Kiểu phô trương này là đặc trưng của một cá nhân, thậm chí học sinh năm châu
chưa từng thấy thì vẫn từng nghe nhắc tới.
Âm Thương Hạc, một trong ba tên biến thái ở Thanh Châu.
“Âm Thương Hạc, cậu mãi khoe khoang hư vinh thế à. Đây mới chỉ là kỳ sơ
tuyển, bày phong cách ra thế làm gì, sao không kéo luôn cái quan tài vàng đi?”
Âm Thương Hạc vẫn có tí thanh danh ở phía Bắc. Biết cậu ta mạnh, mấy người
trước đây khiêu chiến so kè xem ai mạnh nhất cùng với bọn Tống Nhị Hồ đã im
lặng trong phút chốc. Dù sao người ta ở trên top cũng mạnh hơn.
Chiêu Quang nhìn người này đi ra, đang định nói về tình hình với bạn bè Đam
Châu y mới quen khoảng thời gian này, vậy mà y đã thấy Trình Chương cấp tốc
online, nói nhỏ với các bạn cùng lớp: “Truyền thuyết năm châu kể phía Bắc có
bảy ngôi sao lấp lánh nhất, lần lượt là Trần Thuật Hà, Liên Đình Bích, Liễu Thu
Sơn, Thẩm Gia Khê, Lưu Anh, Tề Biệt Viện, Quan Sơn. Người này chính là
Liễu Thu Sơn, nghe nói am hiểu pháp Giết Tà Diệt Âm nhất, hẳn đã đấu với
Âm Thương Hạc khi đi du lịch bên ngoài, hơn nữa hai người có thiên phú khắc
nhau, lúc này mới bất hòa.”
Lãnh thổ Đường Tống rộng lớn, có tổng cộng 48 châu mà Vua sẽ đi dạo, trong
đó Bắc bộ và Nam bộ tranh đấu xưa nay. Bên cạnh đó khu vực ven biển năm
châu phía Bắc đánh nhau với năm châu phía Nam tới mức anh chết tôi sống,
ngay cả từ đời đầu tiên đã không thấy tình hình giảm bớt. Vốn linh khí biến mất
300 năm, thứ họ so kè với nhau chỉ là kinh tế. Nay linh khí phục hồi, loại tranh
đấu về sức lực này lại ngẩng đầu.
Người phía Bắc cảm thấy mình gần trung tâm quyền lực hơn, dũng mãnh cường
đại, không ưa mắt phía Nam gian ngoan hay ra vẻ. Còn phía Nam cảm thấy phía
Bắc toàn là một đám mọi rợ tự cao, chả có tí khéo léo tao nhã gì cả, tục tằn tột
cùng. Cho nên mới có việc chực vừa rồi khi Liễu Thu Sơn trào phúng Âm
Thương Hạc thích khoe khoang.
Âm Thương Hạc mang bộ dạng của kẻ chỉ được cái mã. Không bàn tới chuyện
có đẹp trai hay không, dù gì giả tạo đúng là giả tạo thật. Khuôn mặt cậu ta hệt
trét lấy 1 ký bột mì, run rẩy một cái là làm được mấy cái bánh bao. Ngặt nỗi
miệng người này đủ độc lắm, vừa mở miệng là thốt ra ngay một câu: “Thứ tôi
thiếu không phải quan tài mà là người nằm trong quan tài đấy. Hay là anh Liễu
chịu oan ức đi?”
Ông nằm trong quan tài còn mày ngồi trên quan tài của tao?
Liễu Thu Sơn đen mặt, cười gằn: “Sợ tôi không chịu nổi đâu. Có điều xem năm
châu phía Nam là đồ bỏ rồi, chỉ có mỗi cậu trông ổn.”
Bọn Tống Nhị Hồ tự cảm thấy thật ra khắp năm châu chỉ có mấy người ở Thanh
Châu như bọn họ và Hàn Trạc là biết đánh, những người khác coi như bỏ. Có
điều phóng mắt nhìn lại, chỉ có vài người trong bảy người ở năm châu phía Bắc
đến, cho dù không báo tên thì cảm giác tồn tại vẫn rất mạnh.
(P1)
“Cậu trông xấu xí thế này, hệt người chết, vậy mà trong mắt Liễu Thu Sơn của
mấy cậu lại được coi là dễ nhìn. Thẩm mỹ năm châu phía Bắc mấy cậu tệ cỡ đó
à?” Tính tình Cố Vân dễ nổi nóng, nay thấy người ta không để người bên mình
vào mắt, anh ta khó chịu đáp lại.
Đoàn Phi cười gằn: “Coi thường người khác, hiển nhiên không có thẩm mỹ gì.”
Quan Sơn, người đeo kính, cười: “Tốt ghê đấy, thoáng cái đã có nhiều người
nhảy ra rồi. Xem ra Âm Thương Hạc cũng có tí mặt mũi ở phía Nam. Cậu
không tới thì mỗi người như con chim cút; cậu vừa tới là bọn họ nhao lên ngay.”
Tống Nhị Hồ : “Ôi, nói như thể mấy anh dám ra tay vậy.”
Quan Sơn: “Không thể đánh trong vòng, hay là chú em Nhị Hồ theo tôi ra khỏi
vòng.”
Tống Nhị Hồ : “Anh kêu tôi ra ngoài là tôi ra chắc? Vậy chẳng phải tôi mất mặt
lắm sao, có bản lĩnh thì anh cứ kéo tôi ra ngoài!”
Bọn Quan Sơn bối rối, chuyện gì xảy ra vậy? Trước kia hở một chút là Tống
Nhị Hồ sẽ nổi điên, mắc gì giờ lại biến thành người khác, cứ chực không biết
xấu hổ là gì.
“Nhóm Tiêu Ải đâu? Một đám nhỏ không có quy luật gì cả mà không thấy cậu
ta ra quản lý. Con mèo con chó gì cũng nhảy ra sủa to cho được.”
Thiếu niên anh tuấn vận áo gấm cười tủm tỉm, lia ánh mắt đảo qua mọi người,
trong mắt là bóng tối lạnh buốt: “Quên mất vụ kỳ thi trung học tháng trước bị
tôi treo lên đánh?”
Đụ má! Liên Đình Bích.
Tống Nhị Hồ sợ hắn, bọn Lý Chiêu Vũ hạ thấp sự kiêu ngạo trong phút chốc và
theo bản năng nhìn về phía Âm Thương Hạc và Hàn Trạc.
Ấy vậy mà Hàn Trạc quyết không để ý tới loại tranh đấu này, còn Âm Thương
Hạc thì cứ mãi ngồi trên quan tài và lạnh lùng nhác trông sang một hướng.
Thoáng cái bầu không khí bên phía Nam đã ủ dột hơn rất nhiều còn phía Bắc lại
tăng vọt nỗi vênh vang, càng lúc càng ngông cuồng, chỉ trỏ người phía Nam.
Dựa vào tiến sĩ phổ cập khoa học mang tên Trình Chương vừa online, mọi
người nhanh chóng nhận ra công tử có bộ dạng tuấn tú nhất vừa dùng một câu
ngăn chặn bầu không khí là Liên Đình Bích; người bình thường nhất đang ngồi
dưới đất nhổ cỏ là Tề Biệt Viện; tuy nhiên Thẩm Gia Khê bắt mắt nhất lại chính
là một cô gái, trang phục cả người trông xinh xắn điêu ngoa. Giờ phút này hai
tay cô ta khoanh trước ngực, nhướng mày bảo: “Nghe nói phía Nam có một Từ
Duệ được xưng là Độc Quả Phụ hạng nhất phía Nam. Đâu rồi, cho tôi xem nhạt
nhẽo cỡ nào, độc ra làm sao?”
Nói đến Độc Quả Phụ, người Học phủ Thanh Châu đồng loạt trưng ra vẻ mặt ảo
ma, bao gồm cả bọn Tống Nhị Hồ.
Đúng lúc khi mọi người cảm giác không khí chùng xuống vài phần, phía sau
trong rừng thốt truyền ra một tiếng: “Nghe nói mấy cậu đánh trận ma quỷ đổ bộ
ven biển phía Bắc chả ra làm sao, còn báo cho triều đình tới. Trần Thuật Hà,
Lưu Anh, giờ tôi cho các cậu cơ hội cầu cứu nhóm Liên Đình Bích.”
Lạnh lùng, nhưng phong cách lại giống một người.
A Điêu lập tức liên tưởng đến Tiêu Khiết La, thầm nghĩ người này hẳn là Tiêu
Ải, dồn hết tâm sức học theo anh cả, xem ra sùng bái chú ấy dữ lắm.
Cũng đúng, Tiêu Khiết La đích xác làm cho người ta khuất phục.
“Ha ha, Tiêu Ải, mày không có bản lĩnh của Tiêu Đại Đô đốc, giọng điệu lớn lối
quá. Trái lại tao còn muốn xem tới cùng mày ghê gớm cỡ nào!”
(P2)
Mỗi người đối thoại chỉ trước sau một câu, kế đó trong rừng có một bầy chim
tước bay ra táo tác, tiếp theo là ánh sáng vàng, năng lượng mộc, phi kiếm, băng
sương, cùng nhau bay đầy bão tố.
Một đợt động tĩnh là thế đã làm cho người ta nhìn thấy trình độ đại để của mấy
người trong rừng.
A Điêu nhìn thoáng qua, đều là Thầy Cấm Kỵ, cũng toàn ở cấp trung Ly Trần,
nhưng sức chiến đấu lại cùng vượt tới đỉnh cao Ly Trần.
Bảy sao phía Bắc và mấy người Thanh Châu phía Nam đã xuất hiện.
Nhưng nhìn thấy phần tinh thần của những người này khiến A Điêu ngạc nhiên,
cô thầm nghĩ đúng là người giả heo ăn thịt hổ quá nhiều.
Nhưng mà đây chỉ phần tinh thần, tổng thể những người này không kém là bao
so với đội thứ hai thuộc về Tống Nhị Hồ và Chiêu Quang, còn phần tố chất cô
lại không nhìn ra, coi như xong.
May thay cuộc chiến trong rừng chỉ kéo dài một đợt là hết vì hiệu trưởng ở cả
hai bên đã gọi sang.
Bấy giờ mọi người mới thấy Trần Thuật Hà nhã nhặn cùng với Lưu Anh tóc đỏ
lạnh lùng bướng bỉnh, thấy luôn cả Tiêu Ải chững chạc nhưng hệt thanh trường
kiếm xông lên trời.
Lưu Anh vừa xuất hiện, Lý Chiêu Vũ và các nữ tu sĩ khác đã thót trong lòng.
Người con gái ngày nóng bỏng quá, vóc dáng nóng bỏng, tính cách lạnh lùng,
lúc xuống tay lại tàn nhẫn, mang lại cho người ta một cảm giác nện đập quá lớn.
Tuy nhiên... Tới khi người con gái phía sau Tiêu Ải xuất hiện, toàn bộ địa điểm
đều im như tờ.
Phương Đông có gió thổi vậy mà vùng núi phía Tây lại rơi vào sự tĩnh lặng bởi
lẽ phía Nam có một người con gái. Cô ấy bước ra khỏi rừng, lấy đi sắc màu ửng
đỏ của một khu rừng hoang dã, và tắm cho phía Bắc một mùa đông ẩm ướt, lạnh
giá, có tuyết và mưa.
Lạnh mà rực rỡ, rực rỡ cất giấu mỹ nữ, mỹ nữ lại kiều diễm tột cùng.
Đây là một người con gái có ngoại hình cực kỳ xuất sắc, xuất sắc đến nỗi ngay
cả khi cô ấy mặc một bộ trang phục đấu võ màu đen bằng vải bông, sự xuất hiện
ấy đã cướp đi sự chú ý của tất cả mọi người, có muốn dằng nó xuống cũng
không làm nỗi.
Có lẽ cô đã quen với ánh mắt như vậy. Cô ấy đưa tay ép một chiếc lá rụng, nhấn
nhẹ nó lên trán, tiếp đó những ngón tay mảnh khảnh cuộn nó lại và búng ra.
Chiếc lá rụng mềm mại hệt một khối kim loại hợp thể, trong nháy mắt bắn ra và
xuyên thẳng.
Vút vútI!!
Nó đâm phá không khí trong một cái chớp mắt, bay qua tai của một người vội
vã tránh đi và ghim vào cây cối sau lưng.
(P3)
Đâm xuyên.
“Đã vào vòng tròn rồi mà còn dùng thiết bị đo phần tinh thần để dò xét tôi?” Từ
Duệ liếc mắt nhìn Liên Đình Bích, cái liếc mắt này không có bất kỳ tình cảm
nào.
Liên Đình Bích mỉm cười: “Chẳng qua nhớ cô nương Từ quá mà thôi. Dù gì
cũng là thiên hương khuynh thành, làm người ta khó quên được, cũng sợ cô bị
người ta ám sát thay thế.”
Từ Duệ không thích chửi đông đổng, thế là lười chú ý tới hắn. Vì đã có gút mắc
với những người ở phía Bắc từ lâu và cũng đều quen nhau cả, hiển nhiên cô ấy
không cần quan sát, ngược lại nhìn người bên năm châu vài lần.
Thành thật mà nói, cô ấy và nhóm người Tiêu Ải không quen thuộc với bốn
châu ngoài Thanh Châu trong năm châu phía Nam. Sau khi đảo mắt nhìn
quanh… thảng hoặc mắt cũng khựng lại ở vài nơi.
A Điêu cảm thấy người này nhìn về phía bọn cô chăm chú thêm đôi lần, đặc
biệt là nhìn chằm chằm Tống Linh một hồi. Thế là cô hỏi Tống Linh trong bối
rối: “Cậu với cậu ấy là tình địch của nhau à?”
Thứ lỗi cho cô nói thẳng, Tống Linh mang ngoại hình và khuôn mặt của mối
tình đầu quốc dân, thuộc loại mỹ nữ mà đại đa số phụ nữ vừa nhìn thấy sẽ
thưởng thức dung mạo phong thái của cạu ấy mà không thấy địch ý, nhưng rất
nhanh họ sẽ sợ người đàn ông bên cạnh mình để ý đến loại mỹ nữ kia.
Tống Linh cảm thấy oan ức tột cùng, thì thầm bảo: “Không có, cậu đừng có nói
mò, không thể là chị dâu khác của cậu à?”
A Điêu: “...”
Tống Linh, cậu đã xấu đi rồi đấy.
.....
A Điêu lạnh lùng nhìn, năm châu phía Bắc do Trần Thuật Hà và Liên Đình Bích
cầm đầu tạm tính có đoàn kết; năm châu phía Nam do Tiêu Ải cầm đầu và
những người khác thây kệ mình có đoàn kết hay không. Chỉ cần bên ngoài cùng
đồng lòng tạo áp lực ắt họ sẽ đoàn kết, còn áp lực không đủ thì ai ấy nằm hệt cá
muối.
Dù có thế nào thì Đam Châu là một nhóm cá muối, cứ thế hóng chuyện không
lên tiếng trong suốt quá trình. Sự thật chứng minh họ khiêm tốn là điều đúng
đắn bởi lẽ những người khác đã tới.
Các sinh viên đại học xuất hiện.
Tính theo địa lý, tất cả đều thuộc về các trường đại học tốt nhất ở các châu tỉnh
ven biển mười châu phía Bắc và phía Nam. Bạn muốn nói Đại học Kinh Đô,
Đại học Bắc Xuyên, Đại học Minh Hải vẫn là ba trường đại học xưng bá thì vẫn
đúng, nhưng cuối cùng luôn có một vài nhân tài hàng đầu được các trận doanh
dưới cấp ba trường đại học này gửi đến đất nước hàng năm, cho nên không thể
xem thường.
Cơ hội, nỗ lực, tâm trí, đây là những chìa khóa ảnh hưởng đến thành tựu.
Dù sao các thiên tài tại Học phủ lập tức nhận ra rõ rành khí thế của những sinh
viên đại học này trưởng thành hơn bọn họ rất nhiều. Họ không gây chuyện, tới
rồi bèn đăng ký, chờ phân phối đồng hồ, chứ không đâm chọc đám thiên tài Học
phủ, không đi theo bất kỳ phân cảnh phim truyền hình nào của nhân vật phản
diện não tàn.
Im lặng, chờ một chuyến bay vút lên trời.
Bọn Viên Thuật cảm thấy áp lực lớn hơn, bọn hắn ở tại điểm thi sơ bộ Số 13 và
đây chỉ là kỳ thi dự bị mà thôi, thế mà đã có thật nhiều nhân tài tham dự. Bọn
hắn có thể trổ hết tài năng sao?
(P4)
A Điêu trông thấy màn hình đang lơ lửng trên bầu trời lập tức ghi thêm vào 500
người. Đây là sinh viên ưu tú từ nhiều châu, từ hơn mười trường đại học nổi
tiếng, có mấy người còn quen biết với một số học sinh Học phủ. Do cùng ở 10
châu, còn dính dáng tới người thân, thế là bầu không khí đã ôn hòa hơn hẳn sau
khi chào hỏi lẫn nhau.
Buộc phải ôn hòa.
Bởi vì họ biết rằng dẫu cho sinh viên từ các trường đại học hàng đầu lớn hơn họ
vài tuổi, song ai nấy đều xuất phát từ thời kỳ phát triển hoàng kim, cộng với các
nguồn lực nhiều hơn từ đại học, tài nguyên giảng dạy mạnh mẽ hơn, có rất
nhiều sinh viên có thể đè bẹp họ.
Người thông minh đều chọn ẩn núp và hạ mình.
Có một học sinh Học phủ Lâm Châu hỏi anh họ đang học đại học, có phải tất cả
mọi người ở hết đây hay không.
“Bọn anh còn có mấy người bạn đang ở điểm thi Số 12. Nói gì thì nói 10 châu
phân phối người vào hai ba điểm thi cố định này rồi, sinh viên đại học nhiều
hơn, mỗi Học phủ mấy em tầm hai ba mươi, ít người hơn.”
“Bởi vì trường đại học của anh cho tự đăng ký và trường cũng thúc đẩy, lại
thêm một số tổ chức xã hội và người ngoài xã hội tự đăng ký, sau chót mỗi
điểm cố định có khoảng 2,000 người.”
Ít người thật, mười Học phủ mười châu cộng lại cũng chỉ có hơn 200, chiếm
một phần mười số thí sinh được phân bổ vào địa điểm này. Nhìn chung tỷ lệ
sinh viên đại học lớn nhất, thực lực cũng mạnh nhất.
Và tạo thành các nhóm nhỏ.
Bắc và Nam, đại học và trung học, đi học và ngoài xã hội, ngoài xã hội và các
tổ chức xã hội, tất cả đều bắt nguồn khác nhau, cùng mang lòng kiêu ngạo, e dè
lẫn nhau. Tuy nhiên không thể phủ nhận rằng những người này là thiên tài được
sàng lọc từ tất cả các cấp của đất nước ngày nay, nếu chỉ có sự tự tin âu đã
không vượt qua được từ bước đăng ký đầu tiên.
Có vẻ như cơ sở để đăng ký là dưới 25 tuổi, tu vi cấp C trở lên mới đủ điều kiện
tham gia vòng sơ tuyển.
Hai ngàn người nhanh chóng có mặt đông đủ, ai nấy tới đúng nơi. Ngay từ đầu
người Viện Lộc Sơn đã không quan tâm đến những học sinh trung học, sinh
viên đại học hoặc thậm chí là nhân viên từ tất cả các tầng lớp ngoài xã hội. Chờ
tới đúng giờ, giáo viên này thả ra một đống bóng nhỏ từ thiết bị lưu trữ. Những
quả bóng nhỏ lơ lửng, giải phóng lớp vỏ để lộ đồng hồ, bung rộng cánh đồng
hồ, trên đó đã được ghi lại hơi thở DNA của những người ràng buộc tương ứng.
Chúng bay qua thun thút, tìm thẳng tới chủ sở hữu của mình.
A Điêu lấy được chiếc đồng hồ nhận dạng thuộc về mình thì bắt đầu ràng buộc,
có điều cô nhận ra bên cạnh có người đang tới gần.
“Này, mày là em gái của Trần Tốn ở Đam Châu?”
A Điêu quay đầu nhìn về phía người ta.
Hình như là sinh viên đại học? Không biết thuộc trường đại học nào, dù sao bên
cạnh còn có mấy thằng bạn thoạt trông trưởng thành hơn nhiều so với học sinh
trung học. Giờ phút này y cười tủm tỉm chực có thiện ý: “Anh trai mày bị đá
khỏi Viện Nghiên cứu Khoa học, mày biết chưa? Bởi vì nó không hợp học thuật
pháp nên bị Viện Nghiên cứu Khoa học từ bỏ, và bây giờ vẫn còn trong tù.”
(P5)
Giọng nói của tên này không nhỏ.
Kha khá người đồng loạt liếc mắt nhìn sang. Bọn Điền Trung Dã nhận ra ác ý
của đối phương, đang muốn ngăn cản, thì mấy sinh viên đại học lại ngăn cách
cả bọn. Đó là chưa kể họ không cách gì ra tay khi ở trong vòng tròn, thế là cả
bọn đành nhìn A Điêu bị đối phương bao vây, hơn nữa… còn bị làm nhục?
Tống Linh nhíu mày nhưng không lên tiếng vì cô ấy nhìn ra A Điêu ứng phó
được cục diện này. Có điều chuyện của Trần Tốn quá đỗi đột ngột, không nghe
thấy tí tin tức gì, vậy mà nhìn vẻ mặt của A Điêu lại trông chả có tí sóng gợn.
Cậu ấy đã biết từ lâu?
Biết cứt chứ biết.
A Điêu ngạc nhiên thật nhưng chỉ ngạc nhiên thế thôi, tiếp đó cô nhìn chàng trai
20 tuổi này với đôi mắt kỳ quặc. À, có lẽ tên này thù hằn với Trần Tốn, hoặc y
có quan hệ với đối thủ cạnh tranh của Trần Tốn trong Viện Nghiên cứu Khoa
học, nhân cơ hội này giậu đổ bìm leo.
Hoặc có khi tới đây thăm dò cô, sợ cô có tố chất gì thật, thi ra được thành tích
tốt gì đấy, thế là trước hết làm một trận chiến thuật tâm lý, ảnh hưởng đến sự
phát huy của cô.
Có lẽ ánh mắt A Điêu như trông thấy thằng ngu quá rõ ràng, biểu cảm người
này có phần cứng đờ, tiếp tục nói: “Thông qua trắc nghiệm di truyền của nó,
trong viện phát hiện nguyên nhân nó không thể tu luyện có dắt dây tới huyết
thống bị nguyền rủa. Có điều mày tu luyện được chứng tỏ hoặc là mẹ mày đã
làm gì đó, hoặc vận may của mày tới, đúng lúc có tố chất tu luyện. Ngặt nỗi
huyết thống bị ngăn chặn, đừng nói tới cấp Vi Quang sẽ nắm giữ đòn tấn công
từ huyết thống, ngay cả cấp Vi Quang đã khó lòng đột phá nổi.”
“Cho nên tao thật sự lấy làm tiếc cho nó, cũng tiếc thay cho mày.”
“Nhưng hên sao Lộc Sơn không lấy tiền lúc đăng ký, coi như mày không thiệt
thòi. Hên khi cha mày là Đô đốc Đam Châu, chính mày vẫn là cô tiểu thư nhà
quan, về nhà sớm tìm nhà chồng để được gả ra ngoài vẫn tốt lắm.”
Y vừa lấy làm tiếc vừa mỉm cười.
Bởi vì rốt cuộc thì đây vẫn là chuyện không thể để người khác thấy.
Anh trai không hợp học thuật pháp bèn bị tống cổ ra khỏi Viện Nghiên cứu
Khoa học, huyết thống gia đình bị nguyền rủa, tương lai bị phá hủy, kiểu gì
cũng là sấm sét giữa trời quang.
Ở ngoài vòng tròn, biểu cảm của Giang Chu khá nặng nề tựa hồ đang suy tư
điều chi, đồng thời ông ấy cũng nhìn lạnh căm sang bên đại học sở tại của tên
này, trái lại bên kia cứ tỏ vẻ chả thấy gì cả.
Đám người trẻ tuổi tránh đấu bằng ba lời nói riêng tư, đâu có nói gì bậy bạ, thì
tính là cái gì?
Mặc dù lời nói kiêu ngạo và đê tiện thật đấy nhưng đâu còn cách nào khác,
không ai được ra tay trong vòng tròn, còn bô bô cái miệng dấm dẳng như nả
pháo… Người của Viện Lộc Sơn không cho bọn họ thêm thời gian, trực tiếp
công bố nội dung sơ tuyển.
“Bây giờ khởi động đồng hồ của các em.”
Mọi người cho nó chạy.
“Sau đó đến điểm check-in số 13 đã đăng ký trên đồng hồ trước 6 giờ tối hôm
nay. Người còn sống và ký tên thành công được xem như vượt qua vòng sơ
tuyển.”
“Trong vòng 12 giờ này, cho phép các em đánh nhau chém giết, chỉ cần không
hủy đi khối tròn có linh, linh đan của người ta hay gây ra cái chết, chúng tôi sẽ
chấp nhận bất kể thủ đoạn nào. Nhưng cấm sử dụng trang bị trữ đồ và trang bị
thông tin, đương nhiên, đoán chừng các em không dùng được.”
(P6)
Mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn khi nghe rõ nội dung sơ tuyển này bỗng họ
thấy bên trong cổ tay phóng thích một vòng thuật pháp, giam cầm thẳng thừng
trang bị trữ đồ và trang bị thông tin, thậm chí có cả… cấm linh năng.
Mẹ kiếp!
Mọi người nhất thời hoảng loạn, song vẫn có người chững chạc, trước hết xem
thử chấm đỏ chỉ mục tiêu đăng ký trên đồng hồ – điểm check-in Số 13 ở trong
thành phố Kinh Đô, cách đây khoảng 8 giờ bay.
Họ đang ở vùng ngoại thành, còn Kinh Đô là thủ đô của đất nước, lãnh thổ
thành phố rộng lớn, và đáng sợ nhất là họ bị cấm dùng công cụ bay bên trong.
Trừ khi đủ điều kiện và được bay chính thức, đằng ấy chỉ có thể dùng phương
tiện giao thông trong thành phố.
Mọi người đang tiêu hóa những thông tin dự thi này, sẵn sàng hành động, đột
nhiên!!
A!
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương, ngay cả giáo viên từ Viện Lộc Sơn vừa nói
xong đang uống một ngụm nước cũng ngạc nhiên bèn quay đầu nhìn lại. Chỉ
thấy bên trong vùng 2,000 người đông đúc có một thanh niên nửa quỳ trên đất,
cái chân quỳ xuống đang chảy máu đầm đìa. Hẳn đầu gối y bị đá gãy, còn một
tay thì bị người ta giữ lại.
Chỉ thấy nữ sinh bình thường thanh tú, người được bọn họ nhìn sang lần đầu, ra
tay nhanh như chớp. Rắc rắc!
Cô bẻ gãy cánh tay của người khác như dưa leo, liền kề đã dùng một chân khác
đá gãy nhanh hơn vào xương đùi của một tên muốn khóa cổ cô.
Rắc, xương lại nhô ra khỏi máu thịt, máu phun tung tóe tới nỗi bắn lên ống quần
Tống Linh.
Nhưng cô không nhàn tản, cứ thế nhanh tay lẹ mắt hạ gục mấy người chạy tới
trợ giúp cùng với bọn Điền Trung Dã.
Không có linh năng, chắc gì nhóm sinh viên đại học bì được bọn cô.
Đặc biệt là Điền Trung Dã, cậu ta dễ dàng đạp bay bảy tám người.
(P7)
Trong tiếng kêu thảm thiết, A Điêu đã hủy bỏ tay chân của năm người trong
vòng hai ba giây với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, đoạn nhảy lên công cụ
bay với toàn thân dính máu.
“Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, không ngờ được mấy người sờ sờ là sinh
viên đại học mà không buông tha cho cả thiếu nữ trung học mười tám tuổi tay
trói gà không chặt như tôi. Được được được, vậy tôi chạy trốn trước, chờ tôi
vươn lên hùng mạnh, nổi bật, nhất định phải cho mấy người biết cái gì là đừng
khinh thiếu niên nghèo!!!”
“Hỡi những người bắt nạt tôi bây giờ, tôi sẽ nhớ kỹ sự sỉ nhục ngày hôm nay!
Sau này hóa thành tro vẫn nhớ kỹ cả đời!”
Tiếp đó, cô bay đi, bay đi... Lưu lại mấy người thê thảm tột cùng, bị loại bỏ
hoàn toàn khỏi vòng sơ khảo cũng như khả năng tham gia đợt thi cử này.
Trả thù, tốc độ nhanh như chớp, vậy mà cô còn mang theo tiếng khóc, cực kỳ
uất ức, cực kỳ thất đảm, hệt một cô gái yếu đuối phản kháng tên ác bá khi lâm
nguy, và rồi chạy trốn trong hoảng loạn… Lời cô vừa hét lên thật phách lối?
Không, cô chực như một con sói xám già không đánh lại chú dê vui vẻ bèn
miệng hùm gan sứa, chứ cô thật sự đang khóc.
Cho nên… Được rồi, không bịa nổi nữa.
Bọn Trung Xuyên Minh Tú lặng lẽ gửi liên tục cho A Điêu một làn sóng
66666...
Đúng là trăm triệu lần không ngờ được đó trời. Vốn những tưởng nơi này có
đông đảo thiên tài, kiểu gì vẫn không tới phiên một tiểu con nhóc khúm núm
mang tu vi cấp B ra mặt. Đâu có nghĩ tới nhờ quy tắc của vòng sơ tuyển mà nó
dữ dội tới thế!
Chuyện vừa rồi thật thô bạo, thuần túy thật thô bạo.
Thầy cô và bạn bè của bọn người kia trợn mắt há hốc mồm, tuy nhiên họ hoàn
hồn kịp và nổi đóa: “Nó đã phạm quy, tại sao không giết nó!?”
Giáo viên Viện Lộc Sơn dời tầm nhìn, nói đầy thong dong: “Đồng hồ đeo tay đã
bắt đầu rồi, vậy mà còn chưa phát hiện nữa? Nếu ghi hận thì đuổi theo đánh
thôi, đừng vi phạm quy tắc là được.”
Người giáo viên nói xong lời này đã thấy có mấy trăm tia sáng từ công cụ bay
lao đi vùn vụt.
Hướng về Kinh Đô!
Ngoài vòng tròn, hiệu trưởng Học phủ Thanh Châu dùng ánh mắt sâu kín nhìn
về phía Giang Chu: “Lão chó này, số anh may đấy.”
Trần A Điêu này đúng là một nhân tài mà, tốc độ phản ứng nhanh dữ thần.
Giang Chu cười khiêm tốn còn trong lòng lại thoáng bất an.
Ai ra tay với nhà họ Trần? Giả dụ nhằm vào Trần Tốn âu không cần sờ tới bên
Trần A Điêu… Nhà họ Trần có kẻ địch cũ nào sao?
Hay là nhà họ Khúc sục sạo được mối quan hệ giữa Khúc Giang Nam và Trần
A Điêu, muốn dùng cái này để ép Khúc Giang Nam đi vào khuôn khổ?
Hay là con nhóc miệng thúi Trần A Điêu gây hấn với ai đó, để đối phương ra
tay trả thù?
Hay là nhà họ Bách Lý tộc nhàn rỗi đau cả trứng, cứ thế ra tay?
Hay là...
Nhưng dù có là gì, ai ấy đều có nguy cơ tiềm ẩn, muốn ra ngoài tất nhiên phải
đối mặt với những nguy cơ này, không ai tránh được.
Chỉ hy vọng những đứa trẻ này có thể gánh vác.
Chống lại, tương lai là một vùng tươi sáng.
Nhưng vấn đề ở chỗ huyết thống của Trần A Điêu... Nếu dừng lại ở Vi Quang,
nó không có khả năng thi đậu vào Viện Lộc Sơn. Người bên Lộc Sơn muốn bồi
dưỡng tông sư tương lai, là sức chiến đấu đỉnh cao nhất trong tương lai của
quốc gia.
Con nhóc này đúng là, quá khó khăn.