Mọi người nhất thời không kịp phản ứng, thân tổ mẫu của Tiêu phế nhân? Ai vậy?
“A, là phế Thái hậu…” Quan viên phục hồi, vội vàng che miệng.
Má ơi, bọn họ đã biết một bí mật khó lường! Có thể bị diệt khẩu hay không?
Phế Thái hậu cũng là một nhân vật lợi hại, lúc còn trẻ né tránh yêu phi sinh hạ nhi tử ở lãnh cung, còn có thể trộm long tráo phượng, đưa thân nhi tử đến phủ Tấn Vương nuôi sống.
Sau đó, nàng cùng tiên hoàng kết minh, đồng tâm hiệp lực chỉnh sụp Yêu phi, tức chết lão hoàng đế.
Nhưng, lúc sắp chết lão hoàng đế hố nhi tử một trận, đem một chi ám vệ tinh nhuệ nhất trong tay, chính là Tử Y Vệ cho phế Thái hậu, để cho đôi minh hữu bọn họ tàn sát lẫn nhau.
Đương kim hoàng đế từ nhỏ thể yếu, chính là bị phế Thái hậu hạ độc mãn tính.
Đây xem như một đoạn thâm hoàng bí sử, sau khi phế Thái hậu qua đời đã tan thành mây khói.
Nhưng mà, về sau Tử Y Vệ kia liền rơi vào trong tay tiền Tấn Vương, đến nay còn có cá lọt lưới ở bên ngoài.
Lúc phế Thái hậu sinh con ở lãnh cung, Từ Thứ Phụ là quan viên phủ Nội Vụ, là hắn giúp Thái hậu tráo hài tử.
Chỉ một tội tráo đổi huyết mạch hoàng thất, đủ để đóng đinh hắn.
Đồng đảng của Thứ Phụ trợn mắt há hốc mồm trước chứng cứ, không dám tin.
Đầu óc bị cửa kẹp sao? Lại có thể xen vào loại chuyện này, là tuổi trẻ nhiệt tình? Hay là đầu tư trước thời hạn?
Thậm chí có người nhịn không được não bổ, rốt cuộc tiền Tấn Vương là huyết mạch của ai? Không phải là của Thứ Phụ chứ?
Nếu như vậy, đó chính là phụ tộc phản đảng! A, chuyện chết người! Chạy thôi!
Rất nhiều chuyện cũ đã biến mất trong lịch sử, về phần tiền Tấn Vương rốt cuộc là hạt giống ai, chuyện cho tới bây giờ đã không quan trọng.
Dù sao cũng thành người chết.
Thứ Phụ hoàn toàn xong, tước quan giáng chức làm thứ dân, lưu đày một ngàn dặm.
Khi Thứ Phụ nhận được Thánh chỉ liền hộc máu ngay tại chỗ.
Hắn hối hận không làm như vậy, hắn liền biết, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, cho dù chuyện cách nhiều năm vẫn bị lật ra.
Nếu như trước đó vài ngày trước dòng nước chảy xiết, hắn dũng cảm cáo lão, cũng có thể bình yên trở về cố hương.
Đáng tiếc, hắn đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng.
Cứ như vậy, Nội Các xuất hiện chỗ trống, vốn dĩ có năm người, bây giờ chỉ có bốn người, trong triều thần đại lão rục rịch, cố ý muốn đi lên một thăng.
Nhưng, Hoàng thượng tạm thời không có ý thêm người.
Lúc người khác nhảy lên nhảy xuống, Mộc Vãn Tình hoàn toàn không có ý xen vào, mà là trọng điểm chỉnh đốn Hộ Bộ.
Lúc trước thừa dịp nàng không có ở đây, đám người Thứ Phụ động tay động chân ở Hộ Bộ, khiến cho Hộ Bộ chướng khí mù mịt, toàn bộ rối loạn.
Mộc Vãn Tình vừa trở về, liền dứt khoát chỉnh đốn, tra ra rất nhiều vấn đề, bầu không khí rất rõ ràng.
Nàng cố ý tới cửa thăm Tả Hữu Thị Lang đang dưỡng thương, hai người hận Thứ Phụ thấu xương, nào có chuyện trùng hợp đồng thời bị thương như vậy? Bọn họ vừa xảy ra chuyện, Thứ Phụ liền đưa tay vào Hộ Bộ, không phải hắn còn có thể là ai?
Cho nên, Thứ Phụ sụp đổ, bọn họ là người cao hứng nhất.
Mộc Vãn Tình tỏ vẻ, vết thương nhẹ không quá ảnh hưởng, dưỡng thương thật tốt, khi nào đỡ liền nhanh chóng trở về, trong bộ bận rộn, cần gấp người làm việc.
Thị Lang khóe miệng co rút, nói: "Ngài tạm thời gánh xác trước đi."
Chờ Mộc Vãn Tình đi rồi, phu nhân Thị Lang đi vào hầu hạ phu quân, thấy hắn vẻ mặt vui mừng, không khỏi tò mò hỏi, "Lão gia, có chuyện vui gì sao?"
Thị Lang cười híp mắt nói, "Quận Chúa Thanh Bình gọi ta trở về đi làm, nói có thể giúp ta đi làm bằng xe lăn, có chuyên gia hầu hạ, cam đoan không ảnh hưởng đến công tác."
Nam nhân một ngày không thể không có quyền, hắn ở nhà dưỡng thương dưỡng tới phiền não không thôi, sợ bị người ta chen vào vị trí.
Thị Lang phu nhân:...
Đi làm việc rốt cuộc có cái gì vui vẻ? Nàng hoàn toàn không hiểu tâm tư nam nhân.
Sau khi Mộc Vãn Tình và hai vị Thị Lang trở về, Hộ Bộ rất nhanh ổn định lại, khôi phục như thường.