Hoàng thượng vỗ trán thở dài, hiện tại nói cái gì cũng đã trễ, "Trẫm tin Thanh Bình Quận Chúa là phúc tinh trời cao ban cho Đại Tề, nàng sẽ không xảy ra việc gì."
Thái hậu khẽ thở dài, "Đúng vậy, là phúc tinh."
Khi Mộc Vãn Tình chỉ thấy đầu đau như búa bổ, toàn thân đau đớn, sao lại thế này?
Một thanh âm vui mừng vang lên, "Quận Chúa tỉnh, Quận Chúa tỉnh rồi."
Một nhóm người lao vào, nắm lấy nàng để bắt mạch, không ngừng nói chuyện với nàng.
Nói nhiều như vậy, giống như nuôi 500 con vịt, Mộc Vãn Tình khó chịu cau mày.
Y Chính thấy thế, trong lòng trầm xuống, giơ ngón tay lên, "Cái này số mấy?"
Không phải là ngu ngốc rồi đi? Cũng quá khinh thường chiếc đầu nhỏ thông minh của nàng.
Mộc Vãn Tình:...
"Ta bị sao vậy?"
Thấy ánh mắt của nàng dần dần thanh minh, Y Chính thầm thở phào nhẹ nhõm, “Ngài là vất vả lâu ngày thành bệnh, quá mức mệt mỏi, hơn nữa trên đường đào vong bị thương đến tinh thần, trúng gió, thêm nhiều việc còn bộc phát, nhất định phải chăm sóc thân thể thật tốt."
Vất vả lâu ngày thành bệnh? Mộc Vãn Tình nghi ngờ tai mình có vấn đề, khoa trương quá vậy.
"Chuyện đào vong đã bao lâu rồi, hiện tại mới phát ra?"
Nhưng mà, đêm hôm đó ở sơn động mưa rất lớn, nàng nửa đêm chạy vội trong mưa.
Mấy ngày nay trong lòng Y Chính run sợ, không lúc nào an tâm, khi Mộc Vãn Tình ngất đi, cả người hắn đều ngây ngẩn.
Cảm thấy lần này không giữ nổi đầu mình nữa rồi.
"Trước đó hẳn là vì ỷ vào tuổi trẻ, do lần này quá mệt mỏi, thân thể suy yếu mới phát ra, nhưng đây cũng có thể coi như chuyện tốt, hoàn toàn loại trừ ổ bệnh."
"Hạ quan sẽ ghi cho ngài một đơn thuốc, ngài có thể uống trước thử mấy liều."
Tuy rằng bệnh đậu mùa có thời gian ủ bệnh, nhưng bệnh tình của Mộc Vãn Tình không giống, có lẽ không phải là nhiễm bệnh đậu mùa.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Vãn Tình nhăn nhó, "Có thể đem dược tạo thành viên không? Thêm chút đường nữa."
Y Chính quả quyết cự tuyệt, "Không được, thuốc phải uống nóng mới tốt, mới có thể phát huy tác dụng."
"Cũng được." Mộc Vãn Tình nặng nề gật đầu, mũi tắc ngứa, "Đại Hoàng Tử sao rồi?"
"Còn đang ngủ..."
Giọng nói Đại Hoàng Tử ở bên ngoài vang lên, "Tỷ tỷ"
Thật ra hắn đã đứng dậy được, có thể đi lại được vài bước, nhưng hạ nhân ngắn hắn lại, không cho hắn vào nhà.
Hắn cũng sợ lây bệnh cho Mộc Vãn Tình, đứng từ xa nhìn, hốc mắt cũng đỏ hồng, có hơi đáng thương.
Hắn cảm thấy do mình hại Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình nhìn thấy tình trạng hắn khá hơn nhiều, thở phào một hơi, "Ta không có việc gì, đừng lo lắng, chỉ có là ta không thể nấu cơm cho ngươi."
Đại Hoàng Tử hốc mắt nóng lên, nàng bệnh như vậy, còn nhớ hắn, nàng đối với hắn quá tốt.
"Ta không kén ăn, chỉ cần ngươi nhanh chóng khỏe lên."
Cả người Mộc Vãn Tình không thoải mái, đầu giống như bị ai đánh mấy cái, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, vẫn tươi cười vô cùng xán lạn, "Chờ chúng ta hết bệnh, mời ngươi ăn một bữa hải sản."
Nàng cũng không oán giận, cũng không kể khổ, nàng luôn tràn đầy sức sống, luôn lạc quan và tỏa nắng, nhìn thấy nàng tâm tình liền vô cùng tốt.
Đại Hoàng Tử an ủi nói: "Đó là thứ gì?"
Mộc Vãn Tình nhịn không được hắt xì một cái, xoa xoa mũi, "Đó là các loại hải sản hầm, có tôm, có cua, hàu các loại, rất ngon."
Kinh thành không phải vùng ven biển, lại không có phương tiện vận chuyển, ăn hải sản có hơi khó.
Nghe nói ăn ngon như vậy, Đại Hoàng Tử không thể đợi được nữa, "Được, ta đãi ngươi ăn, ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng được."
Mộc Vãn Tình cười đáp lại, đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Ồ, hôm nay ta không có viết nhật ký, mỗi ngày đều phải phái người ra cửa đọc cho Hoàng thượng nghe."
Đó là báo cáo bình an.
Bệnh của Đại Hoàng Tử đại bộ phận đều biến mất, chỉ là hắn còn hơi suy yếu, hoạt động một chút liền đổ mồ hôi, "Ta giúp ngươi viết."
"Cũng được, ta đọc, ngươi viết."
Mộc Vãn Tình nằm một ngày, đổ mồ hôi khắp người, cả người nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trong lúc dưỡng bệnh cái gì nàng cũng không làm, nằm yên một chỗ, ăn cơm chỉ cần há miệng, khi mặc quần áo thì chỉ cần mở hai tay.