Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 1020 - Chương 1020.

Chương 1020. - Chương 1020. -

Lời này khiến cho vô số người cực kỳ xúc động, cũng làm cho rất nhiều hài tử vui vẻ lại hưng phấn, cảm giác được sự an toàn vô cùng.

Chỉ cần bọn họ gặp phải nguy hiểm, tộc trưởng nhất định sẽ giống như đại anh hùng chạy tới bảo vệ bọn họ, đúng không?

Đông Đông cố nén ủy khuất đã lâu rốt cục bộc phát, nhào tới ôm lấy cánh tay Mộc Vãn Tình, khóc rất thương tâm, "Lão sư, ô ô."

Hắn quá khổ sở, rõ ràng nhận hết ủy khuất, nhưng tất cả mọi người đều mắng hắn không hiểu chuyện, thân phụ còn đánh hắn! Không hỏi xanh đỏ đen trắng chỉ ép hắn nhận lỗi với nương kế!

Có một số việc nói ra giống như không có gì, nhưng thật sự rất ghê tởm, bị phân biệt đối đãi nghẹn khuất, tư vị bị mọi người hiểu lầm, sắp đem hắn bức điên rồi.

Hắn xin giúp đỡ nhưng không có cửa, ai cũng không tin hắn a.

Nhưng hắn biết trên đời này chỉ có mẫu thân và lão sư đáng tin cậy, các nàng sẽ che chở cho hắn, hiểu hắn, tin tưởng hắn là một hài tử ngoan.

Một tiếng lão sư gợi lên rất nhiều hồi ức của Mộc Vãn Tình, trước kia những hài tử này đều thích gọi nàng như vậy.

“Đừng sợ, có lão sư ở đây.” Nàng một tay ôm một đứa bé, mặt mày ôn nhu, nói: “Mộc Đông Quy, ngươi nghĩ kỹ chưa?”

Mộc Đông Quy nhắm mắt lại, giãy dụa phun ra một câu, "Ta... ta chọn vế trước."

Hoàn toàn kết thúc? Hiện trường một mảnh xôn xao, mọi người không dám tin, thật là tuyệt tình, trăm triệu lần không nghĩ tới hắn là người như vậy.

Đầu óc hắn bị nước vào đầu sao? Đông Đông qua vài năm nữa sẽ trưởng thành, rất nhanh sẽ phát huy công dụng lớn.

Mộc Đông Quy hai tay che mặt ngồi xổm trên mặt đất.

Đông Đông nước mắt lăn xuống, một tia chờ mong đối với phụ thân cuối cùng cũng tan vỡ, hắn đã biết sẽ có ngày như vậy.

Hắn có lẽ yêu huynh muội bọn họ, nhưng càng yêu kế thê cùng hai hài tử của bọn họ.

Mộc Vãn Tình không bất ngờ, nhân tính vô cùng phức tạp, nhưng nếu đã quyết định, liền không hối hận. “Vậy cứ như vậy đi, Mộc lục thúc, ngươi ghi vào.”

Mộc Lục thúc một lời đáp ứng, "Vậy hai hài tử này làm sao bây giờ? Bọn chúng còn nhỏ, không thể sống độc lập, nếu không, trước tiên để ở chỗ ta nuôi vài năm?”

Nuôi thêm vài năm nữa là có thể lập gia đình, Đông Đông cũng có sản nghiệp, không tốn mấy đồng.

Mộc Vãn Tình nhìn đứa nhỏ vẻ mặt hoảng loạn, nói: "Đông Đông, Điềm Điềm, các ngươi có nguyện ý cùng ta tới kinh thành không? Đã nghe qua trường kỹ thuật hoàng thất chưa? Đó là do một tay ta sáng lập, các ngươi đều có thể tới học, các ngươi học tập cho tốt, tranh thủ học nhiều một chút, chờ các ngươi trưởng thành sẽ làm việc cho ta.”

Đôi mắt Đông Đông lập tức sáng lên, vừa mừng vừa sợ nói: "Nguyện ý, chúng ta nguyện ý, chúng ta sẽ rất ngoan rất nghe lời."

Mọi người ném tới ánh mắt hâm mộ, có thể được Thanh Bình Quận Chúa mang theo bên người bồi dưỡng, đây xem như nhân họa đắc phúc.

Lý thị vừa hâm mộ lại ghen tị, hai hài tử này ngược lại phúc khí rất tốt, đáng tiếc, tay của nàng không vươn tới được tới chỗ Quận Chúa Thanh Bình.

Mộc Vãn Tình mặc kệ những người này nghĩ gì, chỉ nhìn hai hài tử, nói: "Ta hy vọng các ngươi trưởng thành một người ngay thẳng, tâm thanh mục minh, có tài hoa có thủ đoạn."

"Ta còn muốn nói một câu, chúng ta không có cách lựa chọn xuất thân của mình, nhưng có thể lựa chọn nhân sinh cùng tương lai của mình, Đông Đông, Điềm Điềm, có lẽ bây giờ các ngươi còn chưa hiểu được, không sao, ghi tạc trong lòng thường xuyên ngẫm lại."

Đông Đông tỏ vẻ sẽ luôn nghe lời nàng, sau này hắn sống là người của nàng, chết là quỷ của nàng. Hắn yêu lão sư nhất!

Mọi người như có điều suy nghĩ.

Mộc Vãn Tình không xử lý Mộc Đông Quy và Lý thị, bởi vì không có chứng cứ xác thực, Lý thị rõ ràng làm quá đẹp.

Nhưng, tộc trưởng không thích ngươi, cuộc sống ngươi sao có thể dễ chịu? Tự nhiên sẽ có người khác trị hộ.

Nàng lại xử lý mấy chuyện vặt vãnh, thấy thời gian không còn nhiều lắm, tuyên bố một đại sự.

“Đúng rồi, mười ngày sau ta sẽ tổ chức cuộc thi toán học, các ngươi đều đi thử xem, mười người đứng đầu sẽ theo ta vào kinh, ta ban cho các ngươi một tương lai tốt đẹp.”

Bình Luận (0)
Comment