Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Chương 88

Họ phát hiện có năm chiếc xe ra khỏi nhà họ Trần trong vòng vài phút, một
trong số đó do A Điêu lái.
“Xem ra nó cũng nghi ngờ mới lặp lại chiêu cũ. Tuy nhiên lần này chúng ta sẽ
không phạm sai lầm.”
Bởi vì bọn họ dùng phương pháp loại trừ, kiểm tra cường độ năng lượng trên
những chiếc xe bay. Trần A Điêu là tu sĩ, hiển nhiên cường độ năng lượng
không phải dạng vừa.
“Đuổi theo!”
Một trong năm chiếc xe rời Kim Lăng và đi đến huyện Cừ với tốc độ nhanh
nhất.
Khoảng nửa giờ sau, nó bị vây lấy.
Lần này phía Thôi Dung cũng thông minh, dù xác định được A Điêu ở trên xe
nhưng cũng biết bao vây trước. Tiếp đó ông ta cho bọn này gọi tên người khác,
miệng toàn chủ nhân chủ nhân, ra vẻ tìm người.
Đến lúc đó nếu phát sinh tình huống như lần trước, có thể chối bay biến với
quan phủ, bảo nhận lộn người.
Nhưng đâu có ngờ… cửa xe chủ động mở ra, người máy lái xe nghiêng cái đầu
heo phì nộn méo xệch, nói với bọn họ: “Sao đấy, chủ nhân mấy người là heo
à?”
Một đám người chửi đụ má ngay lúc ấy: Lại trúng kế!
....
Từ XXX +5555!
Từ...
Trên một chiếc xe bay ở ngoại ô Kim Lăng, A Điêu nhận được năng lực niệm
của nhóm người là biết ngay chóc họ đã chặn tài xế đầu heo trong nhà. Còn cô
cứ tiếp tục lái xe bay về phía khu vực Kim Hương.
Thế là cô buông tha thi thể lão đạo sĩ, chọn Kim Hương đại biểu cho lợi ích và
chiến công?
Bên Thôi Dung tính kế hỏng?
Khi đi qua một khu rừng sâu thật sâu, chợt Chim Sẻ nhắc.
“Chủ nhân A Điêu, cô đang bị theo dõi! Không tốt, khóa chặt rồi! Hơn nữa khu
vực phụ cận bị che tín hiệu, không gửi được tin tức!”
Điều này có nghĩa là không cách gì báo tin và cầu cứu.
Ánh mắt A Điêu nheo lại, nhảy xuống xe bay sốt sột... Cơ thể cô tàng hình ngay
giữa không trung, đồng thời cho phép Chim Sẻ trên cổ tay bật chế độ chặn tín
hiệu.
Ngay khoảnh khắc cô tàng hình biến mất, một chiếc phi thuyền ở khoảng cách 8
ki-lô-mét xa xôi cũng lộ ra, nã pháo laser phá hủy xe bay trong nháy mắt, ngay
cả mảnh vỡ cũng không sót lại, biến những thứ vật chất thẳng sang dạng khí.
Ở phía bên kia, A Điêu biến mất tàng hình và Thôi Dung trên tàu phi thuyền
thấy tín hiệu trên thiết bị biến mất đã lập tức ra lệnh.
“Nó chạy lên trên núi, đuổi theo!”
Với trang bị vũ trang bao trùm toàn bộ, chân Thôi Dung đạp công cụ bay hàng
đầu trị giá mấy trăm triệu, tay cầm đao ánh sáng, vút một cái lao ra khỏi phi
thuyền với tốc độ kinh khủng, nhanh hơn nhiều lần so với tốc độ tối đa của phi
thuyền. Trong chớp mắt ông ta đã bay lên phía trên rừng từ độ cao ngàn mét,
tiếp đó bật máy bắt hơi thở.
Che đậy được tín hiệu nhưng hơi thở thì không!
Thôi Dung mạnh nhất, dù có là trang bị hay thực lực của mấy trăm người bay
theo phía sau toàn không bằng ông ta. Thế nhưng cường giả như mây, nườm
nượp một mảng, thấy mà hãi hùng.
(P1)
Đáng sợ quá, giết cô thôi có cần phô trương dữ vậy không?
Chỉ sợ muốn dùng tốc độ nhanh nhất giết cô sau đó tới ngay bên Kim Hương
tham chiến rồi.
Chưa kể những người này toàn là tử sĩ nhà Thôi Dung và binh mã trung thành
nhất, cố gắng ôm chặt lấy cây to mang tên nhà họ Thôi này, lợi ích vận vào tính
mạng từ lâu.
Nói giết cô là tới giết cô ngay!
Thôi Dung theo lời nhắc của thiết bị để liên tục theo dấu… Cùng lúc kéo dài
khoảng cách với đám tay sai sau lưng.
Ở một bên khác, A Điêu chính xác trốn trong rừng, công cụ bay dưới chân bay
xuyên qua tầng trời thấp. Cô cảm nhận được Thôi Dung phía sau đang ngày
càng gần.
Chim Sẻ lo lắng nhưng không dám lên tiếng.
Cho đến khi A Điêu bay đến gần một thác nước khổng lồ, và tiếng thác nước vĩ
đại đè ép hết cả thảy mọi thứ… Xoát!
Khởi động Không điều tra ra người này 303.
Trước khi vào không gian nhỏ thứ cấp có trận pháp giấu mình, A Điêu bứt mấy
cọng tóc của mình và ném chúng xuống đất để Thôi Dung tìm thấy, đoạn… cô
biến mất.
Chỉ có thời gian năm phút, tuyệt đối không thể để lão chó tìm lộn nơi làm cái
này mất đi hiệu lực trước khi ông ta tới.
Cho nên phải chừa cho ông ta một nguồn theo dõi.
Cô biến mất và giấu mình trong tầng không gian song song tương đương với

chuyện bản thân đang ở lại chỗ. Chẳng qua Thôi Dung không cảm nhận được và
không tiếp xúc được.
Sau một phút chờ đợi...
Rốt cuộc Thôi Dung cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Toàn thân là trang bị ghê gớm, giẫm lên một chiếc công cụ bay càng dữ dội
hơn, ông ta tìm thấy hơi thở của A Điêu ở đây, nhưng lại không thấy nó.
Chẳng bao lâu qua việc nắm bắt hơi thở, đôi mắt của ông ta rơi vào một vài sợi
tóc cách đó hai mét.
Tóc à? Tại sao lại có tóc?
Cùng lắm chỉ trong tích tắc mà thôi, Thôi Dung đã thông: Nó ẩn mình ở nơi
này, muốn mai phục giết chết mình!
Con nhỏ chết bầm, xảo quyệt đấy, nhưng đã mơ mộng viễn vông rồi.
Thôi Dung cười gằn, ánh mắt đảo qua vết đè lên cỏ trên mặt đất… Ông ta giơ
tay lên ném mạnh một đao về phía bên kia.
Linh năng khởi động và được kiểm soát, lưỡi đao làm gợn cả không khí, một
đao đó chém ngay vị trị A Điêu hằng đứng khi trước.
Cũng chính là nơi A Điêu đang trốn tránh.
Lão khốn giỏi ghê, hèn gì trước kia ngồi được lên vị trí Chỉ huy sứ, đồng thời
cường độ linh năng lại đạt tới cấp D7!
Mạnh vãi!
Hiềm một nỗi thứ A Điêu dùng có phải Thuật Tàng Hình đâu, nó là một không
gian nhỏ thứ cấp. Cây đao lao tới trước mắt và rồi xuyên thẳng qua người cô,
bay luôn vào thác nước.
Cường độ âm thanh chẳng gây ảnh hưởng gì bởi lẽ thác nước đè bẹp tất cả mọi
thứ.
Tuy nhiên, ngay trước khi ông ta vung đao tấn công, cũng chỉ một giây trước
khi cây đao lao vào thác nước, linh năng của ông ta mới đi một đợt đã mắc kẹt
ngay trên điểm nối này.
Ù!
(P2)
Căn cứ vào một đao này để phán đoán được thực lực của ông ta, A Điêu nhanh
chóng nhảy ra khỏi 303, đồng thời bắn ra trận pháp cách ly linh khí 101, lập tức
niêm phong linh khí và cả linh năng. Đoạn, tay trái cô quét qua, 9 lá bùa bay
lên, lơ lửng giữa không trung rồi thiêu đốt. Phừng phừng!
Chín lá bùa tung ra chín đường cong, lấy hình dáng con nhện dệt lướt để tạo
thành một tấm lưới ánh sáng trong nháy mắt, trực tiếp bao bọc Thôi Dung vào
trong.
Đầu ngón tay trái tung ra trận bùa cấp ba: Lưới Võng!
Thôi Dung khiếp sợ phương thức xuất hiện cũng như những thủ đoạn cô lộ ra
thật, song dẫu gì kinh nghiệm chiến đấu và tố chất của ông ta vẫn là thứ đáng
gờm. Thế là ông ta cho linh năng tuôn ra ngay, hình thành ngọn lửa thiêu đốt ở
bên ngoài thân thể.
Lưới đã bị đốt cháy, tuy nhiên mục đích cho lưới xuất hiện chẳng qua chỉ muốn
kiểm soát ông ta, cản ông ta tấn công phủ đầu.
Phạm vi giới hạn của 101 đã đóng, tuy nhiên do A Điêu nhảy ra từ 303, tức là từ
không gian này sang không gian khác, cho nên bản thân cơ thể cô cần một thời
gian thích nghi, không thể phát động cuộc tấn công mạnh nhất ngay lập tức. Do
thể chất của cô chưa đủ mạnh tới mức thích nghi ngay và luôn, vì vậy cô phải
kiểm soát đối thủ ngay cả khi không tung ra được đòn tấn công mạnh nhất.
Mà bùa chú là thủ đoạn có sẵn, ném ra là dùng được ngay.
Bây giờ nó có hiệu quả, bọn họ cùng ở trên một dòng thời gian cho bước đi mở
màn, tiếp đó…
Đầu ngón tay trái của Thôi Dung có một mảnh giấy phân hủy, nó lơ lửng xoay
tròn lắp ráp thành hình xoắn ốc răng cưa, ngưng tụ thành các hạt pháo năng
lượng mạnh mẽ + linh năng.
Đụ má! Đồ Cấm Kỵ mang trí thông minh!
Đều cùng cần linh năng để huy động, nhưng thúc đẩy Đồ Cấm Kỵ sẽ nhanh hơn
đạo pháp nhiều.
Thế là...
Trong khoảnh khắc pháo năng lượng bắn vào A Điêu, đòn tấn công của cô cũng
đang được tiến hành đồng bộ.
Chỉ thấy ngón tay trái vốn dùng để thúc đẩy bùa chú chợt chỉ vào hư không, khí
phách lật người hét lên: “Thôi Dung! Biến heo!”
Thôi Dung còn chưa kịp phản ứng... đã bị một sức mạnh đáng gờm và bí ẩn
cuốn lấy trong nháy mắt khi bị ngón giữa và ngón trỏ của cô chỉ vào. Nó bóp
méo ông ta cả trong lẫn ngoài.
Không!
Ầm!
Cơ thể Thôi Dung tràn ngập khí đen, sau đó lập tức bụp một cái, cả người thu
nhỏ biến hóa, biến thành một con heo đực lớn.
Trang bị mang giá trị liên thành của ông ta trong nháy mắt rơi rầm rầm rải rác
trên mặt đất.
Tại thời điểm đó, ông ta cảm thấy sự thay đổi về thể chất của cơ thể: giống hệt
con heo, hiển nhiên mất luôn liên kết với giáp vũ trang.
Tương đương với phòng thủ về mặt thể chất, thậm chí cả phòng thủ đến từ trang
bị = một con heo.
Từ Thôi Dung +55555!!!
(P3)
Đây là kỹ năng hay đạo pháp quỷ quái súc vật gì đây!!
Ai dạy nó!
Thử một chút và phát hiện không dùng được linh năng để phá giải, ông ta không
biết đây là đạo pháp cao siêu gì. Bấy giờ Thôi Dung, người đang biến thành
heo, muốn nổ tung cả thần kinh.
Ở phía bên kia, A Điêu cũng nổ tung.
Viên pháo năng lượng ánh sáng đó lao tới trong khi cô hoàn toàn chẳng có bất
ồ ấ ầ
kỳ Đồ Cấm Kỵ phòng ngự nào, không có luôn trang bị vũ khí, toàn thân trần
trụi, chỉ có thể dựa vào đạo pháp cùng với linh năng để ráng chịu đựng.
Chống lại? Chống lại cứt ấy!
A Điêu không có ý định chống cự. Ngay trong một hơi thở, cô vung tay ném
mười lá bùa tạo khiên phòng ngự cấp 3 về phía trước. Xa xỉ tột bậc, tương
đương ném đi mấy triệu tiền chi phí cho vật liệu làm bùa chú. Cái này còn chưa
tính tới linh năng cô bỏ vào. Nếu muốn bán âu bán được tới 20 triệu.
Vút, ngón tay trái điều khiển chúng tạo thành một hàng thẳng đứng ở phía
trước... nhưng pháo ánh sáng đã đến.
Bùm bùm bùm!
Cứ như một cái búa nện nên một chồng gạch.
Gạch không giòn nhưng cái búa mạnh tột cùng.
Uy lực quá mạnh, không có mấy trăm triệu không với tới Đồ Cấm Kỵ này được.
Trưởng tộc dát vàng cả người, đúng là khó đối phó.
Ầm! Pháo sáng vẫn phá vỡ khiên phòng ngự, thậm chí còn dư cả lực đập tới.
Tuy nhiên A Điêu đã nhân cơ hội này né tránh. Thế là chỉ thấy dư âm của pháo
sáng bay sít sao qua bên cạnh, đập vào lá chắn của 101.
Nặng trịch, nó rung động.
Nhưng nó chẳng vỡ, bởi vì khi cấp bồn cầu tăng lên, sự đè ép của 101 cũng tăng
theo.
Song A Điêu vừa né tránh... Thôi Dung như heo bỗng bật người, cho móng heo
nắm lấy đao ánh sáng, thì thầm chửi rủa. Thế là thân hình ông ta lóe lên, vút,
cây đao mở rộng hình dạng lưỡi đao, nhảy lên và chém thẳng xuống với hiệu
ứng đặc biệt hệt cây đao laser 5 mét trong phim điện ảnh và truyền hình.
Đúng rồi, trước đó trong kỹ năng có nói rõ dù thể chất biến thành heo nhưng
linh năng trong cơ thể người bị làm phép vẫn tồn tại, vẫn có thể sử dụng đạo
pháp và các năng lực khác như cũ. Chẳng qua về mặt thể chất thì bị suy yếu do
biến thành heo mà thôi.
Bằng không kỹ năng này tuyệt đối nằm trên đỉnh.
Mà Thôi Dung lại phản ứng. Sau khi A Điêu tránh né pháo ánh sáng, ông ta
nhân cơ hội bùng nổ toàn lực.
Mặc cho thủ đoạn của mày quỷ quyệt thì sao chứ, mày chết chắc dưới một đao
này!
A Điêu cũng hơi giật mình, bởi vì cường độ linh năng bùng nổ của Thôi Dung
lúc này không chỉ là D7 mà là… C2!
Đĩ mẹ! Hồi nãy lão chó họ Thôi ngụy trang, đao đầu tiên chỉ thăm dò chứ không
tung ra toàn lực.
Tên trộm chó! Quá gian ngoan!
May mà tôi cũng ngụy trang.
A Điêu vừa ứa gan mắng trong lòng vừa thúc giục linh năng trong cơ thể...
Ngay lập tức, một khối tròn có linh bùng nổ năng ra lượng của D4.
Đúng, một khối tròn có linh đã bùng nổ... Với linh năng mạnh mẽ bao phủ toàn
bộ cơ thể, hai tay cô cầm Nguyên Trượng thon dài.
Xoạt!
Thôi Dung còn chưa thấy rõ quyền trượng phát ra hơi thở đặc thù kia trông như
thế nào... là cơ thể của A Điêu đã lóe lên.
(P4)
Dưới sự bổ xuống của cây đao, cô thực sự cưỡng ép sểnh khỏi trường năng
lượng và lóe lên sốt sột.
Khối tròn có linh của nó lại có trình độ D4, nó mới bao nhiêu tuổi cơ chứ?
Trần Nhiên hoàn toàn không có nhiều tài nguyên để cung cấp cho nó tu luyện
như vậy. Cho nên nó chỉ dựa vào tài nguyên và sự dạy bảo của Học phủ đã tiến
bộ tới mức này?
Chuyện này quá đáng sợ, tai họa về sau vô tận, nó phải chết ngay hôm nay!
Dư ảnh lóe lên tạo thành chuỗi cảm giác thị giác đan xen. Tuy nhiên sau khoảnh
khắc ngỡ ngàng chớp nhoáng ấy, Thôi Dung mạnh mẽ điều động tất cả linh
năng còn lại giữa không trung. Ngay lúc ông ta rơi xuống đất, hai đồng tử đỏ
ế ắ
như máu, trong con ngươi phản chiếu con mắt trinh sát thật giả.
Đằng kia!
Năng lực tung thần bung ra, xoát!
Một đao bổ nghiêng về phía một bóng dư ảnh thoáng hiện của A Điêu.
Chết đi!
Nhưng khi ông ta vung ra một đao này mới phát hiện đến cùng dư ảnh chỉ mãi
là dư ảnh.
Thế mà tại tích tắc này…
Một bên khác, phía sau ông ta, A Điêu chân chính đang giơ Nguyên Trượng và
nhắm mũi nhọn lạnh lẽo của nó ngay trúng ông ta.
Linh năng hai khối tròn có linh được phóng ra và hợp nhất.
“Nam Chấn, Bắc Ly. Hợp!”
Một đợt sấm sét tới từ phía Nam, một ngọn lửa bên phía Bắc, cả thảy đập hết
vào người ông ta.
Thôi Dung trong tình huống muốn tránh nhưng không tránh được đã gần như
dùng sự sợ hãi và cố gắng lớn nhất cả đời để huy động bằng sạch năng lượng ra
bên ngoài cơ thể, hình thành lá chắn phòng hộ.
Trong lòng ông ta hãi hùng, còn trong đầu ông ta có một suy nghĩ: Giới hạn cao
nhất của mức linh năng thuộc về khối tròn có linh của nó đâu phải là D4, mà là
D7 mới đúng. Sao lại thế được! Sao nó thoáng cái đã bùng nổ linh năng mạnh
như vậy chứ? Chẳng lẽ có thế lực khác đang dốc hết tài nguyên và cung cấp cho
nó tu luyện?
Nhưng thứ làm ông ta sợ hơn cả chính là: Hai năm rõ mười cường độ linh năng
là D7, nhưng sức mạnh cuối cùng được giải phóng có quyền trượng tăng cường
lại gần C7.
Tăng sức chiến đấu qua cả một cấp lớn, đúng là không hợp thói thường!
Ông ta còn sống nổi à?
Trong khoảnh khắc đó, khi ông ta tạo thành lá chắn, ông ta nhận ra ngay mình

toi rồi.
Nếu áo giáp vũ trang và thể chất của ông ta vẫn còn, tổn thương đến từ C7
không giết được ông ta do trang bị của ông ta quá tốt. Song bây giờ thì không,
ông ta chỉ là một con heo!
Sấm và lửa kết hợp, uy lực chồng lên nhau.
Ầm ầm! Hai đợt tấn công hợp nhất, chuyên tấn công về chỗ trái tim. Lá chắn
bảo vệ bị nổ tung đã cho chúng tiếp xúc với cơ thể, sức mạnh còn lại đã xuyên
thủng ông ta trong nháy mắt.
Sau đó... Bịch một tiếng, ông ta nằm xuống.
Nhưng cấp dưới của ông ta ở ngay gần đó, chắc chắn chúng sắp tới nơi rồi.

Bình Luận (0)
Comment