Chỉ cần Thái Tử vẫn còn ở đây, nàng có thể xoay người bất cứ lúc nào.
“Dạ.” Nha hoàn cao hứng chạy ra ngoài, trước kia cầu người truyền một câu là điều quá khó khăn, nhưng hôm nay, mọi người đều tranh nhau đi tới.
“Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, cuối cùng người cũng khổ tận cam lai.” Nha hoàn bên người dịu dàng cúi lạy, vẻ mặt tươi cười nói, "Chờ Thái Tử tới, nhất định sẽ đau lòng vì thấy ngài phải chịu khổ, vì lẽ đó mà đối tốt với ngài gấp bội.”
Hi Tiệp Dư cười không ngậm miệng lại được, bỗng nhiên nụ cười của nàng ta dừng lại, đi tới trước gương soi.
“Không được, mau đến trang điểm cho ta, nhìn qua phải có vẻ ốm yếu tiều tụy.” Đây là muốn thi khổ nhục kế.
“Vâng.”
Hi Tiệp Dư cho rằng lập tức có thể nhìn thấy nhi tử, nhưng chờ lại chờ, chờ đợi đến đêm khuya cũng không thấy có ai đến.
Điều này làm Hi Tiệp Dư tức muốn chết, đập nát toàn bộ đồ đạc trong phòng.
"Nhất định là lời nói của ta không được truyền đi, ta liền biết những thứ này đều là bọn hỗn trướng phủng cao giẫm thấp không đáng tin cậy, dám không làm việc cho ra, để xem sau khi ta đi ra khỏi đây rồi sẽ sửa chữa những người này như thế nào."
Nha hoàn cũng không dám tới gần, cẩn thận khuyên nhủ, "Nương nương bớt giận, tức giận hại thân thể là chuyện không đáng, không bằng lấy chút tiền hối lộ thị vệ đi.”
Nàng khuyên đi khuyên lại, mới khuyên được Hi Tiệp Dư: "Được, ngươi đi làm đi.”
Nhưng dùng tiền cũng vô dụng, Thái Tử từ đầu đến cuối cũng không tới, lúc mới bắt đầu Hi Tiệp Dư còn cảm thấy phẫn nộ, sau đó là hoài nghi, không dám tin, tiếp đến là oán hận.
Hạ sinh nhi tử này liệu có đáng hay không?
Ngày hôm nay, tiếng pháo từng trận nổ ra, đinh tai nhức óc.
Cho dù ở Trường Môn điện xa xôi cũng nghe thấy rõ ràng, Hi Tiệp Dư trong lòng nóng giận, lại đập một cái chén. “Đây là âm thanh gì?”
“Là ngày tốt để sắc phong Thái Tử." Nha hoàn thấy khóe miệng nàng phồng rộp, "Nương nương, người đừng nóng vội, mấy ngày nay Thái Tử có nhiều chuyện bận rộn không rời người được, chờ hắn rảnh rỗi nhất định sẽ đến tìm người, mẫu tử liền tâm."
Hi Tiệp Dư cau mày: "Người bên cạnh hắn tất cả đều do Hoàng Thượng an bài, không có sự cho phép của Hoàng Thượng, những lời này sẽ không được truyền đến tai Thái Tử."
Nha hoàn ngây ngẩn cả người, nàng thật không ngờ còn có chuyện này.
Ánh mắt Hi Tiệp Dư lóe lên: "Ngươi nói xem, ta bệnh sắp chết rồi, muốn gặp Thái Tử một lần, Hoàng thượng có khai ân không?"
"Đương nhiên là có."
Nghi thức sắc phong Thái Tử dài đằng đẵng mà long trọng, bá quan đều chứng kiến sự kiện trọng đại này.
Không khí vô cùng nghiêm túc, Mộc Vãn Tình mặc quan phục đứng suốt một ngày, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Buổi tối còn có pháo hoa chúc mừng, mọi người nhìn pháo hoa nổ đầy trời rực rỡ xinh đẹp, hưng phấn nhảy nhót hoan hô.
Lập Thái Tử, mọi người đều yên tâm.
Dưỡng Tâm Điện.
Hoàng Thượng nhìn thoáng qua Thái Tử, lại nhìn về phía Mộc Vãn Tình, "Thanh Bình Quận Chúa, để ngươi làm Thái Phó cho Thái Tử có được không?”
Lão sư của Thái Tử chính là đế sư tương lai, Mộc Vãn Tình mấp máy miệng, uyển chuyển từ chối, "Danh tiếng của ta đã đủ rồi, đè ép một chút đi, có danh tiếng này hay không cũng không quan trọng."
Hoàng Thượng cũng không kiên trì, "Cũng được, vậy chờ thêm một thời gian nữa."
Thái giám tổng quản đi vào, nhẹ giọng bẩm báo: "Hoàng Thượng, vị kia đã qua đời ở Trường Thu điện."
Mộc Vãn Tình có chút sửng sốt, Trường Thu Điện? Đây không phải là nơi ở của phế hậu sao? Lúc trước phủ Thừa Ân Công phạm tội, Hoàng Hậu cũng bị liên lụy vào trong đó, nhưng Hoàng Thượng không có giết nàng, chỉ là phế hậu, giáng làm mỹ nhân.
Thần sắc Hoàng Thượng lãnh đạm cực kỳ, "Mua một cái quan tài mỏng, tùy tiện tìm một chỗ để chôn cất.”
Mộc Vãn Tình kinh ngạc đến ngây người, cách làm này có chút cay nghiệt, không giống với phong cách của Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng đối với nữ nhân bạc tình, nhưng, đối với nhi nữ lại cực kỳ coi trọng, lúc trước không có xử tử phế hậu chính là nể tình Tam Công Chúa, không muốn làm cho Tam Công Chúa cảm thấy quá khó xử.