Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Chương 47

Chàng trai mệt lả, là tên to đầu cao 1m85 vậy mà vẫn rơi lệ mãnh liệt: “Thầy ơi,
có phải em vô dụng không?”
Các giáo viên từng làm mấy lần kiểm tra bên trong, có cái cảnh nào mà chưa
từng thấy, thế nên họ vô cùng bình tĩnh khi ấy còn Uông Vũ lại cười bảo: “Em
lo quá rồi đấy, thật ra em vẫn ổn. Em nhìn trên bảng xếp hạng kia kìa, em vẫn là
người đứng hạng nhất.”
Mọi người đã thấy bảng xếp hạng, ba giá trị A B C lần lượt được xác định là 35,
45, 56.
Chàng trai vui mừng quá đỗi, hạng nhất thật kìa, nhưng rất nhanh anh ta đã
hoàn hồn lại: mẹ kiếp, bây giờ chỉ có mỗi mình lên thi!
Anh ta còn hãy còn muốn nói gì nữa.
“Tiếp theo, Nhiêu Tuyết Nhã.” Giang Thành Tắc nghiêm mặt gọi tên tiếp theo.
Nhiêu Tuyết Nhã căng thẳng chết mất bèn run lẩy bẩy hỏi: “Thầy ơi, em có
được đổi số không?”
Giang Thành Tắc: “Chẳng phải em từng kiểm tra bên trong à, hoảng cái gì?”
Nhiêu Tuyết Nhã: “Chính vì từng thi rồi nên mới hoảng đấy ạ.”
Chẳng bao lâu A Điêu biết tại sao cô ấy quýnh quýu, chính vì người này dùng
chỉ năm phút rồi… đỏ mặt, la lên một câu: “Vạn vật có linh, giáng xuống nhân
gian, đến!”
Khẩu hiệu này rất phong độ đấy.
Và rồi cô thấy... Ông! Một vầng sáng ngưng tụ tới, nhanh chóng tròn trịa và
căng đầy… Ầm! Một sinh vật tròn vo rơi xuống đất, móng giò đào bới tại chỗ
và bò dậy, đoạn, nó chạy trên mặt đất, tiếp theo đất ào ào đổ xuống. Rồi nó chui
xuống đất, vút một cái đã… xông ra ngoài.
“A, heo rừng!!”
“Chết mẹ, đi ra đi ra!”
“Mông của tôi!”
Heo rừng ủn lỗ đít mạnh dữ.
A Điêu cũng sợ xếp re tới mức trốn sau cây, may sao lần này xui xẻo không ghé
thăm cô. Chỉ thấy một người bị heo rừng ủi ngã chổng vó, nếu không phải có
một người thầy giơ tay bắn trúng heo rừng, điện giật xì xì, người nọ thiếu chút
nữa đã bị ủi xuyên thủng lỗ đít.
Heo rừng ngã xuống đất để lại các thí sinh vẫn còn nỗi sợ hãi trong lòng.
Ấy nhưng con heo cũng biến mất rất nhanh, dù gì nó được triệu hoán tới.
Nhưng hình như bản thân Nhiêu Tuyết Nhã vô cùng hãi hùng: “Không phải, lúc
trước em gọi con heo ra có như thế đâu.”
Giang Thành Tắc: “Nhớ tới cái con đi ị tại chỗ rồi còn đi khắp nơi cọ mông à?”
Nhiêu Tuyết Nhã: “...”
Mong không đề cập đến, cảm ơn.
Nhưng mọi người bên ngoài đều nghe được bèn ngạc nhiên trong phút chốc.
Hèn gì Nhiêu Tuyết Nhã, người mãi ổn định trong top 50 qua hai lần thi và lẽ ra
sẽ vững vàng vượt qua cuộc thi kiểm tra nội bộ trong, lại không được chọn vì lẽ
này. Nhưng tại sao giờ đây cậu ấy lại biến ra heo rừng tấn công hung hãn như
vậy?
(P1)
Trình Chương khoanh hai tay trước ngực, tiếp tục phát ra phong thái bác học
làm người mê, nói dửng dưng: “Rất hiển nhiên có lẽ khi trước cậu ấy tiếp xúc
với linh khí chẳng được bao lâu, tố chất bản thân không được khai thác đủ, ngay
cả thiên phú cũng không được bồi dưỡng đủ. Nhưng đợt thi riêng ở Học phủ
Kim Lăng hình như rơi vào nửa tháng trước, chỉ dùng nửa tháng đã trưởng
thành nhanh như vậy, xem ra giá trị loại C của cậu ấy rất cao.”
Lời này của cậu ta vừa dứt, chàng trai phun nước “vàng” khi trước xếp thứ hai,
còn Nhiêu Tuyết Nhã được hạng đầu có điểm 3 phần A B C lần lượt là 65, 55,
88.
Cao hơn người phía trước rất nhiều, còn giống như Trình Chương nói, quả
nhiên giá trị loại C - tính phát triển - cao vô cùng.
Mọi người càng tin tưởng Trình Chương, nhưng Điền Trung Dã không dằn lòng
tò mò nổi bèn hỏi: “Điểm số này có giới hạn trên không? Tối đa là bao nhiêu?”
“Có, 100, nhưng điều này không đồng nghĩa với giới hạn cao nhất của con
người chính là 100. Dụng cụ khảo nghiệm bên kinh đô cao cấp hơn nhiều, chưa
kể yêu cầu cũng nghiêm khắc lắm, nghe nói có một số người đã vượt qua giới
hạn 100. Tin tức của loại người này được triều đình và quân đội liệt vào mục bí
ố ể ố
mật nòng cốt, không công khai, kể cả các quốc gia khác cũng vậy.”
“Vậy 88 điểm đã rất cao rồi.”
“Là rất cao, theo lý thuyết cậu tăng trưởng cao như vậy sẽ không thất bại trong
đợt thi nội bộ. Chuyện gì xảy ra?” Trình Chương hỏi Nhiêu Tuyết Nhã. Tâm
tính người này bấy giờ xem như không tệ dẫu vẻ mặt tái nhợt đôi chút. Song, cô
ấy vẫn lườm Trình Chương một cái mới trả lời, “Ý nghĩa của thi nội bộ chính là
dùng phương pháp đơn giản nhất để thô bạo sàng lọc ra một đám người thiên tài
nhất, tập trung nhiều tài nguyên nhất. Tính phát triển cần thời gian mà hạn mức
cao nhất của nó lại phụ thuộc vào tố chất cơ bản. Lúc ấy tôi triệu hồi ra heo vừa
không có tính tấn công quá mạnh vừa tiêu hao quá nhiều linh khí của tôi, điểm
phần A B quá kém, chỉ có điểm C cao thì cũng vô dụng. Nhưng thầy cô cũng
nhắc tôi cố gắng trong lần thi tuyển này, xác suất trúng tuyển là rất cao.”
Nói cách khác cô là lốp xe dự phòng của Học phủ Kim Lăng, xác suất lớn thì tốt
đấy nhưng lại chẳng phải là phương án ưu tú chân ái nhất. Tuy nhiên tại chuyện
này nhìn ra được phần lớn người được chọn trong cuộc thi nội bộ đều rất mạnh.
Đương nhiên, người có đầu óc như Trình Chương và A Điêu đều nhạy nhận
thấy khi Nhiêu Tuyết Nhã nói chuyện khóe miệng cô ấy cong xuống, ánh mắt
có chút né tránh.
Cô ấy bị đánh rớt còn có nguyên nhân khác: Trong số những người được Học
phủ Kim Lăng chọn có mấy người dựa vào bối cảnh để tiến vào là cái chắc. Có
khi thành tích họ chẳng kém nhưng lại dùng những cách khác để có được thỏa
thuận với Học phủ Kim Lăng, loại mất dạng người có chút tố chất nhưng lại
chẳng phải là người xuất sắc nhất như Nhiêu Tuyết Nhã.
(P2)
Có lẽ đám người Nhiêu Tuyết Nhã đến tham gia việc tuyển nhận sau khi trải
qua một ít thỏa hiệp sau lưng.
Bạn nói xem cách làm này của Học phủ Kim Lăng sao để cho người ta thấy
được, cũng khó để nói ra. A Điêu đọc được mấy người như Nhiêu Tuyết Nhã và
Lận Vân Mặc chẳng có dáng bộ hận thù sâu sắc, có vẻ như chỉ kiêng dè không
muốn nói.
Có lẽ những gia tộc dùng chỗ tốt để lấy được suất học trong Học phủ Kim Lăng
không chỉ cho trường lợi ích mà còn cho cả những người như Nhiêu Tuyết Nhã.
Bằng lòng đánh bằng lòng chịu đựng.
“Nếu như xác định được mình có thể thi và được nhận, thậm chí đạt được lợi
ích lớn tột cùng khi không được nhận và kết giao tốt với một số thế lực, cân
nhắc lợi hại, có là tôi, tôi cũng bằng lòng.”
“Hơn nữa còn có một chỗ tốt là lúc thi tố chất ấy, bên trong Trận Tụ Linh có
nồng độ linh khí rất cao, sánh bằng một lần tẩy tủy, chẳng phí hoài chỗ tốt.”
A Điêu thầm nghĩ, đây vốn là lựa chọn tốt nhất của người bình thường.
Sự thật cũng đúng như thế, dám chắc đám người Nhiêu Tuyết Nhã sẽ vào được
Học phủ Kim Lăng.
Đừng nói công bằng hay không, trên đời này không có chuyện tuyệt đối công
bằng.
Lúc A Điêu đang cân nhắc, người thứ ba đi vào, biểu hiện bình thường, thậm
chí còn thấp hơn người đầu tiên.
Đừng nói là đi tiểu, chỉ thả ra được một dòng hơi nước nhỏ.
Hiệu suất điểm tích lũy A B C của người thứ tư thứ năm bình bình, về cơ bản là
dưới 30.
“Trời đất, khó thế? Nhìn cứ giống tố chất phổ biến hơi thấp rồi.” Điền Trung
Hương có phần lo lắng rồi lại nhìn sang Nhiêu Tuyết Nhã. Mọi người cho rằng
cô gái này có 88 điểm mục C cao thái quá, thảo nào mấy thầy cô vẫn hòa ái với
cậu ấy, thậm chí còn nói chuyện phiếm với cậu.
Đoán chừng trong lòng đã được phổ biến từ lâu.
Thí sinh đầu tiên có ý mừng rõ rành trên mặt, té ra nước tiểu của mình, à không
phải, mà là nước sông Hoàng Hà không bết bát tới mức như vậy.
“Hấp thu linh khí ở giai đoạn trước toàn có tác dụng tẩy tủy tẩy tạp chất, trong
cơ thể không tích lũy linh năng, đành ỷ vào chuyện thiên phú bày ra dữ dằn cỡ
nào. Nước tiểu của cậu xem ra ổn lắm rồi.”
“Cơ mà heo rừng của Nhiêu Tuyết Nhã kia mạnh ghê, không biết sau này cậu
ấy trưởng thành sẽ triệu hoán một đám heo rừng hay cho heo rừng biến thành
heo yêu.”
Mọi người nghị luận sôi nổi, trung tâm đề tài tập trung ở trên người heo rừng
khiến Nhiêu Tuyết Nhã hậm hực tột cùng. Song, cô ấy cũng chờ mong thành
tích của người khác.
Khảo hạch ngày hôm qua coi như xong, chỉ có thể tính là món khai vị, hôm nay
mới là chuyện chính, tố chất + thiên phú.
(P3)
Tố chất của cô ấy xếp hạng 11, cô rất muốn biết mười người có tố chất hàng đầu
sẽ có thiên phú ra sao, áp đảo được cô không. Nếu như không, không chừng
tổng thành tích của cô ấy có khi lại di chuyển vào top 10, vậy về sau đãi ngộ sẽ
khác, có khi còn tốt hơn hẳn qua được vòng thi nội bộ. Suy cho cùng chú nhà cô
làm việc trong cơ quan quan phủ đã âm thầm nhắc nhở cô rằng trông đợt thi nội
bộ ghê gớm là thế, cũng có quái vật, nhưng trình độ tầng giữa và tầng dưới
chẳng cao là bao, không so với thi tuyển nhận thật; cái kia có chất lượng bên
trong cao hơn.
Cô ấy thấy có lý lắm, ít nhất cô ấy nhận ra đám người Tống Linh Trình Chương
Bạch Hà đã đủ biến thái rồi. Ngoại trừ mấy tên quái vật vượt qua đợt thi nội bộ
ngày đó, mấy người này mạnh hơn những người khác nhiều.
Sau đó tốc độ kiểm tra tăng nhanh, bởi vì như Trình Chương nói, thiên phú bình
thường sẽ có thời gian thức tỉnh rất nhanh, đủ loại thiên phú, này thì có người
biến ra rau cải trắng, cũng có người điều khiển gió… Nói thật, bọn họ có cảm
nhận được gió gì đâu nhưng dụng cụ cảm nhận nói có, còn nói là gió lạnh và
cho điểm khá ổn.
Đúng là xem không hiểu cái này.
Tiến sĩ Trình lại đăng nhập, tỏ vẻ nho nhã: “Nếu tôi không đoán sai có khi cậu
ta điều khiển được luồng gió đó. Chúng ta chẳng cảm nhận được có khi vì nó rất
yếu, hoặc cũng có khi cậu ta điều khiển luồng gió thổi về phía dụng cụ, dụng cụ
có khoảng cách gần hơn, cảm nhận sẽ khắc sâu hơn, tất nhiên điểm số sẽ cao.
Nhưng điều này cũng có nghĩa là năng lực điều khiển của cậu ta rất mạnh, điểm
số tương đối đáng tin cậy.”
Như vậy cũng được?
Hứa Lạc khó chịu dữ dội khi hình tượng thiên tài tri thức của mình bị tiến sĩ
Trình đoạt đi, thế là cậu ta chìa ra khuôn mặt lạnh nói trong dửng dưng: “Nếu
lúc nãy Nhiêu Tuyết Nhã điều khiển con heo rừng ủn luôn cái dụng cụ, chả phải
sẽ có điểm số cao hơn?”
“Tất nhiên rồi, thiên phú chiến đấu mà, có thể giết người là tốt nhất.” Thôi Vân
bỗng nhiên trả lời một câu nhẹ bẫng, trong mắt gã mang theo chút khinh thường
đám người này.
So với mình, người từ lâu đã tranh đoạt quyền lực cho gia tộc, đám học sinh rau
dưa này không xài được, cho rằng biết đọc sách là cứ đọc vậy thôi cũng nên, chỉ
sợ chưa từng giết con gà.
Hứa Lạc giật mình, những người khác cũng ngạc nhiên, ánh mắt Trình Chương
lóe lên nhưng không nói, hiển nhiên đã chấp nhận.
Anh em nhà họ Điền liếc mắt một cái mà thấy bất an, ngược lại A Điêu, người
từng giết người, lại bày ra bộ dáng chưa từng trải, sắc mặt hoảng sợ. Cô vuốt cổ
mình, nói từ từ: “Mọi người dĩ hòa vi quý không tốt sao? Vì sao cứ phải đánh
đánh giết giết. Bóp cổ người ta cướp buồng vệ sinh thì thôi đi, ngay cả thi cử
cũng phải thấy máu, nghe thấy dọa cả người. Người ta hơi sợ đây.”
(P4)
Cô nắm chặt cánh tay Điền Trung Hương, sắc mặt tái nhợt, nhu nhược chẳng tự
lo nổi cho mình.
Trái lại anh em nhà họ Điền rất thương tiếc cô, còn an ủi cô đừng có sợ, nhưng
người khác lại…
Từ Nhiêu Tuyết Nhã +899!
Từ Tống Linh +199!
Từ Thôi Vân +438!
A Điêu: “???”
Không phải chứ tiểu nữ thần họ Tống, đột nhiên cậu đưa năng lực niệm cho tôi
làm gì!
Có điều do táng đởm, A Điêu chạy xuống gốc cây nghỉ ngơi. Cô vừa chú ý đến
bài kiểm tra thiên phú tiếp theo của những người khác, vừa lấy điện thoại di
động ra tìm tòi tin tức.
Cô không biết vì điều tra vụ án cô bị tập kích hay muốn điều tra sát thủ nội gián
kia, giờ phút này tín hiệu trong Học phủ Kim Lăng đang bị theo dõi. Cái này
cũng được?
Đương nhiên là bộ phận giáo dục mạnh nhất của Kim Lăng, Học phủ Kim Lăng
có quyền hành chính rất mạnh nhất là sau khi linh khí hồi phục. Thậm chí nó đã
làm hiệu trưởng có thể trực tiếp vượt qua thẩm quyền của Tri phủ để điều tra kỹ
lưỡng toàn bộ hệ thống tình báo của Kim Lăng.
Giờ phút này hiệu trưởng đã cho Chu Giang một quyền hạn nhất định, điều tra
kỹ tín hiệu điện thoại di động bao trùm tất cả nhân viên trong Học phủ Kim
Lăng
Cho nên lúc này Chu Giang có thể thấy rõ thông tin khi lên mạng của rất nhiều
người.
Đặc biệt là một số người liên quan đến A Điêu... Tất nhiên, bao gồm cả bản
thân cô.
Con nhóc này tìm tòi gì đây.
Ánh mắt Chu Giang sáng quắc, cho rằng sẽ tìm được một ít tin tức liên quan
đến vụ án. Tiếp theo thầy ấy đã thấy mục tìm kiếm thế này.
- Xin hỏi hiệu trưởng Học phủ Kim Lăng dữ dằn lắm không?
- Xin hỏi hiệu trưởng Học phủ Kim Lăng đã chụp chung với nhân vật cộm cán
nào? Chụp ảnh đứng vị trí trung tâm không? Không đứng ở vị trí đó sẽ bị ép xé
bỏ à?
- Xin hỏi hiệu trưởng Học phủ Kim Lăng có thô bạo không? Đã bao giờ đánh
chết người chưa?
- Xin hỏi hiệu trưởng Học phủ Kim Lăng giết người rồi có chịu trả giá gì
không?
- Xin hỏi hiệu trưởng Học phủ Kim Lăng có phi thuyền siêu cấp tư nhân không?
Có siêu xe bay không? Có biệt thự lớn siêu khủng với cảnh biển không? Ông ấy
có nhận quà tết không? Cưới mấy người vợ?
- Ông ấy có yêu tiền không? Không tham tiền vậy trân trọng học sinh không?
Nhất là những đám học sinh ghèo kiết xác thoạt nhìn ngoan ngoãn yếu đuối
nhưng lại có tiềm lực tột cùng mà còn đáng yêu nữa chứ.
Chu Giang: “...”
Mình sẽ không cười, với điều kiện là mình nhịn được.
Chu Giang thật sự không nhịn nổi bèn trở tay gửi đám tin này cho hiệu trưởng.
Người này đang uống cà phê lúc xử lý công việc nhà nước phức tạp. Vừa uống
một ngụm còn chưa nuốt xuống, đến khi ông liếc mắt nhìn tin nhắn của Chu
Giang những tưởng đã có kết quả vụ điều tra, và nhìn thấy đám thông tin này,
ngay lập tức…
Phụt!!
Hiệu trưởng tóc bạc phong thái như ông tiên phun mất.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
A Điêu của chúng ta có 100 ngàn câu hỏi vì sao, cô luôn là một đứa trẻ ham
học

Bình Luận (0)
Comment