Trời trong nắng ấm, bến cảng Tế Châu.
Pháo nổ vang, trống nhạc vang trời, một chi hạm đội uy phong lẫm liệt dừng ở trên mặt sông, mọi người trên boong tàu chờ xuất phát, chỉ chờ ra lệnh một tiếng.
Bến cảng, các quan viên vây quanh một nữ tử mặc quan phục nhất phẩm, ngửa đầu nhìn từng chiếc chiến hạm ở xa xa, trong mắt tất cả đều là kiêu ngạo, tâm tình kích động.
Đây là chiến hạm của Đại Tề!
Đỗ Thiếu Huyên một thân nhung trang vô cùng khát khao, "Phu nhân, ta cũng có chút muốn ra biển.”
Ai mà không muốn chứ? Khóe miệng Mộc Vãn Tình hơi nhếch lên, "Đợi sau này, khi Đại Tề không cần ta nữa, cả nhà chúng ta ra biển ngắm nhìn thế giới.”
Một ngày nào đó, nàng sẽ buông bỏ tất cả.
Chúng quan viên im lặng, nàng là bá quan đứng đầu, là Thủ Phụ đại nhân dưới một người trên vạn người, địa vị cực cao, lại không luyến quyền? Tin được không?
Một gã quan viên hơi khom người, kích động mặt đỏ bừng, "Thủ Phụ đại nhân, chỉnh trang hoàn tất.”
Mộc Vãn Tình mi mắt cong cong, giơ cờ hiệu lên, hạ lệnh, “Nhổ neo kéo buồm."
"Nhổ neo kéo buồm.” Vô số thanh âm đồng thời vang lên, từng chiếc chiến hạm chạy về phía biến cả mênh mông.
Hành trình mới bắt đầu!
…
"Có việc dâng tấu, vô sự bãi triều." Giọng nói đặc biệt của Thái Giám vang lên.
Một thân ảnh già nua đứng dậy, khom người hành lễ, "Thần có bản muốn tấu, thần tuổi già sức yếu, từ đây xin về quê.”
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, là Thủ Phụ tóc bạc phơ, hắn quả thật tuổi đã cao, tuổi già sức yếu, bình thường vẫn luôn nghe theo sự sắp xếp của Hoàng Thượng, cũng không tự chủ trương, cũng không kết bè kết phái với người khác.
Vấn đề là, hắn là Thủ Phụ, không làm gì cả mới là sai.
Đương nhiên, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Hoàng thượng đặt một người như vậy ở vị trí Thủ Phụ, không phải để cho hắn làm gì, mà là giúp đỡ chiếm lấy vị trí này.
Mọi người theo bản năng nhìn về phía nữ tử trẻ tuổi đứng ở phía sau Thủ Phụ, trong lúc bất tri bất giác nàng đã đứng cao như vậy, nàng một bước lại một bước đi lên.
Mộc Vãn Tình mặt mày bất động, hoàn toàn không nhìn người khác, tâm tình đặc biệt ổn định.
Hoàng thượng tự nhiên là không đồng ý, Thủ Phụ liên tiếp ba lần dâng thư, một lần so với một lần càng thành khẩn, Hoàng thượng mới đồng ý, còn thưởng một vạn lượng bạc phí dụng để về quê an trí dưỡng lão.
Tiếp theo, Hoàng thượng bảo các triều thần đề cử ứng cử viên cho vị trí Thủ Phụ.
“Ta đề cử Lại Bộ Thượng Thư, hắn nghiêm cẩn tự kiềm chế, hành sự công chính nghiêm minh, thích hợp làm Thủ Phụ.”
“Ta đề cử Lễ Bộ Thượng Thư, hắn thích hợp thống lĩnh bá quan.”
“Ta đề cử Binh Bộ Thượng Thư…”
Không biết vô tình hay cố ý, mọi người đồng loạt tránh tên Mộc Vãn Tình.
Nhưng mà, có một số việc trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Ánh mắt Hoàng thượng đảo qua, “Thanh Bình Quận Chúa, ý ngươi như thế nào?”
Đến rồi, đến rồi, tất cả mọi người thầm kêu một tiếng trong lòng.
Mộc Vãn Tình mỉm cười, bình tĩnh lại, "Thần tự đề cử mình."
“Thần không có bản lĩnh khác, nhưng am hiểu làm kinh tế, năm ngoái quốc khố còn dư bảy ngàn vạn lượng bạc trắng, mấu chốt nhất là ta bố cục lớn, tầm mắt rộng, ánh mắt tinh chuẩn, nhìn xa trông rộng.”
Nàng tự nhiên hào phóng khen mình một phen, mặt cũng không đỏ, "Chức vị Thủ Phụ, ngoài ta ra còn có thể là ai chứ?”
Người khác dù muốn thế nào cũng sẽ che giấu một chút, nhưng nàng thì không, sáng loáng nói ra.
Mọi người:...... Mặc dù biết sẽ như vậy, nhưng ngươi tự biên tự diễn như vậy cũng không đỏ mặt sao?
Hoàng thượng rất thích nàng thẳng thắn như vậy, "Trẫm cảm thấy có đạo lý, chúng khanh cảm thấy thế nào?"
"Nàng có dã tâm, có hùng tâm, cũng có năng lực cùng thủ đoạn tương xứng, nàng làm Thủ Phụ là thích hợp nhất."
Mọi người mặt nhìn nhau, thần sắc rất phức tạp, trong lòng vô cùng khó chịu.
Mộc Vãn Tình đã sớm đứng vững trên triều đình, không ai có thể ngăn cản thế xông lên của nàng.
Nàng xông lên quá nhanh quá cao, còn chưa tới ba mươi.
Có người nói, "Thần cảm thấy còn phải nghị luận, bá tánh không thể tiếp nhận một nữ Thủ Phụ."