Tin triều đình bí mật xây dựng hạm đội và huấn luyện hải quân đã sớm truyền ra, nhưng không ngờ lại chiêu mộ cổ đông bằng phương thức chưa từng thấy này!
Vô số người đến nhà bái phỏng, Mộc Vãn Tình cũng không gặp, chọn một thời gian gọi quan viên đến họp, Thái tử ngồi vào bàn.
Có vài quan viên lần đầu tiên tiếp xúc với loại chuyện này, "Thủ Phụ đại nhân, thư chiêu cổ này rốt cuộc là có ý gì? Ta xem không hiểu.”
Mộc Vãn Tình cảm thấy mình đã viết rất cẩn thận, "Quan viên từ tứ phẩm trở lên cùng chiếm hai thánh, quan viên từ tứ phẩm trở xuống chiếm hai phần, trường kỹ thuật hoàng thất chiếm nửa thành, người ra biển chiếm nửa thành, đây xem như phúc lợi cho mọi người."
Trường kỹ thuật hoàng thất chỉ là trên danh nghĩa, kỳ thật là thuộc về hoàng thất.
Điểm này mọi người đều hiểu, "Vậy còn năm thành nữa?”
“Quy quốc khố.” Mộc Vãn Tình nói, tiền quốc khố đều dùng cho bá tánh thiên hạ.
"Thao tác cụ thể?"
"Dựa theo chức quan từ lớn tới nhỏ tới đăng ký mua, nếu như không muốn mua cổ phần cho phép chuyển nhượng định mức cho quan viên khác, nhưng điều kiện tiên quyết phải là tự nguyện.” Mộc Vãn Tình đảo mắt, bổ sung một câu, “Nếu là phạm pháp cách chức, phúc lợi này liền tự động hủy bỏ, tiền tài liên quan sung công."
Chia ra trên đầu mỗi người chiếm tỷ lệ rất thấp, nhưng giá cả định ra lại rất cao.
Đem số tiền đầu tư những năm này đều kiếm lại một chút.
Tâm tình của các quan viên rất phức tạp, đây là muốn đem bọn họ đều cột vào cùng một chiếc thuyền, cùng hưởng lợi ích, còn nhắc nhở bọn họ đừng phạm sai lầm.
Không hổ là Thanh Bình Quận Chúa, làm cái gì cũng tối đa hóa lợi ích lớn.
Nhưng, bọn họ cam lòng cự tuyệt sao?
Ra biển nguy hiểm là rất lớn, nhưng lợi ích tương ứng sẽ rất cao, huống chi công tác chuẩn bị của triều đình đầy đủ như vậy, làm sao cũng sẽ không lỗ vốn.
Một cơ hội như vậy bày ra trước mắt, bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời.
Mộc Vãn Tình cũng không phải là người coi trọng lợi ích trước mắt, an bài như vậy thích hợp nhất với thế cục trước mắt, đem chuyện ra biển trở thành một hạng mục để làm.
Nàng kéo tất cả mọi người vào cục, ai muốn làm phá hư cũng phải cân nhắc lại hậu quả trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Phần lớn mọi người đều nhập cổ phần, không đủ tiền thì đi vay ngân hàng, chỉ có một số ít phái bảo thủ cảm thấy sẽ mất hết vốn liếng.
Nhưng, vài năm sau những người bảo thủ này liền hối hận không kịp.
Một thuyền bạc trắng đưa về nước, một nửa vào quốc khố, một nửa liền chia hoa hồng, có thể nói là món lợi kếch xù gấp mấy chục lần.
Mà Oa đảo, các hải đảo Lưu Cầu đều được Đại Tề đưa vào bản đồ, thiết lập Đô Huyện, biến thành một trạm trung chuyển quan trọng để tàu thuyền các quốc gia qua lại thông thương, tăng cường lực khống chế đối với hải vực.
Sau đó, Mộc Vãn Tình đề nghị tầm bảo tại Nam Dương, mọi người sau khi ăn được trái ngọt còn tích cực hơn nàng.
Có người còn thành lập đội tư nhân đi theo phía sau hạm đội ăn canh, tốc độ kiếm lời như tên lửa.
Vài năm sau, Đại Tề mở rộng. Từ nay về sau, gần có thể công, lui có thể thủ, vững vàng khống chế lãnh thổ lân cận.
Mấy chục năm sau, hạm đội của công ty thương mại hàng hải Tranh Tranh tung hoành tứ hải, đi xa tới những đại dương khác, đi khắp mấy chục quốc gia, mỗi chuyến đều thu hoạch đầy bồn đầy bá, từng thuyền hương liệu bảo thạch quý hiếm đều khiến mọi người kiếm được đầy bồn đầy bát.
Không phải đại biểu cho hoàng thất đế quốc xuất hành, mà là lấy danh nghĩa thương mại hàng hải để làm ăn, tự nhiên là lợi ích đi đầu.
Có thể buôn bán là tốt nhất, gặp phải ngang ngược liền có qua có lại một phen!
Nếu gặp phải mỏ quặng vô chủ, vậy thì phát tài.
Bọn họ chuyển đại lượng tài phú về nước, làm cho vô số hải tặc đỏ mắt không thôi, liên tiếp tới cướp, nhưng bị hạm đội đánh cho hoa rơi nước chảy.
Mọi người mới biết được thế giới bên ngoài lớn như vậy, kinh thương trên biển là một chậu châu báu khổng lồ, các quan viên không bao giờ nhắc tới chuyện cấm biển nữa, ngầm đồng ý nghiêng về phương diện quân phí hải quân.