Đông Đông tinh thần chấn động, tộc trưởng còn nhớ rõ hắn? Quá tốt.
Hắn cố lấy dũng khí xin giúp đỡ, "Ta...... nương kế cố ý hà khắc huynh muội chúng ta, cầu tộc trưởng giúp chúng ta.”
“Đông Đông, ngươi nói hươu nói vượn cái gì đấy.” Một tiếng quát lớn vang lên, là thân phụ của Đông Đông, Mộc Đông Quy.
Điềm Điềm run rẩy, Đông Đông vội ôm lấy nàng, vỗ nhẹ lưng muội muội, không tiếng động trấn an.
Hốc mắt một nữ tử đỏ bừng, lên tiếng nói: "Tộc trưởng, ta thật oan uổng a, ta đối với hai hài tử phu quân coi như hài tử thân sinh, yêu thương có thừa, thân sinh của mình đều phải lui một bước, đây là điều tất cả mọi người rõ như ban ngày, ai, làm nương kế người ta khó xử a, ta có để bọn họ tốt hơn nữa cũng vô dụng.”
Mộc Vãn Tình trong lòng hơi kinh ngạc, thân mẫu của Đông Đông là một người nữ nhân dịu dàng điềm tĩnh, là đã qua đời?
Mộc Đông Quy thấy thê tử ủy khuất rơi lệ, đau lòng không thôi, "Tộc trưởng, thằng nhãi này không hiểu chuyện, cũng không biết nghe ai xúi giục, cả ngày cố ý làm cho Lý thị khó xử, ngài không tin có thể hỏi những người khác."
Những người khác nhao nhao đứng ra, phụ hoạ: "Tộc trưởng, ta có thể làm chứng, Lý thị đối xử bình đẳng với bốn hài tử, có thứ gì tốt đều để cho hai hài tử phía trước chọn trước."
"Hai đứa nhỏ này ăn mặc cũng không kém, Lý thị ở bên ngoài luôn khen bọn họ, không bạc đãi quá nửa phần, hai đứa nhỏ này a, lớn lên lại lệch lạc."
Nghe những lời này, Đông Đông giống như con thú bị thương, môi mím chặt, trong mắt tất cả đều là bất lực.
Mộc Vãn Tình nhìn thấy tất cả, vẫy tay với hắn, "Lại đây."
Đông Đông dắt muội muội đi lên phía trước, hai huynh muội đều có chút rụt rè, tiểu nam hài hoạt bát thích cười ngày xưa bây giờ trở nên mẫn cảm yếu ớt.
Biến cố gia đình là đả kích lớn nhất đối với con cái.
Mộc Vãn Tình khẽ lắc đầu, dịu dàng vuốt ve cái đầu nhỏ nhắn của Điểm Điềm, hỏi: "Đôi giày của Điểm Điểm rất đẹp nha, là năm nay làm sao? Ai làm?”
Điềm Điềm tuổi còn nhỏ, chỉ cảm thấy tay Mộc Vãn Tình thật ấm áp, có chút giống mẫu thân.
Nàng không muốn xa rời cọ cọ, cẩn thận nói, "Là... do nương kế làm.”
Lý thị ở một bên ôn thanh nhỏ nhẹ nói, "Ta thức đêm làm ra giày mới, đã nghĩ không thể để hài tử chịu ủy khuất, quần áo trên người con bé cũng là ta tự tay làm.”
Người bốn phía nhao nhao nói, "Nương kế tốt như vậy tìm ở đâu ra? Đông ca nhi, Điềm tỷ nhi, các ngươi phải tích phúc a.”
Mộc Vãn Tình tinh tế đánh giá hai huynh muội này, một người mười tuổi, một người sáu tuổi, chất liệu quần áo cao quý, nhưng Đông Đông da đen, mặc quần áo màu xanh lá cây, có vẻ không có tinh thần, cả người không nhẹ nhàng khoan khoái, có chút cay mắt.
Về phần Điềm Điềm, ngược lại một thân màu hồng nhạt, rất tôn lên làn da của nàng.
"Lý thị, trong nhà ngươi lại không nghèo, như thế nào ngươi còn muốn tự mình làm nữ công?"
Lý thị vẻ mặt hiền lương, đáp: "Có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, những cái khác ta không biết, làm nữ công cũng không tệ lắm, phu quân nhà ta cũng rất thích ta làm giày, nói là thoải mái."
Mộc Vãn Tình thay hai tiểu hài tử sửa sang lại quần áo, thờ ơ nói, "Ngươi nói là hàng năm ngươi làm?”
Lý thị thần sắc ôn nhu cực kỳ, trả lời: "Đúng vậy, quần áo giày dép một nhà sáu người đều là do ta làm, hàng năm đều làm.”
Mộc Đông Quy tươi cười, vừa đắc ý, lại vừa kiêu ngạo.
Mọi người hâm mộ không được, chỉ có thể chúc phúc hắn có được hiền thê lương mẫu tốt như vậy, hạnh phúc.
Nhưng vào lúc này, giọng nói lành lạnh của Mộc Vãn Tình vang lên, "Ngươi đã là một người thành thục lão luyện làm giày giỏi, tại sao còn làm giày nhỏ cho nữ nhi kế của mình?"
Mọi người nghe xong trợn mắt há hốc mồm.
Lý thị biến sắc, "Có ý gì? Ta không rõ."
Người khác nhìn không ra, nhưng Mộc Vãn Tình liếc mắt một cái liền thấy rất nhiều chi tiết, tỷ như, tư thế lúc đi đường của Điểm Điềm.
“Điềm Điềm, mang giày nhỏ rất không thoải mái phải không.”
Vẻ mặt Điềm Điềm ngây thơ, tuổi này nàng cái gì cũng không hiểu, chỉ đáng thương nói hai chữ, “Đau chân.”