Trước đây A Điêu toàn hành động trong khu vực Đam Châu, đi tới lui chỉ giới
hạn trong hai ba ngày đi đường. Song, đã là vùng duyên hải Đam Châu, đương
nhiên nó phải là khoảng cách bay thẳng qua một mạch trên bản đồ địa lý.
Nhưng sau này linh khí sống lại, bọn A Điêu đã bổ sung thêm một số câu hỏi thi
về không phận nguy hiểm vào kiến thức đã học.
Thứ gọi là không phận nguy hiểm được chia thành hai loại, một loại là môi
trường nguy hiểm, một loại là sinh vật nguy hiểm.
Trong đó môi trường nguy hiểm vì trong không khí chứa đựng linh khí mạnh
mẽ, dẫn đến thay đổi sinh thái khu vực đó, tạo ra các hiện tượng bất thường như
sương mù hoặc gió tuyết. Chúng làm phi thuyền cũng như các loại phương tiện
giao thông khác dễ mất tín hiệu, không phân biệt rõ hướng đi...
Nhưng hiểm nguy nhất vẫn là sinh vật nguy hiểm.
Bồn Cầu: “Cô đúng là quá cẩn thận, khu vực này chỉ có ma quỷ loại chim cấp 3
cấp 4, thế mà cô còn cố tình bay vòng qua.”
Từ sau khi khởi hành, càng tới gần bờ biển, A Điêu càng thận trọng. Cô cứ nhìn
vào một đám dữ liệu khí tượng để tính toán rủi ro, để bay vòng qua.
Nhưng thứ làm bồn cầu than thở lại là chuyến đi này thật sự không gặp nguy
hiểm chút gì. Tốn thêm mấy ngày tránh rủi ro là chuyện không thua thiệt, dù
sao đâu có gấp rút đi viếng mộ.
-- Bộ não chính là vốn liếng để tránh rủi ro mạnh nhất.
A Điêu đang tu luyện trong phòng tu luyện, nghe thấy thế bèn trợn trắng mắt:
“Một con đương nhiên không đáng sợ rồi, lỡ như là quần thể, mấy trăm ngàn
con, thế thì dọa chết người. Tôi không muốn mạo hiểm.”
Muốn đánh quái vật hoang dã kiếm tiền, mặt đất không thơm hơn à, người
thông minh mới chê tài nguyên trên bầu trời.
Chẳng qua dù không có Cổng Linh Hồn nhỏ của trường học, tốc độ tu luyện của
A Điêu bây giờ còn nhanh hơn trước bởi lẽ cô duy trì 10 lần phân gân thác cốt +
2 lần công thức Bính + 1 lần công thức Đinh trong những ngày bay.
Mỗi ngày tu luyện theo kiểu đốt tiền hơn 100 triệu, trình độ tố chất lột xác ngày
một tăng, thậm chí loại ưu thế tố chất gia tăng này còn vượt qua lượng linh khí
do Cổng Linh Hồn nhỏ phóng thích.
Bồn cầu nhìn sang: “Trong mười ngày nữa hẳn cô sẽ có hai cấp A. Cô tới vùng
biển phía Nam vì muốn giành tài nguyên?”
“Không phải thế.” A Điêu đang phân chia sợi tơ tinh thần trong khi hai tay lại
đang diễn luyện thuật điều khiển của hiệu trưởng, vận kỹ xảo của nó lên mấy
cái Thuật Tổ Ong Máu, “Tài nguyên thì lấy nơi nào chả được, cứ góp gió thành
bão mà thôi. Nhưng bên vùng biển phía Nam lại có nhiều người tu luyện, thứ tôi
thiếu nhất chính là năng lực niệm.”
Năng lực niệm mới là thuật kinh bang tế thế để cô quật khởi cơ mà.
A Điêu liếc mắt nhìn hơn 10 ngàn năng lực niệm còn lại mà trong lòng đau đớn.
Cô chấm dứt việc tu luyện, đi tới phòng điều khiển xem hệ thống phi thuyền do
Chim Sẻ kiểm soát.
(P1)
“Có phải sắp vượt qua hàng rào núi và biển trong vùng biển không?”
Chim Sẻ đang điều khiển, nó nhìn vào dữ liệu: “Sắp tới rồi chủ nhân, nhưng kỳ
lạ lắm.”
A Điêu nhìn thoáng qua màn hình và cau mày: “Toàn không gặp phải phi
thuyền nào khác?” Theo lý thuyết gần đây vùng biển phía Nam rối ren, quan
phủ năm châu phát lệnh thế ắt tu sĩ hoang dã cùng với người bên mấy Học phủ
từ năm châu sẽ rất nhiều. Chưa kể mấy người này còn cẩn thận hơn, có phạm vi
vùng hoang dã cho riêng mình, cầm chắc tránh khỏi không phận nguy hiểm y
thế và đi theo con đường tối ưu nhất là đây. Thế mà vẫn không gặp…”
A Điêu nheo mắt lại, trong lòng thầm tính toán bản đồ dữ liệu về hạt nguyên tố
không khí đang thay đổi liên tục trên màn hình và cô sinh lòng cảnh giác. Cô để
Chim Sẻ làm nóng chế độ phòng ngự ổn định lên mức mạnh nhất, Chim Sẻ làm
theo, thế là khu vực năng lượng của phi thuyền này lập tức bắt đầu chuẩn bị
năng lượng + thiêu đốt trận linh hạch lớn, sẵn sàng bùng nổ.
Nhóc Nguyên Bảo bên cạnh đang dệt áo len. Nó nhìn vào dữ liệu rồi dùng cái
đuôi gãi cái đầu lông xù, hỏi A Điêu: “Chủ nhân, cô lo phía trước có nguy hiểm,
dắt dây mấy chiếc phi thuyền này gặp nạn à?”
“Lo trước khỏi họa, nhưng mà mi dệt áo len làm gì?”
“Dệt cho cô đấy.”
“!!!”
A Điêu có chỗ bối rối, nhóc Nguyên Bảo lại nhanh chóng kết thúc đan len, tiếp
đó cầm áo len ướm lên người A Điêu: “Ôi này, làm theo kích thước của cô đấy,
kiểu dáng đúng là quá cổ điển nha, hơn nữa còn là màu trà xanh, hợp với cô dữ
lắm.”
Đúng là kiệt tác, mang lại cảm giác thanh lịch ghê. Giờ đây làn da của A Điêu
rất trắng, mặc vào phát là nâng cao phong thái ngay, với điều kiện tiên quyết là
cô không nói lời nào.
Rồi còn màu trà xanh… móc mỉa mình?
A Điêu tò mò: “Mi tự học à? Hay là trong trương chình đã có sẵn?”
“Đã có sẵn, từ đầu đã có rồi. Tôi còn biết làm mũ cơ đấy, biết làm nhiều thứ
lắm, dù gì tôi vẫn là quản gia lo chuyện sinh hoạt mà.” Nhóc Nguyên Bảo
ngoan ngoãn ngồi trên ghế, lấy ra một sợi len mới, trông khôn ngoan dễ thương
tột cùng.
Dường như thông qua nó A Điêu nhìn thấy Trần Tốn ở Viện Nghiên cứu Khoa
học tại Kinh Đô xa xôi, điều này làm cô thấy bề bộn trong lòng một hồi. Người
anh trai này của mình… có nhiều động tác quá.
“Vậy làm luôn cho tôi một cái mũ đi, làm cho nam giới. Còn quần áo nữa, tôi
cũng cần một bộ đồ nam.”
Nhóc Nguyên Bảo: “?”
Nó còn muốn hỏi gì đó, chợt phi thuyền rung nhẹ, vô cùng nhẹ. Hai hệ thống
thông minh có cảm ứng phi nhân loại nhưng A Điêu còn nhạy hơn, cô ngay lập
ể ổ ế
tức để cho Chim Sẻ đổi hướng, thế nhưng nào còn kịp nữa.
Đập vào cửa sổ phía trước buồng lái là một lớp sương mù xám xịt. Sương mù
vừa tiếp xúc với phi thuyền đã ngưng tụ thành những giọt nước, và tiếp đó…
đóng băng nhanh cấp kỳ!
Tín hiệu cũng nhấp nháy.
Đây là không phận của môi trường nguy hiểm?
(P2)
Hệ thống tàu vũ trụ lập tức phát ra một báo động đỏ, nhưng hên là Chim Sẻ đã
cài đặt làm nóng hệ thống... Phi thuyền khởi động động lực mạnh nhất trong
chớp mắt, vỏ giáp chắn phát ra ánh sáng đỏ, lập tức làm bốc hơi tất cả độ ẩm
trên bề mặt, đồng thời tăng tốc chuyển hướng, khóa chặt khu vực có lớp sương
mù xám yếu nhất.
Ầm ầm, phi thuyền phá vỡ lớp sương mù lao ra.
Nhưng vừa lao ra, cả A Điêu và Chim Sẻ đều giật nảy mình, bởi lẽ vừa đúng lúc
có một chiếc phi thuyền khác có quy mô không nhỏ lao thẳng ra ngoài.
Chẳng qua người ta lao ra ngoài trong tình trạng phi thuyền rơi.
Ngay sau khi nhìn thấy đám tia lửa trên cánh phi thuyền này, A Điêu đã có linh
cảm xấu, may sao Chim Sẻ phản ứng nhanh chóng; bên cạnh đó dù cho phi
thuyền bị mất tín hiệu nhưng A Điêu đã khóa ngay cái khối mang năng lượng
sinh học đó và tấn công chính xác. Ánh Sáng Hạt dày đặc trên phi thuyền bay
ra, tạc bom vào điểm cố định phía sau, cái nơi hai phi thuyền suýt nữa đã đâm
trúng.
Dội bom trúng, hóa ra ở phía sau có cái bóng màu đỏ đông đúc. A Điêu khẽ cau
mày.
“Là ma quỷ cấp 3, Chim Cắt Canh Biển.”
Chim Cắt Canh Biển là một loài chim sống quần cư trong phạm vi lớn. Dù cho
chúng chỉ mới cấp 3 nhưng số lượng quá khủng khiếp, và sự đáng sợ của loài
này nằm ở việc chúng tấn công ở trên cao.
Nhìn vào quy mô tham gia thế này, ít nhất cũng hàng ngàn con, chưa kể giờ chỉ
là lực lượng tiên phong…
“Sà xuống.”
“Được.”
Chim Sẻ điều khiển tàu vũ trụ rơi xuống rất nhanh.
Nếu có đôi mắt nhìn thấy rõ phương xa, bạn sẽ thấy một phi thuyền khổng lồ
đang ầm ầm lao xuống trong lớp sương mù dày đặc. Và khi chiếc phi thuyền dài
mười mấy mét bay xuyên mây rời khỏi bầu trời với tốc độ bổ nhào, đôi cánh
của nó cắt mây thành những đường sắc bén xuyên qua sương mù, để rồi thoàn
thân nó nhuốm màu đỏ thẫm như một con đại bàng đẫm máu tàn bạo…
Nhưng bọn Chim Cắt Canh Biển lao xuống theo nó còn khủng khiếp hơn.
Chúng điên cuồng đuổi theo trong tư thế nhao xuống. Ngặt nỗi đó lại là dạng
từng con từng con rơi thẳng như một viên đạn, trong miệng chim có linh năng
bao phủ, biến ra những cái miệng đầy gai sắc lẻm, điên cuồng tấn công với một
lực xuyên thấu khủng khiếp.
Bang bang bang!
Tụi nó mưu tính tạo lực đâm xuyên thấu qua lớp giáp ngoài nóng hổi của phi
thuyền. Tuy nhiên các lỗ thông hơi ở một số vị trí quan trọng của phi thuyền
chợt phóng ra sóng khí nhiệt độ cao đang bóp méo.
Bọn Chim Cắt Canh Biển đã quen với việc phát triển trong môi trường hơi nước
lạnh lẽo và ẩm ướt nào chịu nổi nhiệt độ cao như vậy, tư thế hung tàn ban đầu
đã được thay bằng tiếng kêu thé chói tai vang lên và cấp tốc rẽ ngoặt rút lui.
(P3)
Sức rơi bắn hệt thác nước đổ tan rã ngay lập tức. Chờ đến khi đoán làn sóng
không khí nhiệt độ cao đã biến mất, bọn chúng lại tập kết lao xuống một lần
nữa. Lần này chúng chờ thêm 3,000 con ở phía sau bay đến rồi cùng bao vây
hai phi thuyền từ hai bên và phía sau, cố sức phá hủy cùng lúc.
Còn những người trong chiếc phi thuyền rơi tuốt phía dưới, những người khó
lắm mới ổn định cơ thể lại nhìn thấy cảnh khủng hoảng, nay kinh hoàng tột
cùng: “Mau ra khỏi cửa khoang, nếu không sẽ bị đâm thủng nổ tung!”
“Nhanh!”
Đoàn người đang có ý định nhảy ra khỏi phi thuyền để điều khiển công cụ bay
ế
thoát thân, thế nhưng tại lúc này.
“Trời đất, đó là gì?”
Chỉ thấy phía trên màn hình không chỉ hiện ra một chiếc phi thuyền khác và rất
nhiều Chim Cắt Canh Biển, còn có cả... một lớp sương mù nặng nề che khuất
bầu trời phía trên và vùng rỗng phía trước mặt.
Ầm!
Phi thuyền của họ đâm đầu vào lớp sương mù ở vùng rỗng vì tầng sương mù
này làm họ không có cách gì bay ra, cứ ở trong đây sẽ dễ bị đóng băng bởi nhiệt
độ cực thấp và chết thảm ngay.
Cho nên họ chỉ đành chờ cho phi thuyền xuyên qua khoảng mười mét.
Cũng vào thời điểm vừa xuyên thủng ra ngoài và đám người toan vứt phi thuyền
để thoát thân, họ thấy tầng sương mù phía sau cứ như bị hai bàn tay to kéo lấy.
Tại lúc cái thứ kia đâm tới dày đặc, hình như phi thuyền phía sau lao xuống
theo họ lại không lao ra. Đoạn, bọn họ nhìn thấy bên trong sương mù dày đặc
rung động ầm ầm, tiếp đó nó nổ tung đầy kinh hoàng với phạm vi rộng lớn, gần
như lan rộng trong phạm vi hơn 300 mét mang theo sức sát thương, và cũng nổ
chết ngay quần thể Chim Cắt Canh Biển cứ điên cuồng đi theo phi thuyền.
“Là chiếc phi thuyền kia nổ sao?”
Những người bên trong vụ tai nạn ngạc nhiên lắm. Tuy nhiên một người phụ nữ
áo xanh phản ứng nhanh và bảo: “Nhanh chóng khởi động cơ chế hạ cánh khẩn
cấp, mau lên!”
Phi thuyền đang rơi không lo được chuyện sống chết của phi thuyền phía sau.
Trải qua một loạt thao tác, cuối cùng chiếc phi thuyền này đã hạ cánh xuống đầy
gian nan. Bọn họ gấp rút di chuyển một lô vật liệu bên trong phi thuyền sau khi
hạ cánh… Song, ngay tại thời điểm này.
Chợt đám người biến sắc.
“Bên ngoài có người!”
Lúc nhận ra bên ngoài có người, bùm!! Một quả bom đi lạc ngoài không gian
dưới dạng ngư lôi đã đánh trúng khoang tàu.
Một nửa phi thuyền nổ tung.
Đám người trong khoang thuyền không lo nổi đám vật liệu quý giá, đành bay ra.
Tuy nhiên họ vừa bay ra và đòn tấn công của họ còn chưa tung ra đã…
Ôngggg... Mười mấy quầng sáng bao lấy bọn họ, nhốt họ lại ngay.
Chết tiệt, đạo pháp trói buộc quần thể trên phạm vi lớn như thế.
“Tu sĩ cấp A!!!”
Bọn người ngỡ ngàng, do đề phòng không kịp nên đã để một đám tội phạm chui
ra khỏi rừng rậm.
Mười phút sau, có một chiếc phi huyền tàng hình bay xuống từ vùng trời, lơ
lửng một hồi trên đống đổ nát từ vụ phi thuyền bị bắn nổ.
Nó không hiện ra mà đang quan sát gì đó.
(P4)
....
Tại thời điểm này A Điêu nhìn vào phi thuyền thảm không còn gì thảm hơn trên
màn hình như có điều gì đó để suy nghĩ.
Vừa rồi cô lợi dụng sấm sét điện + lửa để trộn một số lượng lớn các hạt nguyên
tố lẫn lộn trong lớp sương mù lắng đọng bên dưới, chúng sẽ tạo ra hiệu quả nổ
dữ dội hơn trong phạm vi lớn. Thế là thành công giết kha khá Chim Cắt Canh
Biển. Tiếp đó cô lại để cho phi thuyền lợi dụng vòng xoáy cuốn hết đám linh
hạch ấy. Tuy nhiên có khá nhiều linh hạch bị lớp sương mù cuốn đi, chúng biến
thành Hạt Năng Lượng nằm trong đó.
Bên trong ấy quá nguy hiểm, cô không dám vào thu lấy.
Nhưng đã đủ mang lại lợi nhuận siêu to.
Nhóc Nguyên Bảo rạo rực đếm chiến lợi phẩm, đồng thời hả hê vì chủ nhân nhà
mình nhạy bén, nắm bắt cơ hội trong khủng hoảng ngay, lợi dụng nguyên lý nổ
tung của sương mù để tàn sát bọn chim lớn này.
Khó trách cô ấy lại để phi thuyền sà xuống, chắc lúc đó muốn dụ bọn chim săn
lùng mình, tiếp đó giết luôn một mạch, ha ha ha!
Bồn cầu cũng đang sướng rên bởi lẽ 1,000 viên đã được A Điêu biến thành
1,000 ngàn điểm năng lượng, còn 500 viên khác thì gửi vào kho năng lượng phi
thuyền để dự phòng.
Phải biết rằng lần này phi thuyền tấn công và phòng ngự đã hao tốn 100 viên
linh hạch cấp 3, mức tiêu hao không phải là dạng bình thường.
Nhưng đổi lại là các tàu khác, họ không có cơ hội bùng nổ như vậy âu coi như
bỏ, giống như phi thuyền bên dưới kia.
“Chủ nhân, dường như không đúng. Khí đốt thải ra bên dưới không chứa nhiều
phân tử khí của các chất do mô người thải ra.”
Ánh mắt của A Điêu liếc qua dấu vết bẹp dí và ủ rũ trên mấy gốc cây ngọn cây
xung quanh chiếc phi thuyền này.
“Chắc họ hạ cánh khẩn cấp nhưng lại bị người ta bắt đi.”
“Tìm kiếm gần đây xem có bất kỳ mảnh vỡ phi thuyền nào khác không. Nếu có
và đều bị cướp đoạt tài nguyên, nói rõ gần đây có một nhóm tổ chức tội phạm
rất mạnh hiện hữu. Chúng nắm bắt cơ hội, tùy thời săn giết các tu sĩ hoang dã bị
rơi phi thuyền.”
A, nói về tổ chức tội phạm, 99% tu sĩ hoang dã nghe tới là biến sắc, thế mà
Chim Sẻ, nhóc Nguyên Bảo và bồn cầu lại cảm nhận sâu sắc sự phấn khích dưới
vẻ mặt bình tĩnh của bà chủ mình.
Cơ hội làm giàu tới rồi!
.....
Linh cảm đúng, khu vực gần đó có rất nhiều mảnh vỡ phi thuyền.
Khu vực có tỉ lệ nổ tung cao đấy, có thể được gọi là nghĩa trang tàu vũ trụ, mà
lại là cái nghĩa trang được tạo ra gần đây.
Bọn cướp này giỏi ghê, kết hợp thiên thời địa lợi, làm giàu từ tai nạn trên
không.
Sự thật cũng chứng minh rằng tộc họ Lý ở Vân Châu đâu mạo hiểm làm giàu,
mà thế giới này đã có bộ dạng thường thấy như vậy.
Có lẽ bọn chúng sẽ nghĩ thế này: Khi ai nấy trong xã hội loài người toàn làm
chuyện ác, thế thì chuyện tôi gây ra sao gọi là ác được?
(P5)
....
A Điêu là một người tiếc mạng, tới mức tổ chức tội phạm bên phía Đam Châu
còn do cô lợi dụng hai bên nhà họ Thôi ăn đen để xử lý, thiếu chút nữa đánh giá
thấp Lý Nguyên Thuật. Lần này thực lực của cô không còn như xưa nhưng khu
vực lại hung hiểm hơn xa khu vực đất liền Đam Châu.
Nơi này đã gần bờ biển, gặp chân chính hoàn cảnh nguy hiểm + tốt xấu lẫn lộn.
Trước đây ở độ cao chục ngàn mét thiếu tín hiệu, hẳn đối phương không thăm
dò ra sự tồn tại của phi thuyền cô; dù có tìm ra có khi lại nghĩ nó nổ trong lớp
sương mù rồi. Song A Điêu cẩn thận để cho phi thuyền tàng hình, tiếp đó đi vào
phòng… Sau một hồi, nhóc Nguyên Bảo được cô thu vào không gian lưu trữ
của bồn cầu, còn phi thuyền thì được cô hút thẳng vào trong cơ thể mình.
Tại sao?
Bởi vì đây không phải là một con tàu bình thường, nó là Đồ Cấm Kỵ loại phi
thuyền trị giá 500 triệu, nếu không thì nó lấy đâu ra chức năng mạnh mẽ như
vậy.
Nhóc Nguyên Bảo không phải là sinh vật sống, ở trong không gian lưu trữ vẫn
không bị ảnh hưởng gì. Suy cho cùng bên trong đó đã được A Điêu dọn trống
đám tài nguyên, bấy giờ trống hoác, đủ sức để cho nó dệt áo len. Còn Chim Sẻ
thì biến thành vòng tay.
A Điêu lại để mình thay đổi hình dạng + khởi động chế độ tàng hình của Thực
Thể Gieo Linh ngụy trang, tiếp đó lại cho thêm một lớp Thuật Tàng Hình. Lúc
này cô mới lái công cụ bay hạ xuống từ trên cao.
Bồn Cầu: “Cô chồng tận mấy lớp áo thế này, Thầy Cấm Kỵ bình thường không
dò xét nổi cô đâu.”
Thứ cô muốn chính là hiệu quả đó. Nếu mà dò xét được, chắc gì cô dám mạo
hiểm chém giết cùng đối phương.
Trời mới biết đối phương có tầm thường hay không.
Lỡ mà không tầm thường, cô chết chắc rồi.
A Điêu bay lên không trung khu rừng, kiểm tra đống đổ nát của phi thuyền vẫn
ấ
còn đang cháy và cô xác định được bên trong không có vật chất còn sót lại của
xác chết, nhưng lại có chuyện vận chuyển nhu yếu phẩm.
Những phi thuyền này là mấy con tàu bình thường, kích thước lớn như vậy
thường chịu trách nhiệm vận chuyển một lô nhu yếu phẩm. Số đồ đó đã được
kéo đi mà lại không có xác chết chứng tỏ người ta không bị giết. Bị bắt đi rồi?
A Điêu giẫm lên công cụ bay quanh khắp vùng núi rừng, ngay mi tâm cô mở ra
con mắt thứ ba, cũng chính là Con Mắt Nhìn Thấu. Dưới cái nhìn hai năm rõ
mười, ngay cả sợi tơ linh khí còn sót lại trong không khí còn bị cô nhìn trúng
không thiếu tí gì.
Cô thấy hướng linh năng bùng nổ.
Về phía Nam.
Rất nhanh, cô tìm được chỗ bọn tội phạm đó ẩn nấp. Tính toán khoảng cách,
thời gian linh năng tiêu hao tự nhiên với mức năng lượng còn sót lại, kế đó cô
tổng hợp cường độ sát thương bên trên đống phi thuyền đổ nác bên kia, cuối
cùng kết hợp với mức độ bền bỉ của linh năng còn sót lại, cô đại khái xác định
ra thực lực của tên tu sĩ xuống tay trước này.
“Cấp A, trình độ đạo thuật giống nhau.”
Cô nói “giống nhau” ở đây là nhắc về cả một nhóm, và cô đâu có để vào mắt.
Giết được.
Nhưng vẫn phải xác định số lượng người của đối phương và có tình huống Thầy
Cấm Kỵ canh giữ hay không.
A Điêu chuyển sang Con Mắt Nhìn Thấu, bắt được vài sợi tóc và mảnh da. Chỉ
thấy cô chụm đầu ngón tay mình lại, thầm niệm thần chú, thế là những sợi tóc
này bay lên, bốc cháy trong không khí, biến thành khói xanh… và khói xanh
hóa thành một con bướm nhỏ.
Tay trái đốt một lá bùa vô hình cấp 4 dán lên con bướm. Nó tàng hình xong, đầu
ngón tay phải cô chỉ: “Đi!”
Vút!
Con bướm tàng hình bay đi mau chóng, nháy mắt đã đi tới trăm mét.
A Điêu cứ thong thả vừa đi theo đằng sau vừa quan sát môi trường.
Nửa giờ sau, con bướm bay vào trong một hố đất.
A Điêu trốn bên ngoài, hai tay kết ấn.
Ù!
Con bướm nhanh chóng mở cánh... có hai con mắt mọc trên đó.
Thuật Chồng Hợp Hai Thuật, đây cũng là một trong những kỹ năng cốt lõi của
thuật điều khiển thuộc về hiệu trưởng.
Dung hợp giữa theo dấu + do thám.
Nhưng bồn cầu đột nhiên bừng tỉnh và cho hay: “Hèn chi tôi cứ thấy là lạ chỗ
nào, giờ mới phát hiện cái này không phải là một con bướm đâu, là một con
thiêu thân có màu đen xám trộn lẫn… Hèn gì xấu đau xấu đớn như vậy.”
A Điêu: “...”
Đây không phải là chính yếu! Đụ má!
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này nên đổi tên thành: Cô thành công trong việc tạo phản bằng lời
nguyền rủa. Thông báo cho mấy bạn tí.
------oOo------
Chương 104
Nguồn: EbookTruyen.VN
Chương 104: Đưa tiền
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Bọn Hàng Tú Kim đã hiểu, đặc biệt là Hàng Tú Kim và Xích Trình ưu tú nhất
hiện nay là người thức thời nhất.
Hàng Tú Kim: “Cảm ơn anh đây đã cứu mạng, chúng em nguyện bỏ ra một nửa
tài nguyên để đổi lấy an toàn.”
A Điêu liếc nhìn cô ấy rồi nói với vẻ hiền lành xen lẫn tủi thân: “Em gái gì này,
trông tôi là người sẽ bắt chẹt mấy người và đòi tiền à?”
Đúng, vừa rồi anh hoàn toàn bảo thế còn gì.
Hàng Tú Kim ngây ngốc ba giây, trên khuôn mặt xinh đẹp có phần ngốc
nghếch, Xích Trình lập tức nói đỡ: “Cảm ơn anh đã cứu mạng. Anh vất quả rồi,
vì cứu chúng em mà còn bị thương, chúng em muốn bù đắp tổn thất của anh, hy
vọng anh tuyệt đối đừng chối từ.”
Từ Xích Trình +55555!
A Điêu: “Ôi, làm như thế không được đâu, tôi chính là quân tử… Cho bao
nhiêu?”
Từ Xích Trình +66666!
Vừa cho tiền vừa tặng oán hận, chàng trai này trong ngoài không đồng nhất vô
cùng.
Xích Trình cúi đầu dâng lên tài nguyên: “Tiền tài là vật ngoài thân, còn sống
được đã rất khá rồi, em đưa hai phần ba.”
Cũng hào phóng.
Liếc qua biểu hiện đau đớn của những người này, A Điêu mỉm cười, đưa tay vỗ
nhẹ bả vai cậu ta: “Cậu khách sáo quá. Nếu cậu đã khách sáo như thế vậy tôi sẽ
không nhường nữa đâu.”
Từ Xích Trình +77777!
Từ...
Sau khi A Điêu liên tục lấy được 300,000, ngay lúc những người này nộp tiền
mua mạng, nhất là khi Hàng Tú Kim đã phân bổ tài nguyên và là người đầu tiên
bước lên phía trước đưa túi, A Điêu nhìn người ta thêm đôi lần và cười tủm tỉm
hỏi: “Em gái đã bao nhiêu tuổi rồi?”
Ánh mắt này, giọng điệu này, hệt mấy bác canh cổng trường.
Thây kệ tính tình của anh trai này thoạt trông là thiện là ác hay là trí trá, chung
quy lúc ra tay vẫn tàn nhẫn và thực lực thì dữ dằn. Trong lòng Hàng Tú Kim e
dè, trả lời lý nhí: “Dạ 18 tuổi.”
“Trông xinh xắn thế kia, lần sau ra ngoài mang theo nhiều người giỏi hơn đấy.”
Hàng Tú Kim ngẩn ra nhưng vẫn nói lời cảm ơn, và rồi chỉ thấy thanh niên với
dung nhan phổ thông trước mắt này lấy một phần ba tài nguyên, để lại phần còn
lại.
“Anh...”
“Đã nói rồi, trông em xinh lắm.”
Có cô gái trẻ đẹp nào chưa từng được khen ngợi, như Tống Linh được khen từ
nhỏ tới lớn, Hàng Tú Kim cũng không khác là bao, thế nên từ lâu trong lòng cô
ấy chẳng còn gợn sống gì cả. Tuy nhiên nếu kết hợp được khen với lợi ích thực
tế, tâm tình của các cô sẽ biến động thật lớn.
Lần đầu tiên tiết kiệm được một khoản linh hạch lớn vì giá trị nhan sắc?
Thế là…
Từ Hàng Tú Kim +88888!
Than ôi, năng lực niệm của mỹ nữ cũng đẹp nữa.
A Điêu nói nhẹ nhàng thế thôi, tiếp đó cô nhìn sang người khác, ngón tay chỉ
mấy lần.
“Mấy người các cậu thì để 1/3, còn lại thì 2/3.”
Từ Vương Uyển +66666!
Từ Chu Linh +55555!
Từ...
Đây là mấy người được chỉ.
Từ Xích Trình +77777!
Từ...
Những người không được chỉ thì uất ức: Ý gì, móc mỉa tụi này xấu xí?
(P1)
Xích Trình cho năng lực niệm vì cậu ta không được chỉ tới. Trong khi trong
đám người được chỉ cũng có bạn nam sinh, nam sinh với khuôn mặt thanh tú tột
cùng lúc ấy đã… vừa mừng vừa sợ.
Đây có phải là màn tra tấn xét xử giá trị nhan sắc thảm khốc?
Nhưng mình đẹp trai thật nè.
Xích Trình phát hiện mình không ưa gì cái anh trai này tột bậc nhưng nào dám
gây sự.
Đánh ngã ba tên cấp A dễ như trở bàn tay, thế thì dù không phải Thầy Cấm Kỵ
cũng là cao thủ đỉnh cao cấp A, cách Thầy Cấm Kỵ chỉ nửa bước.
Trường học bọn cậu còn chả được tới mấy người.
Dù gì A Điêu cũng thành công nắm bắt được cảm xúc của nhóm người này,
từng phút từng phút kéo năng lực niệm ra gần một triệu.
Mặt ngoài cô bình tĩnh và trong nội tâm vui vẻ, thế nhưng tư duy lại rất bình
tĩnh: Học phủ số 1 Vân Châu mạnh hơn Học phủ Kim Lăng, ít nhất trừ mình ra
thì dù có là Xích Trình hay Lâm Hàng Cảnh này đều mạnh hơn bọn Minh Trạch
Dã. Còn hiện tại sau khi Thác Bạt được hiệu trưởng dốc lòng dạy dỗ, thậm chí
còn tiêu hóa tài nguyên đến từ hố đất, tu vi cậu ta đã lên cấp C, bàn về sức chiến
đấu bùng nổ âu không thua gì người ta. Song chỉ sợ hai người này không phải là
học sinh mạnh nhất Học phủ số 1 Vân Châu, có khả năng xếp hạng top 5 hoặc
top 3?
Về phần dưới Thác Bạt, trình độ trung bình của những người khác còn thấp hơn
mấy người học sinh này.
Là do học sinh ở Đam Châu có thiên phú và trình độ từ đầu đã bằng Vân Châu
sao?
Không nên chênh lệch lớn như vậy chứ.
A Điêu lại cảm thấy: Đây là kế hoạch giảng dạy của hiệu trưởng và Khúc Giang
Nam. Từ cách lên tiết học đã thấy được quan trọng nhất không phải là chuyện tu
luyện và nó chỉ chiếm 1/3, chưa kể nó chỉ chiếm một ngày thay vì ngày nào
cũng ôm ấp gà con.
Như thế đã hủy tương lai của học sinh à?
Không, thông qua tiến độ của mỗi gói học tập và các lần thi văn cùng với sự
thay đổi thành tích của Tháp Điểm Qua Ải, A Điêu đã nhận ra một chuyện: tốc
độ tu luyện của học sinh Học phủ Kim Lăng đang tăng nhanh.
Theo lý thuyết tu vi càng thấp thì biên độ tiến bộ càng rõ ràng, nhưng học sinh
Học phủ Kim Lăng thì khác. Bọn họ tương đối ổn định ở giai đoạn trước, về sau
mới bắt đầu tăng tốc. Bởi lẽ bấy giờ kỹ xảo chiến đấu cùng với học thức trải
thảm các phương diện khác đã khiến tố chất tu luyện của bọn họ trưởng thành.
Khi một người trưởng thành sẽ có kế hoạch đủ đầy cho chuyện tu luyện của
mình, cũng hoàn thiện và nhận ra chính xác hơn về tài nguyên sử dụng, hiển
nhiên sức chiến đấu cũng mạnh lên.
Còn ở đây… những học sinh Vân Châu này không đủ cảm giác khủng hoảng,
cho nên không có sự chuẩn bị đầy đủ.
(P2)
Hồi nãy A Điêu lạnh lùng nhìn những học sinh Vân Châu này đối phó với bọn
cướp bèn thấy nếu như đó là bọn Trung Xuyên Minh Tú hay Tống Linh gặp
phải tình cảnh thế này, ắt họ sẽ quả quyết rời khỏi phi thuyền tại nơi xảy ra tai
nạn, vứt bỏ tài nguyên và trốn thoát, còn lâu mới cho nó đậu xuống đất.
Họ quyết đoán hơn hẳn.
Bởi vì cho dù đó là hiệu trưởng, là Khúc Giang Nam hay là mấy người Thạch
Đại Cương, ai nấy toàn tạo ta người khác cảm giác quyết đoán, triết lý về giáo
dục cũng có xu hướng: sống mới là điều cần phải làm, những thứ khác là hư vô.
Hiển nhiên học sinh phía dưới cũng làm theo.
Ví dụ mấy ngày trước Khúc Giang Nam đã được nhắc nhở: Không thể tin ai hết,
hãy hợp tác.
Còn nữa coi như bọn Tống Linh bị bắt hay bị kiểm soát, ắt họ đã dùng camera
cao cấp trên người lưu trữ hình ảnh lên đám mây lúc đàm phán từ lâu rồi, kế đó
lại dùng thứ này uy hiếp đối phương.
Giết bọn họ, dữ liệu trên đám mây sẽ tự động gửi đi, quan phủ và Học phủ khóa
chặt bộ dáng của những tên cướp này ngay, chờ bị người ta vượt đường biển tới
bắt đi!
Đây chính là thủ đoạn.
Học phủ Kim Lăng khôn khéo hơn.
Bồn Cầu: “Tôi nghĩ do cô có công lao trong lĩnh vực này đấy.”
Nói đi cũng phải nói lại, giờ đây học sinh lớp A1 sợ xếp re nhất khi bị A Điêu
lừa gạt tiến công ngầm, từng người một mang thần kinh phản ứng cực nhanh,
thường mang theo chứng hoang tưởng mình bị hại…
A Điêu phớt lờ chuyện bồn cầu móc mỉa, thầm nghĩ bọn Tống Linh sẽ đuổi kịp
đám người này qua một thời gian ngắn, tuy nhiên khó mà đuổi kịp người đứng
đầu nổi, hẳn đây là sự chênh lệch trong thiên phú.
Nhưng cô đâu màng tới việc này, chỉ cân nhắc tố chất của mấy học sinh Học
phủ ấy, kế đó… moi năng lực niệm.
Đến khi tiền và năng lực niệm đến hết vào tay, A Điêu thật lòng không nỡ để họ
rời đi: “Hay mấy em ở lại mấy ngày đi?”
Sao bọn Xích Trình dám ở lại cơ chứ, chủ yếu anh trai này đâu giống người tốt
tí nào, còn tính tình thì bất thường, quá quái dị.
Lời này muốn đuổi bọn họ đi hay đổi ý muốn giết bọn họ?
“Tạm biệt anh, chúng em đi đây.”
“Cảm ơn anh trai, chúng em đi ngay lập tức.”
Nhóm học sinh này rời đi trong nỗi sợ hãi. Khi Hàng Tú Kim bước lên công cụ
bay quay đầu lại nhìn lại, cô ấy thấy ân nhân cứu mạng đòi tiền này dùng dao
đâm vào vết thương tên cướp thủ lĩnh, làm y đau tới nỗi gầm gừ la hét.
Cô ấy nghĩ: Người này để người ta khắc sâu ấn tượng, trông có vẻ biến thái.
.....
Tất cả những gì A Điêu muốn là để gây ấn tượng thật sâu với những học sinh
này, mỗi lần nhớ đến đều có thể sinh ra lòng oán hận.
Bồn Cầu: “Cứu được họ thì đòi tiền cũng không quá đáng. Cô hoàn toàn có hơi
sức sử dụng diễn xuất để đòi tiền và danh tiếng, vì đâu muốn để họ phản cảm
với cô?”
Vốn là ân nhân cứu mạng, chớp mắt cái là loại cảm kích này đã phai nhạt.
(P3)
A Điêu xem thường: “Cậu sai rồi, đối với hầu hết mọi người, lòng biết ơn
không bao giờ kéo dài hơn ác cảm từ oán giận. Muốn họ thích tôi để làm gì, đâu
có thể mang về làm ấm giường.”
Cho nên chỉ có oán hận là cảm xúc lâu dài nhất.
Thế là…
A Điêu nhìn đám cướp đang nằm thoi thóp dưới đất, lộ ra nụ cười từ ái.
....
Trong phòng thẩm vấn tự nhiên tại hang động có đủ đầy các loại dụng cụ tra
tấn, bên cạnh còn có phòng giam, A Điêu trông thấy mười nữ tu sĩ trông xinh
xắn nhưng lại ăn vận lấm lem và đang còn sống.
Có người chết lặng, có người trong lòng hãy còn đầy kỳ vọng.
Dù sao khi nhìn thấy A Điêu, hầu hết các nữ tu sĩ nhất loạt đứng lên, từ nỗi kinh
hoàng cảnh giác, họ nhanh chóng chuyển sang ngạc nhiên và trong mắt dấy lên
hy vọng.
Bởi vì cơ thể của hàng trăm tên cướp bị dây thừng trói nghiến và bị kéo vào.
A Điêu tháo xuống giải tất cả tài sản của chúng, thứ còn sống vẫn có giá trị khi
còn sống.
Đầu ngón tay thon dài cong lên, dây thừng tự động leo lên xà nhà, treo chúng
lên thành từng xâu hệt như đám thịt khô gác bếp.
Nhằm đảm bảo chiến lực của kẻ địch sẽ tung ra tối đa, A Điêu đã khám phá tình
huống ở toàn bộ nơi này trước khi động thủ, hiển nhiên cô biết có những nữ tu
sĩ bị giam giữ chốn này.
Tống cổ bọn Hàng Tú Kim rời đi cũng vì chuyện này.
Đứng trên các bậc thang, cô nhìn xuống các nữ tu sĩ và hỏi: “Hận không?”
Có rất nhiều người rưng rưng nước mắt, vô thức gật đầu.
A Điêu mỉm cười: “Vậy thì đừng có tha cho tụi nó.”
Cô không làm gì cả, chỉ thả mấy nữ tu sĩ này ra, mặc họ muốn làm gì thì làm,
tuy nhiên đừng giết luôn bọn chúng, có thể khiến chúng càng thống khổ càng
tốt.
“Cho đến khi mấy cô hết giận hoặc cảm thấy vô vị thì có thể rời đi. Nhưng tôi
đề nghị mấy cô thương lượng xong thì rời đi cùng nhau chứ khu vực bên ngoài
không được an toàn.”
Không chết nhưng đau đớn kéo dài sẽ làm tiêu tan sự oán giận vô biên trong
lòng mấy cô ấy.
Chỉ có nỗi đau mới giải quyết nỗi đau.
Những nữ tu sĩ này sẽ làm theo sao?
Sẽ!
Họ vốn là nữ tu sĩ nơi hoang dã, không nói từng người mang lòng dạ độc ác tuy
nhiên phần lớn đã từng thấy máu. Họ cảm ơn A Điêu xong bèn bắt đầu…
Toàn bộ phòng tra tấn phát ra tiếng kêu thảm thiết khủng khiếp, một nữ tu sĩ
từng là bác sĩ đứng một bên dạy mọi người cách cắt trăm đao trên thân một
người để gây thương tích nhẹ ra làm sao… Sẽ không mất mạng nhưng lại mang
đến cho chúng nỗi đau vô tận.
Một nữ tu sĩ ngỡ ngàng: “Chỗ đó cắt hàng chục nhát… mà cũng không chết?”
“Làm tốt công việc cầm máu thì không chết, không sao đâu, mấy cô cứ cắt đi,
tôi sẽ dùng thuật chữa trị…”
Mấy cô ấy bận rộn là thế nhưng vẫn không quên cảm ơn A Điêu.
Họ không có nhiều tiền, tất cả đều bị đám tội phạm này lấy đi hết rồi.
(P4)
A Điêu không đòi tiền, chỉ hỏi bọn họ về tình hình trước đó, liệu những người
khác bị giết rồi chăng.
“Chúng tôi không rõ, dù sao chúng tôi đã cho chúng bằng sạch của nả với tâm
thái giữ mạng nhưng chúng ăn nói đơn sai… Tiếp đó có mấy người nữ như
chúng tôi bị nhốt, còn mấy người khác bị đưa đi chứ không đánh chết tại chỗ.
Nhưng có lẽ sau đó cũng bị giết cả rồi.”
A Điêu đăm chiêu: “Nhốt toàn bộ giới nữ lại?”
“Không... chúng chọn mấy người có dáng vẻ được được.” Nữ bác sĩ có đôi mắt
ảm đạm, khẽ nghiến răng.
Bởi vì cơn cớ tham sống sợ chết này làm trong lòng mấy cô ấy cũng buồn nôn.
A Điêu nghiêng đầu như đang suy nghĩ cái gì đó, tiện thể nói luôn một câu:
“Vậy thì nhìn thẳng vào vẻ đẹp của mình đi.”
Nữ bác sĩ: “?”
A Điêu cười: “Ít nhất mấy cô còn sống để chờ tôi tới đấy.”
Anh trai trẻ này cười thật ngọt ngào đấy, không có phần ác ý gì, thậm chí còn
chia đồ ăn cho mấy cô. Những nữ tu sĩ này sinh hảo cảm trong phút chốc, lau
nước mắt nói cảm ơn, đồng thời hỏi một ít tình huống bên ngoài từ phía A Điêu.
Đã còn sống thì cần dấn bước cho ngày sau.
Đám cướp này không phá hủy khối tròn có linh của họ, đó là nơi duy nhất để họ
thấy may mắn.
Toàn bộ phòng tra tấn là một luyện ngục nhân gian, thế mà anh trai có dung
mạo bình thường lại lấy ra một quả táo, ung dung nhìn vào hình ảnh đẫm máu
bên dưới, mặt mày cong cong, nhai nuốt trái cây sột sột.
.....
A Điêu ngồi trên bậc thang gặm táo nhìn một hồi, xác định rằng những nữ tu sĩ
này có thể tạo ra linh lực ổn định cho cô, còn những tên cướp muốn chết mà
không chết được này lại khắc sâu hơn lòng oán hận bởi vì cô ở đây.
Năng lực niệm liên tục vận chuyển dù có khoảng cách, ước tính cô sẽ có tiếp
trong nhiều ngày.
Đúng là bọn cướp đáng yêu.
A Điêu đi ra ngoài, giẫm lên công cụ bay nhìn xuống hố đất, đoạn, cô lấy điện
thoại di động của tên cướp thủ lĩnh, gỡ thẻ ra khỏi đó để Chim Sẻ kiểm tra.
Bồn Cầu: “Cô đang nghi ngờ điều gì?”
“Phạm vi sinh hoạt của Chim Cắt Canh Biển thường nằm trong khu vực trăm
dặm. Khu vực sương mù này bao quanh tầm 50 dặm, trong khi ranh giới phi
thuyền va chạm lại không thể kiểm soát với độ lệch lên tới hàng chục cây số, có
đẩy nhanh tốc độ tới đâu vẫn không cách gì đảm bảo các tu sĩ gặp cảnh phi
thuyền va chạm sẽ đứng yên tại chỗ hay không, họ sẽ không ở đó với xác suất
lớn. Cho nên làm sao chúng bắt chính xác được những tu sĩ hoang dã như vậy?
Thậm chí còn không để tin tức truyền về các châu và bờ biển? Hiện tại quan
ầ
phủ năm châu đang cần dùng người, trong đám người được triệu tập lại có một
tuyến đường phải đối mặt với tình huống bị đánh chặn từ cả bầu trời và mặt đất
như vậy tất sẽ làm quan phủ nổi giận, phái đại một Thầy Cấm Kỵ tới cũng đủ
san bằng nơi này thế mà tới giờ nó còn chưa bị vạch trần. Như vậy tôi có xu
hướng nghĩ rằng có khá nhiều hang ổ của nhóm tội phạm phân bố trên một khu
vực rộng lớn này, và chúng hoặc thuộc về một nhóm hoặc liên kết lại với nhau
để độc chiếm nơi đây.”
(P5)
“Dù có bằng cách nào, kiểu gì dấu vết của đối phương vẫn tiết lộ vị trí của các
hang ổ khác.”
Chưa kể còn hai điểm đáng ngờ.
“Khối tròn có linh của những nữ tu sĩ này không bị hủy diệt, chuyện này bất
hợp lý.”
“Thi thể của các tu sĩ khác bị mang đi lại không nằm trong hang động, cũng
không có dấu vết đốt cháy gì cả. Sự việc không tự nhiên biến mất, chứng tỏ thứ
biến mất là con người và họ đã được chuyển đi.”
Để lại một vài nữ tu sĩ đẹp để đáp ứng nhu cầu của đám cướp này, thế thì song
song với nhu cầu tình dục còn có dục vọng khác, chẳng hạn như lợi ích.
Tu sĩ còn sống bị lột hết tài sản rồi còn lợi ích gì nữa sao?
Khối tròn có linh.
Linh năng trong cơ thể những người này là lợi ích lớn nhất, nhưng không biết
đến cùng đối phương muốn cầm lấy làm gì.
A Điêu rất hứng thú với điều này, dứt khoát đi khám phá đám hang hổ hết một
lượt.
Đây không phải là hang ổ của bọn cướp, mà là chuồng cừu đó!
Cô đã mường tượng ra cảnh một đám cướp ngang ngược hung hăng bị cô treo
giữa không trung, nổ cho cô năng lực niệm.
Chục triệu năng lực niệm chỉ trong tầm tay!
.....
Ở một bên khác, phi thuyền của bọn Hàng Tú Kim đã bị phá hủy mà họ lại
không có kinh tế như A Điêu để mua Đồ Cấm Kỵ loại phi thuyền. Song bên tụi
cướp lại có kha khá tàu thuyền rơi, thế là họ chọn một chiếc lái đi cũng như di
dời nhu yếu phẩm.
Lần này dù tổn thất không ít đồ tốt nhưng vận chuyển nhu yếu phẩm là công
việc của bọn họ, thậm chí còn nhặt lại được một cái mạng, âu vẫn là chuyện
may mắn tột cùng. Mọi người còn đang thảo luận chuyện trước đó trên phi
thuyền, trong lời nói về anh trai kia vừa toát ra vẻ sùng bái do anh ta mạnh mẽ
nhưng lại kính yêu không nổi.
Ngay trong lúc họ đang thảo luận, tín hiệu điện thoại di động của Xích Trình
chợt truyền tới từ trong quang não.
Tin nhắn của một người.
“Mấy cậu gặp nạn rồi? Ở đâu?”
Bọn người yên bặt, là ai khiến họ ngoan ngoãn như vậy?
Ánh mắt Xích Trình lia qua mọi người, Hàng Tú Kim ra hiệu, Xích Trình nghe
theo cô ấy và nói thật.
Mặc dù che giấu sự thật có khi làm giảm khả năng bị nhà trường chỉ trích,
nhưng lỡ như bị biết được e sẽ để lộ vẻ bất tài và đạo đức kém của bọn họ.
“Sau khi người đó buông tha cho tụi này, giờ tụi này đã đi ra và đang áp giải
mọi thứ qua đó.”
Có vẻ bên kia đã đoán được cả đám gặp chuyện ngoài ý muốn từ đầu nhưng lại
không hay được chuyện chứa trong đó, người này nói bằng giọng nhạt nhẽo:
“Biết rồi, bây giờ chúng tôi sẽ qua, mấy cậu cứ theo kế hoạch ban đầu đưa
chúng tới bờ biển.”
Cúp điện thoại, Xích Trình cau mày nói với Hàng Tú Kim: “Cậu cảm thấy tên
này sẽ đến một mình?”
Hàng Tú Kim lắc đầu: “Tôi không xác định được thực lực của hắn bây giờ,
nhưng với tình huống bên này mà chưa tới trình độ Thầy Cấm Kỵ thì vô cùng
hung hiểm khi đi một mình. Chắc hắn không tới mức liều lĩnh như vậy.”
(P6)
ế ắ ế
Xích Trình: “Trời mới biết, hắn quá kiêu ngạo, làm cho tôi dù biết bản thân
không bằng hắn vẫn không muốn chấp nhận.”
Đương nhiên ai nấy đều cảm thấy như vậy, thế nên họ hoàn toàn không có thiện
cảm với thiên tài hạng nhất, một mực xếp hạng đầu tại Vân Châu này.
Có một số người kiêu ngạo là có vẻ thanh cao lạnh lùng, còn người này kiêu
ngạo sẽ bày ra bên ngoài, hoàn toàn không đặt ai vào mắt. Vì vậy khi nãy Xích
Trình hoàn toàn không muốn nói vì quá mất mặt.
Thật ra cậu ta còn nghe được tiếng cười lạnh của đối phương, chẳng qua cậu ta
không muốn nói ra khiến mọi người khó chịu.
Hiển nhiên Hàng Tú Kim đã từng trải nghiệm chuyện này, đành cười khổ:
“Trước kia cảm thấy hắn ngạo nghễ, kiêu ngạo tới mức làm người ta ghen ghét,
nhưng thật ra ngẫm lại thì kiêu ngạo như vậy không tính là gì, hẳn chúng ta sẽ
nhớ cả đời bài học hôm nay.”
Trước kia từ mấy châu còn lại họ cũng biết tình huống Học phủ, tự nhận trình
độ học sinh của Học phủ Vân Châu bọn họ không bằng Thanh Châu, nào ngờ…
Đúng là vả vào mặt.
“Nhưng những học sinh Học phủ khác chắc gì đã tốt hơn chúng ta, họ chênh
lệch quá lớn với bọn cướp này.”
Thua ở tuổi tác và kinh nghiệm thì khó mà bù đắp nổi trong một thời gian ngắn,
đó là chưa kể bọn cướp này có nhiều tài nhiên hơn cả họ. Suy cho cùng giết
người cướp của là nghề mang lại lãi to, nếu không làm sao có nhiều người tham
gia như thế, dù có cấm đoán nhiều vẫn không dứt.
Nhưng họ vẫn không cam lòng.
Không ai phản bác điều này mà cũng không ai đồng ý.
Vì trước mắt bọn họ không biết tình huống các Học phủ khác. Sau khi khai
giảng không bao lâu, những người xếp hàng đầu, ví dụ như người hạng nhất ở
Học phủ, toàn bị hiệu trưởng mang đi giảng dạy riêng, có thể nói hưởng thụ tài
nguyên giáo dục cao nhất, không tuyên bố mạnh yếu ra ngoài. Ngoại trừ thành
tích từ Tháp Điểm Qua Ải, hoàn toàn không đoán ra thực lực của vị trí thứ nhất.
Hàng Tú Kim khẽ thở dài đánh thượt: “Nghe nói người đó bên Học phủ Thanh
Châu đã sắp cấp A rồi. Nếu người này ở đây tất có năng lực đánh cùng một
trận; người này chênh lệch với chúng ta dữ lắm, không biết các Học phủ khác ra
làm sao.”
Sau khi linh khí sống lại, không tranh cũng phải tranh giành, có một số việc
phải để ý.
Xích Trình nghe vậy nhíu mày, nhưng tiếp đó vẫn bổ sung một câu: “Sợ cái gì,
vẫn không nhiều người như chúng ta. Bết bát nhất cũng có Hàn Châu và Đam
Châu đứng chót bên kia, nghe nói đứa đứng hạng nhất còn không bằng hai
chúng ta, không vào nổi top 5 tại Học phủ chúng ta, không cần bàn tới đám gia
súc bên Thanh Châu nữa, tụi phía dưới càng không đáng nhắc tới.”
Theo cậu ta thấy, nếu cậu ta và Hàng Tú Kim còn có hơi đại biểu cho top 5 của
Học phủ Vân Châu đi tranh với người của Học phủ Thanh Châu để giành 10 vị
trí đầu, như vậy người bên Hàn Châu và Đam Châu không có ngày ló mặt ra nổi
năm châu.
Ví dụ như ở Đam Châu, nội bộ tự giết lẫn nhau quá thảm thiết thời kỳ đầu để rồi
truyền thừa để lại và nội tình quá ít, bây giờ sợ là yếu hơn cả Hàn Châu.
Bây giờ anh hào năm châu tập trung dọc theo tuyến đường vùng biển phía Nam,
nhưng có ai đã đề cập đến Đam Châu là ai?