Từ XXX +3333!
Từ XX +1453!
Từ...
Đến tiếp đó là năng lực niệm của Thôi Dung, phỏng chừng người này nhận
được tin.
Tin tức của lão khốn họ Thôi nhạy lắm, xem ra chẳng thiếu thám tử ở Lăng
Thành.
+9999!
Lão Vương đang lái xe, dưới sự chỉ huy thông minh cao của Số 7, chú ta né
tránh được mấy cái máy giám sát. Đến khi nghe thấy một tiếng nổ dữ dội trong
thành phố, chú ta lắp bắp, theo bản năng nhìn sang A Điêu và thấy cô đã tỉnh
dậy.
Bị tiếng nhắc nhở của bồn cầu đánh thức, sắc mặt cô lạnh căm. Cô đang nhìn
ánh lửa chốn xa và nơi đáy mắt như có điều nghĩ suy: Lão khốn họ Thôi này
một bó tuổi rồi, bàn về tố chất âu khó mà sánh bằng thế hệ trẻ; dẫu gì đã cao
tuổi, thời gian tu luyện vàng đã trôi qua, tố chất phán đoán bị hao tổn. Nhưng
hạn mức năng lực niệm của ông ta cao là thế chứng tỏ bấy giờ thực lực ông ta
mạnh tột cùng, sao so với cái đồ ăn hại Trần Nhiên có được chức quan.
Đoán chừng dựa vào tài nguyên nhà họ Thôi chồng chất, tương tự, Thôi Lương
sẽ càng khó chơi hơn.
“Tam tiểu thư, chả lẽ bên kia muốn giết cô… Hèn gì cô bảo tôi giao điện thoại
lúc đầu cho Phong đại nhân.”
“Có sợ không?”
“Ặc… Chỉ cần làm việc cho cô, cúc cung tận tụy tới chết mới dừng.” Nghĩ đến
sự tính toán hết vòng này tới vòng khác của cô gái này, giọng điệu của lão
Vương mềm mại và tràn đầy kính sợ, giống như đối mặt với tổ tiên.
A Điêu bị chọc cười nhưng chẳng nói chẳng rằng, chiếc xe cuối cùng đã bay
đến một biệt thự nghỉ dưỡng ở Lăng Thành - nơi này rất gần địa bàn Phong
Đình.
Tam tiểu thư để cho chú ta đi thuê.
Cô nào có ý trở về nhà họ Trần, chỉ thuê biệt thự nhỏ ba ngày.
Người cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, cần chữa lành vết thương thì đi chữa lành,
còn A Điêu tắm rửa, cầm điện thoại liên lạc với người thu mua trên Taobao. Cô
là người có hiệu suất làm việc cực cao, chuyện làm được hôm nay sẽ không để
tới ngày hôm sau.
Nhưng cô cũng biết rằng mình không phải là người duy nhất có thể làm việc
ngày hôm nay.
.....
Tiểu Thang Sơn.
Sau khi tín hiệu của đám tên mặt sẹo trôi xuống dòng suối, ban đầu tổ chức của
hắn không nhận thấy sự bất thường thật, cứ cho rằng bọn hắn đi tới các hố đất
khác theo kế hoạch ban đầu. Thế nhưng về sau họ không liên lạc được.
Suy cho cùng vẫn là tổ chức dựa vào giết người cướp của để lập nghiệp, sao
đám đồng đảng và cấp trên của tên mặt sẹo lại không nhận ra thấy khác thường
chứ? Chúng lập tức cử người trinh sát, điều tra tới lui, ngay lúc năm giờ giẫm
lên ánh sáng giấc hoàng hôn, chúng mới tìm được hố đất và dòng suối.
Rất thảm khốc, hiển nhiên đã có chuyện hai bên chém giết.
Nhưng hai bên nào?
Không có thi thể của tên mặt sẹo ở đây.
“Trương Trạch bỏ chạy?”
“Chỉ sợ thằng chó này thấy được đồ tốt, suy nghĩ gian dối, giết người gom đồ
bỏ chạy.”
(P1)
Hiển nhiên có người hoài nghi như vậy, đây cũng là cách hiểu của bọn Điền
Trung Hương trước thủ đoạn của A Điêu — vu oan cho tên mặt sẹo Trương
Trạch.
Nhưng tại thời điểm này... phía trên lỗ hổng chỗ hồ dung nham dưới hố đất, một
người đàn ông tóc đen trông bình thường đang lạnh lùng quan sát xung quanh
và thủng thẳng cho hay: “Bên dưới hồ dung nham cất giấu thân thể thằn lằn
dung nham khổng lồ, chắc đồ báu nằm trong hồ này. Thế nhưng phía dưới cũng
như chỗ này không có dấu vết trực tiếp đánh nhau, có thể thấy đã dùng thủ đoạn
khéo léo trộm đồ đi. Thằn lằn khổng lồ về sau mới phát hiện và cấp tốc đuổi
theo. Tuy nhiên Trương Trạch không có công cụ bay, nếu có thì tốc độ bay
chẳng cách gì nhanh như thế, bị con thằn lằn khổng lồ này đánh chết là chắc.
Thành ra người chọc giận thằn lằn khổng lồ cướp đi bảo vật này có trang bị cao
hơn bọn họ rất nhiều.”
“Thực lực cũng cao hơn bọn họ, cho nên đen ăn đen thôi.”
“Là tên gian ngoan, còn biết ném tín hiệu xuống sông để gây nhầm lẫn sự chú ý
của chúng ta.”
“Tra kỹ!”
Ánh mắt của người đàn ông rét lạnh hệt con rắn độc.
Cấp dưới bên ngoài nhận được mệnh lệnh bèn bắt đầu sử dụng một số thiết bị
cao cấp, chẳng hạn như nắm bắt lượng linh khí còn sót lại... Thế mà chúng lại
nhận ra cấu trúc năng lượng đã hư hỏng, không cách gì nắm bắt đầy đủ, hiển
nhiên chẳng thể nào so sánh và tra tìm từ cơ sở dữ liệu.
Thế là nhóm người ngày cảm thấy gieo neo ngoài ý muốn.
“Còn có một biện pháp khác chính là chúng ta mua chuộc quan hệ từ Bộ Giao
thông Vận tải để kiểm tra số liệu giao thông trong khu vực Tiểu Thang Sơn, đối
chiếu quỹ đạo xe bay của đối tượng...”
Chuyện này cần tốn kha khá tiền tài và quan hệ. Hơn nữa Tiểu Thang Sơn trực
thuộc Lăng Thành, trước kia Triệu Du là người quản lý còn đỡ, ai nấy toàn tham
của, dễ làm việc. Bấy giờ đổi thành Trần Nhiên, trên dưới quản lý như cái thùng
sắt, đám sâu mọt đã lên đoạn đầu đài từ lâu, ngay cả tư cách ăn đám ma còn
chẳng có.
Vì lẽ đó mà rủi ro còn cao hơn trước đây nhiều, phải mất một thời gian để thành
công.
Thật ra trên người Trương Trạch cũng chỉ có hai ba trăm linh hạch, tổn thất
ể
không nhỏ nhưng cũng không lớn, nào tới mức để cho bọn họ phí sức như vậy...
Những người còn lại muốn từ bỏ, khi cần quyết đoán sẽ quyết đoán. Song,
người đàn ông lại không cho là vậy, lạnh lùng bảo: “Có bao giờ nghĩ tới nhóm
người này làm việc lão luyện như thế, có trang bị cao cấp, tất nhiên lai lịch
không nhỏ; nhưng khu vực Lăng Thành lấy đâu ra nhân vật như vậy? Tất nhiên
nhóm người này có bối cảnh dữ dội ở Kim Lăng hoặc Đam Châu, lỡ như mục
đích của bọn họ không chỉ là chặn đường mà còn muốn điều tra kỹ dấu vết của
chúng ta, tiến tới diệt sạch thì tính sao đây?”
Những người còn lại lập tức hãi hùng.
(P2)
Người đàn ông cụp mắt, răng trắng như tuyết, lúc nói lời lại hết sức lạnh lẽo.
“Tới nơi này rèn luyện nói rõ tu vi bản thân bọn này không tính là rất cao, là
con cháu trẻ tuổi cũng nên. Năng lực hiện tại kiểu gì cũng có hạn, tính tình
nghễu nghệnh, chắc gì giờ đã giao chuyện này cho người lớn trong gia tộc. Tuy
nhiên đó cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, chờ đến khi chúng tĩnh tâm lại, ăn
được miếng ngon...”
“Cho nên trước tiên chúng ta phải ra tay trước mới chiếm được lợi thế.”
“Kiểm tra lại! Tao không tin tụi nó không để lại bất kỳ sơ hở nào.”
Không cần thiết y chả muốn dùng tới mối quan hệ bên Bộ Giao thông Vận tải
Lăng Thành, Trần Nhiên nọ quá xảo quyệt. Cho nên tìm được manh mối ở đây
là tốt nhất.
Mười phút sau, cuối cùng một cấp dưới đã tìm thấy manh mối hữu ích, là một tờ
giấy nhỏ.
Người đàn ông có vẻ mặt căng thẳng, từ từ mở nó ra, còn mấy tên thân tín bên
cạnh thì lo lắng nhìn xem.
Giấy trắng và chữ đen... Thật ra chả có chữ, chỉ có hình vẽ một bàn tay, các tay
nắm lại còn ngón giữa giơ lên.
Ý móc mỉa mãnh liệt phả vào mặt, có là một con heo cũng bắt được ý nghĩa sâu
xa của nó.
– Đồ ngu!
.....
Vào chạng vạng tối, sau hai giờ ngủ, A Điêu bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc
bèn đi dép lê nhìn lên lầu, trong tay còn cầm trái táo to để ăn.
Khi nhận hàng, cô để lão Vương ra mặt.
Người này hãy còn mang thân phận người nhà họ Trần, người ngoài có dò xét
cũng chỉ dừng lại ở nhà họ Trần, không xác định ra thứ này do Trần A Điêu
làm. Nhưng phải mà Trần Tốn hoặc Trần Nhiên làm, âu trong mắt người khác
sẽ có vẻ bình thường hơn rất nhiều, cũng tốt để giấu bản thân cô ở phía sau.
Cô luôn biết cách vắt sạch giá trị của Trần Nhiên.
Người thu mua từ đầu còn muốn ép giá, đến khi nhận ra thân phận lão Vương
thì khách sáo một chút ngay, ra giá có vẻ công bằng. Tất cả con ngươi cấp 1,
cấp 2, cấp 3 lần lượt có giá 50 ngàn, 200 ngàn và 3 triệu. Một con thằn lằn có
hai con mắt đã rất lời, chưa kể xương thằn lằn dung nham bán theo cân lại được
giá 3 triệu 800 ngàn.
Tổng giá trị giao dịch là 14 triệu 500 ngàn.
Tiền vào tài khoản của A Điêu, sau khi cô nhận được tiền chợt nhận được thêm
năng lực niệm.
Từ Sương Tấn +8899!
Từ Lý Tự Khải +6783!
Từ...
Thoáng cái bay tới 70 80 ngàn năng lực niệm.
Hả? Sắc mặt A Điêu nghiêm túc.
Quả nhiên đám con hàng đi ăn cướp này vẫn không chịu buông tha, cứ muốn
tìm ra chân tướng, chưa kể người nhiều thế mạnh, cao thủ không ít, rắc rối rồi.
Bọn chúng có tiền có thủ đoạn, mọc lên như nấm thầm cướp bóc nhiều tài
nguyên như vậy ở nhiều khu vực của Đam Châu mà lại không lộ ra nền móng,
ắt có lòng dạ ác độc, sẽ không để lại sơ hở, rất có thể không chịu buông tha cho
cô mà muốn nhổ cổ tận gốc.
(P3)
Chỉ riêng cái danh Thứ sử Trần Nhiên này chả tính là gì. Dẫu gì khi trước sao
Trương Trạch lại không nhìn ra được đám người tụi cô đến từ Học phủ, cũng có
bối cảnh cơ chứ, ấy vậy mà vẫn chọn giết người cướp của. Chứng tỏ bọn chúng
đã từng làm chuyện như thế khá nhiều.
Nếu tiếp theo chúng đi theo mối quan hệ để có được máy giám sát của Bộ Giao
thông Vận tải... Bọn Tống Linh còn tốt, chung quy toàn là hành khách, chưa
chắc sẽ lộ, thế nhưng đường dây nhà họ Trần này thì có.
Mặc dù có rào cản nhà quan chức bảo vệ, nhưng lỡ như mình đạt được một số
thành tựu trong học tập, nhóm người này ngay lập tức nghi ngờ mình.
Bồn Cầu: Thành ra cô ném tờ giấy vì muốn có được tên bọn chúng chứ không
phải năng lực niệm.
A Điêu từ chối cho ý kiến, năng lực niệm là lợi ích, tên là manh mối.
Lấy điện thoại ra, trong điện thoại chợt có hình chụp bộ dạng của Trương Trạch.
“Hiện giờ trong tay tôi có tên và hình ảnh của Trương Trạch, cộng với tên của
nhóm người này. Có một xác suất nhất định rằng sẽ tìm thấy thông tin của
chúng.”
“Nhưng... tôi thiếu năng lực trong lĩnh vực này.”
Bộ não của cô không tệ nhưng cô đâu có nghiên cứu mảng công nghệ thông tin.
Bởi vậy tiếp theo lại có chuyện đau đầu.
Mua công cụ bay hay thiết bị quang não thông minh?
....
Ngày hôm sau đám người thức dậy, trong khi ăn sáng, ai nấy đều thấy thẻ ngân
hàng thông báo có một khoản tiền.
Điền Trung Dã thiếu điều sặc chết.
Ba người họ mỗi người 1 triệu 500 ngàn, còn A Điêu và Tống Linh mỗi người 5
triệu.
“Giàu nhanh đó...” Nhiêu Tuyết Nhã vẫn còn rất đỗi kích động. Dù cho trước đó
cô ấy phối hợp diễn xuất đã kiếm được 500 ngàn nhưng lần này là dựa vào
chém giết chân chính... Tốt rồi, hãy còn chút trình độ, ít nhiều gì cũng được coi
là tiền mồ hôi nước mắt.
Khung chat riêng, Tống Linh gửi tin nhắn cho A Điêu: “Tôi định giá Đồng Tử
Lửa Mang Linh cho cậu là 40 triệu, chờ tôi về gia tộc xử lý xong sẽ chuyển cho
cậu, được không?”
40 triệu!
A Điêu vốn còn muốn ra giá 15 triệu, nay bất thình lình thế, Tống Linh cứ làm
từ thiện thế à?
“Tống Linh.”
“?”
“Có phải cậu thầm mến mình không?”
Từ Tống Linh +8888!
A Điêu: Cậu nhìn đi, cô ấy thích tôi thật!
Bồn Cầu: “...”
Tống Linh đang ăn cháo chẳng biết trả lời người kia làm sao, nhưng vẫn cứ từ
tốn gõ chữ đáp lại.
“Thực Thể Gieo Linh này có chỗ khác là sự trưởng thành, có giá trị rất cao, phải
mà giao dịch trong chợ đen có lẽ 50-60 triệu. Song nếu có sự cạnh tranh trong
phiên đấu giá chính thống, nó sẽ tăng vọt hơn rất nhiều, xác suất lớn sẽ duy trì
giá cao đâu đó 80 triệu. Mà đối với thiên phú hệ tâm linh của tôi mà nói, nó là
ưu thế tăng thêm, muốn tranh đoạt cũng có nguy cơ trong lúc tranh tới. Huống
chi từ đầu tôi đã có một Đồng Tử Băng Mang Linh, cho nên ưu thế tăng gấp
bội. Giá trị của nó đối với tôi không chỉ tám mươi triệu.”
(P4)
“Nhưng trước mắt tài chính tôi không có nhiều như vậy, chỉ dùng được giá này
để trả.”
“Có được không?”
Có trước có sau, lịch sự, không bảy tỏ mình là kẻ ngốc lắm của quá lố, đồng
thời chẳng so kè chi li.
Thật ra bồn cầu thấy Tống Linh cho cái giá này quá đỗi thích hợp, không để cho
A Điêu chịu thiệt mà bản thân cô ấy cũng không thiệt. Chủ yếu cô ấy vẫn chịu
nổi, không tới mức dính líu tới số tiền quá lớn làm người khác hay.
Nắm rõ chừng mực khi ở chung với người khác là điều rất quan trọng.
Trí thông mình thường mang nghĩa thành tựu sẽ cao hay thấp, nhưng EQ lại
dính líu tới việc tuổi thọ mình dài hay ngắn.
“Có thể.” A Điêu thích giao dịch với người hiểu rõ mình, đương nhiên không có
gì để nói. Cô dự đoán Tống Linh sẽ bán linh hạch và các thu hoạch khác, bán
tới bán lui, âu 40 triệu không phải là áp lực lớn đối với cậu ấy.
Tất cả mọi người đều có thu hoạch riêng và nóng lòng muốn về nhà. Cả bọn
chắc chắn sẽ rời đi hôm nay, nhưng lần này họ đi tàu vũ trụ riêng để về, không
đi cùng nhau.
Sau khi phất nhanh phải biết hạ mình, đây là một kỹ năng.
Tuy nhiên A Điêu nói gia đình cô ở Lăng Thành, phải quay lại một chuyến,
không quay thẳng về Kim Lăng.
Lý do này rất hợp lý, không ai nghĩ nhiều, thế là họ cứ vậy mà tách ra.
Khi họ rời đi, A Điêu trải nghiệm hiệu suất giải phóng linh khí của bồn cầu khi
một lần phóng đã sánh được với Cổng Linh Hồn nhỏ cộng thêm hiệu quả của
101 và 201. Không lâu sau cô đã khôi phục lại tổng số lượng linh năng, và vào
ngày hôm sau... cả hai khối tròn có linh đều đột phá tới cấp F.
Ước tính đánh quá dữ dội, có lợi cho sự đột phá.
Hai khối F1 cộng lại tương đương F3, thêm vào các thủ đoạn khác... Hầy, giờ
chẳng có thủ đoạn nào cả, bùa thì dùng sạch, tính luôn cả mắt nối tơ và cú đấm
nhỏ.
Hãy còn quá ít thủ đoạn.
Chủ yếu nhất là làm sao cô để năng lực niệm nổ tung đây?
Khoảng cách để đổi Tinh thông bùa chú với 300 ngàn năng lực niệm còn thiếu
50 ngàn nữa.
Còn chưa giải quyết xong nhà họ Thôi, tiếp đó đi trêu chọc một nhóm tội phạm,
chưa kể còn không dám thu xác cho lão đạo sĩ, thật quá khó khăn. Tại sao cô cứ
gặp chuyện khó như vậy.
Bồn cầu nhanh chóng nhìn thấy người này sử dụng điện thoại di động để tìm vị
trí nhà vệ sinh công cộng... hết sức chăm chú, như si như say.
Đến Kim Lăng sục sạo Kim Lăng, đến Lăng Thành sục sạo Lăng Thành.
Tuyệt vời, tên biến thái chết tiệt này!
.....
Nhưng cuối cùng A Điêu vẫn không cho nổ nhà vệ sinh bởi lẽ cô đã tìm ra cách
ít rủi ro hơn.
Cô nói chuyện riêng với Khúc Giang Nam: “Cô ơi, lớp chúng ta có nhóm chat
không?”
Khúc Giang Nam: “Không.”
A Điêu: “Mời một tí thôi cô, không phải do em đây sợ mình bị những bạn khác
cô lập sao.”
Khúc Giang Nam: “Em nói tiếng người đi.”
A Điêu: “Đi mà cô ơi ~~~”
Vừa ăn cơm tối xong. Khúc Giang Nam khẽ ấn dạ dày của mình, thản nhiên:
“Có 9 tháng thì tình nghĩa gì chứ. Nói đi, nói mục đích thật sự của em, không
nói là tôi xóa em luôn, bớt chuyện cả ngày làm phiền tôi.”
Chết tiệt thật, cái “chị” này khó nhằn quá, không đáng yêu chút nào.
A Điêu: “Em cảm thấy bầu không khí học tập trong lớp bây giờ không được tốt
lắm, quá thoải mái, sớm muộn gì cũng bị lớp A2 đuổi kịp. Đến lúc đó trên mặt
cô không còn ánh sáng nữa.”
Trái lại lý do rất chính đáng, thực sự có thể nắm bắt ngay điểm yếu của cô giáo.
Ngặt nỗi Khúc Giang Nam hoàn toàn không cảm thấy rằng lớp A2 vượt qua lớp
A1 được, ngoại trừ những cá nhân dễ dàng bị thay thế.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng tới địa vị của cô ấy.
Tuy nhiên... Khúc Giang Nam vẫn lập nhóm, lý do không có gì đặc biệt, cô ấy
cảm thấy tốt cho lớp học.
Ặc, thôi được rồi, thật ra cô ấy muốn xem con nhõi ranh mãnh này tính bày ra
trò gì.