Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Chương 55

Khúc Giang Nam tới đúng giờ, nhìn nhã nhặn là thế nhưng lại tới như gió bão,
điểm danh xong đã đi thẳng ngay vào vấn đề.
“Bởi vì linh khí sống lại quá đột ngột, tất cả cải cách đều dựa theo kinh nghiệm
của đời đầu tiên để sửa chữa thêm. Trước mắt mấy đàn anh đàn chị trên các em
đang chờ thông báo thi đại học, do thời gian tu luyện của họ không nhiều nên
cách thi đại học còn cần phải thảo luận. Nhưng đến chín tháng sau sẽ đến lượt
các em thi đại học, khi đó mô hình sẽ trưởng thành hơn rất nhiều. Nhưng trước
mắt theo kế hoạch học tập lớp 12 của Học phủ Kim Lăng chúng ta, chín tháng
này các em sẽ chuẩn bị thi đại học theo phương thức sau.”
“Giai đoạn kiến thức ngành học + tu luyện linh khí. Trong đó giai đoạn kiến
thức chủ yếu là tự học, theo trình độ giữa các lớp khác nhau. Mấy em học lớp
A1 sẽ được trang bị đội ngũ giáo viên kiến thức chuyên ngành và đội ngũ giáo
viên chiến đấu. Đội ngũ giáo viên kiến thức sẽ ra đề thi một lần vào mỗi tháng
theo định kỳ cho các em kiểm tra, tiếp đó căn cứ vào kết quả thi của các em để
xây dựng một gói tích hợp học tập khác nhau cho mỗi người. Các em tự học
theo gói học tập này, không hiểu có thể liên hệ với giáo viên liên quan để hỏi
bất cứ lúc nào. Bên cạnh đó, chuyện dạy học trên lớp giữa các em và giáo viên
sẽ không kéo dài quá lâu, giúp mấy em tiết kiệm rất nhiều thời gian.”
“Mà tu luyện linh khí sẽ có hai hình thức dạy. Một là dạy trên lớp từ thứ hai đến
thứ tư, đội ngũ giáo viên chiến lực có tổng cộng có 3 người, lần lượt dạy “Tu
luyện linh năng”, “Kỹ xảo chiến đấu” và “Sử dụng và chuẩn bị thiết bị vũ khí
cao cấp”, ba môn học, thứ tự lên lớp ba ngày tới sẽ sắp xếp theo cái này.”
“Mặc dù tôi là giáo viên chủ nhiệm của mấy em nhưng chỉ phụ trách việc tu
luyện linh năng của mấy em. Hôm nay thứ hai, đến lượt tôi lên lớp, bây giờ đi
với tôi đến phòng tu luyện.”
Thật ra linh khí hay linh năng đều là năng lượng, linh khí cũng tung ra được
pháp thuật và năng lực thiên phú. Nhưng linh khí là tính chất của khí, một sợi
linh năng đã đủ hoàn thành công chuyện trong khi cần gấp mười lần linh khí
mới thành công. Cái này giống như hiệu quả chênh lệch giữa dùng than và dùng
dầu hỏa, có tác dụng trong thời gian nhất định kém xa, còn có cả lượng chất
thải. Thành thử nắm giữ linh năng mới là ngưỡng cửa đúng đắn làm Thầy Cấm
Kỵ.
Tất cả mọi người mang theo tâm tư có được linh năng mãnh liệt (những người
đã nắm giữ nó thì càng muốn linh năng càng ngày càng mạnh lên).
Cô giáo đi thẳng về trước, hiển nhiên những người khác phải đi theo.
Thông tin mà Khúc Giang Nam thông báo làm cho người ta phấn khởi, bởi lẽ
mô hình học tập tự do vô cùng cao này rất phù hợp với nhận thức của họ.
(P1)
Về cơ bản năng lực học tập của họ mạnh mẽ dữ lắm, đồng thời nhận thấy kiến
thức cũng nắm vững lắm rồi, chỉ cần ôn tập là được. Nếu như mỗi ngày đều đi
học giống như các trường cấp 3 bình thường, lấp đầy thời gian như thế mới là
lãng phí thời gian của họ.
Tuy nhiên... Có lẽ cũng là điều làm Điền Trung Dã khổ sở.
Thành tích môn học của tên này quá kém so với những người khác, ổn định
nằm luôn ở hạng bét không thể bét hơn.
Tất nhiên, A Điêu biết mình thực sự ở cuối y hệt, thế là cô an ủi Điền Trung Dã
đang mất mát: “Người anh em, cậu đừng có lo lắng, ngay cả khi họ toàn 100
điểm còn cậu chỉ là 1, thế nhưng tốt xấu gì cũng có tôi 50 điểm ở cuối cùng với
cậu đây nè. Sao, có phải nghe xong là thấy vui lên chút?”
Điền Trung Dã: Mẹ kiếp, rồi cậu an ủi dữ chưa?
Từ Điền Trung Dã +888!
Điền Trung Hương trợn trắng mắt nói mình sẽ phụ đạo cậu ta, để cậu ta dẹp cái
khuôn mặt oán phụ này đi và cũng để A Điêu câm miệng.
A Điêu chết bầm, miệng độc kinh quá.
....
Trên đường đi tới phòng tu luyện, bỗng điện thoại A Điêu vang lên, là Trình
Chương gửi yêu cầu kết bạn.
A Điêu nhìn về phía trước, bấm chấp nhận, Trình Chương đi thẳng vô vấn đề
ngay. Cậu ta gửi một bảng thông tin về hầu hết các học sinh trong lớp.
Thông tin của 10 người đầu tiên rất đơn giản và rõ ràng.
Thác Bạt, Minh Trạch Dã, Trung Xuyên Minh Tú, Chu Tú Hà, Đới Cường, Trần
Trung Trạch, Đường Châu, Quảng Tú Trình, Viên Thuật, Giang Gia Nãi.
Cụ thể mạnh yếu không rõ, nhưng công nhận mười người đều đã nắm giữ linh
năng từ lâu, mà năm người đầu tiên đứng đầu kỳ khảo nghiệm thiên phú.
Thác Bạt, A B C: 100, 98, 90.
Minh Trạch Dã, A B C: 92, 100, 92.
Trung Xuyên Minh Tú, A B C: 99, 99, 82.
Chu Tú Hà, A B C: 98, 98, 90.
Đới Cường, A B C: 97, 95, 92.
A Điêu nhìn mà tặc lưỡi, theo thứ hạng này, cô không thể lọt vào top 5, ước
chừng chỉ đứng thứ 10 từ cao tới thấp.
Trình Chương gửi tới đôi dòng.
“Mặc dù cậu không đe dọa được năm người hạng đầu đó nhưng hiệu suất thiêN
phú chắc giống như những người phía sau, vì vậy tụi nó cảm thấy cậu đe dọa
chúng và muốn thử dò xét cậu. Trình độ của hai học sinh bên cạnh Viên Thuật
lại tương tự như tụi tôi, song người có quan hệ thân thiết thật sự với hắn chính
là Trung Xuyên Minh Tú, cũng là người đã chặn hắn lại khi trước.”
“Trong mấy người phía trước, Thác Bạt lơ chơ một mình; Minh Trạch Dã và
Chu Tú Hà là người yêu của nhau, tự tạo thành một nhóm; trái lại Trung Xuyên
Minh Tú chiếm được cảm tình của mọi người nhất, học sinh được chọn riêng là
thế lực lớn nhất của y. Tuy nhiên sớm muộn gì lớp học của chúng ta sẽ tiến vào
trạng thái tranh thủ tài nguyên, lập nhóm rất quan trọng. Đến lúc đó dù có là
Thác Bạt hay cặp đôi Minh Trạch Dã, tụi nó sẽ đều bắt đầu tuyển người, cho
nên Trung Xuyên Minh Tú muốn cướp trước bọn kia, sàng lọc ra đội viên thích
hợp nhất.”
(P2)
“Tôi cứ nghĩ tụi nó muốn lôi kéo cậu… Nhưng kết quả nằm ngoài dự đoán của
tôi.”
Đây không phải là lôi kéo mà là kết thù.
Viên Thuật mang tính tình bạo lực nhất, cũng là kẻ ngạo mạn nhất. Cho hắn đi
thăm dò A Điêu chẳng khác nào muốn làm kẻ thù với cô.
Đương nhiên A Điêu nhìn thấy cho nên tranh thủ cơ hội không nhẹ tay tí gì. Mà
dựa theo cô suy đoán… Trung Xuyên Minh Tú này hẳn là quen biết với Thôi
Lương hoặc người phía sau hắn? Hoặc giả chăng chỉ đơn thuần muốn tranh đấu
mà thôi?
Nhưng Trình Chương đột nhiên cho tư liệu riêng? Đầu tư hai bên?
Thế là A Điêu trả lời Trình Chương: “Đột nhiên cậu tốt với tôi như thế do thầm
mến tôi?”
Từ Trình Chương +999!
Con mẹ nó, Trinh Chương không biết làm sao trước vấn đề A Điêu đề cập, một
hồi lâu sau cậu ta mới thu lại biểu hiện đau đớn trên mặt và trả lời: “Không
dám, chẳng qua là người cầm cán trong đám 10 người đậu từ cuộc thi triệu tập,
hy vọng cậu chú ý một chút.”
A Điêu: “Vậy cậu đã mất đi một cơ hội để thổ lộ với tôi, bình thân lui xuống
đi.”
Từ Trình Chương +2100!
Trình Chương thở phào nhẹ nhõm cất điện thoại, nghĩ thầm: Trần A Điêu này
có độc thật, lần sau mình là chó nếu giúp cậu ta nữa.
Ở phía bên kia, A Điêu chế giễu: Giúp tôi? Giúp cứt ấy, ngầm đâm thọc hy
vọng tôi đánh nhau với 10 người này để chuyển áp lực khỏi cậu mới là thật. Ấy
nhưng tự cậu ta tẩy não cho rằng muốn giúp mình mà thôi, nhưng chả sao cả.
Cả hai đều lợi dụng lẫn nhau, so (rất) công bằng.
.....
Đã đến phòng tu luyện, bàn tay Khúc Giang Nam ấn xuống dụng cụ, mở khóa,
cửa chính tự động mở ra, một phòng tu luyện khổng lồ đập vào mắt.
Sảnh chính rộng rãi, toàn ván gỗ tươi mới, tường trắng như tuyết, thoạt nhìn cứ
như phòng khiêu vũ thanh lịch. Song với quan sát bằng mắt thường của A Điêu
và những người khác, tất cả các vật liệu này đều được ngụy trang bên ngoài,
thật ra độ cứng và sức mạnh phải kinh khủng lắm, chịu được đòn tấn công của
đám bọn họ.
Các loại giá đỡ nằm san sát nhau đặt đủ vũ khí, cũng có một số lượng lớn các
thiết bị tiên tiến; thậm chí có cả mấy gian phòng riêng biệt, chắc là phòng tu
luyện chuyên môn.
Đây là mặt mũi của Học phủ Kim Lăng.
“Theo thứ tự nhập dấu vân tay của các em ở trên đó, đồng thời lưu lại màng
mắt. Phòng tu luyện này dùng riêng cho lớp A1, chỉ có mấy thầy cô chúng tôi
và 50 học sinh mấy em mới vào được. Sau khi đi vào tự mình đến phòng thay
đồ của mình thay quần áo, bên trong đã có phòng chứa đồ giành riêng cho các
em.
Đây là thể diện của lớp A1 mạnh nhất ở Học phủ Kim Lăng.
Mọi người đều phấn khích, thay phiên nhau đăng ký thông tin, tiếp đó tới phòng
thay đồ để thay quần áo.
50 người đứng trong sảnh chính là thế mà xung quanh vẫn rất rộng rãi.
(P3)
“Đây là nơi thường các em sẽ thi đấu hoặc rèn luyện, thử được hết các loại dụng
cụ. Về sau sẽ có thầy cô dạy các em, phòng trọng lực bên kia và phòng phản
ứng ý thức riêng có tới hai gian mỗi loại, nhưng để sử dụng bọn chúng cần đổi
điểm tích lũy.”
Điểm tích lũy là gì?
Nhiêu Tuyết Nhã tò mò hỏi.
Khúc Giang Nam: “Điểm tích lũy là tiền dạng kỹ thuật số do trường tự xây
dựng, phổ biến trong toàn bộ trường học. Phòng trọng lực và phòng phản ứng ý
thức có ở những nơi khác trong trường nhưng cả trường lại thay nhau dùng, có
điểm tích lũy vẫn phải xếp hàng, chỉ có mấy em là có riêng để dùng. Chỉ cần
đổi điểm tích lũy, ngay cả khi xếp hàng cũng chả chờ lâu, suy cho cùng các em
chỉ có 50 mống.”
“Đối với cách để có được điểm tích lũy sẽ có hai loại. Một là các em hoàn thành
tất cả các chỉ tiêu thi cử ở các phương diện, nhận được điểm tích lũy; ví dụ như
nắm giữ linh năng là chỉ tiêu cơ bản nhất, hoàn thành rồi sẽ nhận được 20 điểm.
Một loại khác là đưa thẳng linh hạch trao đổi, một viên linh hạch cấp 1 đổi được
1 điểm.”
“Sử dụng phòng trọng lực một lần cần 10 điểm tích lũy, điểm tích lũy cũng có
thể đổi lấy cơ hội tu luyện tại Cổng Linh Hồn nhỏ.” Nụ cười của Khúc Giang
Nam mang ý nghĩa sâu xa hết sức.
Vãi cứt!
Tâm lý của những học sinh nghèo như A Điêu sụp đổ.
Trong khi các học sinh khác có xuất thân từ giới quyền quý vui mừng tập thể,
bởi lẽ điều này có lợi cho tụi nó.
Tốn linh hạch mua điểm tích lũy chẳng khác nào bỏ tiền mua điểm tích lũy, đổi
lấy loại tài nguyên tu luyện cao cấp này, quá đáng giá!
Không ít học sinh nhà nghèo phẫn nộ bất bình, ngay cả anh em nhà họ Điền và
Bạch Hà cũng cau mày.
Trái lại tâm tính A Điêu còn tốt, hỏi: “Vậy điểm tích lũy vẫn đổi ngược lấy linh
hạch?”
Vì cân bằng tài nguyên nên trường học mới hao lông dê của đám quyền quý,
song theo nhu cầu mỗi bên, quyền quý có được tài nguyên tu luyện chất lượng
cao, nâng cao hiệu suất tu luyện. Đồng thời học sinh rễ cỏ phổ thông sẽ dễ dàng
có được tài nguyên tu luyện chỉ thua hạng nhất, ví dụ như linh hạch.
Hấp thu thẳng linh khí của linh hạch được nhưng hiệu suất của nó kém xa linh
khí mà Cổng Linh Hồn nhỏ và Thực Thể Gieo Linh phóng thích. Đây chính là
cách tu luyện mang lại hiệu quả thấp, nhưng ở một mức độ nào đó lại cung cấp
cho học sinh rễ cỏ nấc thang lên cao, cung cấp tài nguyên tu luyện cần thiết cho
bọn họ giai đoạn đầu.
Bạn muốn nói đám rễ cỏ có thể đi thẳng tới hố đất giết ma quỷ kiếm linh hạch
rồi đổi lấy tài nguyên tu luyện chất lượng cao à, nhưng điều kiện tiên quyết là rễ
cỏ đã phát triển trong giai đoạn đầu, còn không thực lực không đủ, xác suất tử
vong lúc tới hố đất quá cao, chả khác mấy đi tự sát.
(P4)
Trường học làm thế vì muốn làm chậm tỷ lệ tử vong của học sinh rễ cỏ trong
giai đoạn đầu.
Trước hết con người phải sống trước đã, chỉ khi đó họ mới cố gắng cạnh tranh
với đám quyền quý trên cao, dù là phát triển chậm hơn đôi chút.
Đây là hiện thực, suy cho cùng, gia cảnh của bạn chả bằng người ta không phải
là lỗi của quốc gia và Học phủ.
A Điêu tán thành mô hình này của trường học, thích hợp với học sinh ở tầng
dưới chót.
Khúc Giang Nam nhìn A Điêu một cái, thừa nhận có thể đảo ngược chuyện đổi
linh hạch. Điều này làm cho anh em nhà họ Điền thở phào nhẹ nhõm.
May quá may quá, là một tin tốt.
....
“Làm thế nào để kiếm được điểm tích lũy là việc của riêng mấy em, trường học
và các giáo viên như chúng tôi chỉ có thể cung cấp nền tảng. Bây giờ bắt đầu tu
luyện linh năng.”
“Tu luyện linh năng có ba quá trình, thứ nhất hấp thu linh khí sáng tạo ra một
khối tròn có linh, đánh linh ấn vào đó hình thành không gian cố định trong khối
tròn có linh. Thứ hai, liên tục dự trữ linh khí trong không gian khối tròn có linh,
không ngừng nén chúng lại, biến chúng từ trạng thái khí sang trạng thái lỏng.
Thứ ba, khi linh khí biến thành một luồng năng lượng lỏng – chính là linh năng,
bắt đầu giải phóng nó.”
“Phóng ra thành công có nghĩa là em đã thành công trong việc nắm giữ linh
năng.”
“Bây giờ bắt đầu chiếu phương pháp tu luyện linh năng. Cách dùng linh năng
mà Học phủ Kim Lăng chúng ta sử dụng tên là Tam Tâm Hướng Thiên Pháp, tự
mấy em xem video và học theo.”
Câu nói cuối cùng đã khiến không ít học sinh bùng nổ.
Không phải tự cô giáo dạy cho mình sao?
Dường như không cần, Khúc Giang Nam nhấn đồng hồ, nhập thông tin, toàn bộ
hệ thống thông minh trong phòng tu luyện khởi động. Theo đà tay cô giáo kéo
một cái, từ trần nhà có một cái quang não nối với màn hình lớn hạ xuống.
Đồng bộ hóa, mọi người cảm thấy mấy lỗ hổng trên trần nhà trong phòng tu
luyện đang thả linh khí.
Mẹ kiếp, chỗ này có Cổng Linh Hồn nhỏ?
“Ngạc nhiên cái gì, đây là hệ thống tuần hoàn tụ linh nhỏ thông minh tiêu thụ
linh hạch, chuẩn bị riêng cho phòng tu luyện, không khác gì điều hòa không
khí. Tuy nhiên chúng không sánh bằng Cổng Linh Hồn nhỏ, giống na ná hấp
thu linh hạch, chỉ mở cửa vào giờ học.” Đường Châu cho hai tay khoanh ngực,
giọng điệu có phần ngạo mạn.
A Điêu nghĩ bây giờ linh hạch về cơ bản đã trở thành nguồn năng lượng mạnh
mẽ nhất, hèn chi có tiền vẫn không mua được.
Video rất chi tiết, từ dấu tay, sơ đồ động mạch hấp thụ linh khí, thậm chí có cả
các bước kỹ càng của từng quy trình và những khó khăn có thể gặp phải được
mô tả chi tiết. Thậm chí học sinh còn tự đặt câu hỏi, trí tuệ mạnh mẽ có thể trả
lời bất kỳ câu hỏi nào, tới nỗi vươn xúc tu cảm ứng tình trạng linh khí trong cơ
thể của họ để trả lời.
(P5)
Đương nhiên công nghệ cao sẽ tốt, A Điêu không khỏi sợ hãi thán phục.
“Nhắc lại ở đây, những người đã nắm giữ thì tự do hoạt động, người không biết
có thể học ở đây, mấy em có thể sao chép video để học ở nhà sau. Tố chất, lĩnh
hội và thậm chí trạng thái của mỗi cá nhân là khác nhau, thời gian nắm giữ linh
năng cũng không giống, bình thường cần ba ngày, tâm tính bình tĩnh.”
“Ai đã nắm giữ linh năng đi theo tôi làm xác minh, tôi đổi điểm cho mấy em.”
Khúc Giang Nam vừa nói đã có 10 người đứng ngay lên. Viên Thuật liếc A
Điêu một cái, ánh mắt khinh thường tột cùng. Đổi điểm rồi, bọn họ sẽ sử dụng
các tài nguyên cao cấp này trước, kéo dài chênh lệch với tụi kia.
Cái này sao làm tâm tính người khác bình tĩnh cho nổi?
Nhưng 40 người còn lại đành ngoan ngoãn xem video, ngồi xếp bằng trên mặt
đất để học tập.
A Điêu nhìn nghiêm túc lắm vì cơ hội này không dễ dàng đến với cô.
Sau khi xem hết một lần, cô đi tới chỗ hẻo lánh, lấy giấy và bút ra để thực hành.
Nhiều người cũng vậy, nơi này lớn là thế, mỗi người chọn một nơi rộng rãi là
dư xài.
Dẫu cho Khúc Giang Nam không nói, nhưng xác xuất nắm giữ linh năng sớm
muộn có nghĩa là hai loại tố chất + thiên phú kết hợp lại sẽ cao hoặc thấp.
Nắm vững sớm sẽ chứng minh mình là thiên tài.
Chậm… Ví dụ như quá ba ngày, ắt tên này vô cùng bình thường.
Giáo viên chủ nhiệm kia trông nhẹ nhàng là thế nhưng thật ra lại hiểu sâu sắc áp
lực đến từ ngôn ngữ, không phải là dạy học theo style cừu non mà chính là hổ.
A Điêu bỏ hết những suy nghĩ đâu đâu, bắt đầu cố gắng tạo ra khối tròn có linh,
bấy giờ những người khác không kém là mấy.
Một giờ sau, Tống Linh thành công trong việc tạo ra khối tròn có linh, thế
nhưng cô ấy lại chậm dần và không vội vàng bước vào bước tiếp theo. Thay vào
đó cô ấy nhớ lại hướng dẫn của video để tránh bất kỳ rắc rối nào có thể gặp
phải, thận trọng và chuẩn bị bắt đầu lại. Trong lúc vô tình cô ấy nhìn thấy A
Điêu cau mày trong góc.
Sao thế? Gặp rắc rối rồi?
Không phải chứ, tố chất và thiên phú của cậu ấy hơn chính mình.
Tống Linh tò mò song lại chẳng nghĩ ngợi nhiều, dù sao tu luyện vẫn luôn là
chuyện của bản thân, người bên ngoài không giúp được gì, còn dễ tạo thêm
phiền phức.
....
Đúng thật A Điêu gặp phiền não.
“Quái lạ, không xây nổi khối tròn có linh của mình?”
“Bồn cầu chết bầm, tại sao cậu cứ nuốt linh khí của tôi. Phắc (|uck)!”
Bồn Cầu: “Không phải tôi nuốt, là nền tảng trong cơ thể của cô phân chia, có
một phần khác của nền tảng đang nuốt linh khí của cô.”
Nền tảng đứt gãy của tôi không chỉ muốn quay về trạng thái tốt cùng tôi mà còn
muốn kéo chân tôi?
A Điêu có phần sầu lo, cũng may sau khi xem bên trong cơ thể kỹ càng, cô nhận
ra một chuyện.
(P6)
“Nền tảng của tôi bị đứt gãy thành hai phần, một phần ở ngoài sáng, một phần ở
trong tối, cứ như rễ của một cái cây tách ra và mọc thành một cái cây khác…
Trên cái cây đó có thể làm ra một khối tròn có linh, mà cái cây khác cũng thế.”
Bồn Cầu: “Đây là một ý tưởng tuyệt vời, hành động thiên tài, đồng thời là cơ
hội mà trời cao ban cho cô. Suy cho cùng trên đời này có người mang nền tảng
đứt gãy; nhưng không những hai phần đều không hư hao mà còn tự mình phát
triển thành hình, tạo ra căn cơ hợp lệ thì đó là một phép lạ. Tất nhiên đó là
nguyên nhân tôi chọn cô.”
Chọn tao cứt ấy, là do chân tao trượt ngã vào mày, thiếu điều đụng chết luôn.
A Điêu: “Nhưng ngoại trừ cậu thấy được cái cây này, người khác nhìn thấy
được không?”
Bồn Cầu: “Tôi là bản mệnh của cô mới trông thấy, nếu là người ngoài âu chắc
chỉ khi nào có người mạnh dữ dữ dữ lắm xâm nhập vào xem xét mới xác định
nổi.”
A Điêu: “Loại như hiệu trưởng ấy, được không?”
Bồn Cầu: “Có thể, bởi vì bây giờ cô quá yếu, và khoảng cách chênh lệch quá
lớn.”
Chết mẹ, đâu phải là tin tốt.
A Điêu, người đang khi buồn khi vui, ổn định lại tâm tình. Dã tâm của cô lớn
lắm, biết làm ra một khối tròn có linh bí mật chiếm lợi ích khổng lồ cỡ nào.

Nhưng một khi nó bị người ra phát hiện, cô sẽ trở thành mục tiêu của vô số kẻ
có thế lực và thậm chí cả mục tiêu cho lòng tò mò tìm tòi nghiên cứu của triều
đình.
Rủi ro quá lớn.
Nhưng A Điêu nảy sinh ý nghĩ bất chợt: “Tôi nhớ trong sách tôi từng đọc có
nhắc tới theo đà tu vi tăng cường, bản mệnh Thực Thể Gieo Linh không thể rời
với ký chủ. Cậu nói xem nếu lúc đó tôi giấu cái cây này trong bản mệnh, chính
là trong bồn cầu là cậu, hiệu trưởng còn thấy được không?”
Bồn Cầu: “Không thể, bởi vì thêm tôi vào tương đương với liên quan đến không
gian con, đặt một cái khóa lên. Nhưng thao tác này khó lắm, e rằng cô phải hoàn
thành nó trước kỳ thi tuyển sinh đại học. Bởi lẽ ngay cả khi hiệu trưởng và các
giáo viên này không tiếp xúc với cơ thể của cô, đi sâu vào quan sát trình độ của
cô, vẫn sẽ bị lộ trong bài kiểm tra toàn diện trong kỳ tuyển sinh đại học.”
Hoàn toàn chính xác nhưng vẫn còn thời gian, chín tháng chắc đủ rồi.
Nhưng bằng cách này, sợ rằng thời gian để nắm giữ linh năng của mình tốn gấp
đôi hoặc thậm chí nhiều lần so với dự kiến ban đầu. Cô phải xây dựng hai khối
tròn có linh, rồi lại còn phải duy trì sự cân bằng lẫn nhau, và… Không coi nhẹ
được khối lượng công việc.
A Điêu hít sâu một hơi, đứng dậy rót một ly nước, dự định chờ lát nữa sẽ luyện
tiếp.
Nhóm bên kia đã có được điểm tích lũy, nhưng bởi vì bọn Thác Bạt dùng phòng
trọng lực chờ thiết bị trước nên đám Viên Thuật chỉ có thể xếp hàng ở bên
ngoài.
(P7)
Sử dụng một lần cần một giờ, ước chừng họ đổi lấy hai giờ, bọn Viên Thuật
đành vừa chờ vừa hấp thu linh khí, có người thì lại rèn luyện.
Vừa nhìn thấy động tĩnh của A Điêu, đến cuối Viên Thuật vẫn không dằn xuống
nổi cơn tức của mình bèn mở miệng: “Trần A Điêu, tao thấy Bạch Hà, Tống
Linh và Trình Chương xếp sau mày mà đã thành công kết linh ấn sáng tạo khối
tròn có linh. Vì sao mày xếp hạng đầu mà còn chưa làm xong bước đầu tiên
này?”
Hắn không ngu và không yếu, nhưng chính vì không ngu không yếu nên càng
không chịu nổi bản thân mình bị A Điêu gài bẫy thành công. Trước đây có
Trung Xuyên Minh Tú đè ép, bây giờ người này đã ở trong phòng trọng lực,
không ai đè ép hắn, hắn theo đà không nhịn nổi nữa.
Đây là vấn đề tâm lý.
Đồng thời hắn cũng cố ý trêu chọc quan hệ giữa A Điêu và ba người phía sau.
Vốn chưa thấy tốt là bao, chắc gì không sinh ra khúc mắc.
Mà lấy tâm tính của A Điêu...
“Bị cậu đánh lén gây thương tích thêm cho phổi đang bị thương nặng mấy ngày
trước, dắt dây tới chuyện này.” A Điêu vừa há miệng là lấy ác chế ác.
Chỉ nói suông mà không làm.
Thậm chí hắn còn chưa chạm vào cô.
Viên Thuật cười lạnh: “Đó là lỗi của tao, không bằng tao đánh thêm chút nữa,
xem rốt cuộc vết thương của mày nặng đến mức nào.”
Đôi mắt của hắn tràn đầy ý nghĩ ác độc.
A Điêu không tin nổi: “Cậu đùa tôi á? Cậu đã nắm giữ linh năng mà còn muốn
đánh với tôi? Đánh thắng tôi chả có chỗ nào tốt, còn đánh thua thì khỏi nói luôn
đi. Tôi đâu có ngu.”
Cô một mực từ chối nhưng ánh mắt bay đến một chỗ, Nhiêu Tuyết Nhã bị cô
nhìn sang chợt get được cái gì đó.
Trong lúc hai người cùng nhau bàn bạc tại nhà vệ sinh, cô ấy phát hiện trước
giờ khi Trần A Điêu muốn tính kế người ta thì càng chững chạc đàng hoàng
chứng tỏ lòng dạ càng hiểm độc.
Bởi vậy … cần mình phối hợp?
Phối hợp với cậu ấy chẳng khác nào gây hấn với bọn Viên Thuật, nhưng phối
hợp tốt thì chỗ tốt cũng rõ ràng.
Nhiêu Tuyết Nhã chợt lên tiếng: “Chúng ta là học sinh, chả phải thỉnh thoảng so
tài là chuyện bình thường à? Trần A Điêu, bạn Viên Thuật đánh giá cao mày là
cho mày mặt mũi, chẳng lẽ mày trông mong mình thắng được chắc? Mày mong
mày thắng có được lợi chỗ nào? Mày nằm mơ rồi!”
ằ ằ ế ẩ ồ
A Điêu nhìn chằm chằm Nhiêu Tuyết Nhã cười khẩy: “Ôi cha, Cuồng Ma Nhà
Xí đến rồi, cậu đang giúp tên này à? So tài hay không là quyền tự do của tôi,
mắc gì không thể ra điều kiện? Cậu ta có bản lĩnh thì ra ngay 5 triệu tinh tệ đi.
Cậu ta dám ra tôi dám so tài, không dám thì bớt chanh chua chèn ép người
khác.”
Mẹ kiếp, Cuồng Ma Nhà Xí?
A Điêu trứng ung!
Cảm xúc Nhiêu Tuyết Nhã lập tức dâng trào, lúc đầu có 9 điểm đang diễn, giờ
tăng tới 18 điểm chửi thật!
(P8)
Nhiêu Tuyết Nhã: “Năm triệu! Mày chưa thấy tiền bao giờ à? Nghèo tới điên
rồi, sao bạn Viên Thuật nhận lời mày được! Trần A Điêu, mày thực sự nghĩ rằng
mình là một con chim lớn muốn lên trời à! Không biết xấu hổ! Không so tài thì
không so, ai thèm mày!”
A Điêu: “Tôi không biết xấu hổ á? Úi chà, bây giờ tất cả các nhà vệ sinh trong
tòa nhà này do cậu ta thống trị, cậu không cần cướp nhà xí nữa, khó trách muốn
giúp cậu ta.”
Hai người qua lại một lần, chửi nhau quá “thân mật”, mặt đỏ tới mang tai, làm
cho anh em nhà họ Điền cho rằng hai cô thật sự trở mặt, rõ ràng vừa rồi còn
cùng nhau ăn bánh bao.
Một cái bánh bao không đủ để chứng minh tình cảm sao?
Cái gì mà chim lớn, Cuồng Ma Nhà Xí, khác nào xúc phạm người ta.
Từ đầu Tống Linh còn muốn giúp A Điêu, đến khi thấy hai người chửi bới hăng
say… Cô ấy lặng lẽ xem trò vui.
Tuy nhiên cô ấy vẫn liếc mắt nhìn sang Viên Thuật, chỉ sợ người này không
chịu tin.
Vốn Viên Thuật không tin thật, cảm thấy kẻ tung người hứng, nhưng vừa nhìn
hai người xài xể nhau chân thật tới mức mặt đỏ như gà chọi, hắn tin tưởng đôi
phần ngay, đặc biệt là chuyện Cuồng Ma Nhà Xí ở căng tin vì về sau hắn nghe
người ta nói lại.
Cho nên...
Nhiêu Tuyết Nhã: “Chửi mày là chửi đó, cần chọn giờ à? Bạn Viên Thuật, hạng
nhất của con nhỏ này là hàng dởm thôi, đến bây giờ ngay cả khối tròn có linh
mà cũng không tạo ra thành công, hiển nhiên không bằng cậu. Tôi thấy cậu
không cần so tài với nó, tránh làm dơ tay mình!”
A Điêu: “Ồ, không thể so tài thì không thể, ai mà thèm, làm như tôi muốn lừa
tiền ấy!”
Hai người tự nói chuyện, muốn đè xuống chuyện đánh nhau, mà A Điêu đi về
nơi vắng người muốn tiếp tục tu luyện.
Viên Thuật nheo mắt lại, chợt nói: “5 triệu mà thôi, không tính là gì. Tao ra đây,
Trần A Điêu, đứng lên, chúng ta so tài một lần.”
Nhà họ Viên nằm trong top 10 doanh nghiệp lớn của Kim Lăng, đừng nói 5
triệu, 500 triệu vẫn chả phải là con số gì quá lớn đối với hắn. Nhất là sau khi
hắn đo ra tư cách trở thành ánh sáng hy vọng của gia tộc, 5 triệu chỉ đơn giản
như chuyện mua cái túi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn bằng lòng để người ta lừa tiền.
Vậy tại sao hắn lại chấp nhận chứ?
Khi Viên Thuật nói xong lời này, biểu hiện của Nhiêu Tuyết Nhã và A Điêu đều
thưỡn ra.
Trong mắt mọi người, cho dù là trong mắt anh em nhà họ Điền, biểu hiện này
đúng là… ờm… Quỷ kế thất bại?
Tống Linh lại cảm thấy không đúng lắm, Trình Chương cũng cảm thấy y thế,
hai người quan sát như có điều suy nghĩ. Trong góc, Bạch Hà đang cố gắng tu
luyện mở mắt ra, lặng lẽ nhìn bọn họ.
Thây kệ phát triển ra làm sao, chỉ cần Trần A Điêu ra tay, họ có thể nhìn ra cô
thật giả thế nào.
Vị trí thứ nhất vốn là mục tiêu tấn công của mọi người, nếu không có năng lực
thì phải nằm sấp, chờ có năng lực bèn trả thù ngược lại. Nhưng đoán chừng
Trần A Điêu ngông nghênh ngạo mạn sau sự kiện Thôi Vân, tự tin về kế sách
của mình, vừa vào đã tính kế Viên Thuật, chọc giận hắn, cậu ta phải gánh chịu
hậu quả này từ đầu.
(P9)
Nhưng nhờ có cậu ta ấy, xuất thân nhà nghèo chân chính như mình sẽ hoàn toàn
che giấu đi.
Hãy để cậu ta trở thành mục tiêu, dù sao sau lưng cậu ta có Trần Tốn và nhà họ
Trần.
Bạch Hà lạnh lùng nhìn sắc mặt A Điêu tái nhợt quá đỗi, quả nhiên, cậu ta táng
đởm, lúc trước đang diễn trò với Nhiêu Tuyết Nhã.
“Viên Thuật, cậu muốn so tài thật? Tôi khuyên cậu nên bình tĩnh một tí, năm
triệu không phải là một con số nhỏ.”
A Điêu còn đang phô trương thanh thế đe dọa.
Viên Thuật cười lạnh lẽo: “Tao nói rồi nó là số tiền nhỏ mà thôi, mà đối với
mày cũng nên là số lượng nhỏ. Trần A Điêu, dù sao mày là em gái của Trần
Tốn, cha mày là Thứ sử Lăng Thành, quan phụ mẫu một phương, trong nhà có
một số sản nghiệp, chẳng lẽ mày lừa tao chỉ vì 5 triệu thật?”
“Đúng rồi, nhân tiện nói luôn hai đứa tụi mày không cần diễn kịch. Tao biết cái
gọi là cướp chỗ trong nhà vệ sinh thật ra là chuyện Uông Hải ám sát mày. Hai
đứa tụi bây đang phối hợp, ra chiều muốn lừa tiền, cho rằng năm triệu là hậm
họe tao lui đi được?”
Hắn cảm thấy mình không phải là thằng ngu, bằng không xem như bị ai đứa con
gái này lừa thật.
Điền Trung Hương cảm thấy tình cảnh của A Điêu sẽ hỏng bét, cho nên cô ấy
chủ động mở lời: “Bạn Viên Thuật, cậu đã nắm giữ linh năng, so đấu này không
hợp lý, không bằng tôi và cậu ấy hợp sức đấu với cậu?”
Là thằng này không biết ngại là gì trước, chả thể trách tụi cô không bàn tới đức
tính người người võ biền.
Một đấu hai, cô ấy cảm thấy có khả năng. Dù gì cha cô ấy từng dạy như vậy,
không đánh lại thì giáp lá cà.
“Không cần, ai làm người đấy chịu. Trần A Điêu tôi đây vô dụng thật nhưng có
khí phách, còn hy vọng sau lần này bạn Viên đừng tìm tôi gây phiền toái nữa.”
Dáng vẻ không màng sống chết của A Điêu làm Viên Thuật cười gằn: “Đương
nhiên, tao chưa bao giờ lo chuyện của bại tướng dưới tay.”
Ngay sau khi hắn vẫy tay, những người khác lui ngay ra.
Dường như A Điêu vẫn còn một chút sợ hãi, hỏi đi hỏi lại: “Muốn so tài thật?”
Viên Thuật cảm thấy cô phiền phức: “Nói nhảm làm gì!”
Hắn giơ tay lên, đầu ngón tay có lăng lực tinh thần nhảy ra, toan bày ra chiêu
số. Hắn không ngốc, cho dù nhận định A Điêu không phải là đối thủ của mình,
hắn không ngu tới độ nói mình không dùng linh năng, pk chay với cô. Linh
năng vốn là ưu thế của hắn, là điểm yếu của cô!
Thế là Viên Thuật đã sẵn sàng để bắt cô bằng tia chớp, nhưng ở phía chính diện,
hắn thấy Trần A Điêu... người này!
Vẫn chưa thấy rõ biểu hiện của cô, đôi mắt đột nhiên to lên.
To lên tới nỗi giống như có đồ gì phốc phốc xuất hiện.
Vừa chua vừa cay lại vừa thối…
Phòng tu luyện to lớn là thế, sân trơn nhẵn, 41 học sinh xem cuộc chiến lần đầu
tiên nhìn thấy Viên Thuật, người đang cầm linh năng nhảy nhót muốn nện ra
một cú, trong nháy mắt đó phun ào ạt đầy … sợi dưa chua từ trong mắt mình.
(P10)
41 người: “!!!”
Chưa kịp phản ứng, họ đã ngửi thấy mùi hôi thối quét qua toàn trường.
Ôi cha mẹ nó ơi, hệ biến thái mà cậu ta tu luyện là đòn tấn công kịch độc à?
Bọn họ bị mùi thối hoăng tấn công, cả người khó chịu; còn chính Viên Thuật lại
thấy mình mù tới nơi, chả thấy gì sất; ngay cả mũi còn muốn điếc; đáng sợ nhất
là mắt hắn phun ra quá nhiều sợi dưa chua, rất nhiều sợi dán lên mặt, nước dưa
sền sệt khó tránh khỏi việc đi qua mũi và miệng, có tí nước thấm vào cái miệng
đang ngậm chặt.
Ọe!
Nhưng là một người nghiện chiến đấu, hắn có năng lực phản xạ nhất định. Hắn
nhịn ham muốn nôn mửa và nghe thấy tiếng gió… Trần A Điêu đang đến!
“Đi chết!”
Hắn tức điên, kiểm soát linh năng cho nó điều khiển kim loại. Chỉ thấy một cái
gì lông dài và hai thanh trường đao nhảy ra khỏi kệ vũ khí, và thấy chúng sắp
bay và đâm vào phía A Điêu từ ba góc độ đầy bão tố.
Linh năng và linh khí vẫn có chênh lệch, khả năng điều khiển của nó cao hơn
nhiều so với linh khí.
Giống như Điền Trung Hương. Cô ấy gần như có khả năng điều khiển kim loại,
nhưng bây giờ khi cô sử dụng linh khí, ngay cả khi kiệt quệ dùng hết toàn bộ
linh khí trên cơ thể vẫn chẳng thể nào điều khiển được một cây, và lực đâm
xuyên không nhanh và tàn nhẫn như vậy.
Viên Thuật nghễu nghện là thế do hắn có sức mạnh, hắn mạnh mẽ thật, mạnh
đến nỗi Trình Chương và những người khác đều tự nhận mình không có khả
năng chống lại — trừ phi bọn họ nắm giữ linh năng, cũng vượt qua mức đo
lượng linh năng của Viên Thuật.
Như vậy Trần A Điêu... Đôi mắt cô lóe lên khi sáng khi tối.
Xoạt! Hai dòng chất lỏng trong suốt phun ra từ đôi mắt của Viên Thuật... Giống
như tơ nhện, nhớp nháp… Trong nháy mắt hai tay Viên Thuật tàn nhẫn vỗ bốp
bốp vào hai mắt mình.
Dính chặt.
Biết tự vả mặt luôn?
Hai tay bị dính, mặt còn bị đánh, thuật pháp điều khiển đến một nửa làm là ba
vũ khí mất kiểm soát và lao ra dữ dội… Chúng lệch góc độ và A Điêu đã lao ra
ngoài.
Khi cô lao ra, đám người Trình Chương đều thay đổi sắc mặt, kể cả Tống Linh
cũng ngạc nhiên.
Nhanh quá.
Ngày kiểm tra thể lực, tốc độ chạy của Trần A Điêu không thể chen nổi vào top
40 trong số 3,000 thí sinh, bây giờ lại nhanh như vậy.
So với Thôi Vân có thể lực số 1 còn nhỉnh hơn.
Tốc độ mang ý nữa bùng nổ, bùng nổ cũng có nghĩa là... Ầm!
Viên Thuật bị cô đá bay, hộc máu giữa không trung. Sau khi rơi xuống đất, ngay
cả khi hai tay bị chất nhầy dính chặt, hắn vẫn vận chuyển linh năng nhằm hóa
giải thuật pháp quái đản ở mắt. Có hiệu quả, hai tay của hắn đang rời khỏi mặt.
Rất đau, quá đau, cảm thấy da muốn rách tới nơi, ấy nhưng đôi chân của hắn đã
hoạt động.
Xoạt!
Viên Thuật nhảy lên với một cú lộn ngược … Bộp! Lại một cước đạp sang.
Ngực đau đớn.
Cơ thể cường tráng cao hơn một mét tám lần nữa đập nặng nề xuống đất. Đoạn,
A Điêu, người sắp đáp xuống, giơ tay giữa không trung và vừa đúng lúc bắt
được ngọn giáo bay lộn xộn vọt đang sang bên cạnh cô.
Ngọn giáo vào tay, cổ tay xoay chuyển, giáo xoay nửa vòng đầy khí thế, nó lao
xuống như gió thốc theo đà cô nhảy xuống... Mũi giáo sắc bén dữ dằn đâm
xuống hướng Viên Thuật!
Cú đấm nhỏ đánh chết bạn khởi động, tăng sức mạnh!
Mắt Viên Thuật giờ phút này khó lắm mới thấy được chút ánh sáng.
Trong đám nước dưa chua ép đậm đặc và keo nóng, hắn nhìn thấy đầu giáo
nhọn lểu đầy trí mạng.
A!
Hắn sợ hãi hét lên một tiếng thảm thiết.
Trong khoảnh khắc nội tâm mọi người rung động như cơn sóng dữ đó, cây giáo
đã đâm xuống.
Cô không do dự, không dừng lại, dũng mãnh làm thổ phỉ tới cùng.
Tiếng vang lanh lảnh sắc lẻm.
Cheng!!!
Hơi thở mạnh mẽ quét qua, quần áo và tóc bay phần phật.
Luồng khí này tràn ngập mùi chua cay hôi thối của dưa chua và xộc thẳng vào
mũi đám học sinh xung quanh.
Không biết có phải máu bắn tung tóe tại chỗ hay không, nhưng lọt vào mắt họ
chỉ có một mảng tĩnh mịch. Mặc kệ trong lòng đám người Bạch Hà và Trình
Chương có bao nhiêu mưu tính dồn ép, thây kệ nội tâm đám học sinh được chọn
riêng kia trước đây mang lòng chèn ép ra sao, giờ phút này ai nấy đều im như
thóc.

Bình Luận (0)
Comment