Thiệt thòi là chuyện không tránh khỏi, nhưng mà, gặp phải loại chuyện này khẳng định sẽ không cao hứng.
Mộc Vãn Tình trợn trắng mắt: "Quảng cáo cũng là giúp người khác làm việc tốt, coi như đôi bên cùng có lợi, quên đi, báo mới ra chưa? Để ta nhìn xem."
"Vẫn còn ở xưởng in ấn."
"Dẫn ta qua đó xem thử." Mộc Vãn Tình cảm thấy hứng thú, trước giờ nàng chưa từng thấy qua đâu.
Công nhân viên ở xưởng in ấn bận rộn đến chân không chạm đất, cũng không chú ý tới việc các nàng đi vào.
Mộc Vãn Tình cũng không lên tiếng, yên lặng dạo quanh một vòng, tiện tay cầm lấy một tờ báo chí đã là thành phẩm.
Hiện tại dùng chính là khắc bản in ấn, cái này có chi phí rất cao, chữ viết sai cũng không dễ sửa, thể tích quá lớn cũng không dễ bảo tồn.
Thấy nàng rơi vào trầm tư, Đại Công Chúa nhịn không được hỏi, "Thanh Bình tỷ tỷ, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Trong đầu Mộc Vãn Tình chợt lóe lên một tia sáng, "Chúng ta hợp tác mở một xưởng in ấn đi.”
Đại Công Chúa:...??? Đề tài này có phải đi quá xa rồi hay không?
Mộc Vãn Tình thấy nàng không có phản ứng, cho rằng nàng không muốn, "Vậy ta đây liền đi hỏi người khác…”
Đại Công Chúa không khỏi nóng nảy, tiến đến ôm chặt lấy nàng, "Mở đi mở đi, chúng ta cùng nhau mở đi, ngươi không thể đi tìm người khác.”
Chỉ khi nàng ngốc mới có thể bỏ qua cơ hội ôm đùi vàng này!
Ai mà không biết Mộc Vãn Tình là thần tài biến đá thành vàng chứ.
“Hợp tác với ta thì phải nghe lời ta, ngươi chỉ có thể nhận hoa hồng, không thể khoa tay múa chân.” Mộc Vãn Tình từ trước đến nay luôn nói trước quy tắc của mình, hợp tác mà, muốn một người ngươi tình ta nguyện.
Đại Công Chúa liều mạng gật đầu, "Hiểu rồi.”
Nàng vẫn là hiểu được quy củ này, mọi người cầm tiền cầu hợp tác cũng không có cơ hội đâu.
Mộc Vãn Tình nghĩ đến máy in ấn bằng kim loại, đây chính là tiến bộ mang tính cách mạng.
Không chỉ có thể giảm xuống chi phí in vẽ trên diện tích rộng, chữ viết in ra cũng trôi chảy hơn, trải nghiệm đọc sách sẽ trở nên tốt hơn.
Nàng tìm đến một nhóm thợ điêu khắc, khắc một nhóm chữ in rời bằng kim loại, liền dựa theo nội dung của “Tam Tự Kinh” mà khắc chữ.
Nàng còn vẽ một bản vẽ, để cho viện nghiên cứu nhà mình lắp ráp một máy in ấn có thể hoạt động.
Qua một đoạn thời gian, viện nghiên cứu truyền đến tin tức tốt, nói là đã thành công.
Nàng vừa nhận được tin tức, liền mời Đại Công Chúa đi nông trang xem thành quả thí nghiệm.
Ai ngờ, nàng thấy được hai người rất quen mắt, "Ách, Hoàng Thượng, Thái Tử, hai vị như thế nào cũng tới đây?"
Đại Công Chúa vẻ mặt đau khổ, nhìn Mộc Vãn Tình lắc đầu, không phải nàng nói.
Nhóm ba người Hoàng Thượng đều mặc thường phục khiêm tốn, thị vệ cũng thay quần áo bình thường, nhìn giống như lão gia thiếu gia tiểu thư của nhà phú quý đi xuất hành.
Thái Tử cười híp mắt nói, "Nghe nói có chuyện tốt, ta cùng phụ hoàng cũng muốn đến tham gia náo nhiệt."
"Được rồi, đã đến lúc mọi người cùng nhau chứng kiến kỳ tích." Mộc Vãn Tình cũng không có ý định giấu diếm, sớm muộn gì mọi người cũng biết.
Nàng vừa nói như vậy, mọi người càng cảm thấy hứng thú.
…
Ánh vàng rực rỡ của lúa mì mênh mông vô bờ, nối liền thành một mảnh, dưới ánh mặt trời chiếu rọi tản ra hào quang mê người, trời xanh mây trắng, như một bức tranh sơn dầu đẹp không sao tả xiết.
Gió thổi qua, bông lúa theo hướng gió mà bay phấp phới.
Hoàng Thượng nhẹ nhàng cầm một nắm bông lúa, "Sinh trưởng thật tốt, từng hạt no đủ, khi nào thì có thể thu hoạch?"
Nông canh mới là căn cơ của đế quốc, phàm là đế vương có chút khát vọng đều sẽ rất coi trọng những lương thực này
"Hai ngày nữa." Mộc Vãn Tình vẫn theo quy tắc cũ, thôn trang trồng một nửa lúa mì một nửa bông, tự cung tự cấp, đến lúc đó nhà mình chia một phần sẽ không còn. "Lúa mì nhà chúng ta vẫn là tốt nhất, chờ thu hoạch sẽ xay thành bột, làm sủi cảo thịt heo cải trắng, thơm vô cùng."
"Ta muốn ăn." Đại Công Chúa bị lời của nàng làm cho có chút thèm ăn, tay nghề của nàng thật sự là rất tuyệt, món ăn nàng làm so với người khác chính là ăn ngon hơn.