Hiện tại, giá cả sách này bằng một phần năm lúc trước, tiện nghi cực kỳ, nếu không mua đều cảm thấy thua thiệt.
Đương nhiên sách đều bị tranh nhau bán hết sạch, cung còn không đủ cầu.
Trước khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, nàng đã kiếm được đầy bồn đầy bát.
Tờ báo mới của Đại Công Chúa giá rất thấp, lượng tiêu thụ thoáng cái tăng vọt, mọi người mới phát hiện có khác thường, nhao nhao hỏi thăm thử.
Bọn họ mới biết được, Mộc Vãn Tình cùng Đại Công Chúa mở một xưởng in, in rất nhiều sách vỡ lòng.
Mọi người cố ý đi mua một quyển xem một chút, phát hiện trang có chữ so với trước kia càng thêm lưu loát, kiểu chữ càng rõ ràng, cảm giác đọc càng tốt.
Nhưng bọn họ vừa nhìn giá cả, trời đất, rẻ như vậy? Chuyện này không khoa học a.
Mọi người vây quanh Mộc Vãn Tình tìm hiểu tin tức, Mộc Vãn Tình chỉ mơ hồ tỏ vẻ, đi hỏi Hoàng thượng, quyền giải thích thuộc về Hoàng thượng.
Mọi người:...
Hoàng thượng:...... Gấp cái gì đâu, chờ đi.
Lúc chờ nghỉ, Mộc Vãn Tình dẫn người đi dạo một vòng trong thành.
Đông phú tây quý, nam tiện bắc bần, tám chữ khái quát bố cục kinh thành.
Đông thành là khu nhà giàu, nhà cửa liền thành một mảnh, tráng lệ, đường xá rộng rãi sạch sẽ. Mà dinh thự tây thành nơi nào cũng có biệt thự của vương công quý tộc, trị an vô cùng tốt.
Nhà ở phía nam thành rách nát, vừa thấp vừa chật hẹp, nhìn xem tựa như nhà xuống cấp, tình huống vệ sinh đáng lo ngại, khắp nơi đều là sâu kiến.
Mà bắc thành tựa như khu ổ chuột, điều kiện càng kém, phòng ở dựng loạn xạ khắp nơi, chặn hết đường không dễ đi chút nào, khắp nơi đều là nước bẩn.
Dân nghèo cẩn thận nhìn đoàn người Mộc Vãn Tình đi tới, ánh mắt sợ hãi.
Bọn nhỏ cả người bẩn thỉu, tò mò nhìn bọn họ.
Mộc Vãn Tình nhìn xung quanh, hơi hơi nhíu mày, nói: “Đem kẹo chia cho hài tử ăn."
Thuộc hạ của nàng lập tức lấy kẹo ra, ánh mắt các hài tử thấy thế phát sáng lên, nhưng lại rụt rè không dám tới gần.
“Đều tới đây đi.”
Nàng nói liên tục nhiều lần, mới có một hài tử to gan lại gần, sau khi lấy được hai viên kẹo, những đứa nhỏ khác lập tức vây quanh.
Mộc Vãn Tình hỏi ra nghi vấn trong lòng, "Đều không đi học sao?"
Có vài hài tử nhìn tròn bảy tuổi a.
Không ai dám trả lời, Mộc Vãn Tình xoa xoa mi tâm, chuyển đến trường tiểu học gần đó, từ trong miệng giáo viên biết được, những hài tử này đều đi học, nhưng ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, không chăm chú học, đi học chỉ để chiếm một danh ngạch.
Có người bỏ bê học tập, bởi vì cảm thấy đọc sách quá vất vả.
Một số thiếu nữ trốn học về nhà làm việc nhà, chăm đệ đệ muội muội.
Cho nên mới nói, cho dù chế độ tốt gặp phải người không muốn phối hợp, cũng chỉ uổng phí khí lực mà thôi.
Không phải tất cả mọi người sẽ quý trọng cơ hội này, có lẽ nói, tầm mắt có hạn, không ý thức được cơ hội này trọng yếu cỡ nào.
Cho dù quan phủ tuyên truyền như thế nào, cứng rắn áp giải bọn họ đi học như thế nào, nên chạy vẫn là chạy.
Mộc Vãn Tình khẽ thở dài một hơi, có chút lực bất tòng tâm.
Cho dù ở thời hiện đại, cũng có không ít cá lọt lưới, không học xong chín năm giáo dục bắt buộc.
Nàng đi lòng vòng ở bắc thành rất lâu, sau khi trở về liền tìm quan phủ mua một mảnh đất, ở cửa giữa Bắc thành và Đông thành.
Quan viên có chút khó xử, nói: "Quận Chúa, những thứ này đều là của người ta."
Mộc Vãn Tình cũng không làm khó hắn, "Ta biết, ta mua của bọn họ, một gian hai trăm lượng bạc, muốn mời quan phủ ra mặt dán thông cáo, tất cả phí tổn thất để ta."
Quan viên nghe xong không khỏi vui vẻ, "Vậy khẳng định nguyện ý, nhà của bọn họ cũng không đáng một trăm lượng."
Quan phủ dán ra thông cáo, hai trăm lượng một gian phòng ở, nếu nguyện ý đến ký hợp đồng.
Tin tức vừa ra, bá tánh đoạn đường này đều sôi trào, kích động chạy tới hỏi thăm tình huống, sau khi đạt được tin tức chính xác, liền tranh cướp nhau tới ký hợp đồng.
Một trăm lượng bạc là đã đủ mua phòng mới, một trăm lượng còn lại đủ cho cả nhà có thể dùng rất lâu.