Dung mạo và phong thái tuyệt vời.
So với rất nhiều quý công tử mặt ngọc ưa nhìn, bề ngoài của anh được coi là
bình thường, chẳng bằng cả Hứa Lạc, vốn nên là loại người ném vào trong đám
người là mất hút. Thế nhưng vóc người anh kiên cường thẳng tắp, áo xanh bông
mang lại cảm giác rộng rãi; thắt lưng bông trắng xếp ly, thậm chí không có ngọc
bội rũ xuống; không có gì để gây dấu ấn, phong thái giản đơn, và có một đôi
mày như kiếm đè nặng cặp mắt.
Kính mắt thường đeo cũng tháo ra. Sau khi Chu Giang nhìn về phía anh, anh
mới ngẩng đầu, cầm vuốt chiếc nhẫn và thong dong nói một câu: “Hình bộ thu
án có trình tự riêng, không phải ai muốn đưa là sẽ được nhận. Theo luật, vụ án
giết người đúng là có thể chuyển sang Hình bộ, nhưng bảy ngày trước Đại Lý
Tự mới đưa ra một kế hoạch giảng dạy mới. Quyết định rằng: các vụ án giết
người liên quan đến giáo dục, đặc biệt là vụ án giết người xảy ra trong trường
học, sẽ ưu tiên các trường học phối hợp với bộ phận pháp lý điều tra. Đến khi
không có khả năng xác minh mới nộp lên Liên minh Học phủ xem xét giám sát,
cuối cùng nộp cho Đại Lý Tự lập hồ sơ.”
Thôi Lương bị anh nói thế thì bày ra vẻ mặt lạnh tanh, còn nói lạnh lùng: “Trần
Tốn, mày đúng là xứng với danh người tuân thủ giáo điều nhất của Học phủ
Kim Lăng chúng ta. Không biết nếu người chết không phải em trai của tao và
người hành hung không phải là em gái thứ của mày, mày có còn tỉa tót câu chữ
như thế không? Nhưng cũng có thể giờ đây cha Trần đại nhân của mày có tương
lai rộng mở, lúc này mới làm cho mày hùng hồn là thế.”
Trần Tốn đã xoay nhẫn hai vòng, cho hay: “Bản thân bạn Thôi là người thân
của người chết, nhất thời xúc động bèn mất đi lý trí cũng dễ hiểu. Chẳng qua
cậu liều lĩnh, đẩy ngay vụ án cho Hình bộ. Đương nhiên các đại nhân bên Hình
bộ sẽ nỗ lực xuất phát từ thói quen và trách nhiệm, và chắc chắn không liên
quan gì đến vị quan họ Thôi trong Hình bộ của Kim Lăng có cùng họ Thôi với
cậu. Nhưng cứ như vậy, chẳng phải bọn họ sẽ đối đầu với Liên minh Học phủ
sao? Đến chừng đó nổi lên mầm mống, hai bộ lại một lần nữa phân tranh, phụ
lòng chính lệnh của quân thượng, dao động sự yên ổn của triều đình. Nếu muốn
bình ổn chiến tranh, tất nhiên Học phủ Kim Lăng chúng tôi phải gánh chịu trách
nhiệm. Vì cái chết của một người em trai, bạn Thôi cần gì làm thế?”
Một phen lý thuyết suông mua chuộc danh tiếng, hệt với sự ngụy biện của nhân
vật phản diện. Song với phong thái quân tử của anh, trái lại đã khiến mọi người
cảm thấy rằng đây là lời dạy trị thế của thánh nhân, không thể phản đối.
(P1)
Thôi Lương ghét nhất tư thái như vậy của anh, đồng tử hơi rung, toan giải thích
thì Trần Tốn đã tiếp tục bổ sung: “Liên quan đến sắc lệnh của triều đình, sự ổn
định của gia đình và đất nước, cả vinh dự ngàn năm của Học phủ đã đào tạo
chúng ta thành nhân tài, có tính là gì so với cái chết của một người em trai.
Ngay cả khi cha ruột tôi là người bị chôn sống hôm nay, chết ở đây, ông ấy vẫn
sẽ nghiêm túc yêu cầu tôi tuân thủ quy định này, tuyệt đối không làm chuyện vì
tình riêng để nước vào não kêu gọi đánh giết. Bạn Thôi, cậu nói xem?”
Khá khen cho thiết lập một tấm gương đạo đức thánh hiền đầy mẫu mực, miệng
toàn “thần và thầy vì kỷ cương, cha chết vẫn thà gãy chứ không chịu cong”, đạo
đức giả như thế. Nhưng đạo đức giả này lại thuộc về thư sinh nổi danh là người
trong sạch.
Há miệng nhân nghĩa đạo đức, ngậm miệng cũng đạo đức nhân nghĩa, nói cho
bạn chết.
Nhưng bạn lại chẳng bẻ lại nổi, bẻ lại là vi phạm kỷ cương quân sự và thầy trò,
đi sâu hơn nữa chính là đi ngược lại sự đúng đắn về chính trị của triều đình
cũng như danh tiếng và lợi ích của Liên minh Học phủ.
Thôi Lương: “...”
Tất nhiên hắn không quan tâm Thôi Vân chết hay không. Nó chỉ là một đứa em,
còn là em họ cố ý tranh đoạt tài nguyên của gia tộc cùng hắn. Thứ hắn bận tâm
chính là có thể dùng cái chết của nó mưu cầu lợi ích lớn nhất hay không.
Không cho Trần Tốn chết cũng phải để Trần A Điêu chết.
Hôm nay một trong hai đứa nó sẽ bỏ mình.
Thôi Lương: “Bạn Trần nói có lý, đã như vậy, xin đội trưởng Chu theo quy chế
của trường bắt lấy người này dùng tội giết người để giam giữ và xem xét kết án,
tránh làm trễ mất đợt thi của người khác.”
Cho dù sau này Trần Tốn có thể dựa vào lòng đánh giá cao của hiệu trưởng đối
với hắn để vận hành mối quan hệ để nhằm cứu mạng Trần A Điêu hay không,
thành tích của con nhỏ đó sẽ phải hủy bỏ.
Đầu tiên hủy tương lai của nó, sau đó chờ Trần Tốn hoạt động… Chờ hắn thật
sự kéo quan hệ vì em thứ này, mình có thể bắt được đằng chuôi và đâm vào Bộ
Giáo dục, thêm một bước hủy hoại tương lai của Trần Tốn. Xem xem những
trường đại học hàng đầu kia có trường nào dám nhận hắn.
Thôi Lương tính toán rõ ràng giá trị cái chết của Thôi Vân, nhưng tình thế thật
sự có như hắn hằng mong?
Thôi Lương đến với khí thế hung hăng, nhiều thí sinh chả hiểu đầu cua tai nheo
còn nhìn ra được tình hình Trần A Điêu không ổn.
Anh em nhà họ Điền vô cùng lo lắng, nhưng bọn họ chỉ là người thường, sao có
chỗ xen vào. Không biết có phải Trần A Điêu bị hù cho sợ hay không, giờ đây
cậu ấy chắc chắn rất… Hai anh em lo lắng nhìn sang đột nhiên ngây người.
(P2)
Hóa ra Trần A Điêu sợ hãi đã đỏ mắt, lẩm bẩm: “Tôi giết người à? Tôi thực sự
giết người? Coi như gã là loài súc vật, cố tình xúc phạm tôi bằng cách nói vào
tai tôi trong lúc tôi làm bài thi, tôi cũng không thể làm như thế được. Suy cho
cùng hồi trước tôi còn không đành lòng giẫm lên con kiến, vậy mà bây giờ giết
người rồi?”
Nói xong, cô nhẹ nhàng dùng bàn tay nhỏ bé vỗ lên khuôn mặt của mình: “Trần
A Điêu, màu xấu quá đi!”
Sức tát có thể sánh với cái đánh yêu của người thương, còn mang theo bầu
không khí tự mình đánh “cái đứa này, mi xấu quá đi”, dịu dàng tột cùng.
Chu Giang: “...”
Mọi người: “...”
Từ Thôi Lương +333!
Từ...
.....
Nhưng từ khóa mà cô đưa ra rất đúng chỗ, người thông minh nhanh chóng nghe
được chuyện cất giấu bên trong.
Xúc phạm bên tai nó?
Làm sao được chứ?
Không có ai khác xung quanh cô trong kỳ thi, trừ khi…!
ắ ể ầ
Ánh mắt Chu Giang sáng lên, lập tức chạy tới kiểm tra quần áo của A Điêu. Tuy
nhiên Trần Tốn nhìn thầy ấy một cái, trước tiên nhìn đảo qua quần áo của A
Điêu nhanh hơn, đoạn, anh nhấc mũ áo của cô lên và trông thấy một con bọ nhỏ
bên dưới.
Không chỉ có mỗi anh thấy, những người ở vị trí đó chỉ cần không mù đều nhìn
ra một con bọ rùa sao vàng dưới mũ áo đen, rất nhỏ. Song, ai nấy đều là dân
tinh anh, cơ thể trải qua chuyện tẩy tủy, năm giác quan vượt qua người bình
thường; đừng nói bọ rùa đó, thậm chí còn còn thấy được mấy cọng chỉ sứt trên
quần áo của cô.
Không tốt!
Thôi Lương vừa nhìn thấy thứ này đã thấy xui ngay, đáy mắt âm ngoan, tay nắm
giữ những mũi tên nhỏ khác trong hông giáp máy. Thế nhưng phản ứng của
người khác cũng nhanh.
Đây là chuyên ngành của Chu Giang, thầy ấy nhìn thoáng cái đã nhận ra, bấy
giờ cầm con bọ xuống mà rằng: “Bọ rùa tâm linh, Đồ Cấm Kỵ Bính-5246, loại
đặc biệt, được sử dụng để gây ảo giác...”
Thầy ấy còn chưa nói xong chợt nghe được Thôi Lương quát to lên: “Chuyện
cho tới bây giờ là em Vân của tao đã chết thảm, mày còn dám vu khống cho nó,
tao phải giết mày!”
Vù vù vù, ba mũi tên nhỏ bắn ra từ bên trong hông, nhanh chóng và mãnh liệt,
ánh sáng đỏ trên mũi tên lấp lóe hệt sẽ có một vụ nổ trong phút chốc đó.
Mọi người thấy mà sợ mất mật, theo bản năng sẽ chạy trốn để tránh tai bay vạ
gió.
Lúc đầu A Điêu cũng muốn trốn nhưng cô thấy được Trần Tốn phía trước
không nhúc nhích, hơn nữa đầu ngón tay còn đang xoay nhẫn ở ngón giữa.
Mặc dù đã trôi qua rất nhiều năm, từng nghĩ cô đã quên, nhưng cô vẫn còn nhớ
người anh trai con của vợ cả từ nhỏ đã nghiêm mặt cứ như lão già, một tay thì
cầm cái gì đó cuốn lại, một tay xoay nhẫn hộ tiễn* hoặc nhẫn thường và thản
nhiên nhìn xuống bộ dạng cô đang lấy lòng anh.
*Nhẫn hộ tiễn (ban chỉ): là một công cụ hỗ trợ bắn cung. Nó được đeo ở ngón
cái của bàn tay phải. Phía dưới nhẫn có thiết kế một rãnh nhỏ để giữ dây cung
khi kéo mũi tên.
(P3)
Anh ta khôn ngoan dàn trời, là người thông minh nhất mà cô từng gặp từ khi
còn nhỏ, và sự thông minh này là sự xuất sắc từ IQ đơn thuần.
Nhưng anh cũng khiêm tốn, khiêm tốn đến mức bạn chỉ có thể hiểu được một
chút suy nghĩ của anh từ từ thói quen nhỏ thỉnh thoảng anh bày ra.
Trần Nhiên năm đó cũng chỉ là một chàng quan nhỏ hạng bét, còn anh thì khiêm
tốn ẩn nhẫn, cực kỳ giống anh bạn học giỏi con nhà hàng xóm kế bên, kiểm soát
tiếng tăm, cho nó nằm ở một mức độ nào đó phù hợp với tình hình bên trong
nhà mình.
Anh bộc lộ là khi trưởng thành theo gia tộc, từng bước một, làm gì chắc đó.
Ví dụ như bây giờ, anh xoay nhẫn có nghĩa là tình hình vẫn còn trong dự đoán,
là một vòng tròn, đổi tới đổi lui vẫn nằm hết trong vòng.
Cho nên A Điêu cũng không nhúc nhích nữa.
Cô bất động lại có người động.
Một tia chớp bay theo đường cong đầy chói lọi đã xuyên qua ba mũi tên nhỏ từ
xa trong nháy mắt. Đánh tan nó rồi sẽ nổ tung sao?
Cũng không.
Vèo một cái, bọn chúng bị đồng hóa và biến thành ba hòn đá.
Tảng đá rơi xuống đất đã cắt đứt tín hiệu điều khiển thông minh, ngay cả vụ nổ
liên tiếp cũng mất đi cơ hội.
Thôi Lương giật mình, nhanh chóng nhìn về phía nơi tia chớp lóe lên đầy bão
tố. Hắn chỉ thấy một người đứng trên nóc một tòa nhà giảng dạy cách đó hai ba
trăm mét, nhưng chẳng rõ bộ dạng, có lẽ là cao thủ trong Học phủ Kim Lăng.
Từ lúc linh khí sống lại, Thôi Lương biết ngay tất cả các Học phủ cùng những
trường đại học kia ở các châu và tỉnh đã không còn là nơi đơn thuần để giảng
dạy giáo dục con người như đã từng từ lâu. Nhân sự đổi thay bí mật tột cùng.
Thôi Lương có chỗ phát hiện nhưng nào có dám do thám, bởi lẽ hiện tại ngay cả
bên quyền quý cũng lui về phía xa ba thước đối với Liên minh Học phủ.
Đó là vòng tròn của một nhóm người thông minh nhất trong cả nước tụ tập lại,
ố ố ố
và Thôi Lương cũng muốn trở thành một trong số họ, tuyệt đối không bao giờ
dám chống lại nó.
Sau khi ý thức được thân phận của người này, mặt Thôi Lương trắng không còn
chút máu ngay. Hắn giơ tay hành lễ và nói lớn: “Thưa thầy đừng hiểu lầm, em
chỉ kích động trong lúc nhất thời. Dù sao con nhỏ này âm hiểm xảo trá, không
chỉ tàn sát em trai em mà còn vu oan cho nó, em thật sự khó mà chịu nổi. Em
tuyệt đối không cố ý xúc phạm tôn nghiêm của Học phủ Kim Lăng, dù sao em
cũng là học sinh Học phủ Kim Lăng.”
Ngừng tạm, hắn còn cố tình bổ sung: “Nhân tiện em đã vượt qua kỳ thi của Đại
học Kinh Đô, đã được chấp nhận, hôm nay cố tình đến để nói lời tạm biệt với
các thầy cô.”
Lời này của hắn đã gây ra một sự xáo trộn không nhỏ.
(P4)
Bảng xếp hạng các trường đại học qua các triều đại nước Đường Tống đổi thay
có ba ngọn núi đứng sừng sững chẳng ngã mấy ngàn năm nay, theo thứ tự là Đại
học Kinh Đô, Đại học Bắc Xuyên và Đại học Minh Hải.
Trong đó Đại học Kinh Đô nằm ngay tại Kinh Đô, thủ đô nước Đường Tống, vô
số người quyền quý, được ca ngợi là cái nôi của người cầm quyền Đường Tống.
Thôi Lương có thể vượt qua vòng sơ tuyển sớm, vượt qua những học sinh xuất
sắc nhất ở Học phủ Kim Lăng.
Thậm chí... vượt qua cả Trần Tốn, người ngày xưa có học hay thi vẫn mãi thống
trị ở vị trí hạng nhất.
E rằng có được như thế cũng do linh khí phục hồi mang đến cơ hội. Bởi lẽ nhà
họ Thôi thật sự mạnh hơn Trần Tốn ở khoản tài nguyên linh khí, cho nên họ đã
vượt qua khúc cua ở mặt này rồi.
Tuyệt vời!
Ba trường đại học hàng đầu cũng là mục tiêu cuối cùng của những thí sinh này,
nhưng họ cũng biết rằng tỉ lệ đậu của mình quá thấp.
Ánh mắt của những người này nhìn Thôi Lương thay đổi, này thì sùng bái, này
thì kính nể, này thì hâm mộ.
Nhưng những lời này của Thôi Lương không phải nói cho bọn họ nghe mà là để
cho người bên Học phủ Kim Lăng.
Chu Giang: Giỏi, thảo nào kiêu căng như thế, hai lần ra tay vi phạm nội quy
trường học, muốn giết Trần Tốn và Trần A Điêu, té ra có sức mạnh. Cũng bởi
giờ đây nó không chỉ là sinh viên của Học phủ Kim Lăng, mà còn là sinh viên
của Đại học Kinh Đô.
Các thầy cô ở Học phủ Kim Lăng có vẻ mặt khác nhau nhưng Thôi Lương vẫn
chú ý tới Trần Tốn nhất. Người này chẳng đổi biểu cảm, thay vào đó vẫn từ tốn
bảo: “Trước đây đã nói bạn Thôi đã quen làm theo cảm tính, một lần hai lần
không có gì khác nhau tuy nhiên đó chỉ là chi tiết nhỏ. Thứ quan trọng vẫn là
con bọ này, có phải vu khống hay không, điều tra một chút là biết — xưa nay tín
hiệu cần kích hoạt hai đầu để dùng.”
Anh chẳng đề cập đến trường đại học, đoán chừng muốn tránh mũi nhọn.
Thôi Lương nheo mắt lại: “Lúc thi, tất cả học sinh và người kiểm tra đều phải
để dụng cụ kiểm tra, không thể mang theo những thiết bị này. Đương nhiên con
bọ rùa tâm linh này không thể nào bị con nhỏ này mang vào, vậy thì chỉ có một
khả năng: nó ra ngoài rồi mới cố ý thêm con bọ rùa này vào người.”
Trần Tốn còn chưa tiếp tục mở miệng, bỗng nhiên có một thanh âm yếu ớt
truyền đến.
“Này, mặc dù không tốt để cắt đứt các anh nhưng tôi cần nhắc nhở. Thật ra anh
Thôi Vân chỉ bị chôn sống, nào có bị phân thây. Bây giờ đào mộ, ặc không phải,
đào đất, có khi lại cứu về được. Mấy anh cãi nhau như vậy có nghĩa lý gì đâu,
cứu người quan trọng hơn.”
Cô mang bộ dạng trách trời thương người, dùng vài phút để mọi người quên
mất cô đã tàn nhẫn như thế nào khi chôn sống Thôi Vân, đồng thời lộ ra chuyện
bọn họ là thứ chả ra gì.
(P5)
Thôi Lương, người từ đầu đến cuối chỉ nghĩ đến việc để Thôi Vân rồi đời phát
huy giá trị lớn nhất: “...”
Thiếu gì người ở đây mang tâm cơ thâm sâu, vừa rồi còn chưa hiểu được, bấy
giờ được A Điêu nhẹ nhàng nhắc tới đã giác ngộ: Đúng vậy, thật sự quan tâm
đến người thân, thì phản ứng đầu tiên nên là nóng lòng cứu người, ít nhất sự
tình rơi vào trên người bọn họ sẽ là như vậy. Nhưng nhìn phản ứng của Thôi
Lương… Mục đích hết sức rõ ràng.
ầ
Hào quang của Đại học Kinh Đô ngay lập tức mờ dần.
Từ Thôi Lương +1200!
A Điêu lạnh lùng nhìn năng lực niệm trên bồn cầu đã gần 250,000.
Hôm nay năng lực niệm thu được vượt mức bình thường, song cô biết nguy cơ
lớn nhất còn chưa qua. Một khi cô lựa chọn chôn sống Thôi Vân, vậy cần suy
xét để kết thúc công việc.
Nếu như không có Thôi Lương, cô nắm chắc toàn thân trở ra, nhưng nếu Thôi
Lương đến, vậy thì không dễ xử lý.
Cho nên…
Khi A Điêu nói chuyện, thật ra cô đã chạy đến giá đỡ vũ khí bên kia, nhặt một
cái xẻng và xúc đất.
“Mấy thầy mấy cô, mau tới giúp đỡ đi, mạng người quan trọng đó.”
Các giáo viên bối rối nhưng lại nghĩ cúng đúng. Đào xác, không đúng, cứu
người mới là chuyện cần giải quyết trước nhất.
Một nhóm người suýt chút nữa bị A Điêu dẫn đi, nóng lòng bắt đầu lấy dụng cụ
đào đất, khí thế ngất trời.
Tâm tình Thôi Lương không vui lắm: Giao cho Hình bộ không được, nói muốn
Học phủ truy nã hỏi tội, kết quả một đám người vội vàng đào thi thể, ngược lại
không có ai đi bắt Trần A Điêu.
Nhưng hắn cũng tuyệt đối không có cơ hội đánh lén đầy mạnh mẽ lần thứ ba.
“Đào ra người, kiểm tra xem trên người Thôi Vân có chứng cứ phạm tội liên
thông với bọ rùa tâm linh hay không. Tuy nhiên những gì em Thôi Lương nói
cũng không phải không có lý. Khi chúng ta thi đã có thiết bị quét mở ra, bọ rùa
tâm linh tuyệt đối không có cách nào đưa vào trường thi, với… Em Trần A Điêu
vẫn có hiềm nghi, về tình về lý nên bắt trước, đội trưởng Chu, anh cảm thấy thế
nào?”
Lời nói của Uông Hải có lý có chứng cứ, ôn hòa lễ phép, rất có sức thuyết phục
người khác, rất nhiều giáo viên cũng đồng ý. Dẫu gì chôn sống người trước mặt
bọn họ đúng là hung tàn cùng cực, chưa kể họ còn thấy Trần A Điêu này luôn
mang theo vài phần âm u; chưa kể quan trọng nhất là Thôi Lương đã cất cánh
còn Trần A Điêu hiện tại chỉ là... tương lai Trần Tốn cũng chẳng bằng Thôi
Lương.
(P6)
Họ lựa chọn không khó.
Uông Hải nói lời này mà A Điêu chẳng hề hoảng hốt, chỉ liếc Chu Giang một
cái.
Nếu cô nhớ không lầm khi cô bị tấn công ở phía bên kia nhà vệ sinh, cô còn cố
tình nahωsc đến việc phun nước bắn tung tóe và tên đó giẫm lên nước chạy trốn
thảm hại. Như vậy… Đừng nói người này là đồ ăn hại nha!
“Thầy Uông, tôi thấy anh nói rất đúng, cho nên..” Chu Giang giơ tay, trong lòng
bàn tay có ánh sáng lóe lên, Uông Hải và Thôi Lương mở cờ trong lòng, giây
tiếp theo.
Bùm!
Uông Hải bị một cước ngã lăn quay, lòng bàn tay Chu Giang bay ra một sợi dây
thừng, trực tiếp vờn quanh trói chặt Uông Hải. Đoạn, Chu Giang gẫm một cước
lên đầu hắn, một tay nhanh chóng dỡ bỏ tất cả vũ khí trên người hắn.
“Đội trưởng Chu! Anh làm cái gì vậy?”
Hầu như tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, ngoại trừ A Điêu, Trần Tốn và bản
thân Chu Giang.
Các giáo viên khác táng đởm hỏi tình hình, nhưng cũng có giáo viên sắc sảo
nhìn thấy chuyện giấu bên trong bèn cản lại những giáo viên đang hoảng loạn
này, chờ đợi Chu Giang để giải thích.
Chu Giang giẫm lên đầu Uông Hải, không cho đối phương cơ hội chất vấn biện
hộ hoặc ăn cướp còn la làng.
“Đừng cố gắng, Đồ Cấm Kỵ, Dây Thừng Trói Buộc Có Linh, mặc dù chỉ có cấp
đinh, nhưng sử dụng trên người anh đã đủ, cho nên muốn đi xuyên qua tường
một lần nữa là không thể.”
“Nhưng Uông Hải này, là một người dạy hóa học, sao lại quên mất khi ám sát
thất bại chạy đi, chân trần giẫm lên mặt đất có nước sẽ để lại mảnh da dưới
chân. Mà da đó không chỉ chứng minh chân anh thối mà còn nhắm ngay vào
DNA của anh.”
“Kết quả của anh, trong lòng anh hiểu rõ chưa?”
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc đầu chạng vạng tối có đăng thêm một chương, về sau lại hai chương hợp
làm một tăng thêm một lần nên có chỗ mệt mỏi, có khả năng tâm lý không đủ
mạnh, khi ổn khi không, làm cho tác giả thấy thực sự rất đau đớn, như thể cố ý
điền thêm chữ vào để đủ số từ nhằm moi tiền của mọi người. Thà mấy bạn nói
rằng tôi viết rất tệ, rằng hình tượng tôi xây dựng rác rưởi này nọ tôi còn bằng
lòng hơn. Rất khó để viết những chương có năng lượng cao trong loại truyện tu
luyện lội ngược dòng này, như bộ Cờ lê mới là viết dễ. Nhưng có lẽ do trình độ
của tôi không đủ, bằng không chẳng có nhiều bạn nói không có năng lực. Vậy
thì cứ để hai chương sau hợp làm một, không tách, dù có mất một ít bình luận
cũng không sao cả. Còn nếu thấy không đủ, vậy mấy bạn cứ vỗ béo nó hoặc bỏ
nó đi và đừng nhìn vào. Trình độ của tôi khó mà tăng tiến ngay lập tức, thậm
chí điểm số bộ này cũng không tốt. Mọi người cứ mãi nói không có năng lực đã
làm độc giả mới có quan điểm không tốt, xin thông cảm cho, cảm ơn.