Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 101 - Chương 101.

Chương 101. - Chương 101. -

Mộc Tử Ngang tin tưởng muội muội vô điều kiện, muội muội thông minh như vậy, làm sao có thể nói sai chứ?

"Không có khả năng, muội muội ta tâm tư phóng khoáng, bố tầm nhìn xa hơn thế nhân, phẩm hạnh cao khiết, làm sao có thể vu hãm một người không quen biết chứ?"

Vú nuôi không dám tin. Vẻ mặt hoài nghi nhân sinh, "Nhị công tử, ngươi liền tin lời lệnh muội như vậy sao?"

Mộc Tử Ngang không chút do dự gật đầu, "Đương nhiên, muội muội ta cực kỳ thông tuệ, ánh mắt chuẩn xác, nàng nói bán nữ cầu vinh, vậy chính là bán nữ cầu vinh, không tiếp nhận phản bác."

Vú nuôi thiếu chút nữa hộc máu, đây là loại người gì a?

Môi tứ tiểu thư hơi nhúc nhích, "Nhị công tử, Vãn Tình muội muội, là vú nuôi của ta quá phận, ta thay nàng bồi tội với hai vị, ta cũng có chỗ không đúng, không quản thúc tốt người của mình, kính xin hai vị tha thứ cho ta lần này."

Tư thái của nàng đặc biệt thấp, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, Mộc Tử Ngang cũng ngượng ngùng so đo với nàng, "Vậy lần sau đừng như vậy nữa, các ngươi có thể nói ta, nhưng không được nói muội muội ta, các người không biết nàng tốt cỡ nào, đáng yêu cỡ nào, nếu ở chung lâu rồi liền sẽ yêu mến nàng."

Thần sắc Vu tứ tiểu thư tê dại, có chút không muốn nói chuyện, trong lòng rất mệt mỏi.

Mộc Vãn Tình buồn cười, "Nhị ca, buổi trưa ăn cái gì nha?"

Nàng chủ động đổi đề tài, Mộc Tử Ngang căn bản không có phát giác, "Lần trước ngươi dạy món cơm trộn ăn rất ngon, ta muốn ăn ba nồi lớn, a, không nói với ngươi nữa, ta còn phải trở về làm việc."

Hắn nhanh chóng chạy trở về, Mộc Vãn Tình mỉm cười, sau đó ánh mắt lại trở nên lạnh băng, "Vu tứ tiểu thư, mặc kệ trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, có tính toán gì, cũng không nên thương tổn tới người nhà của ta, nếu không, ta giết chết các người chỉ là chuyện trong nháy mắt."

Tuy rằng nàng đang cười, nhưng ý cười chưa tới đáy mắt, "Hiểu chưa?"

Lời uy hiếp của nàng thành công khiến cho sắc mặt Vu tứ tiểu thư biến sắc vài lần, "Ta không hiểu ý của ngươi, ta chỉ muốn cùng ở chung hòa thuận với ngươi."

Mộc Vãn Tình có thể hiểu được tâm tư không muốn gả cho nhị ca của nàng, nhưng lại không thể dễ dàng tha thứ cho việc nàng tính kế nhà mình.

"Vậy sao? Như vậy vì cái gì còn cố ý thả con chó trung thành ra cắn ta? Thế mà lại muốn tìm sơ hở trên người ta, ta cũng bội phục dũng khí của ngươi, ngươi có một khuôn mặt vô tội nhu nhược, ngược lại có vài phần thủ đoạn, nhưng còn chưa đủ nhìn."

Thông qua việc nắm được nàng để niết nhị phòng trong lòng bàn tay, từ đó đạt được mục đích.

Ném xuống những lời này, Mộc Vãn Tình thản nhiên rời đi.

Vu tứ tiểu thư nhìn bóng lưng nàng đi xa, ánh mắt lóe lên, người Mộc gia đều cổ quái.

Vú nuôi thay nàng bất bình, "Tiểu thư, sao nàng ta lại như vậy chứ? Đã không có quy củ thì thôi đi, còn không biết lễ phép."

Vu tứ tiểu thư nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Có lẽ thật sự sai rồi."

"Tiểu thư, ngươi làm sao có thể sai chứ? Ngươi chịu quá nhiều ủy khuất, đều là người khác có lỗi với ngươi." Vú nuôi đỏ hốc mắt, "Ngay cả nhị phu nhân cũng vì tiểu thiếu gia mà hy sinh ngươi."

Khóe mắt Vu tứ tiểu thư lăn xuống hai giọt nước mắt, trong lòng toàn là bi thương.

Nàng từng đấu tranh, tuyệt thực, từng chống cự, nhưng người nhà vẫn lựa chọn từ bỏ nàng, nàng còn có thể tin tưởng ai? Còn có thể dựa vào ai?

Khi nàng không còn ai bên mình mới hiểu được, cho tới bây giờ, người có thể dựa vào chỉ có chính mình.

. . . . . .

Mộc nhị phu nhân ăn một miếng cơm kèm thịt lơn, miệng thơm ngào ngạt, không hổ là món do nữ nhi nàng nghĩ ra, thật sự ngon.

"Ta thấy tứ tiểu thư rất miễn cưỡng, không bằng đưa người trở về đi."

Mộc Vãn Tình không thích ăn thịt mỡ, gắp vào chén của Mộc nhị gia, Mộc nhị gia ăn rất thỏa mãn.

"Nếu như ta không đoán sai, lúc ra khỏi kinh thành, Vu Ngự Sử hẳn đã gióng trống khua chiêng tuyên truyền một đợt, làm sao có thể trở về được nữa."

Như vậy chẳng khác nào chặt đứt con đường trở về của Tứ tiểu thư, Vu Ngự Sử thật sự là một người tàn nhẫn.

"Nhưng cũng không thể ở chung không minh bạch như vậy đúng không? Chuyện hôn nhân, nếu một bên không tình nguyện, cuối cùng cũng sẽ không hạnh phúc." Mộc nhị gia cảm thấy không thích hợp lắm, "Tình nhi, con cảm thấy nên xử lý chuyện này như thế nào?"

Chuyện liên quan đến cả đời nhị ca, Mộc Vãn Tình thân làm muội muội, tựa hồ không quyền lên tiếng, nhưng Vu tứ tiểu thư kia cũng không thể không đề phòng, "Nhị ca, ngươi nghĩ như thế nào?"

"Ta nghe theo phụ mẫu, không có ý kiến gì." Mộc Tử Ngang vùi đầu ăn, cũng không ngẩng đầu lên.

Trong đầu Mộc Vãn Tình chợt lóe lên một ý tưởng, nghĩ đến một biện pháp vẹn cả đôi đường.

Bình Luận (0)
Comment