Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Chương 122

Ba phút sau, hết thảy đã kết thúc trong biển, máu nhuộm trăm dặm, sóng cả
mãnh liệt và điên cuồng.
Khi khám nghiệm thi thể xong, A Điêu trực tiếp thu lại linh năng, đạp lên công
cụ bay, nói với mọi người hãy còn hưng phấn: “Rời khỏi đây ngay lập tức.”
Mọi người hiểu rõ. Chốn này bùng nổ một cuộc chiến khốc liệt như vậy, mùi
máu quá nặng rất dễ dẫn các ma quỷ khác đến.
“Đi!”
Một đám tu sĩ hóa thành tia sáng bay đi theo A Điêu. Đúng thật chẳng mấy chốc
trạm dịch này bị đông đảo ma quỷ bao vây tàn sát. Chưa kể với quy mô của đám
ma quỷ này thì dù có là 10 A Điêu vẫn không xử nổi.
A Điêu cảm ứng được hơi thở đám ma quỷ này bèn khẽ nhíu mày.
Khoảng cách xa như vậy mà vẫn còn hơi thở mãnh liệt quá, nhiều ma quỷ như
thế sao?
Nếu tình hình ở khu B không ổn định, đặc biệt khi nếu mưa axit này không cách
nào dừng, rất có thể nó sẽ sớm biến thành một khu A khác.
Đến lúc đó vùng biển năm châu phía Nam sẽ không phòng nổi, hoặc điều phối
tất cả binh lực của năm châu tới đây, hoặc chỉ có thể mời binh mã triều đình.
Mỗi tội như thế là khi bất đắc dĩ lắm vì đoan chắc năm châu không muốn để cho
triều đình nhúng tay vào.
Đặc biệt là Thanh Châu, tất nhiên không bằng lòng.
.....
Vào giấc bình minh, mưa lớn vẫn còn trải rộng, giáp chắn của tất cả mọi người
không chịu nổi axit. Giả như trong nhóm nhân viên đi cùng không có nhân viên
sửa chữa trang bị quân đội, có lẽ giáp chắn nhiều người sẽ bị phá hủy.
Tuy nhiên đoạn đường đi này không tính là khó khăn vì trong phẩm chất đạo
đức đê hèn của ngài Vạn Phu trưởng của họ lại ẩn giấu một phẩm chất cực kỳ
cao quý đầy hiếm thấy – có thể nhanh chóng phân chia chiến lợi phẩm tuyệt
không trì hoãn.
Đợt này cô đã lấy đi 3,000 thi thể của ba con cá mập. Về phần 100,000 Hà Máu
cô lại không mang đi, thay vào đó lại sơ ý lượm mấy trăm con, thậm chí bắt
mấy con sống nhốt trong lồng, không biết muốn làm cái gì.
Thật ra đối với những tu sĩ này mà nói 100 ngàn thi thể Hà Máu và linh hạch là
lợi ích cực lớn, đã đủ cho 1000 người chia nhau, huống chi còn lại chiến lợi
phẩm là 6,000 cái xác trọn vẹn của bọn Cá Mập Ba Đầu.
Phân phối theo lao động, người đóng góp yếu nhất trong hơn một nghìn người
cũng có thể nhận được một khối tài sản khổng lồ, càng không cần nhắc tới
nhóm chủ lực là 300 cấp A và 10 Thầy Cấm Kỵ.
Thật ra họ đâu nghĩ A Điêu hào phóng nhường này. Suy cho cùng 2,600 con ở
đợt ban đầu có khả năng do họ cùng nhau xuất lực, nhưng đợt cuối do A Điêu
sử dụng Hà Máu hẳn hoi, hoàn toàn thuộc về công… từ kế sách xấu xa này và
bọn họ không ra sức tí gì.
Thành ra anh giai hào phóng phải biết! Anh giai là Thiện Tài đồng tử?
Sau này ai nói anh ấy nham hiểm xảo quyệt đê tiện bỉ ổi, tôi liều mạng với
người đó!
(P1)
Nhưng họ không biết suy nghĩ của A Điêu là: Nếu không có hơn 1,000 người
này mình cũng không thể làm được, ngay cả khi mình có đủ điều kiện để lấy
5,000 xác Cá Mập Ba Đầu hoặc chia nhau mấy chục ngàn xác Hà Máu. Không
thể để mấy người này ôm loại cảm giác: một mình tôi cầm nhiều đồ hơn một
ngàn người bọn họ cộng lại.
Thay vào đó mình còn muốn họ cảm thấy mình đã thua thiệt. Như vậy mới có
thể làm cho lòng người hướng về phía mình với xác suất lớn.
Lòng người vốn không đáng mong chờ, càng đừng hy vọng đến cùng bọn họ tự
hiểu rõ, cho rằng việc nào ra việc đó, cho rằng cô nên lấy nhiều mới phải. Dù
giờ họ có nghĩ như vậy nhưng về sau vẫn bất bình, thậm chí cảm thấy mình lợi
dụng bọn họ thoát khỏi sự truy sát của hai tộc quần ma quỷ này.
Mặc dù chính xác là thế thật nhưng sau này họ sẽ nghĩ mình thiếu nợ họ.
Cho nên chỉ có lợi ích mới có thể đánh động bọn họ. Tuy nhiên chủ yếu giờ
mình đang ở trong một tình huống đặc biệt, là phải từ bỏ một số lợi ích để đổi
lấy địa vị danh vọng cũng như hảo cảm.
Xưa giờ con rồng bé ác độc xảo quyệt trí trá không bao giờ chịu nhượng lại lợi
ích xứng đáng trừ phi bất đắc dĩ.
Bồn Cầu: “Cô có chỗ băn khoăn khác mới đúng. Sở dĩ cô muốn có địa vị danh
vọng là vì người bí ẩn A đó?”
A Điêu: “Ừ, tên này có thể liên lạc với một con cá voi lớn để giết tôi, thiếu điều
hù chết tôi. Ngẫm lại mà sợ dữ dằn!”
“Điều này nói rõ cái gì? Chứng tỏ hắn hợp tác vô cùng sâu sắc với ma quỷ và
chỉ dựa vào tu vi cấp thượng Ly Trần là không đủ. Chắc chắn người này có địa
vị cực cao trong năm châu, thậm chí sau lưng có thế lực rất mạnh, khẳng định
không chỉ có một mình hắn. Bây giờ tôi ở trong sáng hắn trong tối, tôi chỉ có
thể dứt bỏ đôi phần lợi ích nhất định để xây dựng một vị trí danh tiếng nhất định
nhằm ngăn chặn những âm mưu do hắn thiết kế trong tương lai.”
Lúc trước vừa mới đến trạm dịch, giả làm X không sao cả, vì nhân viên bên kia
cao lắm cũng chỉ là Thiên Phu trưởng cùng những Thầy Cấm Kỵ không bằng
cô.
Nhưng một khi đối tượng cần đối phó mở rộng đến người bí ẩn A, cô phải cân
nhắc cẩn thận. Bởi vì không những không đủ mạnh để bỏ qua tất cả các mối
quan hệ giữa con người, cô còn phải chơi theo những quy tắc lớn hơn.
Bồn Cầu: “Cô nghi ngờ hắn là người của quân bộ?”
Một câu nói trúng phóc.
A Điêu không hé răng, là đồng ý.
Người này duy trì liên lạc với Hà Lạc nhưng không sợ bị quân bộ điều tra ra
chứng tỏ có khả năng ở trong nhóm lãnh đạo quân bộ, có tín hiệu vệ tinh
chuyên dụng; hoặc hắn có quyền riêng tư, quân đội không tìm được thứ gì dắt
dây tới hắn.
Đối với dạng người như vậy, cô muốn trinh sát ngược lại người ta âu khó càng
thêm khó, chưa kể còn dễ bị quân đội bỏ vào nhóm đối địch.
(P2)
Đã đánh không lại thì… gia nhập thôi!
Cũng thiết lập địa vị và uy tín của mình trong quân đội hệt như thế.
Có điều A Điêu chịu ra máu nhiều như vậy nhưng vẫn có chỗ xoay xở. Chẳng
hạn cô cố tình hỏi Thiên Phu trưởng muốn tăng quân hàm Vạn Phu trưởng lên
Thiếu tướng cần bao nhiêu quân công.
Sau khi Thiên Phu trưởng nói ra con số, A Điêu cố ý nhíu mày, bày vẻ mặt ưu
sầu: “Còn thiếu nhiều như thế.”
Tính tình Thiên Phu trưởng ngay thẳng bèn bảo luôn: “Đại nhân, trận chiến này
toàn là công lao lớn của ngài. Nay ngàI phân phối nhiều tài nguyên như vậy cho
chúng tôi, về sau bị những đồng sự khác trong quân bộ hay tin e là chúng tôi sẽ
bị người ta nhạo báng. Theo lý thuyết ngài lấy một nửa cũng không quá đáng.”
“Lời quái gì vậy!” A Điêu cố tình ăn nói hùng hồn ngay thẳng: “Nếu không có
các anh phối hợp e là việc này sẽ không thành, sao tôi làm thế được?”
Thiên Phu trưởng: “Không thể tính như thế, đánh hố đất vốn là chuyện có hiểm
nguy, sao coi việc phối hợp này như công lao cho được...”
Lúc này đoán chừng những người khác đã tỉnh táo lại từ trong cơn mừng vui vì
bỗng dưng đạt được lợi ích to lớn, nhất thời họ thấy xấu hổ.
Chuyện hợp tác đánh hố đất thật sự có lý lẽ này.
Có một nữ tu sĩ Thầy Cấm Kỵ đề nghị: “Nếu đại nhân thiếu quân công mà trận
chiến này đại thắng do đại nhân bỏ tiền xuất lực ra mưu kế hầu hết, để chúng tôi
chẳng tổn hao tử vong là bao, hay là chúng tôi đưa thi thể cho đại nhân. Về
phần linh hạch, chúng tôi đành mặt dày nhận lấy. Các vị cảm thấy thế nào?”
A Điêu cần lung lạc lòng người của bọn họ, còn những người này lại muốn lấy
lòng cô. Dù gì thực lực cô vượt xa họ, họ lại muốn kết một thiện duyên.
Thế nên cả hai bên đều hài lòng, ai nấy hăm hở.
A Điêu một lần nữa chuyển sang chế độ trà xanh: “Cái này…”
Không được không được, thật sự không được.
Dĩ nhiên vẫn có mấy người mang lòng tham không nỡ, muốn giữ quân công, có
điều tổng thể vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được. Dù gì cân nhắc đôi phần
đã thấy quân công chỉ là đồ thứ yếu so với giá trị của linh hạch, và lúc nói bên
ngoài sẽ không làm họ trông mất mặt, cứ như nằm không cũng thắng.
Vậy... Vậy thì cứ thế thôi.
Thành ra đến cùng A Điêu đã nhận lấy đám thi thể này đồng thời lộ ra vẻ cảm
động.
“Tôi đã rời khỏi nhà rèn luyện một thời gian, đã gặp rất nhiều người tham lam
và quay lưng lại đạo đức, thế mà đâu ngờ có thể quen biết được các bạn. Cái gọi
là tình cảm đồng đội đúng là thứ cả đời khó quên.”
Vốn mọi người chỉ cảm thấy mình ngượng vì mình không biết ý tứ giờ chợt
được A Điêu đánh giá cao như vậy, ai nấy cảm giác đạo đức của bản thân đã
tăng lên, thêm phần thân thiết với cô. Nhất là khi họ thấy dáng vẻ cô dễ dàng
thu lấy một đám lớn thi thể như vậy, họ càng thêm phỏng đoán về bối cảnh của
cô: Không gian trữ vật khủng bố như thế thì phải là người nhà nào? Ít nhất
không chỉ có bối cảnh như các gia tộc bá chủ năm châu thôi đâu.
(P3)
Thế là sự gần gũi đó thậm chí còn chân thành hơn.
Trong khoảng thời gian ngắn, tình bạn giữa mọi người gắn bó keo sơn hơn cả.
Chỉ khi nhu cầu về vật chất được đáp ứng thì con người mới nâng cao mức độ
nhu cầu về tinh thần.
Một trận chiến thắng đầy nhẹ nhàng, chém ma giết địch, tình đồng đội, chính
nghĩa hoàn mỹ, đây mới là chân lý của đội khai hoang!
Sau khi hoàn tất phân phối chiến lợi phẩm, hơn 1,000 người cho +++...
Ngoài mặt A Điêu bình tĩnh mang tư thế của lãnh đạo thế thôi, chứ thật ra trong
lòng cô đang đắc ý nhảy múa: Úi chà chà, đưa bọn họ xử ma quỷ đã nhận được
20 triệu năng lực niệm, bây giờ phân phối chiến lợi phẩm lại thêm một đợt.
40 triệu năng lực niệm.
Cộng với 6 triệu ban đầu, giờ đã có 46 triệu!!
Nhanh lên nhanh lên, nhanh mặc váy cỏ của tôi, bật nhạc múa một điệu thôi!
Mặc dù thiếu không ít linh hạch, song tối thiểu đạt được càng nhiều quân công
và năng lực niệm, đồng thời còn làm đám người này cảm kích tôi hướng về tôi,
coi như không lỗ.
Âu yếm 404! Quả nhiên mày sẽ không thoát khỏi vuốt rồng của tao!
Bồn Cầu: “???”
Thiệt cho nó quá, nó những tưởng A Điêu uất ức bèn nhường lại lợi ích vì
người bí ẩn A thật, té ra vừa quay đầu cái đã thấy người này tính toán biến động
về tình cảm của những người này sít sao như than tổ ong.
“Phía trước là trạm dịch Số 3 thưa đại nhân. Chúng ta sẽ đến ngay.”
“Được rồi, mấy anh đi đi.”
“???”
“Mặc dù tôi là Vạn Phu trưởng nhưng dù sao vẫn không phải là nhân viên quân
bộ. Hơn nữa thế lực bên phía vùng biển phía Nam rất hỗn tạp, các anh trực
thuộc Thanh Châu trong khi lại có những nhân viên quân bộ từ các châu khác.
Giả như khi ấy bọn họ biết được trận chiến này, cần phân chia chiến lợi phẩm
của tôi, chẳng lẽ tôi lại chống lại những người này sao? Còn tôi thì đâu dám bật
lại. Không bằng tách ra với các anh ở chỗ này. Đúng rồi, ngoại trừ Thiên Phu
trưởng có thể báo cáo sự thật cho cấp trên, những người còn lại tốt nhất hợp tác
giữ vững lợi ích. Nếu có người hỏi thì cứ nói các anh liều chết và hỗ trợ nhau
chém giết, tử thương thảm trọng, chật vật chạy trốn… Bằng không phiền phức
rất nhiều.”
Cô không mang tính cách đứng cùng một trận doanh mang theo một đám người
làm tí việc là đã dung nhập bản thân mình vào trong quần thể đó. Chính cô tự
giải quyết vấn đề, lấy được lợi ích, trừ khi xuất phát từ sự cân nhắc của chính
cô, còn không đừng hòng có ai móc được tiền trên người cô.
Có vẻ Thiên Phu trưởng không ngờ A Điêu lại nhìn thấu đáo như vậy, hắn hơi
lúng túng, muốn nói quân đoàn bên mình tuyệt đối sẽ không làm thế. Tuy nhiên
vừa nghĩ đến chuyện của các châu khác, hắn chẳng dám đánh cược.
“Vậy làm sao đại nhân đổi quân công được?”
(P4)
Với sự tôn trọng, hắn vẫn gọi cô là đại nhân hệt như bấy giờ cô thật sự là cấp
trên của hắn mà không phải là nhân viên ngoài biên chế.
Nếu thực lực không nói lên tất cả mọi thứ, vậy thì chiến công lại có thể.
Hắn thật lòng kính sợ người ta.
“Chờ sau này đã. Cục diện bên khu B này quá bất ổn, lòng người rục rịch, ngoại
trừ cấp trên đặt câu hỏi, những thứ khác đừng nhắc nhiều đến tôi, tôi là người
khiêm tốn!”
“Còn có các anh em ở đây, cứ cẩn thận là hơn, chờ mong sau này còn có thể
chiến đấu chung với các bạn, hẹn ngày gặp lại!”
Cô xua tay cản lại, phóng khoáng rời đi.
Một mặt mọi người vừa bùi ngùi mãi thôi, một mặt họ lại dựng lên lòng đề
phòng.
Đại nhân nói đúng, chính xác cần cẩn thận.
Con người có xu hướng chết trong tay của người khác.
“Nhưng mà thật sự hy vọng lần sau còn có thể chiến đâu chung với anh.”
“Đại nhân Thiên Phu trưởng, khi nào anh đuổi tới cấp lớn, có thể mời anh ấy tới
đây không?”
Thiên Phu trưởng: “...”
Anh nghĩ tôi không muốn chắc? Thế nhưng với địa vị thấp hèn của tôi thì nói
đơn giản là không làm được đâu!
....
A Điêu không dám đến trạm dịch khác và cũng có ý e dè người bí ẩn A.
Bởi vì cô không chắc liệu người ta có hay tin cá voi lớn chết không, và rồi
người ta có liên tưởng tới cô hay chăng. Một khi đã như vậy còn chả bằng tạm
thời ẩn náu, phát triển một đợt nữa rồi bàn tiếp.
Về phần vì sao không trở về Hải Thiên Nhất Sắc, đó là do đoan chắc bên đó
cũng có con mắt của người ta. Cô đâu xác định được liệu mình có thể ẩn nấp
tránh ánh mắt cho được. Nếu là không âu người ta lại sắp xếp mai phục giết cô,
cô cứng rắn vẫn không biết có vượt qua nổi không.
Thế là vẫn nên cần có tài nguyên bèn phát triển ngay lập tức.
Chỉ có thật sự mạnh mẽ mới chống lại nhiều rủi ro hơn.
A Điêu tìm được một hòn đảo hoang vắng về phía Đông Nam từ trạm dịch Số 3
này. Ước chừng chốn này đã bị ma quỷ tàn phá bừa bãi, một mảng hỗn độn
hoang vắng, nơi nơi đều là phòng ốc hỏng hốc và xương người chết. A Điêu tìm
được một cái hang sâu do người trước từng đào, lấy ra không gian Thực Thể
Gieo Linh ở bên trong đó và chui vào.
Tới tới tới, con rồng bé ác độc sẽ đếm tiền tiền tiền.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tạm thời đừng chờ buổi trưa, hôm qua sinh nhật nên có chuyện hỏng hóc mà tôi
lại không lưu bản thảo nên không cách gì lên lịch trước, chờ tôi tỉnh ngủ rồi mới
gõ chữ được, đừng chờ tới giữa trưa vì có lẽ 5 giờ chiều tôi mới đăng thêm phần
tiếp. Cảm ơn lời chúc sinh nhật, vé Bá Vương và chất lỏng dinh dưỡng ngày
hôm qua của tất cả mọi người; tôi đã lấy tiền để mua cá luộc ăn. Bên ngoài mưa
lớn làm tôi lười đi ra ngoài quá. Qua một cái sinh nhật vẫn không nói cho ai biết
mãi tới 10 giờ tối mới gửi lên trong vòng bạn bè tạo cảm giác hình thức thôi. Có
điều tôi cảm thấy không tệ lắm, có người gửi ngay phong bì đỏ cho tôi nữa đó,
ha ha ha. Cuộc sống là như vậy, không cần nhiều bạn bè, đủ là được. Cũng chúc
tất cả mọi người có một cuộc sống như ý, yêu yêu!

Bình Luận (0)
Comment