Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 1002 - Chương 1002.

Chương 1002. - Chương 1002. -

Đây chính là lầu ba, ngã xuống sẽ xảy ra án mạng.

Người vây xem đều bị dọa không nhẹ, không đành lòng nhìn thẳng. Mộc Du Tuấn sợ ngây người, hoảng sợ đến choáng váng.

Mắt thấy sắp xảy ra thảm kịch, Mộc Vãn Tình vung tay lên, thị vệ bên cạnh nàng liền phi thân nhào tới...

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, thị vệ đã cứu người trở về.

Du thị sợ đến choáng váng, ánh mắt dại ra.

Mọi người ở hiện trường đều thở phào nhẹ nhõm, duy chỉ có nữ tử kiều mỵ kia nhíu mày.

Mộc Vãn Tình nhìn thấy hết tất cả, khẽ lắc đầu.

Mộc Du Tuấn đi tới muốn nâng Du thị dậy, lại bị Du thị đẩy ra, vẻ mặt nàng bi phẫn, nói: "Phu thê đã từng cùng chung hoạn nạn với nhau, mà ngươi lại vì một nữ nhân muốn mạng của ta."

“Không phải, là ngoài ý muốn.” Mộc Du Tuấn sắc mặt lo lắng, nói tiếp: “Ngươi phải tin tưởng ta.”

Qua hành động vừa rồi, trái tim Du thị hoàn toàn nguội lạnh, nàng lạnh lùng nói: “Cút.”

Mộc Du Tuấn còn muốn nói gì nữa, nữ tử kiều diễm đã giành trước một bước, "Du tỷ tỷ, sao tỷ có thể vô tình lãnh khốc như vậy?”

“Phì.” Mộc Vãn Tình không nhịn được cười, “Diễn xuất thật tốt a, ngươi đây là xuất thân diễn viên sao?”

Giọng nói quen thuộc lọt vào tai, Mộc Du Tuấn đột ngột quay đầu, nhìn về phía Mộc Vãn Tình trong đám người, nàng tuy rằng che mặt, nhưng thanh âm này... đánh chết hắn cũng không dám quên a.

Nữ tử kiều mỵ cũng nhìn qua, mặt Mộc Vãn Tình bị che khuất, nhưng khí chất và thân hình đều cực kỳ xuất chúng, trong mắt nàng không khỏi hiện lên một tia ghen tị.

Nàng quấn lấy cánh tay Mộc Du Tuấn, yếu ớt cáo trạng, "Mộc ca ca, nữ tử giấu đầu lòi đuôi này khi dễ ta."

Mộc Du Tuấn bị dọa vỡ mật, theo bản năng đẩy nàng ra, kêu lên: "Tộc trưởng."

Sắp xong đời rồi, làm sao bây giờ?

Du thị kinh ngạc vạn phần, trùng hợp như vậy? Nàng thấy hết rồi sao?

Mộc Vãn Tình nhíu mày, "Mộc Du Tuấn, ngươi thật có tiền đồ.”

Giọng nói của nàng nhàn nhạt, lại khiến Mộc Du Tuấn run rẩy, điên cuồng xua tay, "Không không, ngài hiểu lầm rồi, nàng ta chỉ là ân nhân cứu mạng của ta, ta và nàng ta..."

Mặc dù hắn lớn tuổi hơn Mộc Vãn Tình, nhưng sự kính sợ đối với Mộc Vãn Tình đã khắc sâu trong lòng.

Đây chính là người oai phong một cõi, mí mắt cũng không chớp liền cắt đứt gân chân của cữu cữu ruột.

Mộc Vãn Tình khoát tay, không muốn nghe hắn giải thích, "Thông báo đi, bảy giờ tối ở chỗ cũ mở đại hội dòng họ, hài tử bảy tuổi trở lên đều phải tham dự, đúng rồi, ngươi mang theo nữ nhân này.”

"Nàng không phải người của Mộc gia chúng ta, không cần đâu..." Mộc Du Tuấn đầu đầy mồ hôi, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, thầm nghĩ kế thoát thân.

Khí thế của Mộc Vãn Tình lập tức biến đổi, khí thế của thượng vị giả đè ép toàn trường, "Ngươi muốn vi phạm mệnh lệnh của ta? Đã nghĩ đến hậu quả chưa?"

Mộc Du Tuấn nhắm mắt lại, gian nan nói: "Ta không dám."

Hắn thật sự là choáng váng, biết rõ nàng đã trở về Lương thành, nhưng không quản được mình......

Mộc Vãn Tình nhìn về phía đương sự, nói: "Du thị, ngươi về nghỉ ngơi trước đi, đến lúc đó mang theo hài tử, bọn họ đều tròn bảy tuổi, trải nghiệm nhiều việc đối với bọn họ mới có lợi.”

Du thị vẻ mặt mơ hồ, tâm loạn như ma, trong đầu tất cả đều là tộc quy, theo bản năng đáp một tiếng, "Vâng, tộc trưởng."

Mộc Vãn Tình phất phất tay, “Giải tán hết đi.”

Bỏ lại những lời này, nàng dẫn người tiếp tục đi dạo trung tâm thương mại, từ đầu đến giờ đều không có nhìn thẳng nữ tử kiều mỵ kia.

Nữ tử kiều mỵ ánh mắt lóe lên, kiều diễm nói, "Thanh Bình…"

Lời còn chưa nói xong, đã bị Mộc Du Tuấn che miệng, kéo qua một bên, người ta không muốn bại lộ thân phận. Ngươi nhất định phải chọc ra, muốn chết sao a.

“Ngươi muốn chết thì thôi, đừng liên lụy ta a.”

Nữ tử kiều diễm trơ mắt nhìn Mộc Vãn Tình đi xa, trong lòng tức giận không thôi.

Nhưng, trên mặt vẫn không thể lộ ra, “Mộc ca ca, ta chỉ là muốn giúp ngươi nói vài câu tốt, ta tin tưởng Quận Chúa Thanh Bình là người hiểu lý lẽ.”

“Vẫn là ngẫm lại làm sao tránh được một kiếp này đi.” Mộc Du Tuấn là người đã trưởng thành, hắn cái gì cũng không sợ, chỉ sợ vị tộc trưởng tâm ngoan thủ lạt này. “Mị Nương, Quận Chúa Thanh Bình không phải nữ tử bình thường, đêm nay nàng nói chuyện cẩn thận một chút.”

Bình Luận (0)
Comment