Vẻ mặt của Mộc Vãn Tình như muốn nói sao ngay cả kiến thức thông thường mà ngươi cũng không có, thật sự không bị ngu đó chứ, thực đáng khinh, "Cũng không có đúng không, ta đã báo giá trước, ngài có quyền lựa chọn ăn hoặc không ăn, ngài há mồm liến ấn định tội danh không có thật cho người ta, hủy hoại thanh danh của ta, ta đặc biệt thất vọng, người không cùng đường khó lòng hợp tác."
Bàn tay nhỏ bé của nàng vung lên, "Tất cả mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, buổi tối nhớ cảnh giác, có người ngoài a."
"Vâng." Chỉ chốc lát sau, mọi người ồn ào rời đi, chỉ để lại nữ quyến Mộc gia đại phòng tam phòng.
Tằng đại nhân nhìn các nàng chướng mắt, "Kéo các nàng đi."
Quan sai tiến lên kéo người, nhóm nữ quyến điên cuồng giãy dụa, có người còn tay đánh cước đá, trong lúc nhất thời tràng diện trở nên hỗn loạn.
Nhưng ngay lúc này, Mộc Cẩm Dao thừa dịp hỗn loạn mà nhào về phía cẩm y nam tử, thị vệ bên cạnh hắn lập tức rút trường kiếm ra nhắm ngay nàng.
Nàng lao lên một tiếng rồi ngã xuống đất, đau khổ cầu xin, "Xin ngài cứu nhà ta, cầu xin ngài."
Thần sắc cẩm y nam tử nhàn nhạt nhìn nàng, Mộc Vãn Tình cũng mặt không chút thay đổi nhìn.
Tằng đại nhân cực kỳ đau đầu, tự mình tiến lên kéo người.
Mộc Cẩm Dao bất lực giãy dụa, nước mắt to như hạt đậu lăn xuống, hoa lê đái vũ, điềm đạm đáng yêu, có một loại mỹ cảm mềm yếu khiến cho người ta động dung.
"Tấn. . . Công tử, cầu xin ngài, chỉ cần ngài cứu người nhà của ta, ta nguyện ý. . . Làm trâu làm ngựa hầu hạ ngài."
Tấn? Hay là Kính? Trong lòng Mộc Vãn Tình hiện lên một ý niệm, chẳng lẽ Mộc Cẩm Dao quen biết nam tử trước mắt?
Nhưng mà, phản ứng của nam nhân này không giống như có quen biết nàng.
Tài danh của Mộc Cẩm Dao rất vang dội, là một trong hai đại tài nữ kinh thành, theo lý thuyết, nam tử giới thượng lưu ở kinh thành đều biết tới nàng.
Cho dù chưa từng thấy qua, cũng đã nghe qua thanh danh của nàng.
Có lẽ, là Mộc Cẩm Dao của kiếp trước nhận thức. . .
Cẩm y nam tử rốt cục mở miệng, "Buông nàng ra."
Hắn vừa lên tiếng, một thủ hạ liền xông tới công kích vào phần mắt Tằng đại nhân, Tằng đại nhân vì tự bảo vệ mình mà không thể không thả Mộc Cẩm Dao ra.
Cẩm y nam tử chậm rãi đi qua, từ trên cao nhìn xuống nữ hài tử xinh đẹp yếu ớt "Nói."
Mộc Cẩm Dao đơn giản kể lại mọi chuyện, tránh nặng tìm nhẹ, còn cực lực giải bày, "Các huynh đệ của ta vì lo lắng bệnh tình của phụ thân mới chạy ra ngoài tìm đại phu, Tằng đại nhân muốn xử lý bọn họ như tội phạm lưu đày chạy trốn. . ."
Cẩm y nam tử nhíu mày, "Các ngươi là tội phạm lưu đày?"
Mộc Cẩm Dao trầm mặc một hơi,". . . .Vâng."
Ngón tay cẩm y nam tử chỉ về phía Mộc Vãn Tình, "Hắn cũng vậy?"
Thần sắc Mộc Cẩm Dao phức tạp nhìn về phía Mộc Vãn Tình, Mộc Vãn Tình vẫn rất bình tĩnh, không có một chút hoảng loạn, như thể nàng vĩnh viễn đúng lý hợp tình.
"Đúng." Thời điểm nàng nói ra từ này, trong lòng không biết là hâm mộ hay là ghen tị.
Cẩm y nam tử cười lạnh một tiếng, "Sao ta lại không biết phạm nhân lưu đày còn có thể thoải mái như vậy? Còn có thể chỉ huy quan sai? Còn có thể ở khách điếm tốt như vậy?"
Mộc Vãn Tình dang hai tay ra, vẻ mặt tùy ý, "Có thể, do ngài không có kiến thức?"
Cẩm y nam tử:. . .
Mẹ nó, một tên tội phạm lưu đày lại hợp tình hợp lý hơn cả hắn!
Gã mặt trắng lớn tiếng quát mắng, "Làm càn."
"Ha ha." Mộc Vãn Tình phất phất ống tay áo, chậm rãi xoay người rời đi.
Cẩm y nam tử nhìn bóng dáng nàng đi xa bằng vẻ mặt không dám tin, chẳng phải nàng nên hoảng sợ cầu xin tha thứ sao?
"Ai cho ngươi rời đi?"
Mộc Vãn Tình hơi nghiêng đầu, "Trên đời này ngươi có thể khiến ta phải ngoan ngoãn nghe lời chỉ có một người, đó chính là Hoàng Thượng anh minh thần võ, ta chỉ nghe lời hắn, dám hỏi một tiếng, vị công tử này giỏi hơn so với Hoàng Thượng sao?"
Gã mặt trắng cảm thấy cả da đầu đều tê dại, theo bản năng nhìn về phía chủ tử, người này có độc! Mỗi một câu đều không có cách nào đáp lại!