Mộc Tử Phượng nhất thời kinh sợ, vừa nghe không ăn cơm liền hoảng, hắn không thể không bò dậy tiếp tục khổ sở làm việc.
"Mộc tam tiểu thư, thịt trâu đã được đưa tới."
Mộc Vãn Tình nhất thời phấn chấn hơn gấp trăm lần, lộc cộc xông về phía phòng bếp.
Ở phòng bếp trong sân, nàng thấy một con trâu chết đang nằm.
Hắc y nhân lấy đao ra, vung lên vung xuống, từng khối gọn gàng được chia ra, xương và thịt tách rời, biểu diễn một màn mổ trâu hoàn mỹ.
Động tác gọn gàng lại thuần thục, hiển nhiên rất quen thuộc với cấu tạo của con trâu.
Mộc Vãn Tình ở một bên yên lặng nhìn, ánh mắt mắt tỏa sáng lấp lánh, cái này thật sự quá tốt a, nàng cũng muốn thử một lần.
Lúc Đỗ Thiếu Huyên tới đã nhìn thấy bộ dạng nóng lòng muốn thử của nàng, nhíu mày, bản chất của nàng đúng là một người không thể ngồi yên. "Ngươi không sợ?"
Mộc Vãn Tình nhìn không chớp mắt, nói một câu, "Cũng không phải giết người, sợ cái gì?"
Đỗ Thiếu Huyên im lặng, cứ cảm thấy cho dù là giết người nàng cũng sẽ không sợ.
Đó là một loại trực giác, nhưng có thể sao? Nàng chỉ là một tiểu cô nương yểu điệu yếu đuối.
Hắn giống như đã mất trí nhớ, quên chuyện Mộc Vãn Tình cầm dao chém người.
Chờ mổ trâu xong, Mộc Vãn Tình bắt đầu an bài công việc, xương trâu dùng nấu canh, lại thêm không ít nguyên liệu, canh hầm sữa trắng.
Gân trâu được cắt thành từng khối, dùng để hầm.
Nguyên liệu rất đầy đủ, hành lá, gừng, lá thơm, bát giác, quế, đinh hương, thảo quả, thì là nhỏ, v.v. bỏ vào một cái túi sợi, thịt trâu nấu được một lúc, sau khi máu cặn nổi lên thì vớt ra.
Chuẩn bị một nồi lớn, bỏ vào thịt trâu cùng gia vị vị vào nấu sôi, sau đó lại đun nhỏ lửa.
Nàng dặn dò đầu bếp, "Nhìn lửa, chờ mùi thơm bay ra kêu ta."
"Vâng."
Mộc Vãn Tình lấy phần mắt cùng não trâu đã được ngâm nước để loại bỏ máu, theo đường vân cắt thành từng khối to bằng ngón tay, thêm ngũ vị hương đặc chế, muối, gừng thái lát, rượu nấu ăn, xoa nắn nhiều lần để cho ngấm hương vị.
Sau đó đặt sang một bên, phần này làm thịt viên thì mới ngon.
Nàng lại chọn một miếng thịt trâu rửa sạch, chỉ tay về phía một tên hắc y vệ, "Tới, giúp ta băm thành kích thước như hạt đậu."
Hắc y vệ không nói hai lời liền cầm lấy dao băm thịt, chỉ chốc lát liền làm xong lời nàng phân phó, còn băm rất đồng đều, đao công rất giỏi.
Mộc Vãn Tình điều phối một loại gia vị bí truyền, sau khi xào thịt trâu đã được băm nhỏ thì thêm gia vị vào, chỉ một lát mùi thơm đã bay ra, càng ngày càng nồng đậm.
Hương bay tới mười dặm, người làm việc nhịn không được khịt khịt mũi, đói, Mộc gia tam tiểu thư lại bắt đầu dùng thức ăn ngon hành hạ người.
Nàng sai xử người này người nọ giúp nàng, nàng liên tiếp làm vài món, tay nghề điêu luyện.
Đỗ Thiếu Huyên vẫn một mực ở hiện trường nhìn nàng nấu món ngon, động tác của nàng rất nhuần nhuyễn, như nước chảy mây trôi, đâu vào đấy, bận bịu mà không loạn, có phong phạm của một đại danh trù.
Đây là sân nhà của nàng, nắm trong tay toàn trường.
Bộ dáng trầm ổn của nàng, không giống với vẻ khoa trương bình thường, cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Động như thỏ chạy, tĩnh như xử nữ.
Nàng rốt cuộc đã dừng lại, hắn không nhịn được đi đến một cái nồi, ngửi được mùi thơm đặc biệt. "Đây là gì?"
Món này được trộn xào rất lâu, lại thêm rất nhiều nguyên liệu, hành lá, gừng, nấm hương và vừng nghiền, v.v. khiến người ta hoa cả mắt.
Mộc Vãn Tình dùng đũa chấm nước sốt rồi bỏ vào trong miệng, ừm, chính là mùi vị này.
"Đây là sốt thịt trâu, có thể ăn kèm cơm hoặc mỳ đều được, dùng bánh bao chấm ăn cũng rất ngon, là món ăn không thể thiếu khi đi du ngoạn, ngài thử xem sao?"
"Được." Đỗ Thiếu Huyên để cho thủ hạ đi lấy mấy cái bánh bao tới.
Vốn là bánh bao nhạt nhẽo, sau khi chấm với sốt thịt trâu, nhất thời khiến cho món bánh bao ngon đến bất ngờ, vị giác bùng nổ.
Mộc Vãn Tình đem sốt thịt trâu bỏ vào vò đã chuẩn bị trước, tổng cộng sáu cái vò, niêm phong dán kín miệng.
Nàng vừa quay đầu liền thấy Đỗ Thiếu Hoàng ăn từng miếng từng miếng bánh bao, lối ăn này khiến nàng nhịn không được cũng muốn ăn, nhịn không được cầm lấy một cái bánh bao chấm nước sốt ăn, miếng thịt vừa vặn thật sự làm cho người ta thỏa mãn.
Mặn vừa phải, thịt mềm, nước sốt đậm đà, không hổ là công thức bí truyền của cung đình.
"Như thế nào? Ăn được không?"
Chín người mười ý, cho dù đầu bếp có cao minh đến đâu đi nữa cũng không thể làm được người người đều thích.