Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 230

Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Sau khi hang quỷ chấn động, đương nhiên đám Ma Vương không chịu bỏ qua. Nguyên nhân cũng vì năm đó ba người Côn Luân đi vào hang quỷ rồi giết ra làm tổn hại dữ dằn tới sĩ khí cả tộc Ma Quỷ, đâm khiến mặt mũi nhóm Ma Vương mất sạch, tiếp đó nhóm đại Ma Vương liên hợp lại vây giết Côn Luân và cuối cùng...

Càng mất hết mặt mũi.

Bởi vì Côn Luân giết thẳng mấy đại Ma Vương rồi vẫn còn sống rời đi.

Nhục nhã khôn cùng.

Vậy rốt cuộc có phải Côn Luân hay không?

Hiển nhiên nhóm Ma Vương phải điều tra, may sao có mấy Ma Vương đang trên đường tới. Ba tiếng sau khi A Điêu lẻn đi, ba bóng đen tìm được chỗ Bạch Vân gặp nạn khi trước nhưng lại không tra được bất kỳ dấu vết nào, đọan, họ đến bên hầm ngầm, thấy được hang động trống rỗng, trong hầm giam cũng không có bất kỳ ai, thậm chí không có cả đám ma quỷ.

Sao lại thế được?

“Nếu từng có chém giết, nơi này phải đầy thi thể cả tộc Ma Quỷ chúng ta khắp nơi mới đúng đấy.”

“Kỳ lạ.”

“Đám tộc Người cũng biến mất.”

Cả hai nơi trông như không có bất kỳ dấu vết nào, song ba Ma Vương này vừa báo cáo sự việc không bao lâu đã có một người đến. Ba Ma Vương vừa nhìn thấy đối phương đã đồng loạt khom người.

Chẳng lẽ là đại Ma Vương?

Vậy thì không phải, các đại Ma Vương năm đó đều thương vong thê thảm trong trận chiến năm đó, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục nguyên khí, nhưng 24 tiểu Ma Vương cũng là hạng tàn nhẫn, Bạch Vân xếp trong top 5 còn tên mới tới này lại là hạng nhất.

Tộc Ma Quỷ không có nhiều lễ tiết như tộc Người, tuy nhiên lễ nghi khi bọn họ đối mặt với cường giả của mình còn trực tiếp hơn cả tộc Người – đó là quỳ xuống.

Toàn là tiểu Ma Vương, tất nhiên tên trước mắt này ghê gớm hơn bọn họ nhiều.

“Đại nhân Cung Thương.”

(P1)

Cung Thương, thuộc dòng chính thống từ tộc Rồng lớn, tổ tiên là đại Ma Vương mạnh nhất. Gã là tiểu Ma Vương hạng nhất, có thể nói là thuộc giới siêu giàu có quyền thế trong tộc Ma Quỷ. Sau khi Cung Thương đến, thủ đoạn của gã mạnh bạo hơn đám kia nhiều.

Gã tìm ra nhà tù bí mật nhất, cũng chính là nơi nhốt A Điêu.

“Nơi này là?”

Bằng mắt thường có thể thấy nơi này phải được dùng để giam giữ nhân vật quan trọng, hơn nữa ao tù máu này mới được dùng cách đây không lâu.

Cung Thương giơ tay lên, rút ra một sợi tơ máu từ trong ao máu, ngửi ở chóp mũi, nhướng mày.

“Là Trần A Điêu.”

Hiện tại cái tên này như sấm bên tai khắp toàn bộ hang quỷ, dầu gì họ đã điều tra về tộc Người.

Ba Ma Vương còn lại nghe vậy thì nhìn nhau.

Nơi này do Đàm Đài Nghiệp và Ngân Dực quản lý, mỗi tội hai người này chưa từng báo cáo chuyện bắt được Trần A Điêu.

Rõ ràng trong đó có chuyện giấu giếm.

Bấy giờ Cung Thương mở hai tay ra, nơi mi tâm lộ ra con mắt thứ ba. Con mắt thứ ba này thoát ly khỏi cơ thể gã, biến thành đồng tử máu hồng ngọc. Nó đảo qua từng chỗ trong hầm ngục bí ẩn…. rất nhanh không thấy hơi thở.

Ngoại trừ mùi máu tản ra từ trong ao máu, bất kỳ hơi thở còn lại đều chẳng còn.

“Đã được làm sạch.”

“Đại nhân Cung Thương, đã không tìm được hơi thở tất đã bị dọn sạch.”

“Kỳ lạ. Giả dụ Trần A Điêu ra tay, nó xử lý chuyện này làm gì? Chạy trốn thì đã trốn, vẫn còn ao máu ở đây, tất nhiên sẽ bại lộ, tội gì phải vẽ vời thêm chuyện?”

Chỉ số thông minh của Ma Vương đã tương đương thiên tài tinh anh của tộc Người, gã cấp kỳ tìm ra điểm đáng ngờ. Cung Thương không nói dông dài, điều khiển đồng tử máu hút lấy chúng, thai nghén, bắt giữ, và rồi... Quay thời gian lại!

Ba Ma Vương đều âm thầm giật mình khi nhìn thấy một màn này.

Cung Thương ngày càng mạnh mẽ hơn.

Đủ sức cáo điều khiển cho thời gian quay trở lại?

“Suy nghĩ nhiều rồi, cùng lắm là cảm ứng kết nối tâm linh chỉ nhằm vào Ma Vương Ngân Dực, dùng góc nhìn của hắn mà dò xét mà thôi.”

“Nếu ta đủ sức quay thời gian lại, chỉ e đã lên tới cấp đại Ma Vương.”

“Hơn nữa không xem thường chuyện này được, thông tri cho các Ma Vương khác tại cung Ma Vương tham dự hội nghị đi, đồng thời lưu lại chứng cứ.”

(P2)

Giọng điệu Cung Thương hời hợt đạm mạc, ba người còn lại nghe ra vài phần có chuyện ẩn giấu: nếu chỉ có Côn Luân xông vào, đó là việc thuộc cấp bậc đại Ma Vương; nếu như có dắt dây đến Trần A Điêu, đó chuyện của mấy tiểu Ma Vương bọn họ.

Đối tượng gây vấn đề rắc rối khác nhau, trách nhiệm họ phải gánh chịu cũng chẳng giống.

Mà nếu có liên quan đến tiểu Ma Vương, Cung Thương là tiểu Ma Vương No.1 đảm trách mọi việc lớn nhỏ và cần phải chịu trách nhiệm tại hang quỷ khi đại Ma Vương vắng mặt. Cho nên để tỏ bày sự công bằng, gã cần phải thông báo kết quả điều tra cho tất cả tiểu Ma Vương.

Vì thế ba tiểu Ma Vương lần lượt khởi động bí pháp liên lạc với các tiểu Ma Vương khác. Từng lớp gương nước mở ra, cần tốn tí thời gian vì suy cho cùng mật độ hang quỷ lớn hơn nhân gian nhiều phải biết. Bằng không khi hai người Ngân Dực bỏ mạng ấy, làm gì có chuyện họ chả gửi đi được tí tin tức gì.

Có 4 tiểu Ma Vương ở đây, 2 toi đời, còn lại 18.

Mười tám Ma Vương phân bố ở các khu vực khác nhau của cõi hang quỷ đã xuất hiện. Họ đã biết được tình hình, biết thủ đoạn của Cung Thương, vì vậy ai nấy đều chờ đợi kết quả thời gian quay lại.

Nhìn hầm giam chẳng có thí năng lượng gì dần hiện ra sự thay đổi của thời gian, những tiểu Ma Vương này đều âm thầm cảm thấy Cung Thương đáng sợ, đáng sợ đến mức...

Ặc?

Chẳng bao lâu, họ mau chóng nhìn thấy kết quả của việc quay trở lại, chẳng hạn như Trần A Điêu, người đã bị treo nửa người trong ao máu, cũng như người nhào vào người cô vừa li3m vừa cắn.

Người này trông hơi quen mắt.

Ma Vương: “?”

Bọn tiểu Ma Vương theo bản năng nhìn về phía Cung Thương.

Cung Thương: “...”

Người hiện ra là gã, giống gã y như đúc.

Trông như đang xun xoe.

Bầu không khí hầm giam ngay lập tức đầy xấu hổ và quái dị, những Ma Vương này cơ hồ cho rằng là Cung Thương làm chuyện xấu, nhưng vừa nghĩ lại cảm thấy không đúng, đây là Cung Thương sao?

Người này là huyết long chín vuốt bẩm sinh, cho nên bộ dáng xun xoe này lại giống như một người khác.

Giống như...

(P3)

Sắc mặt Cung Thương lạnh lùng, giơ tay điều khiển đồng tử máu, kéo thời gian về trước nữa, thậm chí làm cho hình ảnh quay lại càng thêm rõ ràng.

Đúng như dự đoán, bọn họ lại nhìn thấy hình ảnh đứt quãng, nó biến thành Ngân Dực bị Trần A Điêu kích động đôi câu bèn biến thành Cung Thương.

** má! Quả nhiên là thằng chó này!

Ngu chết.

“Ngân Dực này muốn chết!”

“Óc chó!”

“Lại không nhịn được mà… Chẳng lẽ hắn muốn cắn nuốt Trần A Điêu nên mới lừa chúng ta?”

“Nếu chỉ có một mình hắn thì còn hiểu được, nhưng làm sao tôi cảm thấy một mình hắn sẽ không bắt được Trần A Điêu đâu. Tất nhiên thực lực có đủ nhưng đầu óc chả ổn tí gì, phải chăng trong đó có sự tham gia của Đàm Đài Nghiệp?”

Trong gương nước, một nữ Ma Vương tóc đỏ nói với giọng chói tai, trong lời nói mơ hồ lộ ra đôi phần không tín nhiệm Đàm Đài Nghiệp.

Các Ma Vương còn lại bặt thinh, có người giải thích dăm câu vì Đàm Đài Nghiệp, tuy nhiên phảng phất thấy được bọn họ có sự e dè khó tả dành cho Đàm Đài Nghiệp.

Cung Thương nhìn mọi người, thản nhiên nói: “Đàm Đài Nghiệp là người ma, là trọng tâm quan trọng nhất trong sắp đặt của tộc Ma Quỷ chúng ta, không nên phỏng đoán vô cớ.”

Lời này vừa dứt, bọn họ thấy ngay cảnh Đàm Đài Nghiệp xuất hiện bất thình lình và giết ngay Ngân Dực trong đoạn thời gian lộn xộn

Bầu không khí đột nhiên đóng băng.

Ngay sau đó y làm tổng giám đốc tộc tài hùng hổ thổ lộ với A Điêu...

Tình yêu cưỡng ép của tộc Người độc hại thật, ai nấy trong đấm tiểu Ma Vương này đều có biểu hiện như gặp chuyện đổ vấy oan không nói nên lời, khó tin nổi mà cũng khó lòng chịu đựng cho được.

Cái quái gì!!

Nhất định có ma, đã có ma ắt đã bị thiết kế!

Có điều rất nhanh những Ma Vương này lại tra được một mảy manh mối, sau khi thăm dò kỹ càng, họ cảm thấy chuyện khó có khả năng thành công nhất ngược lại là chuyện duy nhất có khả năng.

Bởi vì càng là chuyện không có khả năng, chỉ cần lật ngược khả năng giả dối của nó, vậy thì chỉ còn lại sự thật.

Huống chi có manh mối chứng minh.

(P4)

1. Cảnh thời gian quay lại dưới góc nhìn của Ma Vương trước khi Ngân Dực chết đã chỉ thẳng vào Đàm Đài Nghiệp.

2. Tìm thấy ma khí tại nơi Bạch Vân chết, chứng minh rằng người giết hắn tối thiểu có sức mạnh của ma quỷ.

3. Toàn bộ con tin tộc Người và ma quỷ trong khu vực hang động đã mất tích, không có dấu vết năng lượng tiêu tán sau đợt giết chóc, chẳng lẽ họ đã bị mang cùng đi xuyên qua không gian thứ cấp? Độ khó chuyện này quá lớn, tới đại Ma Vương còn làm không được vì có quá nhiều người, tới ma quỷ cũng nhiều tợn. Muốn làm sẽ cần cất mọi thứ vào không gian cho vật sống và cùng mang đi. Như vậy vấn đề xuất hiện. Sinh linh có tính linh càng mạnh thì cần không gian cho vật sống càng lớn, nay có nhiều cao thủ và ma quỷ đẳng cấp cao như vậy, thì đó phải là không gian vật sống lớn cỡ nào. Chưa từng nghe nói tới bảo bối như vậy, cho dù có thì vẫn cần hao phí rất nhiều năng lượng của cơ thể chính. Người này ăn no rửng mỡ mới hao phí sức lực khi mang cả đám ma quỷ và yêu vương cùng đi, vơ vét sạch sành sanh, trừ phi những ma quỷ và yêu vương này chính là tay sai của hắn.

4. Thái độ đặc biệt của Đàm Đài Nghiệp đối với Trần A Điêu có thể do bắt nguồn từ việc từng có giao tình.

Nữ Ma Vương tóc đỏ Xích Dực cười gằn nói: “Biết vì sao ngay từ đầu tôi không đồng ý với kế hoạch người ma này không? Nếu chỉ đơn thuần là gieo phôi ma thì thôi, nhưng đừng quên phôi ma này được nuôi dưỡng trong thế giới tộc Người, từ nhỏ đã được nền văn minh tộc Người hun đúc. Đương nhiên có thể hắn vẫn bị tính ma của cả tộc Ma Quỷ chúng ta kiểm soát, nhưng tóm lại hắn vẫn có tính người. Mà tính người là gì? Là tham lam, là hèn nhát, là so đo tình yêu, cứ nhìn đám chuyện lộn xộn trong đời đầu tiên là biết.”

“Bản thân đã thừa hưởng tính người yếu đuối rồi còn được nuôi dưỡng trong nhân gian tộc Người; vừa không trung thành nhất mà còn lật lọng, hai mặt. Từ đầu Đàm Đài Nghiệp có dã tâm tột cùng, không dễ điều khiển, lại nhiều lần tỏ vẻ thiên vị cho Trần A Điêu nọ. Phải biết lúc ban đầu chúng ta đã đề nghị chém chết Trần A Điêu trước thời hạn, chính hắn ra sức dẹp nghị luận của mọi người, nói cái gì mà lợi dụng con nhỏ đó trong kế hoạch Quy Khư. Về sau thì sao? Kế hoạch tốt như vậy lại thất bại, buồn cười ở chỗ Trần A Điêu không chỉ sống sót mà thực lực còn chợt tăng vọt – không có một sinh linh nào tự dưng có thực lực tăng vọt trừ phi nó nhận được chỗ tốt cực lớn.”

Chứng cứ trước mắt trờ trờ, lòng hoài nghi của Xích Dực có lý có căn cứ, bản thân nó đã đánh trúng lòng thăm dò của những tiểu Ma Vương thuần chủng này đối với người ma bí ẩn. Nhất là... họ vừa nghe được Đàm Đài Nghiệp nhắc tới mình là vua người ma trong lúc “thổ lộ”.

Nói đi cũng phải nói lại, giờ đây Ma Vương cắm trong tộc Người đích thật do y điều phối, ví dụ như lão thái giám kia là một trong số đó, sức kiểm soát của hang quỷ đối với bọn họ tương đối gián tiếp.

Điều này thật khó tả.

(P5)

Thần sắc Cung Thương nặng nề, gã nào tìm tòi nghiên cứu nhằm vào những manh mối này, ngược lại chú ý đến một điểm mấu chốt khác: “Mặc kệ Đàm Đài Nghiệp này có tham gia vào trong đó hay không, trước mắt khẳng định được Ngân Dực đích xác tham dự, hơn nữa còn bắt được Trần A Điêu. Vì sao mấy lần không báo cáo, còn cứ phải nhốt Trần A Điêu ở chỗ này, trông như còn có ý tra tấn.”

Xích Dực: “Ngài không cách nào quay lại những gì họ tra khảo trước đó?”

Cung Thương: “Không thể, có thể quay trở lại lúc này chỉ vì khi đó tâm trạng Ngân Dực dao động tương đối lớn, về trước nữa thì không thể.”

Mọi người xem xét, hình ảnh thật sự hãy còn mơ hồ, bóng người hiện trong cảnh quay trở lại bắt đầu tiêu tan.

Khi các tiểu Ma Vương lặng thinh, ngón tay thon dài của Cung Thương gõ nhẹ vào không khí, gã lại nói: “Bọn họ muốn tra hỏi Trần A Điêu để độc chiếm một chỗ tốt, mà lợi ích này đủ lớn đến mức không muốn chia sẻ với những Ma Vương như chúng ta.”

“Ta nghĩ điều này nhất định có liên quan đến bí mật đâm khiến thực lực của Trần A Điêu tăng vọt như vậy.”

“Điều tra kỹ nơi này!”

“Ở đây, nhất định là nơi bí mật được Đàm Đài Nghiệp thiết kế tỉ mỉ.”

Một tiếng sau, có mấy Ma Vương khác mang theo đại quân ma quỷ chạy tới, đào đất ngàn thước...

.....

Bấy giờ A Điêu đã trở về nhân gian, cô không thả đám người Trâm Xanh ra, cũng không xuất hiện trước mặt người khác, thay vào đó chạy đến hang ổ hai chị em Khúc Hà Nhĩ trú ngụ.

Không lâu sau, Khúc Giang Nam đến, Khúc Hà Nhĩ thì không vì cô ấy đang đóng cửa tu luyện.

Khúc Giang Nam nhìn bộ dạng trộm cắp của cô thì hỏi tình huống ra sao.

A Điêu: “Quá trình này không thể mô tả nhưng kết quả thật đáng vui mừng.”

Dứt lời, cô lấy ra 10 khối hình bầu dục Ngày Mặt Trời cho cô ấy.

Khúc Giang Nam hãi hùng.

Nhiều thế!

Trong thời gian này Khúc Giang Nam một mục dạy Tống Linh, biết tỏng sự tiến bộ của Tống Linh có liên quan mật thiết đến vật chất Ngày Mặt Trời và vật chất biến dị mà A Điêu nắm giữ.

Rất nhiều hình bầu dục có nghĩa là gì, cô ấy quá rõ ràng, bởi vì cả ba cô đều được nó giúp cho thực lực bất thình lình tăng vọt.

Cô ấy muốn hỏi tình hình, song tình huống trước mắt thật cần kíp, cô ấy sợ đây không phải là lúc để dò hỏi nguyên nhân.

A Điêu không phải một người thích phân bổ nguồn lực, nếu đã phân bổ, chỉ hy vọng tiếp theo họ có sức giúp đỡ một tay.

Có lẽ nó sẽ khai chiến.

Mà cô và chị gái Khúc Hà Nhĩ được A Điêu mặc định đáng tin cậy, là sức chiến đấu cao cấp giúp được nó.

Ngay cả Ngư Huyền Cơ còn không được tin tưởng cỡ vậy. Bởi vì A Điêu biết Ngư Huyền Cơ thuộc về Lộc Sơn, chỉ có hai người bọn cô mới đứng sau lưng nó mà không có nguyên tắc vì họ chia nhau lợi ích chung.

(P6)

“Khi nào?” Khúc Giang Nam hỏi thẳng.

“Nhìn vào tình hình, nhưng em đoán sẽ không vượt quá 7 ngày. À còn cái này cho mấy cô nữa, là nội dung vận hành của mạng lưới tinh thần...” A Điêu không tiếc giao ra kỹ thuật tuyệt mật này hệt như trước kia Khúc Giang Nam dốc túi truyền dạy cho cô.

Khúc Giang Nam không nói lời thừa, cầm món đồ, có điều cô ấy có suy đoán: “Em tới hang quỷ? Còn đối mặt với người ma hoặc tiểu Ma Vương?”

“Dạ.”

“Xem như không ăn thua thiệt nhưng chắc mẩm đã sắp xếp gì đó, cam đoan họ sẽ phản công trong 7 ngày?”

“Gần như vậy, em để lại cho bọn họ ít đồ, có lẽ họ sẽ rất tức giận.”

Khúc Giang Nam tò mò, hỏi thêm một câu: “Cái gì?”

A Điêu ngoắc ngón tay về phía cô ấy, ra hiệu cho cô ấy đi qua. Cô giáo nói thầm:

Con nhóc xấu xa này, không biết lớn nhỏ.

Song Khúc Giang Nam vẫn tiến lại gần, đoạn A Điêu thốt ra một câu bên tai cô ấy mang theo hơi thở như hoa lan: “Một bảo bối lớn dữ lắm ạ, là một bảo bối thật lớn và đẹp.”

Khúc Giang Nam: “...”

Sắc mặt thong dong, cô ấy nghiêng người, khi chuẩn bị dịch chuyển rời đi đã để lại một câu.

“Tôi biết tại sao càng ngày trông em càng xinh hơn.”

A Điêu: “Dạ sao ạ?”

Khúc Giang Nam: “Để tránh cho bị đánh.”

Cô ấy có thể hiểu tại sao chị gái nghiêm túc lại nhiều lần cảm thấy đứa trẻ này vừa đầu gấu vừa xấu xa lại láo xược, muốn đánh nó lắm nhưng cuối cùng không xuống tay nổi.

Khúc Giang Nam đã đi, còn Bồn Cầu tò mò.

“Bảo bối lớn gì vậy? Cô để lại lúc nào?”

A Điêu mỉm cười, nụ cười hiền lành, mắt nhìn về phía cung điện Kinh Đô.

Anh Thái tử ơi, chắc là anh đang cố gắng giả bộ thành dáng vẻ không có chuyện gì cả ha.

Tuy nhiên A Điêu vẫn trả lời câu hỏi của Bồn Cầu.

“Không có gì.”

“Chỉ là đạn hạt ánh sáng phản ứng nhiệt hạch + Ngày Mặt Trời mà tôi và Trần Tốn hợp tác nghiên cứu ra thời gian trước mà thôi.”

Bồn Cầu: “?”

(P7)

.....

Trong hang quỷ, bọn tiểu Ma Vương mang theo một số lượng lớn cấp dưới ma quỷ cần cù và siêng năng dốc hết tâm huyết, cuối cùng đã tìm thấy mục tiêu ba tiếng sau.

Quả nhiên có không gian bí ẩn!

Đàm Đài Nghiệp có quỷ hệ như dự đoán!

Một đám Ma Vương vừa kích động vừa tò mò, hợp lực mở ra...

Ầm!!

Nó nổ tung.

Không phải một vụ nổ khủng khiếp, cùng lắm chỉ là để một số tiểu Ma Vương đằng trước đồng loạt hộc máu, đâm khiến ma quỷ trong vòng mười dặm bỏ mạng sạch theo vụ nổ tức thì.

Sau khi làn sóng ánh sáng hủy diệt tan đi, chỉ còn một đống đổ nát.

Cung Thương không bị thương một mảy may đứng ở nơi hoang tàn với khuôn mặt không cảm xúc, giơ tay cảm ứng thời gian niên đại của không gian này. Gã xác định nó là thành quả thiết kế trong nhiều năm, hơn nữa bên trong tản ra nguyên tố Ngày Mặt Trời lớn mạnh sau khi nổ tung. Thứ này chỉ còn sót lại mà thôi mà đã khổng lồ như vậy, thế tài nguyên Ngày Mặt Trời được giấu kín ban đầu ghê gớm tới cỡ nào?

Ma Vương ở đây đều tê rần cả da đầu.

Trong lúc nhất thời, tất cả các nhân quả đã sờ sờ đó.

“Trần A Điêu nắm giữ kỹ thuật cho vật chất Ngày Mặt Trời biến dị, tuy vô dụng đối với mấy Ma Vương như chúng ta nhưng lại cực kỳ quan trọng cho người ma vì họ không cách gì trực tiếp hấp thu vật chất Ngày Mặt Trời. Tất nhiên hắn đã sớm lấy được nhóm tài nguyên này, giấu ở nơi đây, tiếp đó để mắt tới Trần A Điêu vì kỹ thuật này. Cái tên xu nịnh này tính toán đầy đủ, có khi làm hệt Trần Khuê lừa Thiên nữ, tất cả đều vì lợi ích. Hiện tại Trần A Điêu ở trong tay hắn, tài nguyên Ngày Mặt Trời ở trong tay hắn, tự nhiên hắn phải giế t chết Ngân Dực, người bị hắn thuyết phục hợp mưu với hắn, lại giết Bạch Vân sắp tới, san bằng hết thảy dấu vết.”

“Cho dù sau này bại lộ, hắn và những người ma khác ở hết bên tộc Người. Chưa kể hắn nắm giữ thủ đoạn mạnh lên ghê gớm bực này đã không sợ tộc Ma Quỷ chúng ta kiểm soát nữa. Tay hắn giữ thứ tốt nhường này thì đương nhiên những người ma đó thờ phụng hắn như chúa tể, hiển nhiên hắn sẽ thành vua người ma như hắn nói.”

“A, tâm cơ ghê thật!”

Rất nhiều tiểu Ma Vương tức giận không thôi, nhưng cũng có cá biệt ngờ vực cẩn thận: “Có phải Trần A Điêu thiết kế tất cả những chuyện này hay không? Cố ý dụ dỗ chúng ta trở mặt với Đàm Đài Nghiệp? Làm hỏng kế hoạch người ma của chúng ta?”

Nhưng nói thế cũng không thông đâu.

(P8)

“Nó lại không biết thân phận Đàm Đài Nghiệp, nếu biết, phải có dũng khí và thực lực lớn cỡ nào mới đến hang quỷ mạo hiểm? Huống chi vấn đề lớn nhất chính là – các vị có nhận ra Đàm Đài Nghiệp mang dã tâm bực này hay không? Thậm chí ngay cả Ngân Dực còn phản bội cung Ma Vương chúng ta vì lợi ích?”

Những lời này mới là sát chiêu.

Không có Ma Vương nào trả lời bởi vì đó là sự thật, sự thật đanh thép, càng điều tra càng chân thực.

Đáy mắt Cung Thương đỏ thẫm như nhỏ máu, dường như ẩn nhẫn, cuối cùng gã khó lòng nhịn nổi, vảy rồng hồng ngọc trên thân đột nhiên hiện lên từng tấc từng tấc, ngay sau đó thân rồng khổng lồ bay lượn trên bầu trời.

“Tra xét tất cả người ma.”

“Còn nữa, chuẩn bị khai chiến!”

Với góc độ của gã, bất kể là bàn cờ của Côn Luân hay Trần A Điêu, thật chất chúng đều không đáng sợ bằng bàn cờ của Đàm Đài Nghiệp. Hai người kia chỉ có thể tự làm bản thân mình mạnh lên, cuối cùng vẫn phải chọi cứng với cả tộc Ma Quỷ. Còn Đàm Đài Nghiệp thì khác, y là người ma, chiếm một nửa truyền thừa cả tộc Ma Quỷ. Chỉ cần y quật khởi, vượt qua tầm kiểm soát của nhóm Ma Vương, đó là mối nguy lớn nhất đối với quyền thống trị cả tộc Ma Quỷ.

Mà sự uy hiếp này còn đáng sợ hơn nhiều so với Trần A Điêu hoặc Côn Luân.

.....

Tại thời điểm này, A Điêu sắp bước vào trạng ở ẩn khổ tu, Bồn Cầu vẫn còn một số lo lắng, hỏi cô có còn phải làm gì nữa không.

Đoan chắc cơ thể chính của cô không thể xuất hiện nữa bởi vì thế thân hãy còn trong tay Đàm Đài Nghiệp, không thể để lộ, hơn nữa còn phải cho đám Ma Vương một ảo giác: Trần A Điêu bị Đàm Đài Nghiệp giấu đi như nhà vàng cất người đẹp, bị hắn lừa gạt lấy đi kỹ thuật Ngày Mặt Trời, đương nhiên không có khả năng xuất hiện trước mặt người nào cả.

Có điều Bồn Cầu vẫn sợ có chỗ sơ suất.

“Không cần.”

“Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy quan niệm của những người này quê mùa. Thực chất tộc Người, cả tộc Ma Quỷ lẫn tộc Trời, đều không khác nhau là mấy. Thứ tôi nói chính là tâm tính sinh linh, nó không thoát khỏi sự dắt dây tới d*c vọng; mà d*c vọng và lợi ích lại móc nối với nhau, chẳng qua vấn đề nằm ở chỗ mạnh yếu mà thôi. Cam đoan tộc Người có tật xấu nhiều nhất, thiếu kiềm chế; nhưng tộc Ma đâu kém, có chăng tăng thêm thiên tính trung thành trong cấp bậc chủng tộc, mà vừa khéo tộc Người thiếu nhất cái này. Tộc Ma không vừa mắt tộc Người cũng nằm ở chỗ này, như vậy vấn đề đã xuất hiện: người ma trông cứ như con cờ bí mật đắc ý nhất được tộc Ma chôn vùi chứ thật ra đấy lại có bug khổng lồ.”

(P9)

Và cô đã sử dụng bug này, kế đó pha trộn thật giả trong việc tính toán, đơn giản chỉ là cung cấp cho các Ma Vương truyền thống và ỷ mình là bên chính thống một cây đao mà thôi.

Lại nhân tiện lợi dụng tính cách xảo quyệt âm u thiện tính toán của cái tên Đàm Đài Nghiệp, lấy việc y tàng trữ tài nguyên Ngày Mặt Trời cùng với chuyện trộm bắt cô làm ngòi nổ...

Cái gọi là cải trang hôn cô chỉ nhằm tăng thêm chút đặc tính con người cho y, khiến những Ma Vương kia đó càng thêm không tin y.

Gián tiếp mà nói... Mục đích thật sự của cô không chỉ nằm ở mỗi một Đàm Đài Nghiệp này.

Bồn Cầu: “Đó là gì?”

A Điêu thẳng thừng chia thành bảy phân thân, gửi các cô ấy ra ngoài.

“Tôi nghĩ hiện tại cả tộc Ma Quỷ có một loại cảm giác khủng hoảng cục kỳ đối với mấy người ma này. Cho nên một mặt bọn họ sẽ e dè Đàm Đài Nghiệp, sợ y tiêu hóa tài nguyên Ngày Mặt Trời xong sẽ cứng cáp không chịu sự quản lý, từ đó không quản lý được cả những người ma khác. Bọn họ sẽ nóng lòng phát động chiến tranh hang quỷ, đưa tiểu Ma Vương tới giám thị Đàm Đài Nghiệp; hoặc lấy chiến tranh này làm cơ hội yêu cầu Đàm Đài Nghiệp tham chiến biểu lộ lòng chân thành, nếu không ổn thì cứ ám sát. Như vậy cũng để tạm thời ổn định y, tránh cho y trốn biến như chim sợ cành công khi Ma Vương còn chưa đến nhân gian. Và sau khi gi ết chết Đàm Đài Nghiệp, cung Ma Vương sẽ tức thì tiếp quản những người ma khác. Nhưng đó chỉ là khi giờ đây bọn họ phải đồng bộ điều tra những người ma khác, biết toàn bộ mọi thứ của bọn họ.”

Bồn Cầu giật mình ngay: “Chết mẹ, cô muốn thuận theo con đường của bọn họ để tìm tới những người ma đang ẩn núp đó?!!!”

(P10)

Đám người ma là mầm tai họa lớn, cô muốn tìm tới nguồn gốc để diệt sạch đấy.

A Điêu phủ nhận: “Không, tôi không biết xúc tu của bọn họ tại nhân gian ở đâu, quá khó. Tuy nhiên Đàm Đài Nghiệp này đa đoan khiếp, xưa nay có tầm nhìn xa. Hiện tại ở một mặt y cảm thấy mình không hé tỏ chuyện mình giấu riêng tài nguyên Ngày Mặt Trời, còn có sức sống theo tình hình, nhân đó thuận nước đẩy thuyền. Một mặt khác y sẽ lập đâu ra đấy kế hoạch bảo vệ mình, như vậy những người ma khác là căn cơ của y, hiển nhiên y sẽ tụ tập giấu kín bọn họ, nhân tiện rút lui toàn bộ. Chung quy bấy giờ y hãy còn có ưu thế, đó y và những người ma khác đều ở nhân gian, dẫu rằng cả tộc Ma Quỷ phát hiện y có lòng riêng âu không cách gì trực tiếp giết y.”

Cô không biết nanh vuốt được đám Ma Vương ẩn náu trong nhân gian nhưng lại tỏ tường danh tính của Đàm Đài Nghiệp, tiếp theo cứ nhìn chằm chằm vào y là được.

Bồn Cầu: “Cô không giết y ngay bây giờ chỉ vì điều này?”

A Điêu: “Coi như vậy.”

Coi như vậy? Tức còn có nguyên nhân khác.

Bồn Cầu cảm thấy bố cục này quá sâu, mục đích của A Điêu rất dày đặc, đằng ấy không cách gì xác định ra mục tiêu mà cô thật sự nhắm đến.

Có điều nhìn chung... Bây giờ tất cả mọi người là đồ chơi trong lòng bàn tay của cô.

Bao gồm cả Đàm Đài Nghiệp, bao gồm cả những tiểu Ma Vương.

Và điều quan trọng nhất mà cô lợi dụng không có gì hơn ngoài ngọn nguồn cho sự thành công nhất của tộc Người tại đời đầu tiên – bất kể lợi ích của quốc gia hay chủng tộc nào, mẹ nó có ai đi chê mùi quyền lực trong tay.

Là ba đất nước của tộc Người hay là cung Ma Vương của toàn bộ tộc Ma Quỷ, một khi liên quan đến lợi ích cốt lõi của bản thân, dẫu rằng biết còn có một ít chỗ khả nghi, họ vẫn đại khái xử lý chuyện này theo cách nói “không lo khi có, chỉ sợ có khi.”

Đó là tư duy của người cầm quyền.

Mà A Điêu quá hiểu điều này, cô là ma quỷ nhìn trộm nơi tâm tính u ám của sinh linh.
Bình Luận (0)
Comment