Mộc Vãn Tình không chút mềm lòng, "Trồng nhân nào kết quả nấy, phụ mẫu các ngươi làm ác, con cái gặp họa, đây là quy tắc."
"Ngươi là nữ nhân dối trá ích kỷ..." Đổng thị phẫn nộ chửi ầm lên, nhưng nói vài câu đã bị người ta dùng giẻ rách chặn miệng.
"Người vi phạm tộc quy đều xuất tộc." Mộc Vãn Tình còn chưa xong, tay cầm một quyển danh sách, cầm lấy bút lông xoá tên từng người. "Đây là kết cục không tuân thủ tộc quy, con cháu Mộc gia phạm một lần, ta đá một lần."
Mộc thất gia nhìn nhi tử thần sắc xám xịt, trong lòng căng thẳng, "Tộc trưởng, bọn họ đã đủ thảm rồi, ngài lại để cho bọn họ xuất tộc, chính là muốn chặt đứt đường lui của bọn họ a, có cần thiết đem mọi chuyện làm đến cùng như vậy sao?"
Lời này khiến cho những người khác đồng cảm, đều là lão gia hỏa lớn tuổi, đối với con cháu phá lệ khoan dung.
Nhưng Mộc Vãn Tình sẽ không nuông chiều bọn họ, bọn họ dạy con không nghiêm, khó chối tội.
Ánh mắt nàng nguy hiểm nheo lại, "Các ngươi bất mãn với ta? Được a, ta đây từ chức tộc trưởng, lập gia phả khác."
Nàng vốn không có cảm tình với dòng họ, nếu như bọn họ không phục, cũng đừng trách nàng rút củi dưới đáy nồi, không chơi cùng bọn họ.
Sau khi phân tộc, cho dù tộc nhân phạm pháp, cũng sẽ không dính tội liên đới tới chi khác.
Lúc trước phần lớn vì muốn ôm nhau sưởi ấm, còn phải lo lắng tâm tình của phụ mẫu.
Bọn họ đều là người truyền thống, có tình cảm với gia tộc, cũng không có sức mạnh kia.
Nhưng hiện tại đã khác, Mộc Vãn Tình quyền cao chức trọng, có rất nhiều quyền lực.
Nàng đang nghiêm túc! Tộc nhân Mộc gia ý thức được điểm này, sắc mặt đại biến, ai ai đều kinh hoàng thất thố.
“Không không, ngài làm quá đúng, nên nghiêm khắc như vậy, nếu không đệ tử trong tộc không nhớ được giáo huấn.”
Một khi Mộc Vãn Tình mang theo người nhà trốn đi, ai còn có thể liếc mắt nhìn Mộc gia nhiều hơn? Mộc gia căn bản không đáng nhắc tới.
Linh hồn Mộc gia là Mộc Vãn Tình, điểm này ai cũng không thể phủ nhận.
“Tộc trưởng, ngài đừng hiểu lầm, chúng ta vĩnh viễn ủng hộ quyết định của ngài.”
Mộc Vãn Tình cũng không vội tính sổ, buổi tối còn có đại hội dòng họ, từ từ sẽ đến.
Nàng nhìn về phía những người bị hại, trong mắt tràn đầy áy náy, "Các vị, ta quản thúc tộc nhân không nghiêm, hại mọi người chịu khổ chịu tội, ta chân thành xin lỗi.”
Nàng hành đại lễ, các nạn nhân thụ sủng nhược kinh, nhao nhao hoàn lễ. “Quận Chúa Thanh Bình, điều này sao có thể trách ngài? Ngài ở bên ngoài làm đại sự, vì bá tánh lên tiếng, căn bản không có thời gian quản những người này, là bọn họ không biết suy nghĩ.”
“Quận Chúa Thanh Bình, ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy, không liên quan đến ngài.”
Bọn họ có hận, cũng sẽ không hận Quận Chúa Thanh Bình, nàng ở xa ngàn dặm có cái gì sai chứ?
Huống chi, nàng không có bao che tộc nhân, thay bọn họ giải oan, trả lại công đạo cho bọn họ.
“Ta vẫn rất xấu hổ, bồi thường cho mỗi nhà một ngàn lượng bạc, kính xin mọi người đừng cự tuyệt, đây là một phen tâm ý của ta.”
Lấy tiền tài của người tự nhiên sẽ nương tay, công chúng cũng không bới móc.
Năm người trong Đoàn Cố Vấn nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, vẫn là cách thức quen thuộc.
Quận Chúa Thanh Bình vẫn như cũ a, thủ vững bản tâm, nhưng thủ đoạn cùng tâm kế đều không thiếu.
Nàng nhẹ nhàng hóa giải một hồi phong ba, giải trừ tất cả hậu hoạn, thanh lý môn hộ, cắt bỏ thịt thối, còn soát được một đợt danh vọng.
Cuối cùng, Mộc Vãn Tình còn trước mặt mọi người biểu thị, "Ta sẽ ở Tây Lương một thời gian, nếu còn có oan khuất gì, mọi người bất cứ lúc nào cũng có thể đến phủ Quận Chúa Thanh Bình cáo trạng, ta sẽ vì các ngươi lên tiếng, cũng hoan nghênh các ngươi khắp nơi giám sát Mộc gia tộc nhân hộ ta, chỉ cần không phải bịa đặt, ta đều hoan nghênh.”
Bá tánh mọi người đều tâm phục khẩu phục, một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Mộc Vãn Tình còn cảm ơn năm người cố ý đi một chuyến, đúng là chu đáo.
Tôn Đồng Tri đặc biệt chịu phục, "Kính xin Quận Chúa thứ tội, ta chưa làm hết trách nhiệm…”
Thân là quan chủ, xảy ra chuyện như vậy, hắn cũng có trách nhiệm không thể trốn tránh.