Lối vào cung điện dưới lòng đất không khó tìm, khi A Điêu bay đến mảnh đất
nông nghiệp rộng 300 mẫu đó, cô đã sử dụng thiết bị để thăm dò độ sâu đất và
tiếp đó tìm tới lớp yếu nhất… cho một nhát đao tấn công.
Ầm!
Trận che tàng hình đã bị phá vỡ, để lộ cửa hầm ngầm bên dưới.
Xuống!
Hai chiếc phi thuyền mang tổng cộng có 2,000 tử sĩ tinh nhuệ + quân sĩ đang
đồng loạt điều khiển công cụ bay lao hết vào.
“Đóng cửa lại! Dù có là một người cũng không được thả ra.”
A Điêu ác liệt hạ lệnh, đám người Thẩm Sơn lấy ra ngay thiết bị van kim loại
ngàn cân được quân đội chuyên dùng để chặn cửa, khóa thẳng lối ra. Tiếp đó là
tiếng xoát, mặt nạ vũ trang trên mặt A Điêu đã che phủ hai mắt, chỉ để lộ ra ánh
sáng lạnh lùng của kính bảo hộ. Đao lên đao xuống, gặp người là giết, giết
người như giết chó!
Không thể không nói, bởi vì những năm này ở trên vị trí cao, cho nên Thôi
Dung rất ít khi thiện chiến oai hùng như thuở thiếu thời, chỉ để lại phong thái
âm độc rắp tâm đùa giỡn lòng người cho bọn Thẩm Sơn. Giờ nhìn cô hung tàn
như vậy, những người này vốn mang theo vài phần tâm tính tàn nhẫn cũng sôi
trào nhiệt huyết.
Vì tương lai, vì lợi ích, giết!
Khi tàn sát, với tư cách là người đứng đầu một bên, A Điêu đã nhận được nhiều
năng lực niệm phải biết trước khi họ chết.
Năng lực niệm như cơn mưa to.
.....
“Là Thôi Dung!!!”
“Ông chủ, bọn chúng có nhiều người lắm, gấp đôi chúng ta, mà còn là dạng
được trang bị tận răng!”
Bọn Lý Nguyên Thuật nhận ra thân phận của kẻ tấn công bèn điên tiết không
thôi. Thế nhưng cung điện dưới lòng đất bị phong tỏa, chỉ có một lối ra, bọn họ
đành tử chiến.
“Thôi Dung, tốt một tên Thôi Dung, lại có thể tìm được nơi này... Khinh người
quá đáng.”
Lý Nguyên Thuật coi như là phường giả dối như hồ ly, bằng không đâu giấu
được một tổ chức tội phạm lớn như vậy. Song, gã chẳng ngờ mới đây còn tính
kế Thôi Dung một đợt, làm cho người ta đau đớn mất đi chức quan sắp quay lại,
vừa đảo mắt đã bị người ta vây giết đến sào huyệt.
Không có khả năng, người tên Thôi Dung này đâu có phải thủ lĩnh quái vật có
tài trị thiên hạ, sao lại mở mang đầu óc rồi?
Nhất định có cao nhân bên Kinh Đô hỗ trợ.
Vừa nghĩ đến điều này, ánh mắt Lý Nguyên Thuật chợt lóe, tựa hồ biết hôm nay
dữ nhiều lành ít. Nhưng một khi liên quan đến sinh tử, tính tình hung tàn sẽ nổi
lên. Gã ra lệnh một câu, làm cho tất cả bọn cướp tử chiến.
“Chỉ có tử chiến mới có thể tranh một hy vọng sống.”
“Các anh em, giết chết đám quyền quý này và nanh vuốt của chúng, còn có tiền
hơn cả giết đám nghèo mạt ở vùng hoang dã! Trận chiến này lấy đầu người săn
chiến lợi phẩm, không trích ra phần trăm, giết được là của mấy anh em hết!”
(P1)
Lý Nguyên Thuật giả nhân giả nghĩa, dùng lợi ích kích hoạt lòng tham và tính
tình khát máu của đám tội phạm. Trong phút chốc tinh thần quần chúng sôi trào,
hơn một ngàn người đã giết tới hướng đám người nhà họ Thôi do A Điêu dẫn
đầu.
Ầm ầm, cung điện không ngừng bị dội bom.
Vỡ tan, đổ nát, xuyên thủng, tru diệt.
Một cung điện dưới lòng đất tốt lành là thế, nay đã ngay lập tức biến thành một
lò mổ kinh khủng. Xác người ngã xuống, hành lang chất đầy thi thể, máu đọng
lại như bãi cạn… máu thịt tung bay, linh năng tung hoành!
Và khu vực Kim Hương cách họ hàng trăm ki-lô-mét cũng đồng loạt bùng phát
trận thảm sát.
Là trận thảm sát của bọn Quỷ Ăn Xác tặng cho con người chăng?
Có là thế nào thì vẫn như Tống Linh dự đoán, tám chính phần bí mật quân sự đã
bị tiết lộ vì con pháp sư Quỷ Ăn Xác mang IQ cao biết được, đúng lúc đào địa
đạo mai phục giết chết. Chẳng lẽ nhân loại còn có cơ hội phản kháng?
Không, sẽ có.
Đây là câu trả lời cho hai câu hỏi trên.
Khi không ít người cho rằng bên mình sẽ bị Quỷ Ăn Xác tiêu diệt bằng sạch,
một đám trận pháp xuất hiện bất thình lình trên mặt đất tại vị trí mai phục của
mọi người.
Chỗ vòng hoa văn có từng đường vân tròn trịa, bọn Quỷ Ăn Xác này đạp lên
những cái vòng ánh sáng hoa văn này thì bị kiềm chế và đông cứng ngay!
Ngay sau đó phía trên đám người chợt có một máy bay chiến đấu cỡ nhỏ xuất
hiện. Nó lơ lửng, trong phút chốc khi bọn quỷ bị cố định ấy, nó đã giải phóng
hàng chục tia sáng thông minh bắn phá.
Rầm rầm rầm!
Nổ tung!
“Ngớ người cái gì, không đánh đi! Những trận pháp này quý giá phải biết, chỉ
có thể kéo dài một phút.” Thầy cô Học phủ nhìn đám tu sĩ hoang dã này ngây
người đành phải nhắc nhở một câu.
Lúc này đám người Anh Đạt mới hoàn hồn lại. Thảo nào mỗi khu vực đều được
phân phối một hoặc mấy giáo viên Học phủ và người của viện nghiên cứu.
Những trận pháp này được sản xuất bởi Học phủ, máy bay đến từ Quân Tuần
tra, rõ rành họ có kế hoạch chiến đấu thật sự. Còn chuyện tiết lộ bí mật quân sự
cho Quỷ Ăn Xác là có thật, chẳng qua chỉ là phiên bản cơ sở thôi.
Nói không chừng ngay cả chuyện tiết lộ cũng là một phần của kế hoạch.
Đám người trong giới quan trường và Học phủ đúng là bọn gian trá.
Một đợt đột kích tiễn đưa một phần ba Quỷ Ăn Xác đã giảm bớt áp lực cho mọi
người nhiều lắm. Tình thế trên mặt đất nghịch chuyển, có vẻ bên đám quỷ có
phần hoảng hốt. Nhưng rất nhanh khi pháp sư Quỷ Ăn Xác xuất hiện, đặc biệt là
pháp sư cấp 4 hiện ra, áp lực của mọi người lại đến.
Quỷ Ăn Xác cấp 3 = tu sĩ cấp F.
Nhưng một pháp sư cấp 4 = 10 tu sĩ cấp D.
Vì sao, vì pháp sư của người ta dữ dằn chứ gì nữa!
Phép thuật Tăng Trưởng quần thể, phép Thuật Tàng Hình quần thể, phép thuật
Đâm Mù quần thể.
(P2)
Cục diện nhất thời lại cháy bỏng. Song cũng may bên nhân loại đông người,
mang theo khá nhiều trang bị quân sự cao, còn có Quân Tuần tra trợ giúp kịp
thời, rất nhanh đã đè ép bọn Quỷ Ăn Xác.
Thế mà Quân Tuần tra vốn đóng quân ở cửa hố đất vừa phân tán, bỗng ngay cửa
hiện ra một bóng đen khủng bố, cuốn theo khí đen vẩn quanh nườm nượp…
Nó bay lên, hai cánh xương mảnh khảnh kích động, cơ thể cao tới bốn mét,
cánh xương khổng lồ mở ra dài bảy tám mét, dữ tợn nhe răng nanh có từng
dòng dịch xác chết nồng đậm đang chảy xuôi. Nó gầm gừ với trời xanh, ánh
sáng trên cánh xương phóng ra một chục tia sáng...
Tia sáng bắn qua không gian, ngay lập tức làm nổ tung máy bay chiến đấu phản
lực.
“Trời đất ơi!”
“Là Quỷ Ăn Xác cấp 5? Còn bay được?!”
“Đụ má! Mạnh như vậy, ít nhất là cấp B thậm chí là cấp A rồi.”
“Tuyệt đối cấp A đó!”
“Xui, nó muốn tới thị trấn nhỏ!”
Lúc nó bay qua bầu trời, nó nhanh chóng tiếp cận thị trấn nhỏ, nơi có quan chỉ
huy và Trần Nhiên.
Trấn nhỏ bên kia là hạch tâm của rất nhiều hệ thống vũ khí quân sự, cũng là đại
bản doanh hậu phương. Hiển nhiên BOSS này toan làm chiêu muốn bắt giặc
phải bắt vua trước!
Trận chiến này nguy rồi.
.....
Dưới cung điện dưới lòng đất, cả người đám Thẩm Sơn là máu tươi đặc quánh
như vẽ vẩy tranh, không biết máu trên mặt thuộc về ai. Mà sau khi hai bên chém
giết, người hai bên như những con số khi đang chơi game, liên tục kêu bíp bíp
và giảm bớt…
Giết chóc là gì?
– Là cung cấp cho nó một không gian khép kín, cung cấp cho nó hai nhóm
người, để cho họ gặp nhau trong một ngõ hẹp.
Bên sống sót sẽ nhận được hết thảy.
Ở trung tâm không gian cung điện dưới lòng đất lớn nhất, nơi này được Lý
Nguyên Thuật coi là quảng trường để huy động người. Nó thênh thênh, không
có chướng ngại vật nào khác. Hai bên cứ truy đuổi rồi đuổi ngược xoay vần,
cuối cùng khi mỗi bên còn sót lại hơn tầm một ngàn người, họ đã tụ tập hết tại
nơi này.
Mỗi tội bên nhà họ Thôi còn có hơn 1,200 người, còn bên bọn tội phạm chỉ còn
lại 200.
Nghiền nát!
Phía sau Lý Nguyên Thuật có Sương Tấn và Ngốc Thứu là bọn cốt cán mạnh
nhất; phía sau A Điêu là bọn người Thẩm Sơn Trương Khuyết.
ổ ố
Bên trong bình là trùng cổ* tàn sát, con sống sót mới là vua.
*Trùng cổ (hay được gọi là côn trùng có độc): nó có thể là sâu, là bọ, là các kiểu
côn trùng khác nhau. Thời xưa người ta nuôi chúng bằng cách bỏ những con
mạnh nhất vào một cái bình kính. Sau số ngày cụ thể (tùy theo thuật pháp gì),
mở bình ra và con duy nhất còn sống sẽ là con mạnh nhất. Con này về sau sẽ
được dùng trong cổ thuật hại người.
Sau một vụ thảm sát hàng loạt liên tục như vậy, linh năng của mỗi người không
còn nhiều, tùy thuộc vào mức tiêu thụ năng lượng tương ứng của họ. Tuy nhiên
đây là cảnh vương đấu hậu chân chính, để họ có cơ hội nghỉ ngơi và hồi phục ít
tột cùng.
(P3)
Lý Nguyên Thuật nheo mắt lại, nhìn A Điêu và cười gằn: “Thôi đại nhân xứng
đáng mang danh người giới quyền quý, cả người là bộ Xương Sống Sói trị giá
3,5 tỷ. Cấp dưới cũng trung thành đấy, dùng tính mạng rẻ tiền của mình để bảo
vệ mạng đại nhân cho ngài tiêu xài xa xỉ.”
Ui cha, đánh tới mức này rồi mà còn muốn chơi trò lòng người.
A Điêu đâu có màng bọn Thẩm Sơn nghĩ như thế nào, chỉ bóp giọng cho đúng
điệu bộ Thôi Dung và nói bằng cổ họng: “Quá khen, các hạ Lý Nguyên Thuật
cũng đâu có vừa. Kiếm được nhiều linh hạch như vậy mà không dùng trên
người mình, nhưng đồng thời không thấy dùng trên người cấp dưới. Xem ra anh
đây có chủ khác rồi, không biết ăn cơm nhà nào đây.”
Lúc ấy Lý Nguyên Thuật có vẻ mặt khiếp sợ, gã không dè được tên thật của
mình đã bị lộ.
Cái này tặng cho gã một cú sốc lớn, tâm trí của gã nhấp nhô.
Từ Lý Nguyên Thuật +66666!
Sau khi A Điêu nhìn thấy mức cao nhất của năng lực niệm, trong lòng cô đánh
thót: Đụ má, thằng chó này giấu thực lực, nhưng vì sao trước đó không lộ ra?
Cả đám đã tới mức này rồi, còn cần phải giả heo ăn hổ sao?
Chẳng lẽ là…
A Điêu giác ngộ, hoảng loạn trong một thời gian ngắn, suy nghĩ dao động cực
nhanh, nhưng nhanh chóng ổn định lại.
Tình hình có biến, cô phải giải quyết tình cảnh hiểm nguy, nếu không hôm nay
cô chính là người tới cửa người ta tặng đầu người, tự tìm đường chết!
Cô ra vẻ không biết và đột nhiên quát: “Ra tay!”
Cô xuống tay trước, nhắm vào pháp sư hệ băng Sương Tấn.
Lưỡi đao bay đầy bão tố.
Sương Tấn hoảng sợ và cố gắng né tránh, nhưng làm sao kịp. Tuy nhiên may
thay Lý Nguyên Thuật bùng nổ tu vi linh năng cấp C1, trong nháy mắt ngăn cản
mũi đao này. Sương Tấn nhượng bộ… thế rồi Ánh Sáng Hạt đến.
Ầm!
Đầu của y bị nổ bay.
Đáng chết, loại Đồ Cấm Kỵ mang công kích mạnh mẽ và hiếm này không phải
là thứ người thường mua được, phải là dân VIP trong các ngân hàng lớn, hoặc
là quan chức cấp cao của triều đình mua trong các kênh nội bộ.
Đám tội phạm có xuất thân như bọn chúng sao mà mua được.
Bọn Ngốc Thứu sợ mất mật, ngay lập tức tránh được phạm vi tấn công tiếp theo
của Ánh Sáng Hạt, đồng thời nắm bắt cơ hội đánh về bên người A Điêu... Thẩm
Sơn và những người khác đã sẵn sàng.
Hai bên trực tiếp nổ ra một vòng chém giết mới.
Cường giả sống sót vẫn phải sàng lọc ra cường giả mạnh hơn mới được.
Cường độ linh năng của Lý Nguyên Thuật biểu hiện ra không khác gì Thôi
Dung (A Điêu), nhưng trang bị kém hẳn, có bộ dáng chật vật chống cự.
Trong đám người hai bên thấy được nhà họ Thôi bên này nghiền ép đối phương
chủ yếu, vốn họ đã có rất nhiều người.
Xe ủi đất giết sang…
Một số tội phạm tinh anh lần lượt bị giết, đến cuối chỉ còn lại Lý Nguyên Thuật
mang theo bọn Ngốc Thứu còn sót lại liều chết phản kháng, ôm lòng giết ra
khỏi trùng vây.
(P4)
“Tôi ra tay, mấy cậu lao ra ngoài!”
Bất thình lình Lý Nguyên Thuật la lên một câu, tiếp theo linh năng bạo động,
một vùng ánh sáng rực rỡ bùng nổ.
Đám đông vây quanh cảm nhận được nhiệt độ nóng rực và ánh sáng của mặt
trời, một giây tiếp theo, đám người Ngốc Thứu nhanh chóng chạy ra ngoài theo
hướng lỗ hổng trong sự xúc động.
Cảm động thì cảm động, trốn thì vẫn phải trốn, nhóm tổ chức tội phạm như bọn
hắn có tình nghĩa gì đâu?
Kết quả là một đợt Ánh Sáng Hạt quét ngang...
Chém ngang cả đám.
Ngốc Thứu cảm thấy thắt lưng lạnh lẽo và nửa người trên tách biệt với nửa
dưới, đầu của hắn dính vào mặt đất, đồng thời thấy luôn biểu hiện của đại ca
nhà mình.
Tức giận, rất tức giận, nhưng tại sao anh ta lại cười?
Chợt trên mặt Lý Nguyên Thuật hiện ra nụ cười quái đản như chiến thuật rút lui
hoàn thành. Hai tay gã mở ra, ùng! Thuật lên! Một lồng ánh sáng cách ly bao
phủ gã, đoạn, gã nhấn nút trên cổ tay.
Xoạt xoạt xoạt!
Tất cả hai cánh cửa trong sảnh lớn đều bịt kín, đó là cánh cửa hợp kim đặc biệt.
Sau đó các lỗ trên trần nhà kêu xèo xèo và giải phóng một lượng lớn khí độc.
Độc gì vậy? A Điêu mò mẫm trong đám kiến thức, ngay lập tức nhận ra đó là
chất độc titan thối rữa.
Khí titan thối rữa khủng khiếp... chỉ cần hít phải một hơi là đủ gây tử vong.
Bịch bịch bịch!
Cấp dưới ngàn người từ đầu còn sống đã đi ăn hành tới mấy trăm tên.
Đấy mới là một vụ thảm sát thật sự.
Những người còn sống chỉ dựa vào chức năng cách ly của giáp máy cao cấp kéo
dài hơi tàn, chẳng hạn như mấy thống lĩnh cao cấp như A Điêu và Thẩm Sơn
vẫn còn sống.
Nhưng Lý Nguyên Thuật cười: “Vũ khí vũ trang tốt đấy, nhưng đi chết đi!”
Gã đột nhiên vùng lên.
Linh năng từ C1 đến B1 trong mấy phút.
Trong tay gã có thêm một thanh quyền trượng đỏ như máu: “Thuật Tổ Ong, đi!”
Tổ ong đẫm máu khổng lồ bắn thẳng ra hàng trăm con ong máu, chúng phát ra
tiếng ù ù, tạo thành hàng trăm tia sáng… xuyên thấu!
Công kích đám người Trầm Sơn?
Không, những người này sớm muộn gì sẽ không chịu nổi khí độc và chết đi, cần
chi phí hoài đợt tấn công. Gã nhắm vào Thôi Dung!
Thuật cường hãn đáng sợ như vậy là thứ lần đầu tiên A Điêu nhìn thấy, nội tâm
cô chấn động. Trình độ đạo pháp của Lý Nguyên Thuật này cao hơn cô rất
nhiều, quan trọng nhất gã nắm giữ đạo pháp cũng mạnh hơn cô hẳn. Dẫu gì cô
nắm giữ nhiều đạo pháp là thế nhưng toàn là thứ cơ sở, chứ không phải mấy
cách cao cấp gì.
Trước đó người này ngụy trang quá sâu.
Linh năng cấp B1, còn nắm giữ thuật quần công máu me khủng bố như vậy.
Rành rõ trước kia có thể lật ngược tình thế, tại sao phải sau khi đám người Ngốc
Thứu bị giết sạch mới bùng nổ?
A Điêu đã biết câu trả lời, nhưng tại thời điểm này… Bang bang bang! Hàng
trăm con ong máu đã đánh vào lá chắn do cô gọi ra.
(P5)
Lá chắn bảo vệ liên tục bị phá vỡ, vũ khí vũ trang chống đỡ, đồng thời phát ra
âm thanh bùm bùm bùm nổ tung của năng lượng. Đến cuối, linh năng của A
Điêu hết chèo chống nỗi, làm cô lui về phía sau, nôn ra một ngụm máu.
Toàn bộ không gian đầy chất độc titan thối rữa màu đen nồng đậm. Trong đám
độc titan vặn vẹo này, Lý Nguyên Thuật dù bận rộn vẫn thong thả nhìn A Điêu
lấm lem.
“Thôi đại nhân, đa tạ hôm nay ngài đã giúp tôi một ân huệ lớn.”
“Đổi lại tôi sẽ tận hưởng tất cả các nguồn lực do ngài mang lại cho thật tốt, tạm
biệt.”
Lý Nguyên Thuật nói rồi đã điều khiển quyền trượng, đọc chú ngữ về A Điêu...
Những con ong máu còn lại điên cuồng đâm thủng một lần nữa.
Trong chớp mắt ấy, Thôi đại nhân đang chật vật giống như chó cùng rứt giậu lại
phát ra tiếng rống giận, kiên quyết vọt lên.
Nhưng bên dưới vẻ ngoài giận dữ bất tài của cô, cô đang tỉnh táo thực hiện một
thao tác với bồn cầu.
Năng lực chuyển đổi giữa năng lực niệm và linh năng.
Bởi vì một đường đi tới điên cuồng giết chóc thu năng lực niệm, hiện tại năng
lực niệm có hơn 2 triệu 900 ngàn.
Cô trực tiếp chuyển đổi 1 triệu 800 ngàn năng lực niệm thành linh năng.
Trước đây cô từng thử xem cho nên biết tỷ lệ chuyển đổi của nó. Sau khi mất
5%, 1 triệu 710 ngàn năng lực niệm biến thành một luồng linh năng, hội tụ với
linh năng trong cơ thể, vấn vít thành một nguồn năng lượng vô cùng khủng bố.
Lý Nguyên Thuật lơ đẽnh, một mặt điều khiển ong máu bay về phía cô, một mặt
để chúng bay trước người mình tạo thành vòng bảo hộ.
Thôi Dung này cùng lắm có trình độ ở C1 C2, chỉ sợ chả đánh tan được vòng
bảo hộ của mình, sức mấy mà…
“Lý Nguyên Thuật, biến heo!”
Lý Nguyên Thuật đang một tay điều khiển ong máu một tay điều khiển vòng
bảo hộ đâu kịp đề phòng: “?”
Bụp!
Lý Nguyên Thuật phát hiện thân thể mình thay đổi. Từ chiều cao thị giác hơn
một mét tám biến thành thị giác chưa đến một mét... Đoạn, gã thấy được Thôi
đại nhân vốn có linh năng căng hết cỡ chỉ ở C2 lại biến thái bùng nổ cường độ
linh năng lên tới B1. Hơn nữa đao ánh sáng biến thành quyền trượng sắc bén
thon dài đen kịt.
Từ Lý Nguyên Thuật +66666!
Đạo pháp quỷ yêu gì đây? Đây là Thôi Dung à?
Còn cái quyền trượng này nữa, thế đéo gì! Đúng là dữ.
Chức năng tăng thêm sức mạnh.
Linh năng B1 tuôn thẳng ra sức sát thương của B7.
Sấm Lửa.
Nổ! Vòng bảo hộ nổ tung, Lý Nguyên Thuật vốn còn đang ở trong hai loại điều
khiển nên hoàn toàn không trở tay kịp, còn cơ thể chính lại ở trong trạng thái
như heo.
Bùm, nặng nề một tiếng, đạo Sấm Lửa thứ hai nện vào người Lý Nguyên Thuật.
Một phát chết toi?
A Điêu cho rằng có thể giết ngay, từ đầu đáng lẽ chết ngay như thế.
Nhưng không phải.
(P6)
Không! Trong cơ thể Lý Nguyên Thuật chợt bắn ra một lớp giáp ánh sáng,
chống thẳng lại đòn tấn công này.
Lần này đến lượt trong lòng A Điêu điên cuồng hô “thế đéo gì!”, A Điêu trong
kinh ngạc gấp gáp phản ứng lại, vội vàng né tránh…
Thằng chó này quả nhiên còn trang bị!
May là cô còn chừa lại tí đầu óc.
Sau khi chống lại một đòn này, một lớp hoa văn phù chú lan ra trên cơ thể Lý
Nguyên Thuật, thân heo trong nháy mắt khôi phục bình thường, hơn nữa còn
mang một lớp trang bị Giáp Ánh Sáng. Tay gã cầm quyền trượng tung đòn tấn
công, một dòng sét đẫm máu cấp tốc nện vào chỗ A Điêu vừa mới đứng đấy.
B2 + đòn tấn công, phiến đá trên mặt đất biến thành bột mịn trong khoảnh khắc,
còn xung quanh lại có khí độc gào thét…
Dưới tốc độ sinh tử, A Điêu đã tránh được. Lúc tránh đi cô bắt lấy từng giây
thời cơ, vừa né tránh đã sáp lại gần Lý Nguyên Thuật, tên vẫn đang cầm quyền
trượng và dường như được hồi sinh với đầy cây máu.
Quyền trượng giơ lên, PK thi pháp?
Dù sao vào thời điểm đó, cô đã chi 1 triệu năng lực niệm để đưa kỹ năng biến
heo lên cấp 5.
Thời gian làm mát tiếp tục giảm, rất nhanh, làm mát biến mất, sức mạnh của kỹ
năng này cũng tăng lên, chẳng hạn như làm cho sức chống lại biến heo cao hơn
nhiều, đoạn…
“Lý Nguyên Thuật, biến heo!”
Bụp, gã lại biến thành heo.
Từ Lý Nguyên Thuật +66666!
Mày ngon, năng lực niệm tối đa của thằng chó này căng hết cỡ chỉ có 66666
thôi.
Tuy nhiên sở dĩ A Điêu chọn nâng cấp kỹ năng biến heo thay vì đổi “khó kìm
lòng nổi” vì không muốn mở hộp mù để thử vận may. Trong khi tác dụng lớn
nhất của kỹ năng biến heo chính là để cho gã cởi bỏ vũ khí.
Giáp Ánh Sáng kia đáng gờm quá, cô biết với linh năng của mình hiện tại +
năng lực niệm chuyển hóa sang đòn tấn công tối cao vẫn không phá được nó,
cho nên nhất thiết phải làm cho gã biến thành heo!
Và nếu không thăng cấp nó, Giáp Ánh Sáng làm cho trình độ kháng lại của cơ
thể Lý Nguyên Thuật tăng lên, khó tột bậc để mang lại hiệu quả.
May sao cấp 5 đã đủ.
Trong nháy mắt khi Lý Nguyên Thuật lại biến thành heo, Giáp Ánh Sáng đã bị
bại lộ tan rã ngay.
Cơ hội tuyệt vời!
A Điêu nắm lấy cơ hội, quyền trượng kéo một đường giữa hư không, ngón tay
chụm vào nhau.
Sấm Lửa!
Lần này... Bùm!
Từ Lý Nguyên Thuật +66667!
Thân thể Lý Nguyên Thuật rốt cuộc nổ tung, Thực Thể Gieo Linh là Giáp Ánh
Sáng và các bảo vật khác rơi xuống đất.
(P7)
Xác chết bị chia năm xẻ bảy, cái đầu vẫn chuyển động, đôi mắt đầy vẻ khó tin.
Chuyện gì đang xảy ra, mình chết rồi?
Còn chết trong tay tên Thôi Dung xoàng xĩnh chỉ biết đến tiền đầy tầm thường.
Tuy nhiên chắc chắn người này không phải Thôi Dung.
Nó là ngư ông.
....
Sắc mặt A Điêu trắng bệch, có vẻ đã tiêu hao rất lớn, cứ thoi thóp, còn nôn ra tí
máu, đồng thời vào lúc này… Đám người Thẩm Sơn và Trương Khuyết mang
theo khí độc chưa rồi đời bỗng vùng lên, liên hợp tập kích tới phía sau ông chủ
nhà mình!
Là bởi vì hoài nghi cô không phải Thôi Dung, hay là muốn giết người đoạt lợi?
Ai biết được.
Nhưng họ không thấy một chồng bùa được kẹp giữa các ngón tay của cô.
Chỉ thấy cô ném ra phía sau.
Tay như thế, tư thế đó, giống như đạo cô nhỏ thuở mười ba mười bốn tuổi đã đi
theo lão đạo sĩ tới khắp nơi làm ma chay.
Cô ở phía trước, đằng sau là quan tài.
Giơ tay lên ném đi… tiền giấy bùa chú bay đầy trời.
Nghi thức đầy quê mùa nhưng vẫn tràn ngập vẻ nghiêm túc.
Vãng sinh tới chôn cất, ngày đi không gặp điều xui.
Giờ phút này trong sảnh lớn là thế, hàng chục lá bùa bị đốt cháy, sấm sét giáng
xuống từ trên trời!
Không cần linh năng quá cao, C1 là đủ rồi.
Thảm sát!
Trong trận sấm sét hủy diệt này, Thẩm Sơn và những người khác bị sét nện sắp
chết. Trong lúc ánh sáng chớp tắt, chúng chiếu rọi thân hình của cô dù đây là cơ
thể của người đàn ông tuổi hạc. Cô giơ tay về phía họ, phía trước của họ tối
tăm, phía sau là sấm sét, khóe miệng của cô khẽ nhếch lên ý cười, bàn tay của
cô dựng lên một ngón giữa!
Hành động ngây thơ và ác liệt như vậy đã hoàn toàn đi chệch khỏi hình ảnh về
Thôi Dung, mang lại cho người ta khí thế ranh ma đầy quái dị hung hiểm.
Từ Thẩm Sơn +7777!
Từ...
Trước khi chết, Thẩm Sơn cuối cùng đã xác định được một bí mật: Quả nhiên
người này không phải Thôi Dung.
Vậy nó là ai?
Không ai cho họ câu trả lời, họ chỉ có thể cung cấp cho A Điêu một lượng lớn
năng lực niệm trước khi chết cũng như các tài nguyên trên người..
Với chiến công nhỏ 3,000 volt, con nhõi ngông cuồng hoàn thành bước xây
dựng nền móng cho sự nghiệp vĩ đại.
Tiễn đưa mấy người đi tới Tây Thiên!