Học phủ Đam Châu.
Tài nguyên của mấy người Khúc Giang Nam và hiệu trưởng đến hết từ Liên
minh Học phủ, Học phủ hoặc là do quốc gia cung cấp. Nhưng nếu bảo học sinh
Học phủ còn ở trường hơn ba ngày một tuần, thế thì Khúc Giang Nam chỉ lên
lớp một ngày một tuần, còn lại toàn là thời gian rảnh rỗi. Nếu đằng ấy bảo cô
giáo một mực làm việc ở nhà thế thì sai rồi, cô ấy toàn ở bên ngoài dã ngoại
đánh đấm phần lớn thời gian; vốn cô ấy còn dành thời gian cho A Điêu, nhưng
hiện tại A Điêu bỏ chạy cho nên cô ấy rảnh hẳn.
Vì nhàn rỗi, không có gì quan trọng hơn việc tăng cường thực lực.
Cho nên cô ấy cũng ở vùng đất hoang dã bên ngoài. Còn đang đánh thông một
cái hố đất cấp 6 hẻo lánh nhất ở Đam Châu, chợt hiệu trưởng liên lạc với cô ấy.
“Sao thế?” Khúc Giang Nam vừa đưa ngón tay lèo lái sợi tơ tinh thần điều
khiển những linh năng nọ để liên tục công kích, vừa phân tâm nói chuyện cùng
với hiệu trưởng.”
“Bên Thanh Châu liên lạc với tôi về chuyện triệu tập lúc trước, Đại Đô đốc dự
cảm không ổn nên đã chiêu mộ lớp cao tầng Học phủ.”
Đại Đô đốc Thanh Châu? Đây chính là người lãnh đạo nói một là một, địa vị
trong nước Đường Tống không thấp, chưa kể còn trẻ, nào giống với đám già
khụ vừa nhìn thôi đã biết được tương lai; không thể đo lường nổi tương lai hắn.
Thế nên rõ ràng hiệu trưởng không cách gì từ chối.
“Tất cả đi hết?”
“Không, có lẽ biết Đam Châu chúng ta yếu đuối đành chỉ mời cô đi với tôi.
Nhưng tôi đã nói một khi cô ra khỏi Đam Châu rất dễ dàng bị mấy người linh ta
linh tinh quấn lấy. Hắn nói không sao, có hắn ấy ở đó mà ai dám dây dưa với cô
là hắn diệt luôn. Má ơi mạnh mẽ quá, tôi nghe mà lòng rúng động. Cô nói xem
có khi nào hắn có ý với cô không?”
Khúc Giang Nam: “???”
Cứ làm chức hiệu trưởng của mình cho tốt, đừng có xem ba cái phim truyền
hình Marry Sue bát nháo được không?
Khúc Giang Nam cúp máy, nhìn về phía vùng biển phía Nam chực có điều suy
nghĩ.
Nguy hiểm còn có nghĩa là cơ hội.
Làm sao cô cứ cảm thấy đồ đệ xui xẻo cũng chạy qua đó.
Đầu ngón tay phóng ra đồng loạt hơn một ngàn sợi tơ tinh thần ngưng tụ thành
một thanh kiếm tinh thần nhỏ, trong nháy mắt đâm thủng não con Boss cấp 6
đang tập kích, đâm vào phần tinh thần của nó.
Một hit chết ngay.
.....
Đúng là quyển thứ hai không phải chuyện đùa, dưới chuyện phun linh khí như
suối của Cổng Linh Hồn lớn song song với bồn cầu, A Điêu đã nâng tu vi linh
năng lên đôi A, đồng thời sợi tơ tinh thần còn được kéo tới 100 sợi chỉ trong
vòng hai ngày phi thuyền bay đến bờ biển phía Nam.
Thực lực tăng vọt!
Hiệu suất quá cao.
A Điêu cứ muốn ở trong không gian Thực Thể Gieo Linh thay vì đi đâu.
Nhưng sau khi bị Tiểu Nguyên Bảo nhắc nhở, A Điêu vẫn đứng ở cửa sổ phi
thuyền nhìn về phía bờ biển phía dưới.
(P1)
Bờ biển năm châu là một đường bờ biển chung, đặc điểm địa lý được chia thành
bãi biển và rừng nhiệt đới với tên gọi lần lượt là bãi biển Phục Tinh và rừng
mưa Quan Vũ. Trước khi vụ linh khí phục hồi bùng nổ, nơi này từng là khu
nghỉ mát hàng đầu của năm châu, đáng tiếc sau này linh khí sống lại, nơi vùng
biển vốn có lượng linh khí hưng thịnh đã thành nơi thường xuyên có hố đất mở
ra, khá nhiều người chết, cho nên có lúc hoang phế. Đợi tu sĩ nhân loại nghỉ
ngơi hồi phục trong hai ba tháng này rồi, năm châu đều có tu sĩ tới đây mạo
hiểm đánh quái vật hoang dã nhằm thăng cấp. Ngặt nỗi tiếp đó nguy cơ vùng
biển bùng nổ đã làm những người đánh ngoài dã ngoại này không ráng sức
được khiến quan phủ năm châu can thiệp và trước mắt đã tập hợp được một
lượng lớn các tu sĩ từ năm châu, trở thành nơi đi mạo hiểm hố đất lớn nhất trong
năm châu hiện nay.
Nhưng nơi này rất đẹp, rừng nhiệt đới sum xuê tươi tốt tới nỗi gần như khó lòng
tin cho được. Một cây đáng lẽ phát triển đến độ cao năm sáu mét bây giờ lại cao
tới 20 30 mét, tráng kiện cao chót vót; ngay cả các đặc điểm sinh học cũng đã
thay đổi khi lá rộng đến mức dùng được như cái chăn; cây nắp ấm thì nuốt
chửng luôn cả một con voi; cây xấu hổ ngại ngùng sẽ giải phóng khí độc chết
người và dây leo sẽ xuyên thủng cơ thể bạn trong nháy mắt…
Nhưng bạn không phủ nhận được vẻ đẹp và đầy bí ẩn của nó.
Tất cả những điều này bắt nguồn từ linh khí mạnh mẽ liên tục dao động bên
phía đại dương, nó tưới nhuần tất cả mọi thứ.
Thoạt nhìn trái lại bề ngoài đại dương trông có vẻ bình thường hơn, không có gì
thay đổi so với thường ngày, mỗi tội A Điêu cứ thấy hãi hùng.
Càng bình thường thì càng đáng sợ.
Các khu nghỉ mát dày đặc vốn đã bị bỏ hoang đã trở thành nơi sinh sống của
các tu sĩ và nhân viên quân sự. Chẳng qua có quá nhiều người trong khi chỗ
sống có hạn, thường tốn rất nhiều tiền, thế là kha khá tu sĩ hoang dã vẫn chọn
cắm trại trong khu rừng xung quanh khu nghỉ mát. Tuy nhiên họ không dám tới
những nơi hoang vắng và không dám đi một mình, hầu hết tạo nhóm sưởi ấm,
tránh việc chưa dập tắt lửa trại mà thân người đã nguội lạnh.
A Điêu – người “trỗi dậy vì để không phải chịu đựng cảnh oái oăm” – hiển
nhiên lại không phải chịu đựng nỗi khổ này. Hiện cô đang nắm giữ tài sản 6,5
tỷ, mặc dù chưa đổi thay rõ rành nhưng vẫn bắt đầu thành phường giàu nứt đố
đổ vách, đặt thẳng luôn ngôi nhà nghỉ dưỡng tốt nhất – nhà nghỉ dưỡng Hải
Thiên Nhất Sắc.
Ba triệu tinh tệ cho một đêm, tận hưởng dịch vụ cá nhân VIP cao cấp nhất.
.....
Dịch vụ cá nhân VIP cao cấp nhất là gì?
Là dịch vụ tiêu tiền.
Khi A Điêu mặc lên cái túi da Triệu Nhật Thiên 30 tuổi, mặc quần bãi biển đỏ +
áo sơ mi hoa mang đôi dép lào, giả vờ giả vịt đi vào nhà nghỉ dưỡng Hải Thiên
Nhất Sắc, vừa lấy ra thẻ vàng tối, nhất thời cô xuất hiện chói mắt tột cùng trong
sảnh lớn cao cấp rộng 15 mẫu này.
(P2)
Ngay cả quần đỏ cũng hệt được khảm vàng, khuôn mặt bình thường là thế nay
lại lộ vẻ mê người.
“Hóa ra ngài cũng là khách hàng của tập đoàn Hoa Diệu chúng tôi, do ngài có
thẻ vàng tối nên được hưởng…” Người quản lý VIP đích thân tiếp nhận, chọn
phòng tốt nhất chưa có ai ở, hỗ trợ các dịch vụ ăn uống hàng đầu này nọ, đương
nhiên giá cả đã tăng lên một chút…
Người giàu cần dịch vụ giảm giá à?
Không, những gì cô cần chính là một dịch vụ cao cấp hơn với chi phí cao hơn.
-- Tìm vị trí tốt nhất để ngài chi nhiều tiền hơn là mục đích cốt lõi từ dịch vụ
của chúng tôi.
Bồn cầu nhìn A Điêu xài tiền như nước mà phải âm thầm cảm thán: Mục nát
thật, quả nhiên đen ăn đen làm con người sa đọa.
Sau khi vào phòng trên tầng 35, toàn bộ căn phòng được tự động hóa, A Điêu
vung tay lên làm ban công khổng lồ tự động mở ra, để lộ sân thượng lớn đủ sức
chứa 20 người làm đồ nướng, đầy hoa cỏ thơm ngát. A Điêu ghé vào trên lan
can nhìn vào vùng biển xa xôi.
Với tầm nhìn bằng mắt thường của cô, khu xa vùng biển có mây đen phủ đầu,
mưa to như trút nước, thi thoảng có sấm sét.
Bão tố rồi.
Nhưng bên này lại trời nắng hừng hực, rất kỳ lạ.
A Điêu đứng trên ban công có thể nghe thấy những người khách cũng ở đây nói
chuyện phiếm.
“Nơi mưa dông bùng phát là khu B, bây giờ người bên kia đã mất hết liên lạc,
tín hiệu không tới được, không biết tình hình ra làm sao. Khu B có tổng cộng 6
hố đất, trong đó có một cái cấp 8, hai cái cấp 7, ba cái cấp 6, với hiện tượng dị
thường to lớn như vậy thì có tới tám chín phần do Boss ma quỷ cấp 8 làm ra.
Đáng sợ ghê, giờ đây khu B cũng nguy hiểm như khu A.”
“Boss cấp 6 dùng được đạo pháp rồi, cấp 8 là làm nổi hiện tượng thiên văn, cấp
thượng Ly Trần gặp phải cũng chết chắc. Dù gì tí nữa không đi khu B được,
chọn khu C đi.”
Chắc những người này ở bên bờ biển một thời gian, biết rất rõ một số khu vực.
A Điêu suy nghĩ, đi vào phòng, chỉ chốc lát sau đã đi ra xách theo một túi hoa
quả, cười tủm tỉm hỏi những tu sĩ đang tụ tập ăn uống ở ban công bên cạnh.
“Các anh em, xin chào...”
A Điêu mất một giờ để tán dóc bình luận với những tu sĩ này, và sau đó cô được
thêm vào nhóm chat các tu sĩ hoang dã ở ven biển.
Ban đầu những người này ở cùng một nhóm nhưng sao trách được khi ai nấy
đâu chỉ có một nhóm chat, thế là lảm nhảm tới lui lại có thêm mấy nhóm.
Mỗi nhóm có tầm 1,000 người.
Nhưng cô vào nhóm rất khiêm tốn. Những tu sĩ này cũng lo lắng trước hiện
tượng thiên văn của khu B, không có mấy ai còn tâm tư quản lý người mới vừa
mới vào. A Điêu biết hiện tại không đúng lúc để kéo năng lực niệm, có khi còn
phản tác dụng, thế nên cô không bận tâm chuyện này lắm, thay vào đó chỉ nói
chuyện phiếm với người khác và thỉnh thoảng ăn thịt nướng. Đang nói chợt cô
hay tin những người này là nhóm ở Thanh Châu.
(P3)
Thanh Châu sao, hèn gì mạnh dữ, mặt bằng chung toàn cấp B, có thêm mấy
người cấp A nữa.
Nhưng đội này lại chả phải những người nổi trội nhất tại bờ biển.
“Hôm trước khi tôi trở về đúng lúc bay qua khu B, khéo làm sao bắt gặp có một
đoàn đội tiến vào khu B khá lắm, ai nấy toàn là Thầy Cấm Kỵ, một mạch tàn sát
tới, gặp cái gì là diệt cái đó, quá kinh khủng.”
Cái người đang ăn súp lơ tán thưởng không thôi, A Điêu kinh hãi, mạnh như
vậy?
“Có phải họ có 5 người không?”
“Đúng rồi, anh biết?”
“Anh ở ngoài không hay chứ, nhóm người này đến đây ba ngày, lai lịch bí ẩn,
chẳng qua lại nghe khẩu âm thì thuộc Thanh Châu chúng ta.”
Người Thanh Châu rất tự tin vào sự mạnh mẽ của Thanh Châu, trong lời nói
mang ý kiêu ngạo, có người quay đầu lại hỏi A Điêu là người ở đâu.
Anh trai này giàu có, vừa nhìn biết ngay không phải hạng xoàng, mỗi tội không
có phong thái cường giả, bọn họ nhất loạt cho rằng là công tử nhà giàu ở đâu
đến bờ biển đốt tiền rèn luyện.
“Tôi không phải người trong năm châu.” A Điêu nói ngắn gọn, thuận miệng hỏi,
“Đội trưởng các anh cũng là người Thanh Châu?”
“Hiển nhiên rồi.”
Đang nói, một thanh niên bước ra khỏi phòng.
Đầu đinh với trang phục gọn gàng dễ hành động, chiều cao khoảng một mét
chín, cơ thể tráng kiện, thân hình tam giác ngược, vòng eo nhỏ, trông giống như
người mẫu nam hàng đầu.
Không ít người chào hỏi, người đó chính là đội trưởng của đội này, Cổ Đường.
Vừa lúc phương xa chợt có động tĩnh, sóng thủy triều cuồn cuộn, song ai nấy lại
chả dò xét dưới đó gì cả. Có chấm lửa từ than nướng bay nơi nơi, một nhóm bay
về phía Cổ Đường bên này. Chỉ thấy người này chẳng né chẳng tránh, anh ta
vừa đưa mắt sang đã thấy tia lửa chợt sà xuống đất sạch ráo.
A Điêu chuyển dời tầm nhìn, thầm nghĩ: Người này cấp A, nhưng có sức chiến
đấu của Thầy Cấm Kỵ, hơn nữa còn nghiêng về điều khiển trọng lực.
Trông tuổi chưa tới hai mươi mà đã mang thực lực mạnh như vậy, hình như
cũng chỉ có Thanh Châu mới có thể xuất hiện nhân vật thế này.
Nhưng đã lợi hại như vậy ắt sẽ bị người ta nhận ra từ ngoại hình, hơn nữa cô
chưa từng nghe tới cái tên Cổ Đường.
Cũng là một danh tính giả rồi.
Xem chừng là anh tài tuyệt thế đi ra từ Học phủ Thanh Châu.
A Điêu giác ngộ, chẳng qua cô cảm thấy nhìn mãi thành quen nên không còn để
ý nữa.
Luồng không khí dao động chỉ một hồi, có vẻ ai nấy đều quen nên cũng chẳng
để tâm gì cứ tiếp tục nướng thịt. Cổ Đường ngồi xuống, có người giúp giới
thiệu cho anh ta bởi vì ở đây có một người ngoài là A Điêu, thế là Cổ Đường
gật đầu với cô, cũng coi như khách sáo hỏi đôi câu.
Xã giao không có vấn đề, tính cách không có vấn đề, cho dù bề ngoài rất dũng
mãnh nhưng cảm giác tồn tại lại không mãnh liệt như Đoàn Phi, cũng không
mang phong thái quyền quý rõ rành như anh em tộc họ Lý.
(P4)
Anh ta lão luyện phải biết, A Điêu thuận tiện nói vài câu đã treo lên người mình
rất nhiều thông tin, tất nhiên đám thông tin này do A Điêu cố ý cho người ta.
Tùy tiện, không có tầm nhìn và thật giàu có.
“Cũng là duyên phận, khéo sao ở phòng bên cạnh, vậy thì kết bạn đi.” A Điêu
cười tủm tỉm mở lời, bày dáng bộ thiện chí giúp người, song mấy thành viên
trong đội lại có biểu hiện cổ quái: “Sao vậy, tôi nói thế không đúng?”
Cô nhìn thấy ánh mắt của những người này thẳng tắp bèn quay đầu nhìn lại. Tại
một căn phòng sát vách bên còn lại có một cô gái trẻ đi ra ban công, vóc dáng
cực cao, đâu đó 1m75 1m75, vận quần short đen với áo sơ mi trắng, cổ áo
không cài nút hoàn toàn, để lộ một cái áo lót nhỏ màu trắng bên trong, vừa lau
tóc ướt sũng vừa gọi điện thoại.
“Vâng, không an toàn, con vừa mới trở về thôi, không gặp phải, sẽ không đi đến
khu vực A B, nhiều nhất là trong khu vực C.”
“Đồng bọn… Quên đi, người này không đáng tin cậy, trái lại dễ dàng trở thành
rủi ro đằng sau, không cần phải sắp xếp cho con.”
Nghe lời này hẳn là đang báo an toàn với gia đình. Đến khi nói xong, cô nàng
nghiêng đầu nhìn sang.
Khuôn mặt mang theo phần cô đơn không hợp tác với những người khác, nhưng
lúc đối mặt với gia đình lại có thể bỏ lòng kiêu ngạo để trấn an.
Đây là một phụ nữ trẻ khá độc lập và trưởng thành, dung nhan lộng lẫy đầy sức
sống với đôi mắt hệt gió mùa thu, từ hình thể tới tinh thần đều xuất sắc, không
rơi chốn phàm tục.
Lạnh lùng, tài trí nhưng đầy gợi cảm.
Dưới cổ dài mảnh mai, trên áo lót nhỏ, giữa xương quai xanh, có treo một viên
đá quý nhỏ hệt nốt ruồi son, màu đỏ nổi trên nền màu trắng trông giật cả mình.
Nhưng nó vẫn đầy sắc bén.
Cô vừa quay đầu ném ánh mắt thong dong sang, những người này đồng loạt
quay phắt lại cố gắng cười nói ăn uống, ngay cả Cổ Đường cũng nghiêm trang
nướng thịt, chỉ có A Điêu còn đang nhìn cô ấy.
Mẹ kiếp, mấy con gia súc này! Dám chắc họ không chỉ nhìn mỹ nữ này mới có
một lần như vậy, bảo sao mấy tu sĩ tu luyện bên ngoài lại nhàn rỗi nướng thịt
bên ngoài được thế.
Đụ má chờ hết đây vì cái này!
Lúc này A Điêu mới hoàn hồn.
Ban đầu cô thấy chẳng sao cả, cô không ngại cái này, chẳng qua hệ thống nhắc
nhở đối phương là đối tượng có thể tiến công với cấp cực cao, cao hơn một cấp
của mấy người cấp cao nữa.
Phải biết rằng đám người Chiêu Quang lúc trước cùng lắm chỉ mang cấp cao mà
thôi.
Tố chất cao thế?
Ánh mắt A Điêu sáng lên, đã có năng lực niệm để moi móc vậy thì moi ra một
chút tạo cảm giác tồn tại đi nào.
Phải xem sao mà moi ra được.
Là anh giai giàu rủng rỉnh vô văn hóa đầy háo sắc đầy hẹn mọn hay là…
Đó là một nan đề.
Chưa kể e là khó mà kéo ra được năng lực niệm cấp đỉnh, chẳng qua nó lại có
chỗ mãnh liệt, một bước đúng kéo được năng lực niệm sẽ để lại ấn tượng khắc
sâu, sau này càng dễ moi ra hơn.
(P5)
Cô có 5 tỷ chứ 30 triệu năng lực niệm thì không, vì 404, cố lên!
Về phần người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng, cô ấy thấy có tên đàn ông mặc áo sơ
mi hoa và quần đỏ bên ban công bên kia bày ra bộ dáng phường giàu xổi, giẻ
cùi tốt mã, quá tầm thường, miệng cứ chóp chép cắn thịt bóng nhẫy dầu mỡ,
đến khi phản ứng chậm một nhịp bèn như cảm thấy xấu hổ thế là…
Tên này chợt nắm lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch, đỏ mắt thốt ra câu:
“Người ta nói một khi Đỗ Khang* say sẽ mông lung giải ngàn sầu, còn muôn
thuở mỹ nhân cười một tiếng sẽ làm ngàn sự trói buộc tiêu biến. Trong lòng tôi
đã có bóng hình một người, nàng là điều tuyệt sắc nhất nhân gian, dù tôi có hận
nàng oán nàng, khó lòng thứ tha cho nàng, nhưng tôi…”
*Đỗ Khang, theo sử ký ghi lại là "thủy tổ sản xuất rượu" trong truyền thuyết Cổ
Trung Quốc. Bởi vì Đỗ Khang giỏi ủ rượu, hậu thế tôn Đỗ Khang thành thần
rượu, ngành sản xuất rượu thì phụng Đỗ Khang làm tổ sư. Hậu thế đôi khi dùng
từ "Đỗ Khang" để ám chỉ cho rượu.
Cô nghẹn ngào, hai bàn tay ôm lấy thành quyền.
“Mấy huynh đệ đừng khuyên nữa.”
“Huống chi cô nương cách vách tôi lại có dung nhan tuyệt mỹ là thế, hơn hẳn
bóng kiếm như chim nhạn cô đơn đầy một vùng biển trời thế này, nhưng tôi hèn
hạ xấu xí không có tí đặc sắc gì ngoài gia tài bạc triệu sao còn dám trèo cao?
Cho dù cố ý mượn đợt nướng thịt này lén nhìn tí sắc đẹp ấy vẫn lộ ra vẻ hèn
mọn thấp hèn.”
Từ Lâm Khải +66666!
Từ...
Nhóm người này phát nổ một đống năng lực niệm.
Mẹ nó vậy mà cũng bị bơm đểu cho được, anh trai ơi miệng anh độc quá, cùng
lắm hồi nãy chưa nhắc gì anh thôi mà.
Nhưng anh trai này rõ đã say, đứng dậy, bước lên ghế, nâng cao cái ly.
“Thôi nào các huynh đệ, rót đầy cho đại ca nào!”
“Hôm nay tôi không say không nghỉ!”
Có người kéo cô, khuyên cô đừng uống nữa, nhưng cũng có người tò mò: “Đại
ca, đại ca đừng như vậy, anh giàu thế mà lại mang lòng si tâm trung thành
không hai, làm người hào hùng, chính là một người đàn ông mạnh mẽ, tại sao
cô ấy lại không thích được chứ? Rốt cuộc là cô gái nào để cho anh nghĩ không
thông như thế?”
“Chị dâu tôi.”
“...”
Bầu không khí đột nhiên im lặng như tờ, ngay cả nữ tu sĩ mặc áo sơ mi cũng
sửng sốt.
Một cuộc nổ tung từ câu chuyện suy đồi với chị dâu.
Từ Nguyệt Tinh Khê + 222222!
Từ Cố Vân Đường + 137777!
Từ...
Đợt này làm A Điêu thu được hai tin tức, thứ nhất, người phụ nữ đó tên là
Nguyệt Tinh Khê; thứ hai, Cổ Đường có tên thật là Cố Vân Đường.
Cố Vân Đường, hình như đã nghe thấy cái tên này ở đâu.
Không phải là học sinh Học phủ ở Lâm Châu đó sao, trước kia xếp hạng nhất về
sau gặp cảnh bấp bênh không thấy tăm hơi.
Tại sao đột nhiên giả vờ là một người ở Thanh Châu.
Giả vờ làm heo trong địa bàn nhà mình, dùng danh tính giả ở nơi khác để giáng
một cú thật nặng.
Hóa ra không chỉ có mỗi cô đi theo con đường này.
.....
A Điêu đang mượn mùi rượu âm thầm kéo ra năng lực niệm, đột nhiên có người
đi ra từ căn phòng phía sau Nguyệt Tinh Khê.
“Anh Triệu Nhật Thiên, anh ở phòng bên cạnh hả? Tốt quá, chị họ, đây chính là
cái anh họ Triệu mà em đã kể với chị đó. Anh ấy chính là người trọng tình trọng
nghĩa với phẩm chất cao thượng.”
Chiêu Quang trịnh trọng tột cùng giới thiệu hai người với nhau.
Sau đó bầu không khí… thật quái dị.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
A Điêu: Đại ca tôi đây mang tấm lòng say mê trung trinh không có người thứ
hai!