“Triều đình còn phát linh hạch cho mấy anh?”
Phong Đình có thể xuất ra 1 triệu tinh tệ vẫn là chuyện nằm trong dự liệu, dù
sao người này kinh doanh ở Kỳ Sơn nhiều năm, lại hai lần nhảy vọt thăng quan;
nhưng 30 linh hạch cũng quá nhanh rồi.
“Không, ban thưởng của triều đình là số lần tu luyện từ Cổng Linh Hồn nhỏ đã
được thu hồi đó. Những linh hạch này là của tôi và cấp dưới mình gom góp thay
tôi. Đề nghị sau này em đừng bán linh hạch, giá rao trên mạng thách lắm. Thật
ra 200 ngàn một viên là giá bình thường, chẳng qua không có lợi, tiền tài sẽ mất
giá còn những tài nguyên này sẽ không. Ở giai đoạn trước, có tiền cũng không
mua được tài nguyên.”
Phong Đình từ lâu đã nhận ra A Điêu có lòng ham chiếm hữu với tiền tài, anh ta
sợ cô lạc lối.
Linh hạch hữu dụng đối với tất cả mọi người là thế, nhưng bọn họ đạt được số
lần tu luyện nhất định, thậm chí đãi ngộ chức quan cũng tăng lên. Một đám
người gom đủ 30 viên linh hạch không có gì khó khăn, dẫu gì họ là quan võ
chém giết ma quỷ tuyến đầu.
Cơ mà tiền của phung phí này từ đầu do Phong Đình đưa ra.
“Biết rồi, em sẽ không làm. Nếu thật sự 1 viên linh hạch có giá 200 ngàn, em
càng muốn mua hơn.” A Điêu vui rạo rực cất túi đi, hệt con chuột hamster tham
tiền. Phong Đình thấy buồn cười, đoạn, anh tò mò hỏi cô: “Em đi đăng ký?
Đăng ký trường nào?”
Vừa mới nhìn thấy con bé mang theo đồ ăn đồ uống trong tay, cứ nhét đầy đồ
vào miệng, trông hệt bộ dáng quỷ chết đói tám trăm năm chưa từng ăn được
món ngon, anh ta đã nghĩ ngay đến chuyện nhà họ Trần không tốt với nó lắm,
để con bé đói thế kìa.
“Trường học bình thường, chờ thi đậu rồi mới nói cho anh biết.”
Thật ra A Điêu không có niềm tin chắc chắn lắm, nhưng cô biết rằng mình
không có lựa chọn nào khác.
Phong Đình không nói nhiều, chỉ đưa cho cô một tấm biển.
“Cái gì vậy?”
“Biển chỉ số lần dùng Cổng Linh Hồn nhỏ. Tôi đã chia ra 5 lần sử dụng trong
đó cho em, em có thể chọn sử dụng ở Kim Lăng hoặc Lăng Thành hoặc bất kỳ
một địa điểm có Cổng Linh Hồn nào do triều đình dựng ra. Tuy nhiên Cổng
Linh Hồn nhỏ ở Lăng Thành đã bị triều đình trưng dụng, nghe đâu không phải
Cổng Linh Hồn nhỏ bình thường, rất có thể nâng lên tới Cổng Linh Hồn cấp
hai. Thế nên chúng ta không vào được, phải tới nơi khác sử dụng. Tôi có điền
vào hệ thống thông tin của em, đã được xem xét thông qua, em có thể đi bất cứ
lúc nào.”
5 lần? Số lần này không ít.
A Điêu ngạc nhiên, dợm nói gì đó lại thấy Phong Đình nói cứng nhắc: “Tôi
không bao giờ nợ nhân tình, triều đình thưởng cho tôi mười lần thì em sẽ có một
nửa. Đôi bên không thua thiệt, về sau mới có thể hợp tác tốt.”
“Tôi đánh giá em rất cao, Trần A Điêu, hệt như em đánh giá tôi cao. Hy vọng
tôi và em đều quật khởi.”
Anh ta nâng ly lên, A Điêu đọc được, hai người chạm cốc.
Tại thời điểm này, liên minh cọng rễ lội ngược dòng của họ mới được thành lập
chính thức.
(P1)
....
Màn đêm buông xuống, A Điêu trở về nhà họ Trần. Cô không tin tưởng nhà họ
Trần, thậm chí cũng không hấp thu linh khí ở đây. Cô chuẩn bị ngày mai lên phi
thuyền rồi tính sau, tuy nhiên trước mắt có thể lấy bồn cầu ra xem một chút.
Sau khi 30 linh hạch được hấp thụ.
Cấp độ: Cấp 2 (năng lượng hiện tại 29/50, cần thêm 21 điểm năng lượng để
tăng lên cấp 3.)
Năng lực niệm: 27,000.
Cùng lúc giải phóng linh khí: 2 sợi.
Kỹ năng đã đổi: Một cú đấm nhỏ của người ta đập chết bạn (kỹ năng chủ động,
hiện tại cấp 1, mỗi lần lên cấp cần 500 điểm năng lực niệm, tối đa tới cấp 10.)
Những kỹ năng chuyển đổi:
1: Ánh mắt nối tơ (kỹ năng chủ động, để đổi cần 1,000 điểm năng lực niệm, mỗi
lần lên cấp cần 1,000 điểm năng lực niệm, tối đa tới cấp 10.)
2: Hiệu ứng đóng gói chân không 101 (kỹ năng trạng thái, để đổi cần 2,000
điểm năng lực niệm.)
3: Súp hoa trứng cà chua (công thức thuốc bổ bổ sung, để đổi cần 5,000 điểm
năng lực niệm.)
Trước đây A Điêu đã xem một bộ phim cổ xưa được gọi là “Vua hài kịch”. Bên
trong đó có tình tiết nữ chính làm việc trong hộp đêm, sử dụng “phương pháp
tinh thần thắng lợi” + “phương pháp hảo cảm khu vực” để cân bằng trạng thái
làm việc. Khi ấy A Điêu cảm thấy bỏ qua không bàn tới hiệu ứng hài kịch bên
trong, bản chất của nó có giá trị tham khảo. Nhưng rõ ràng bồn cầu cho cô kỹ
năng hệt như đang loại bỏ sự kiên nhẫn của cô trong lĩnh vực này.
Khái niệm cái kế còn quái lạ hơn cái trước là thứ gì?
“Một cú đấm nhỏ cũng thôi, tốt xấu gì cũng là kỹ năng tấn công đứng đắn. Ánh
mắt nối tơ* này là gì? Kéo tơ gì chứ? Tấn công linh hồn?”
*Ánh mắt nối tơ: có nghĩa là ánh mắt đắm đuối, cặp đôi nhìn nhau đầy tình ý.
“Đóng gói chân không... Mày cho rằng tao mở túi đồ ăn cánh gà ướp sẵn à?”
“Còn có món cuối súp hoa trứng cà chua* này, tao là cà chua hay là hoa trứng?”
*Súp hoa trứng cà chua: giống món canh mây của mình.
Sau ba lần nhìn liên tục, A Điêu bị tẩy não, cô cảm thấy kỹ năng “ánh mắt nối
tơ” cũng được xem như là mi thanh mục tú.
Bồn Cầu: Cô không cần mua, ai mà thèm.
A, cái bồn cầu này, mày có tính xấu nữa!
Tao không mua!
.....
-2,000, get hiệu ứng đóng gói chân không 101 .
-5,000, get súp hoa trứng cà chua.
Tinh, tinh, hai lần tiêu thụ khấu trừ 7,000, năng lực niệm còn thừa 20,000.
Trong tiếng cười lạnh của bồn cầu, A Điêu bày vẻ mặt như thường xem xét,
phát hiện hai thứ này đúng là đồ tốt.
Đóng gói chân không 101: Có thể đóng gói cơ thể trong phạm vi 10 mét khối
không gian, niêm phong toàn bộ linh khí không cho nó không tiết ra ngoài, sử
dụng 1 giờ cần 101 điểm năng lực niệm.
Công thức súp hoa trứng cà chua: Có thể phối thuốc thang cấp thấp nhằm loại
bỏ và rửa sạch các tạp chất trong cơ thể, một lần một ngày, sử dụng được nhiều
lần.
(P2)
Đóng gói chân không 101 là kỹ năng trạng thái, còn công thức phía dưới là các
vật liệu cần thiết. Phương pháp sản xuất cũng rất đơn giản: hầm trong một giờ,
sau đó lại đổ vào trong thùng ngâm trong một giờ.
Trước đây đã từng nói trước mắt tạm thời dựa vào kỹ năng chiến đấu sau, quan
trọng nhất vẫn là nâng cao tố chất.
A Điêu xem công thức, lại tới Taobao tìm hiệu thuốc đông y xem giá cả. Cô tính
toán cẩn thận, một lần hầm canh sẽ tốn 300 ngàn tinh tệ.
“Món này mà là súp trứng cà chua sao? Rõ ràng là hòa tan tinh tệ lấy dùng làm
nước tắm, không sợ tróc da…”
A Điêu không dằn lòng được bèn hỏi bồn cầu: “Điều sử dụng được nhiều lần có
ý là hôm nay tôi ngâm, giữ lại rồi hôm sau hâm nóng nó lại thì vẫn còn ngâm
tiếp được nữa đúng không? Sử dụng nhiều lần?”
Nghe điều này, cơn tức trước nỗi keo kiệt phá tan cả trời cao.
Bồn Cầu: “Nước tắm nhà cô hâm nóng lại vào ngày hôm sau rồi dùng tiếp hả?”
Bồn Cầu Nhỏ, mày độc thiệt.
Thế là một ngày ngâm một lần, có thể ngâm nhiều lần nhưng ước tính lần đầu
hãy còn hiệu quả nhất, chờ đến khi ngâm mà không có hiệu quả nữa thì thôi.
A Điêu hậm hực với vẻ mặt đau khổ. Ban đầu nghĩ rằng tài sản hơn 16 triệu đủ
cho cô để chi tiêu trong một thời gian dài, kết quả ngâm mình đôi lần mà mắc
như vậy. Sau này nếu có bất kỳ công thức nào nữa, chỉ sợ tài sản hơn 16 triệu
này không đủ để mình xài.
A Điêu quyết định dùng 6 phần dược liệu, tiêu tốn 1,8 triệu. Cô có linh cảm,
thời gian linh khí phục hồi càng lâu, nhất định những dược liệu này sẽ càng
ngày càng quý bởi lẽ thuốc bổ đã có ở thời kỳ đầu tiên, nào có phải trường hợp
đặc biệt riêng của bồn cầu.
Đợi tới khi cô mua lần nữa, đoán chừng tất cả các loại dược liệu này sẽ tăng giá,
có lẽ cô không đủ khả năng chi tiêu do công thức phối thuốc tiếp theo.
“Bây giờ có hai lựa chọn, mình bắt đầu mua dược liệu với số lượng lớn để tích
trữ, chờ đến khi giá của nó tăng vọt thì bán ra, kiếm được một khoản tiền rồi
tính tiếp. Nhưng dự đoán bồn cầu lên cấp 3 sẽ có một công thức mới, đến khi đó
mình vẫn phải mua dược liệu với giá cao.”
“Một lựa chọn khác là mình bỏ tiền ra mua linh hạch, dùng tốc độ nhanh nhất
để lên cấp 3, biết trước dược liệu cần thiết và mua trước.”
Thật ra cả hai lựa chọn toàn có lợi cho cô. Ấy nhưng giờ đây cô hoàn toàn
không thể mua được linh hạch. Rơi vào đường cùng, A Điêu đành tích trữ dược
liệu, hơn gửi dược liệu đến một ngân hàng lớn nào đó ở Kim Lăng. Số dư tài
khoản của cô vượt quá mười triệu, vừa vặn đạt tới ngưỡng VIP, người quản lý
bên kia có thể giúp gửi đồ trong đó.
Một trận chơi đùa, năng lực niệm chỉ còn lại 20,000, số dư tài khoản biến thành
10,000 tinh tệ làm tiền sinh hoạt. May là mấy thứ như khách sạn đã đặt xong.
Vất vả lắm phất nhanh rồi lại không che nóng thành thử lại quay về trạng thái
nghèo rớt mùng tơi, A Điêu cực kỳ khó chịu. Cô nằm sấp trên giường giống
như một con rùa đen, chui qua chui lại dưới chăn như thể có thể chui ra tiền.
(P3)
.....
Trên thực tế, A Điêu không dọn dẹp gian phòng đó, ngày hôm sau cô phải quay
lại Kim Lăng để thi.
Cô không hạ thấp yêu cầu, chọn trường ở Lăng Thành từ trên xuống?
Khó thi vào trường trung học ở Kim Lăng lắm, rất nhiều học sinh địa phương ở
Kim Lăng đều cân nhắc đến Lăng Thành để có được chỗ.
Không ít người nhà họ Trần nói sau lưng cô. Nhưng chủ nhân cũng không nói
gì, người làm nào dám nghị luận.
Đối với A Điêu, hầu hết mọi người chẳng có thiện cảm gì.
Mặc kệ trước kia cô rời đi vì cái gì hay giờ đây đã về, ngoại trừ bị bà cụ kêu vào
rồi bước qua chậu than và nói ở ngoài đôi câu, cô chẳng những không chào hỏi
mẹ cả đàng hoàng, ngay cả mẹ ruột và em trai ruột cũng chẳng màng tới. Cô nói
đi là đi, không biết có phải không hiểu tới cấp bậc lễ nghĩa không, hay là không
quan tâm.
Dù sao đám người hãy còn mơ tưởng lung tung. Họ lại nhìn vào cái viện nhỏ
nào đó của thiếp thất được cưng chiều nhất, ánh mắt kia mang theo rất nhiều ý
sâu xa.
Liên Tinh Các là nơi ở của người thiếp được Trần Nhiên thương yêu tột bậc.
Giờ phút này bên ngoài bồn tắm rộng rãi xa hoa có mấy nha hoàn ma ma đứng
đó, mà trong bồn tắm đang có cơ thể vẫy vùng làm người ta đỏ mặt tim đập
nhanh.
Đây là lớp da người thường, cơ thể thế tục, là nguồn gốc của tình dục và ham
muốn. Đáng sợ nhất khi bà ta biết lợi thế của mình, thuở thiếu thời đã biết sử
dụng nó để đạt được mục đích cho mình.
Bà ta thành công, tất nhiên chỉ là thiếp, nhưng về cơ bản bà ta sẽ nhận được bất
kỳ lợi ích nào từ đàn ông chỉ trong một bước.
Tiền bạc, nuông chiều, địa vị, quan tâm, đánh giá cao, thậm chí cả tình cảm
chân thành, bà ta đều có được hết.
Cũng bởi vì được chăm sóc như thế, dẫu cho bà ta có giả bộ làm thỏ trắng mềm
yếu vô tội nhu nhược, thật ra bà ta vẫn mang theo vài phần kiêu căng do được
cưng chiều mà ra.
Soạt… Bàn chân ngọc trắng nõn chậm rãi bước lên bậc đá bạch ngọc, lau chùi,
ắ ề
bôi kem dưỡng da đắt tiền, massage, nhưng không xịt nước hoa, lại mang theo
một chút hương thơm thanh nhã thoang thoảng.
Tuy rằng Trần Nhiên cũng chỉ là một quan văn hạng trung, nhưng nào có ai biết
trong nhà ông ta cất giấu một sủng thiếp tựa như sủng phi hiếm có.
Khuôn mặt của bà ta trông lười biếng và mệt mỏi, bà ta hỏi từ tốn: “Con gái ta
thế nào rồi?”
“Xe đã chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị đi, ngài muốn nhắc nhở Tam tiểu thư tới
chào hỏi mình?”
Bà ta nghiêng đầu, đôi mắt mờ mịt như sóng nước cố gắng nhớ lại đứa con gái
thời thơ ấu của mình.
(P4)
Nhưng ký ức lại loang lổ, cho dù có một số đoạn ngắn hãy còn đấy. Bà ta chẳng
muốn suy nghĩ nhiều, chỉ thản nhiên trả lời: “Nó không lạ gì tới mức tới thăm
ta, kêu tới có ích gì chứ. Nhưng ta lại phải tới thăm nó, tránh cho ngày sau vị
đại phu nhân kia dùng cái này để khiển trách.”
“Dung mạo đại phu nhân nhạt nhẽo không thú vị, quanh năm chưa chắc đã gặp
mặt đại nhân vài lần. Hiển nhiên bà ấy ghen tị vì đại nhân cưng chiều ngài, ngài
đừng bận tâm.”
“Dung mạo... bình thường?” Bà ta sâu kín nhìn chằm chằm ma ma đang nói
chuyện làm người này xấu hổ cúi đầu, “Bình thường so với ngài.”
“Hừ.”
Bà ta khẽ hừ, quay mặt lại, nhắm mắt lại và lẩm bẩm một câu: “So với ta là bình
thường, nhưng... tính ra vẫn được.”
Mặc dù bà ta không thích người phụ nữ suốt ngày làm bộ đó, song cũng không
thể trợn tròn mắt nói dối như thế.
Trong nhà này, Trần Nhiên vốn không có mấy người phụ nữ xấu xí.
“Hoa bên hành lang bên kia thế nào rồi?”
“Trăm hoa đua nở, đẹp không gì sánh bằng.”
“Thật tốt.”
Tang tảng sáng, A Điêu muốn tiết kiệm một chút tiền bèn dùng ké xe bay của
nhà họ Trần. Dẫu gì cũng là xe nhà quan, hiện giờ con chó giàu vẫn là người
đứng đầu Lăng Thành, ngay cả mấy cái xe trong nhà cũng được nâng cấp.
Đúng là súng chim đổi sang pháo mà.
A Điêu vừa định tâm lên xe lại thấy hành lang hoa phía trước có mấy nha hoàn
chậm rãi đi tới vây quanh một người đàn bà rất đẹp.
Đó là một trong những hành lang hoa đẹp nhất dưới sự trang trí theo kiến trúc
khiêm tốn nhà họ Trần. Đúng vào thời điểm tốt đẹp, trời trong lành, gió hây hây.
Gió thổi làn váy sắc màu xinh tươi để lộ thân hình thướt tha với đôi chân dài
thon thả, gió lại làm cho mái tóc dài như mực lướt nhẹ. Thật sự là một giờ tuyệt
vời để đưa tiễn.
Nói thật, tuy rằng nội bộ nhà họ Trần từ trên xuống dưới có lên án vị thiếp thất
được Trần Nhiên yêu chiều nhiều năm này, nhưng thứ duy nhất họ công nhận
chính là vẻ đẹp của bà ta.
Núi xa như đại*, dung nhan như hoa sen trên nền nước thu tận sức chói lọi tươi
đẹp, nhẹ nhàng uyển chuyển, một bước một cảnh.
*Đại: than xanh đen, thường được phụ nữ thời xưa dùng để vẽ lông mày.
Eo nhỏ thế kia cứ như như đi thêm hai bước sẽ yếu ớt tới độ gãy mất.
Một người phụ nữ như vậy, chỉ cần thở run rẩy, vịn cửa sổ rồi hạ mắt mím môi,
tự yêu thương mình ba giây, đã có vô số người đàn ông trước sau vì bà ta mà
móc tim móc phổi can thiệp chuyện bất bình.
A Điêu cũng bị trấn áp bởi vẻ đẹp và tư thế như vậy, cô thầm nghĩ: Mỹ nữ này
là ai?
Nhưng khi người này đến gần hơn, bốn mắt nhìn nhau, ký ức xa xưa nổi lên
trong đầu.
(P5)
Nội tâm A Điêu chửi má nó: Người phụ nữ này là mẹ tôi? Bà ta 40 rồi, sao cứ
như mới chỉ hơn hai mươi? Sao bà ta không già? Ăn gì thế? Củ nhân sâm hay là
ế ồ ể
thịt Đường Tăng? Nếu không thì bà ta là hồ ly tinh à? Cơ mà sao cứ để cho nha
hoàn ma ma tung hoa tạo bầu không khí hệt mười mấy năm trước, chỉ thiếu máy
thổi gió mà thôi, quá phô trương!
Lúc này sủng thiếp hạng đầu nhà họ Trần, Tạ Ngọc Khanh, nhìn thấy A Điêu thì
nội tâm cũng rúng động: Cô bé này là ai? Tiểu A Điêu? Nó sắp 20 rồi mà sao cứ
như 14 15?! Chẳng phải nói con gái 18 sẽ thay đổi à, sao vẫn xấu thế này! Đấy
không phải là con gái tôi! Gien đẹp tuyệt trần của tôi bị biến dị?
Sau khi hai người phụ nữ nhìn nhau, nội tâm họ bàng hoàng, cảm xúc nhảy vọt
hơn bất kỳ ai. Ấy nhưng A Điêu có phản ứng nhanh chóng ngay lúc người ta đi
đến trước mặt, phẩy quạt tròn muốn mở miệng.
Bịch, cô áp sát ôm lấy Tạ Ngọc Khanh, mắt đỏ lên, có cả nước mắt, cảm xúc
vào đúng chỗ.
“Mẹ, mẹ chính là mẹ con rồi. Mẹ ơi, bé Điêu nhớ mẹ lắm.”
Mi mà là bé Điêu à?
Mi là con chim lớn vồ tới tấn công thì có!
Eo nhỏ của tôi!!!
Đối mặt với đứa con gái lớn không được thừa hưởng vẻ đẹp của mình, Tạ Ngọc
Khanh, người xưa nay bày ra bộ dáng mấy ả đào hay lẩm bẩm giận dỗi, quá
ngại ngùng. Bà ta lùi lại vài bước, không biết đẩy ra hay ôm lấy đứa con gái
này. Hồi lâu không tìm được bản thảo và cảm xúc từ nghệ thuật giả ngây thơ
mình đã chuẩn bị từ lâu, bà ta đành nói thật tẻ nhạt: “Mẹ, mẹ cũng nhớ…”
Còn chưa nói xong, A Điêu rơi lệ như gió bão: “Con gái bất hiếu, ở bên ngoài
nhiều năm. Dù quanh năm gặm khoai lang nhưng con vẫn nhớ khi còn bé mẹ
cho con ăn cao hoa lê. Con chưa thể tích góp được chút tiền bạc để báo hiếu mẹ,
sao hôm nay dám làm phiền mẹ tự tới đây đưa tiền cho con được chứ.”
Cái gì, mi nói cái gì? Đưa tiền gì?
Không, ta không có, ta không có ý định đưa tiền cho mi.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Nhiên: Mày là đứa con gái bất hiếu, đến đòi nợ à? Còn đòi tiền mẹ mày?
Tạ Ngọc Khanh: Ông là một gã keo kiệt cặn bã, nếu không phải do ông chiếc
móc, nó sẽ lừa tiền tôi?
A Điêu: Con sắp đi thi rồi. Không được không được đâu cha mẹ, sao lại cho con
nhiều tiền như vậy, còn gì nữa không?
PS một câu: Mẹ ruột của A Điêu là một người tuyệt sắc thật, là cái loại có một
không hai.