó. Nhưng mọi người thì khác, cả đám đồ nhi của mọi người vẫn bị treo lên đánh, có khi còn là cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh.”

“Ngẫm thử tới ngày đó là tôi sẽ khổ sở ăn không ngon vì các anh chị.”

Ai nấy: “!!!!”

Gia súc! Anh đi chết đi!

.....

Tuy rằng chửi hai thầy trò đều là gia súc, nhưng thật ra những ông lớn trên ba trăm tuổi trong Viện Trưởng lão đều rất tỏ tường— thủ đoạn tiếp theo của Nam Tấn và Liệt Tần đối với A Điêu là gì?

Ám sát?

Không, thủ đoạn cao nhất là lôi kéo.

Và sự thật là: chỉ cần hai quốc gia này ném lợi ích đầy đủ trong khi Lộc Sơn không thể cho nó có được quyền lực xứng đáng, Trần A Điêu chắc chắn sẽ phản quốc.

Chắc chắn 100%.

Bởi lẽ nó không chần chừ vì bất cứ ai.

Kể cả nhà họ Trần, không ai có thể làm ý chí nó dao động.

Người rời bỏ nó sẽ không được giữ lại; để nó chạy trốn nơi hoang dã, ngày sau nó trở về… diệt hết.

Đây là Trần A Điêu.

“Không biết hiện tại bên nước Liệt Tần và Nam Tấn ra sao rồi.”

“Nói đi cũng phải nói lại, lúc đầu bọn họ chắc mừng thầm trước tình trạng nội loạn của nước chúng ta, là cơ hội trời ban đối với bọn họ. Mỗi tội tổn thất trong Ngày Ăn Mặt Trời lần này của bọn họ còn thảm hơn cả chúng ta.”

(P6)

“Biên giới bị ảnh hưởng nghiêm trọng hơn chúng ta, còn nữa, vương tộc bên ta mất toi hai tiểu Linh Vương vậy thôi chứ… hình như Ma La nước Liệt Tần và Nam Tấn cũng tự mình tặng riêng đầu tiểu Linh Vương, là 2:3, nếu mà tính toán thật thì bọn họ vẫn còn lỗ đấy.”

“Hình như vậy, phỏng chừng giờ đây họ vừa yêu vừa hận A Điêu.”

.....

Đúng là nước Liệt Tần và Nam Tấn mang tâm trạng rất phức tạp.

Bên phía vương tộc nước Liệt Tần, Tam hoàng tử sứt đầu mẻ trán, không biết giải thích chuyện Ngải Phong và Ma La Da Tát ra làm sao. Có điều thái độ bên phía Thanh Đồng Sơn rất rõ ràng: Bị Trần A Điêu treo lên đánh thành như vậy mà mấy người vẫn chưa thấy đủ ưu tú à? Thực chất mọi người ưu tú lắm nhưng vẫn chưa cố gắng đủ, tiếp tục cố gắng đi, phải như nó mới được. Bằng không làm sao mấy người xứng đáng với đất nước...

Làm sao mới bì được Trần A Điêu?

Tìm tiểu Linh Vương đẩy thử?

Đúng là thao túng tâm lý, cơn oán than của thiên tài hai quốc gia bộc phát.

Song tương ứng, nó cũng dấy lên ý kiến thiên tài nước Liệt Tần và Nam Tấn không bằng thiên tài Đường Tống, làm cho cư dân mạng Tam Quốc khẩu chiến đủ kiểu trên mạng. Đường Tống thắng ổn định một đợt với các loại nổ rân trời về tài giỏi, vừa nổ vừa tặng năng lực niệm cho người nào đó.

Người nước Liệt Tần và Nam Tấn không vui, trái lại còn để thiên tài quốc gia mình chơi trội.

Thế hệ này sắp toi hay gì? Mọi người phải làm cho được, nhất định phải mạnh lên! Xử lý Trần A Điêu đi!

.....

Ban đầu bọn Tống Linh không biết tình hình cụ thể ngay cả khi tin tức và video trên mạng bay đầy trời vì chúng đều bị vương tộc kiểm soát kha khá, họ hoàn toàn tỏ tường tình hình là nhờ vào lúc lên lớp học của Cò Trắng.

Thầy ấy đã được cho phép, thành ra chiếu hết tình huống mình đã biết trên lớp. Cuối cùng thầy ấy tắt màn hình và nói chuyện với tất cả mọi người: “Sơn trưởng và các trưởng lão đã đồng ý để cho mấy em xem, xem hết và nhớ kỹ.”

“Về tình hình Đường Tống, tình thế Lộc Sơn chúng ta, còn có tình cảnh sau này. Không phải để cho mọi người tự ti vì có chênh lệch với nhau mà là muốn cho mấy em hiểu: đây là một thời đại thích hợp để các em quật khởi.”

(P7)

“Và bước khó khăn nhất đã có người đi trước một bước thay các em.”

“Giống như đời đầu tiên, người sáng lập đã đưa các bậc tiền bối Lộc Sơn đi qua vinh quang. Các em nên thấy may mắn vì thế hệ của mình cũng có nhân vật như vật, thật ra các em còn may mắn hơn cả các giáo viên.”

Mặc dù có chỗ không may vì sự xuất hiện của Ngày Mặt Trời, Sao Trời được định trước là sẽ bị đàn áp.

Tuy nhiên nếu Sao Trời bị đàn áp không chết đi, vẫn kiên trì, thường họ có thể phóng ra ánh sáng mãnh liệt hơn. Cho nên những con cưng của trời kém hơn trong một thế hệ người sáng lập kia lại thường đánh bại những con cưng của trời đỉnh cao của thế hệ sau.

Có lẽ lời nói của thầy Cò Trắng quá thôi thúc đã làm lòng ai nấy chấn động, ngay cả Tống Linh cũng có áp lực rất lớn.

Cô ấy vừa mới đột phá Vi Quang, có sức chọi cứng với Sao Trời, mỗi tội vẫn có chênh lệch rất lớn với người kia.

Người ta đang bay lên còn bọn cô vẫn đang chạy.

Hai hoàng tử bị ảnh hưởng nặng nhất, Đàm Đài Kha nhìn ra ngoài cửa sổ với một nỗi táng đởm vô tận dâng lên trong lòng.

Trần A Điêu càng mạnh mẽ, y càng cảm nhận được số vận của vương tộc đang mất đi, đồng thời y cũng nhìn thấy sức sống dồi dào bùng nổ trên người các bạn học này.

Trần A Điêu tranh giành được số vận của thế hệ này, cũng tranh được lòng phục tùng của bọn Thẩm Họa Kính.

Trong không gian nín lặng, bỗng dưng một tin tức được truyền đi ở Lộc Sơn.

Nó lan rộng khắp ngọn núi, bao gồm cả thị trấn nhỏ dưới chân núi.

“Từ hôm nay trở đi, Thủ khoa Lộc Sơn Trần A Điêu được bổ nhiệm làm Thiếu tông.”

“Địa vị ở trong Viện Trưởng lão, hưởng quyền lợi chỉ đứng sau Sơn trưởng, mặt trong mặt ngoài đại biểu cho Lộc Sơn.”

Thiếu tông, có nghĩa là một khi lão già Sơn trưởng họ Ngư đi bán muối, A Điêu có thể trực tiếp kế thừa Lộc Sơn, trở thành người đứng đầu Lộc Sơn. Nếu các lão già Viện Trưởng lão không nghe theo ắt tương đương với phản bội, bị tổ tiên Lộc Sơn chửi mắng ở trên cao.

Như vậy thế hệ trẻ của họ có hy vọng đi lên nắm quyền?

Mắt Hàm Đan Cực Đạo chợt lóe, anh ta liếc nhìn đám người Nhiếp Viên Viên.

Có lẽ hiện tại Trần A Điêu cần thành viên tổ chức mới rồi.

(P8)

Hai người Đàm Đài Kha cứng đơ.

Do tầm nhìn họ hạn hẹp.

Có điều liệu toàn bộ Lộc Sơn sẽ phục tùng sao?

Lộc Sơn bị thầm chia rẽ trong nội bộ, dưới sự rồi đời của năm Tiểu Linh Vương (nhà người khác), cuối cùng Lộc Sơn đã thống nhất.

Có khi đây mới là mục đích thật sự của Trần A Điêu lúc đi ra biên giới.

Trong cơn nín bặt, chợt cái mông Hạ Tam Lộc dịch tới dịch lui.

Thầy Cò Trắng: “Hạ Tam Lộc, em mắc tiểu?”

Hạ Tam Lộc: “Không phải đâu thầy ơi, em bị trĩ, không biết em đi vệ sinh một tí được không ạ?”

Cò Trắng: “Ồ, ra là vậy, em đi đi.”

Một lát sau Cò Trắng thấy mấy học sinh vội vã đi vệ sinh.

Sao thế, toàn bộ đều bị trĩ hết?

.....

Bấy giờ A Điêu, người đang bị bên ngoài đồn là sắp chết, đang được “cấp cứu”. Có điều cấp cứu của cô có nghĩa là ôm con búp bê mập phị được làm theo yêu cầu đang lăn qua lăn lại trên giường lớn.

A a a!

Năng lực niệm tới 300 sao rồi!

Hơn nữa còn đang tăng vọt.

Ngon quá điiiiiiiiiii!

Mình yêu Đường Tống, thật đó, yêu tới chết!

Cơ mà hình như có cả nước Liệt Tần và Nam Tấn nữa, tới từ bên vương tộc hai nước ngày nhiều lắm. A Điêu lật danh sách, nhìn thấy tên của Tam hoàng tử nước Liệt Tần, cũng thấy được tên mấy quái thai đỉnh cao của Thanh Đồng Sơn và Vu Sơn.

Đoán chừng họ bị thao túng tâm lý cho nên cùng nhau tặng cho mình oán niệm đây mà.

Bồn Cầu: “Trước đây còn lo lắng cô không kịp phát triển, bị thiên tài của hai nơi này khiêu chiến ức hiếp. Giờ cô rẽ đường vượt qua được cái bọn bị thao túng tâm lý thế này là quá tốt.”

Là đáng thương cho quái thai của hai nước, tự dưng bị A Điêu đánh trúng cách cả một vùng, phỏng chừng thấy nhục lắm.

“Quan tâm họ làm gì, năng lực niệm đưa xuyên biên giới cũng ngon rồi. Mỗi tội chẳng có vương tộc cản trở, có khi bây giờ bọn họ đều sắp đột phá Tông Sư. Song, tôi càng hy vọng thấy được nhóm thiên tài được đóng băng bảo tồn từ 300 năm trước. Đám hang ổ này đang được giấu đi dưới đáy hòm, chờ tới lúc chín muồi mới có thể quyết định ai có tiếng nói sau chót trên đời này.”

Đối với sự ám hại của vương tộc Đường Tống, oán niệm của A Điêu vẫn còn sâu nặng lắm, nhưng lòng cảnh giác của cô cũng rất mạnh.

5 tiểu Linh Vương đã bị xử lý nhưng không thể thở phào nhẹ nhõm vì việc này cần dựa vào Khúc Hà Nhĩ và Thú Ngày Mặt Trời, còn bản thân cô không đủ sức để chống lại dòng kịch bản gốc về hệ thống quyền lực đỉnh cao này.

Vẫn cần một giai đoạn phát triển mới được.

A Điêu nhanh chóng tiêu hao hết năng lực niệm, vừa vặn nâng cấp bậc lên cấp 23.

Cấp độ: Cấp 23 (mức năng lượng hiện tại 0 sao / 300 sao năng lượng, cần 300 sao năng lượng để lên cấp 24. Lưu ý: cấp 23 còn có một không gian lưu trữ 5 triệu mét khối và một không gian cho vật sống 50 mét khối. Cấp 23 có thể tự động hấp thụ linh khí trong môi trường đổi lấy tất cả các kỹ năng tăng lên +120 cấp).

Năng lực niệm: 0 sao.

Cùng lúc giải phóng linh khí: 100 sao.

Kỹ năng đã đổi:

1: Cú đấm nhỏ đập chết bạn (lv130)

2: Ánh mắt nối tơ (lv130)

3: Tinh thông bùa chú (lv130)

(P9)

...

Còn có 101, 202, 303, 404, 505... Tất cả đều tới cấp cao nhất và ở lv130.

Kỹ năng chuyển đổi:

1: Trận Siêu năng lực tuyệt sát 606 (trận lớn trạng thái quần công. Ở trong trận này, có thể dung hợp nhiều dạng năng lượng (bao gồm âm dương, tinh thần lực và năng lực niệm) để tạo thành không gian tuyệt sát bản thân nắm trong tay, tức là trận pháp ở trạng thái quần sát lấp kín không gian. Mức tiêu hao cụ thể lấy năng lực niệm và linh năng của bản thân quy ra. Để đổi cần 10 sao năng lực niệm, mức tiêu hao tiếp theo sẽ được chuyển đổi tiếp, mỗi lần thăng cấp tốn 10 sao năng lực niệm.)

2: Phương pháp tu luyện ý chí và năng lực niệm quyển 11-15 (không cần đổi, trí tuệ Bồn Cầu tự khơi mở.)

3: Ghi chú không gian tập 5-10 (bí pháp loại không gian, 50 sao năng lực niệm là đổi được.)

4: Công thức rèn thể chất Đằng Vân (công thức rèn đúc thể chất; có thể phối hợp với giới hạn tố chất cao nhất; cải thiện da, thịt, nội tạng và xương cốt của cơ thể theo hướng vượt ra ngoài cấu tạo cơ thể của con người, phá vỡ giới hạn gen di truyền, cần 100 sao để đổi.)

Chả là không có quá nhiều món cấp bug, ngoại trừ công thức rèn luyện thể chất Đằng Vân sau Tiềm Long, 606 thuộc về thủ đoạn công kích; trong khi Phương pháp tu luyện ý chí năng lực niệm và Ghi chú không gian đều thuộc loại tìm hiểu. A Điêu ý thức được càng đi lên đến một giai đoạn nhất định sau khi cấp bậc Bồn Cầu tăng lên, mọi thứ từ chủ động đã bị chuyển thành bị động — đối với các loại thủ đoạn hiện tại không ngừng tăng cường của cô.

Nhờ cấp 120 tăng cường, 303 đã được biến thành không gian thứ cấp ngay cả tiểu Linh Vương không thể nhìn thấu. Như thể kỳ vọng của Bồn Cầu đối với cô nằm ở chỗ các thủ đoạn tiếp theo phải do chính cô tạo ra bằng cách sử dụng tố chất của mình.

Giai đoạn đầu là khai thác tố chất, giai đoạn giữa là phát triển tố chất, giai đoạn sau là sử dụng tố chất.

Bây giờ đã là vào giai đoạn sau vì tố chất thiên phú tinh thần mạnh nhất của cô đã hoàn toàn thức tỉnh.

“Vào đời đầu tiên, những cường giả nọ đều sáng tạo ra đạo bia, thông qua việc sáng tạo được Linh đạo công nhận mà không ngừng tăng cường số vận cường giả của mình, việc này y như người sáng lập.”

“Mặc dù không dám so sánh với ông ấy nhưng chí ít tôi không thể nào tầm thường được.”

Bây giờ cô đã ổn định địa vị của mình trong Đường Tống - tiểu Linh Vương của vương tộc đã không cách gì xuống tay với cô. Nguyên do cũng vì cô đã thiết lập cục diện đâu ra đấy, để bên này chỉ cần ra tay ắt phải trả cái giá thảm khốc hơn, huống chi tỷ lệ thành công lại thấp tợn.

(P10)

Địa vị đã ổn định ắt sự an toàn của cô cũng được xoa dịu bớt.

Hiện tại A Điêu đang chỉnh hợp tài nguyên để lập ra một đợt kế hoạch tiếp theo, song trước đó cô cần phải thu thập ba đợt tài nguyên.

Vương tộc, Lộc Sơn, và...

Bỗng Sơn trưởng tới.

.....

A Điêu lập tức ném con búp bê lớn đi, nằm thẳng cẳng thoi thóp đầy yếu đuối.

Sơn trưởng thấy ngay cảnh này ngay sau khi bước vào bèn lừ mắt bảo: “Đứng dậy đứng dậy đi, ta có việc cần nói với con.”

A Điêu: “Sư phụ, người ta không còn sống được bao lâu nữa…”

Sơn trưởng: “Vậy có tới kho tàng bí mật Lộc Sơn không? Đi xong sẽ dẫn con qua kho tàng bí mật của vương tộc, bộ không lấy luôn chỗ tốt của chức Vương luôn à?”

A Điêu: “!”

Soạt, cô ngồi bật dậy, trơn tru mặc thêm áo khoác.

“Sư phụ, chúng ta đi thôi.”

Sơn trưởng: “...”

Ban đầu ông còn đoán con nhóc thối này giả vờ bị thương nặng từ vết thương nhẹ.

Bây giờ xem ra, rõ ràng ngay cả vết thương nhẹ cũng là giả bộ.

.....

Đại trưởng lão với công việc bình thường là trông coi kho tàng bí mật tổ truyền trong Lộc Sơn vừa nhìn thấy A Điêu bước đi như bay với vẻ mặt phấn khởi::)

“Không bị thương?”

A Điêu: “Ôi Đại trưởng lão, cháu vốn sắp chết, nhờ bàn tay thần tiên của sư phụ kéo cháu về, sống lại một đời, đúng là tài giỏi chết đi được đó ạ.”

Sơn trưởng: “Đúng vậy!”

Trưởng lão: “...”

Hai tên chó.

“Đi vào đi. Là Thiếu tông, có thể đạt được cái gì tùy thuộc vào việc cô nhận được bao nhiêu sự công nhận của tổ tiên.”

Đại trưởng lão nói với khuôn mặt cá chết.

(P11)

A Điêu: “Ồ, vậy nếu không chấp thuận thì cháu có thể cạy đi không?”

Đại trưởng lão: “?? Cạy cái gì?”

Bụp, Sơn trưởng bịt miệng A Điêu: “Không có gì, anh mở đi.”

Đại trưởng lão nhìn hai thầy trò như thấy bọn cướp, ông ấy chần chờ nhưng vẫn khởi động bí pháp mở ra cửa kho tàng bí mật.

“Đừng làm bậy.”

A Điêu: “Đại trưởng lão, cháu tốt xấu gì cũng là Thiếu tông, không phải giặc cỏ, đúng không sư phụ!”

Đại trưởng lão mỉm cười, nói xoáy: “Hồi đó sư phụ cô đi vào rồi quá tham, lúc ra còn trộm đồ, bị tổ tiên phát hiện cho thiên lôi bổ ba ngày, sau đó anh ta còn bị sư tổ cô giam tu vi, cho treo ngược ở đầu tường ba ngày. Lúc ấy chúng tôi còn đi tới thắp hương tế bái tập thể nữa là. Tin tưởng với sự nổi tiếng trong hai lớp Càn Khôn hiện tại của cô, chắc chắn tụi nó cũng tới tế bái, có khi còn đốt giấy tiền vàng bạc cho cũng nên.”

A Điêu: “...”

Sơn trưởng: “...”

Bồn Cầu cảm thấy trên người dòng dõi của các lãnh tụ của Lộc Sơn vẫn còn chút kỹ năng tổ truyền.

Hèn gì hồi trước Sơn trưởng để mặc cho cô cạy bia mộ, có khi chính ông già này cũng từng tự cạy lấy.

.....

Kho tàng bí mật mở ra, A Điêu kích động đi vào, vừa vài đã tiến vào một không gian kỳ lạ.

Và rồi...

Thật là một vùng nghĩa địa rộng lớn, rất nhiều đạo bia, rậm rạp, cấp tiểu Linh Vương nhiều khiếp mà trung Linh Vương cũng có.

A Điêu: “?”

Cái này… Thật là một điểm đặc sắc của thời đại, không gây rúng động dữ dằn cho lắm.

Phản ứng đầu tiên của Bồn Cầu: “Lấy xẻng không?”

A Điêu cảm thấy tư tưởng này Bồn Cầu này quá nguy hiểm: “Cậu thất đức quá, đây là sư tổ của tôi đấy.”

“Chúng ta phải lấy đức phục người.”

A Điêu nói rồi đã biến thẳng Nguyên Bảo thành một cái máy xúc thông minh.

Bồn Cầu: “???”

Rầm rầm, lập tức kích động một đám hồn phách.

Có điều hầu hết đều ẩn náu, chỉ có một cái hiện ra, A Điêu nghĩ rằng đó là một người trinh sát.

(P12)

Đối với cấp Linh Vương, hồn phách có thể độc lập, thân thể ngã xuống nhưng hồn phách vẫn tồn tại được ở không gian đặc thù trong một thời gian dài, thành ra Lộc Sơn và vương tộc đáng gờm bực ấy có quan hệ rất lớn với những tổ tiên này.

Tại thời kỳ đặc thù, chỉ cần bỏ ra được tài nguyên, hoàn toàn có thể tái tạo rất nhiều thân thể để cho những hồn phách này gửi vào. Mặc cho không thể phát huy ra 100% thực lực, vẫn đủ gánh được sức chiến đấu đỉnh cao, cho nên hai bên đều không muốn trở mặt.

Đánh nhau không dứt ắt tự hủy hoại nền móng.

A Điêu cảm thấy Lộc Sơn cho mình vào kho tàng bí mật có lẽ vì để cho cô hiểu được nền tảng sản nghiệp của mình đôi phần — Thiếu tông mà, trong lòng bạn phải biết trong nhà mình mạnh bao nhiêu, không nên để người ta mặc sức bắt cóc.

Thanh Đồng Sơn và Vu Sơn có sức cho cô kế thừa không? Không thể!

Vẫn là Lộc Sơn chúng tôi tốt hơn.

A Điêu bị chọc cười, nhưng hiển nhiên những hồn phách này tức lắm. Bà cụ lộ ra bên ngoài dò xét A Điêu từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn sang máy xúc: “Cô bé, trước kia bé làm bên xây dựng dân dụng?”

A Điêu vừa thấy hồn phách của người ta còn mạnh hơn mấy tiểu Linh Vương trốn tránh thì đoán chừng người ta là trung Linh Vương, đoạn, cô lại nhìn sang danh hiệu trên bia mộ.

Mẹ kiếp, người này đã từng là nữ Sơn trưởng.

Cô ngay lập tức lấy ra tiền giấy và một đống linh quả về tinh thần được Nguyên Bảo chuẩn bị cho, đầu gối mềm nhũn cứ thế quỳ ngay.

Bà cụ: “?”

Không đâu, đây không phải xây dựng dân dụng mà là bái thổ địa thật chuyên nghiệp đấy.

“Thưa tiền bối, cháu là tân Thiếu tông, mấy người sư phụ cố tình cho cháu vào đây nhận được lợi ích. Có điều cháu cảm thấy tư tưởng của bọn họ không đúng. Là thế hệ sau, sao cháu có thể lấy đi lợi ích được, cho nên chủ yếu vào để cúng tế các vị tiền bối. Vì cơn cớ này, cháu còn chuẩn bị rất nhiều quà dâng lên nữa.”

Nói xong cô móc ra rất nhiều thứ, ví dụ như một ít Thực Thể Gieo Linh và Đồ Cấm Kỵ mà hồn phách có thể dùng, thậm chí bao gồm cả máy giả lập thông minh này nọ.

Tất cả đều được mua với giá rất cao từ Hoa Diệu.

Bà cụ còn tính ép A Điêu một tí vậy mà ánh mắt đã rời rạc ngay giờ phút này, có điều bà ấy vẫn ra vẻ ta đây, chẳng qua giọng điệu đã hiền lành hơn hẳn: “Cô nhóc bao nhiêu tuổi?”

“19 ạ?”

“Trẻ thế?”

“Không còn trẻ đâu ạ, cháu đã 19 tuổi mà còn chưa tới cấp Linh Vương, khó khăn lắm mới tới được Sao Trời. Dù có thể đánh nổi đại Tông Sư nhưng cháu cũng không còn sống được lâu nữa.”

(P13)

Nói xong, đột nhiên A Điêu đè ngực lại, nôn ra một ngụm máu.

Bà cụ: “?”

Liền kề thấy ngay tân Thiếu tông không còn sống được bao lâu này mở ra lĩnh vực tinh thần và vật tổ Ứng Long.

“Các vị tiền bối, cho cháu chữa trị vết thương một chút...”

“Chao ôi, lĩnh vực tinh thần bẩm sinh và huyết thống Ứng Long tự nghĩ ra này đúng là quá khó, hâm mộ mấy thiên tài mới mười mấy tuổi đã là Linh Vương quá.”

Đoạn, cô ngồi xếp bằng, mở lĩnh vực tinh thần với vật tổ Ứng Long, vừa vui chơi giải trí “chữa trị vết thương”, vừa tự xót thương và thấy tự ti khi chính mình “quá tầm thường”.

Từ mấy Linh Vương:!!

Bọn họ là Linh Vương qua nhiều thời kỳ, rất nhiều Sơn trưởng đây này, nhưng muốn bàn về tố chất, âu số người bị con bé này bỏ xa cũng không phải là ít.

Đây là chữa thương à?

Thiệt hại lớn phiên bản khoe khiêm tốn.

Cấp hạ Sao Trời, lĩnh vực tinh thần, huyết thống Ứng Long 7 vuốt.

Bẩm sinh + tự tạo ra.

Tốt, hiểu rồi.

Ánh mắt bà cụ lóe lên, chợt nói: “Nếu nhóc đã chịu lạy ta, hiển nhiên hai chúng ta có duyên phận, tính ra nhóc hẳn phải gọi ta là sư tổ.”

Cái gì!

Bà là sư phụ của ông già Ngư, là cái vị đã treo ngược ổng trên đầu tường?

A Điêu lập tức dập đầu.

“Đồ nhi A Điêu bái lạy sư tổ.”

“Sư tổ ở trên, đây là bộ quang não ảo mà đồ nhi đã sửa sang lại cho ngài, bên trong có chứa tất cả thông tin về sự phát triển của toàn bộ các hệ thống trong 300 năm qua, bao gồm cả năng lượng công nghệ này nọ.”

Ánh mắt bà cụ chợt lóe, mỉm cười, vươn tay ra, A Điêu lập tức phóng ra sợi tơ tinh thần ngưng tụ thành một con rồng nhỏ béo ị từ tinh thần.

Một chiêu này đâm khiến không ít người kinh hãi.

Bà cụ lập tức sờ đầu rồng nhỏ: “Rất tốt, cuối cùng cái thằng Cá Ướp Muối này cũng làm được việc ra dáng con người.”

Cá Ướp Muối? Ai? Sơn trưởng?

Chuẩn xác tới kỳ lạ.

A Điêu: “...”

(P14)

Có điều ông già Ngư bị ghét tới vậy?

Ngon, vậy thì lấy lòng sư tổ, sau này bỏ rơi ổng, không thể để ổng làm liên lụy tới mình.

“Thật ra sư phụ có chỗ tốt hơn đồ nhi.”

Bà cụ bĩu môi: “Ví dụ như?”

“Ví dụ như thầy ấy có người như sư tổ đây dạy dỗ thành tài. Bàn về số vận, sư phụ so với đồ nhi tốt hơn nhiều, chung quy thầy ấy có thể nhận sư phụ như ngài, không thể mạnh hơn so với đồ nhi sao.”

Cái miệng nhỏ ngọt ngào này, trời đất ơi, đã biết nói chuyện thì nhóc cứ nói thêm đi.

Bà cụ vui vẻ, bắt đầu ngồi khoanh chân lấy trái cây để ăn, cắn vào thì, ừ, có vị chua ngọt, bà ấy thích lắm.

Đồ tôn này rất tốt, cực kỳ tốt.

Vừa thấy bà đãi ngộ như vậy, những hồn phách khác chịu không nổi.

Xoát xoát xoát, một đám hồn phách xông ra.

Ồ ạt thành cả mảng, trong lúc nhất thời áp bức tinh thần kh ủng bố đến cực hạn, nhưng A Điêu vẫn chống đỡ được.

Bồn Cầu sốc lắm.

Người này sư thúc, người kia thái sư thúc, này thì thái sư công, rồi còn thái sư thúc công*…

*Nôm na là: Sư thúc = sư đệ của sư phụ, thái sư thúc = sư đệ của sư phụ của sư phụ/tức là sư đệ của sư tổ, thái sư công = chồng của sư tổ, thái sư thúc công = chồng của thái sư thúc – này không biết tác giả có ghi lộn không hay cho một cặp nam-nam (hê hê)

Cái dập đầu này e là dập tới rớt luôn lớp da, nhưng A Điêu dập đầu thật đấy.

Không dây dưa dài dòng tí gì.

Thông minh lại ngoan ngoãn, mỗi lần dập đầu là đưa ra một món quà khác nhau, chưa kể cô đều nhận ra bất kỳ một người tổ tiên nào, thậm chí biết luôn sở thích của người ta, rõ ràng đã tìm hiểu từ trước.

Này… tâm tính không chỉ giỏi giang bình thường đâu.

Là bà hoàng giao siêu vip vượt cả âm dương.

.....

Bên ngoài kho tàng bí mật, Sơn trưởng vừa ngồi uống rượu ăn đồ nhắm với Đại trưởng lão vừa trò chuyện về quá khứ.

“Mấy tổ tiên Lộc Sơn chúng ta không dễ chơi đâu. Nhớ năm đó tôi đi vào còn bị xem như đồ tiêu khiển… Sư phụ tôi còn bỏ đá xuống giếng, bà cụ đó đúng là, tàn nhẫn ghê gớm.”

Đại trưởng lão: “Cũng không phải.”

(P15)

Sơn trưởng: “Anh không phải Sơn trưởng không đủ tư cách đi vào thì không phải cái gì.”

Đại trưởng lão đen cả mặt: “Anh đang đánh rắm gì đó, sau đó tôi lập công lớn, không phải cũng được vào à!”

Sơn trưởng: “Ờ ha, tí nữa thì quên. Vậy xem như anh từng đi vào, nhưng sau đó anh lại được người ta khiêng ra.”

Giọng điệu vô cùng miễn cưỡng.

Thằng chó!

Đại trưởng lão với khuôn mặt đen như nhỏ thành giọt mực trừng mắt với Sơn trưởng: “Dù sao thì anh cứ nhìn đi, coi chừng cái con nhóc đồ nhi xảo quyệt của anh bị sét đánh thành cặn bã bây giờ rồi.”

Sơn trưởng: “Chưa chắc đâu, nhiều ít gì cũng nể mặt tôi chăm sóc nó chứ. Chung quy mấy năm nay cũng xem như tôi có phương pháp quản lý Lộc Sơn.”

Ông rất tự tin.

Nhưng ông nào hay hiện tại A Điêu đang khóc lóc, nói mình bị vương tộc sỉ nhục, nội bộ Lộc Sơn bất hòa, lần này mình bị 5 tiểu Linh Vương bao vây tấn công ám sát...

“Cô giáo Trâm Xanh vất vả quá, vì muốn cứu cháu mà thiếu điều chết luôn, may mắn sư phụ cũng khoan thai đến muộn ở thời khắc cuối cùng... Nếu không miệng vết thương của cháu cũng lành rồi.”

“Sư tổ, bà ngàn lần đừng trách mấy sư phụ và Đại trưởng lão nha, thật ra cháu cũng hiểu tình hình chung là quan trọng nhất. Thật đáng ghét khi cháu còn nhỏ, không thể tới tiểu Linh Vương sớm hơn, làm cây to đón gió chọc vương tộc ghen ghét... Sau này cháu nhất định phải cẩn thận làm người, không gây thị phi.”

“Dù sao mỗi ngày cứ tái tạo thân thể cũng rất mệt mỏi là thế nhưng cháu vẫn có thể tập trung vào con đường tu Đạo chính thống, chứ không dẫu các mặt huyết thống và thể chất có thiên phú tốt tới đâu thì chúng cũng là bàng môn tả đạo, đâu thể nào làm chơi cho vui vẫn có được cơ thể Sao Trời hoàn mỹ. Có điều dì cả nhà cháu quá đáng sợ, đáng sợ kiểu quá dữ luôn, dì ấy có sức kiểm soát Tia Chiếu Mặt Trời làm cho người ta chết đi sống lại rồi còn biến dị nữa. Không biết sau này dì ấy có thể dạy cho cháu không.”

Mấy hồn phách ở đây: “...”

Đoạn cuối cùng là món vũ khí hủy diệt hàng loạt.

Những thế hệ Sơn trưởng và mấy ông lớn của Lộc Sơn đều im bặt, nhất là khi họ phát hiện những thông tin được sắp xếp ghi chép trong quang não giả lập đưa cho bọn họ chứa rất nhiều nghiên cứu của riêng cô, một trong số đó nhắm vào cơ thể và hồn phách.

Nó có chuẩn bị mới tới.

Tất nhiên, A Điêu cũng nhận được 100 sao năng lực niệm.

Bồn Cầu: “...”

Ngay cả năng lực niệm của người chết mà cũng kéo ra cho được, bi3n thái khiếp.

(P16)

.....

Sơn trưởng và Đại trưởng lão uống một hớp rượu... Bất thình lình cảm thấy những đám mây đen cuồn cuộn trên đầu. Họ bất ngờ, ngẩng đầu lên nhìn lại.

Ầm!!

Hai luồng sấm sét chợt bổ xuống!

Không chỉ họ, tất cả các trưởng lão trong Viện Trưởng Lão đều bị sét đánh cùng một lúc.

Cấp tiểu Linh Vương bị đánh bằng sạch. Sau khi bị sét bổ xong, phần tinh thần của những ông lớn Lộc Sơn này đều bị kéo vào không gian mộng cảnh, nhìn thấy sư phụ của mình.

Bị mắng, cả đám bị mắng.

Bị mắng đến mức máu chó đầy đầu.

“Bất hiếu, yếu đuối, ngu ngốc, không có tương lai!”

“Sư phụ...”

“Sư phụ cứt, anh nhìn người ta kìa, mới 19 tuổi đã biết thắp hương bái lạy đưa đồ ăn thức uống đồ chơi vui cho ta, thậm chí còn biết trước biết sau để chúng ta hiểu được thông tin thế giới hiện tại, để chúng ta có thể tiếp tục nghiên cứu đạo hạnh, anh nhìn anh đi! Hàng năm cứ đốt mẹ giấy tiền vàng bạc với rượu đế, ông đây ham mấy hớp rượu đó lắm à? Tụi bây có biết uống rượu không lành mạnh không!”

“Sư phụ...”

“Câm miệng, để ta mắng xong!”

“...”

Ngoại trừ Trâm Xanh, hiện tại quần thể Linh Vương Lộc Sơn đang mắc vạ, đồng thời họ cũng thẳng thừng tặng A Điêu 100 sao năng lực niệm.

Bấy giờ A Điêu đang ngồi xếp bằng trong đống mộ uống trà sữa, vừa uống vừa vui vẻ mua tất cả tài nguyên bên trong Bồn Cầu.

Không bao lâu cô đã mua được tất cả những gì có thể mua, xẵng ngay kéo tụi nó tới max cấp.

Gây ấn tượng với những tổ tiên này là tài năng của cô?

Cô chưa bao giờ đặt sự chú ý của người khác vào cái gọi là kế thừa và đánh giá cao, chỉ có lợi ích cá nhân thực tế nhất mới có thể ổn định các mối quan hệ xã hội.

(P17)

Thứ những hồn phách này chú trọng nhất vẫn là... cơ thể.

Giả dụ thật sự cần họ chiến đấu cho Lộc Sơn trong tương lai thì với những người đã từng là nhân vật oai phong một cõi, họ sẽ không chịu ỷ vào đời sau cũng như không nhìn trúng cơ thể nửa vời rác rưởi, bằng không bọn họ đã đi ra ngoài từ đời nào.

A Điêu đại diện cho danh dự của bọn họ trong tương lai.

.....

A Điêu đã bày ra vốn liếng của mình, đương nhiên những tổ tiên Lộc Sơn này… có qua có lại thôi.

Từng cái từng cái đạo bia truyền thừa, thu tới mỏi tay.

A Điêu liếc qua lăng mộ đen kịt lớn nhất ở trung tâm sâu nhất, cố ý vặn người tỏ vẻ kệch cỡm nhất có thể: “Các vị tiền bối, người ta đành phải ở đây một ngày để giải quyến mấy món này lận đó ạ.”

Các tổ tiên nói ngay: “Không sao, ta có thể vào trong mộng nhóc dạy nhóc, chúng ta thay phiên vào.”

Bồn Cầu: “...”

Ghê.

Ngay khi các tổ tiên đang thảo luận sắp xếp lớp học để đi vào báo mộng, tất cả mọi người nhìn thấy một đám sương đen bay tới, lập tức cuốn A Điêu vào một ngôi mộ chực con quỷ gió cuốn đi thiếu nữ chưa lập gia đình.

Chính là lăng mộ đó.

Mọi người nín lặng trong nháy mắt.

Người sáng lập chú trọng cô nhóc này.

Bây giờ không cần phải xếp lớp học nữa, họ muốn, người sáng lập cũng muốn, và thậm chí còn ghê gớm hơn.

.....

A Điêu choáng váng hoa cả mắt, vừa mở mắt đã thấy một phòng sách cao quý, trang nhã, sạch sẽ và ngăn nắp.

Trong một không gian hình tròn, từng giá sách đứng dựa vào tường, vô số sách, mỗi cuốn sách đều có vẻ cổ kính và thần bí, nhưng A Điêu lại cảm nhận được sự khủng khiếp của không gian này.

Nó mang lại cảm giác có ai đấy, hoặc là nói, một sự hiện hữu nào đó đã cuốn cô vào.

Chỉ một giây thôi, đầu gối của A Điêu đã mềm nhũn muốn quỳ xuống.

Đột nhiên có sức mạnh vô hình kéo cơ thể cô.

“Lại đây.”

A Điêu nghe thấy giọng nói lạnh lẽo như suối băng. Trong lòng tê dại, cô theo bản năng đi tới.

Người sáng lập này đúng là khổ hạnh ghê, nghe giọng nói khó phân biệt được nam nữ, không biết hình hài trông ra sao.

(P18)

Tuy nhiên vẫn thấy được phía trước có một chiếc bàn ngay ngắn, bên cạnh có một tấm rèm mỏng dài thường thấy phủ lên cây đàn. Rõ ràng bên ngoài là một giá sách nhưng nếu nhìn kỹ thì giá sách đó lại biến mất, thay vào đó bạn lại thấy sân vườn xanh biếc.

Không gian, bạn có thể bảo nó khép kín, cũng có thể cho rằng nó vô biên.

Đây là thủ đoạn cao nhất của không gian – cảnh theo ý muốn.

Tao nhã theo ý, thư hương tàng cốt.

A Điêu thò đầu dò xét, ì à ì ạch hỏi: “Tiền bối, tiền bối, ngài muốn cháu làm cái gì?”

Mặc dù mục đích cao nhất của đợt làm này nọ của cô là thu hút sự chú ý của người sáng lập, lấy được lợi ích, nhưng thủ đoạn của người ta thế này trông khá hù người, cô phải cẩn thận chinh phục.

“Trên bàn, chọn một quyển, dựa theo đề bài trên đó tự sáng tạo ra bí thuật cấp đại Tông Sư, hoàn thành trước rạng sáng.”

“Nếu hoàn thành sẽ cho nhóc quyền tự do ra vào, nếu không xong thì đi ra ngoài rồi tu hành.”

Người sáng lập có tầm nhìn rất cao, chỉ còn 12 tiếng nữa là tới 12 giờ rạng sáng. A Điêu biết một giai đoạn nhỏ quyết định số phận tương lai của mình đã đến.

Người sáng lập không có người thừa kế, hiển nhiên cô đã được đưa vào danh sách xét duyệt.

Hoàn thành thì hợp lý sở hữu quyền thừa kế tri thức, di sản và quyền lực; không hoàn thành thì… cút ra ngoài.

Trái tim A Điêu đập thình thịch, tức thì ngoan ngoãn ngồi xuống với nội tâm mãnh liệt hô to: Huyết thống, huyết thống, huyết thống, đây là điều con giỏi nhất, xin Phật Tổ Như Lai phù hộ cho con!

Đồng thời hai tay làm tư thế cầu thần thiên linh linh địa linh linh, hệt bà đồng múa điệu cầu thần ở đầu thôn.

Đoán chừng người sáng lập nọ cạn lời, toàn bộ không gian im lìm, Bồn Cầu chỉ ước gì che được mặt.

Mất mặt quá A Điêu tôi ơi, vừa khấn Phật tổ mà lại nhảy điệu cầu thần bên Đạo giáo, cô làm trò một chân hai thuyền thế này thì sớm hay muộn gì cũng bị nhét vào lồng heo quăng xuống nước.

Và rồi A Điêu dùng móng vuốt rút một cuốn sách nhỏ, cẩn thận liếc mắt, đồng tử rung mạnh, tức khắc lặng lẽ nhét cuốn sách trở lại, toan rút cuốn khác. Song ngay lập tức... xoẹt xoẹt xoẹt, một luồng điện vọt lên mu bàn tay, cho điện đốt cô tới nỗi toàn thân bốc lên khói đen.

“Cháu sai rồi, sai rồi, cụ tổ tiên ơi, là cái này, cái này này!”

(P19)

A Điêu khóc lóc rút ra cuốn sách nhỏ, trên đó rõ ràng là “trị liệu” cô dở nhất.

Mẹ nó, từ lúc cô tu hành đến bây giờ chưa từng cứu người nào, tức quá! Chắc chắn người sáng lập gài mình!

Trong lòng A Điêu hùng hùng hổ hổ là thế chứ mặt ngoài lại lấy khăn tay lau nước mắt bắt đầu viết. Khuôn mặt xinh đẹp môi hồng răng trắng tỏ lòng uất ức đáng thương hết sức, bộ dáng kia cực kỳ giống Trần Dương khóc sướt mướt khi làm bài tập về nhà của trường tiểu học.

Bồn Cầu muốn cười nhưng nó nén đi.

A Điêu cố gắng năm phút, thật sự không tìm được cảm hứng, cứ làm Cát Ưu nằm* trên đệm hỏi trong yếu đuối: “Cụ tổ tiên, người ta có thể đọc những cuốn sách này không ạ? Tìm kiếm kiến thức thôi chứ không phải người ta không thích cứu người. Có điều sư phụ Ngư cứ mãi nói với cháu là cứu người không quan trọng, lúc này mới làm cháu lỡ phần này, ngài đừng bao giờ trách ông ấy, trách cháu nghe lời quá thôi. Thực chất khi còn bé cháu còn không đành lòng nhìn gà bị giết ngay trong bếp, còn khóc tận mấy tiếng nữa là…”

Mặc dù sau đó vừa khóc vừa ăn, còn ăn rất ngon nữa.

“Có thể.”

Cụ tổ tiên quý một chữ như vàng, A Điêu lập tức sống lại, đứng lên bắt đầu tìm sách đọc.

Thời gian trôi qua từng phút một.

Còn một tiếng nữa trước khi cô cần bắt đầu sáng tạo bí thuật.

Bên ngoài kho tàng bí mật, những ông lớn Lộc Sơn, cái đám bị các sư phụ đi tới mắng chửi trong mộng vượt qua cả âm dương, đang mang tâm trạng tê dại. Sơn trưởng sa sầm cả mặt, thầm nghĩ: Chờ con nhóc thối đi ra sẽ treo nó lên đầu tường đánh một trận.

Đánh cho nó kêu oái oái mới được.

Gia súc quá! Có phải là con người không?
Bình Luận (0)
Comment