Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 197 - Chương 197.

Chương 197. - Chương 197. -

Vốn dĩ là mười lăm tổ, lại có thêm người của đại phòng, thành tổ thứ mười sáu.

Cứ như vậy, số lượng đủ dùng cho một tuần, đến lúc đó lại vừa chạy, vừa chế tác than, hẳn có thể cung ứng kịp thời.

"Được, không thành vấn đề." Mộc lục thúc vội vàng chấp hành mệnh lệnh, đây là công việc hàng ngày do hắn phụ trách.

Mộc Vãn Tình ra lệnh một tiếng, Mộc thị nhất tộc lập tức trở nên hưng phấn nhiệt tình, người Phương gia nhìn mà hâm mộ không thôi, nhao nhao chạy về phía Phương gia chủ.

Chỉ chốc lát sau, Phương gia chủ liền tới, "Tam tiểu thư, Phương gia chúng ta có thể học chung được hay không?"

Mộc Vãn Tình xoa cằm, phương thức làm than này rất đơn giản, chỉ cần khống chế lửa là được, ở bên cạnh quan sát nửa ngày là có thể học được.

Phương gia chủ đã nói như vậy, cũng là vì tôn trọng.

Nếu như người Phương gia lén lút học thì nàng cũng không thể làm gì được, đây cũng không phải do nàng phát minh ra.

"Có thể, nhưng hy vọng Phương gia có thể đáp lẽ chút ít gì đó."

Không phải nàng ham muốn cái gì, mà chỉ muốn nói cho Phương gia chủ biết, muốn có được thứ gì đó thì phải trả cái giá nhất định, đừng có lúc nào cũng muốn chiếm lời.

Một lần còn được, nhưng nhiều lần, ai có thể vui vẻ chứ.

Phương gia chủ hơi trầm ngâm, "Phu nhân nhà ta biết nấu rượu, ta hỏi phu nhân trước. . ."

Hắn tự thấy như vậy đã đủ thành ý, mỗi một bí phương đều là bảo bối.

Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm cắt ngang, "Cái này ta cũng biết."

Phương gia chủ sửng sốt nửa ngày, "Ủ rượu thì sao?"

"Ta cũng biết." Mộc Vãn Tình từng xem qua trên mạng, trí nhớ của nàng rất tốt, nhớ kỹ toàn bộ.

Phương gia chủ càng hâm mộ, "Vậy có cái gì mà ngài không biết hay không?"

Mộc Vãn Tình tỏ vẻ nàng biết rất nhiều, "Tạm thời ghi nợ đi, ngày nào đó ta nghĩ ra thứ mình thích, ta lại đi đòi ngươi."

"Được."

Hai tộc giống như tổ chức thi đấu, một bên ngươi một bên ta thi nhau làm lò đất.

Mộc Vãn Tình không quan tâm tới những chuyện vặt vậy, tự làm cho mình một cái bánh trứng để ăn sáng.

Rắc thêm hành lá rồi ăn!

Vạt áo bị kéo, nàng cúi đầu nhìn, Bảo Nhi trông mong nhìn nàng, "Cô cô."

Tiểu tử kia nhìn chằm chằm vào cái bánh trứng mà chảy nước miếng, Mộc Vãn Tình véo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, "Muốn ăn?"

"Ân." Bảo Nhi dùng sức gật đầu, trên mặt viết đầy hai chữ, muốn ăn.

Mộc Vãn Tình cắn một miếng bánh trứng, cười tủm tỉm hỏi, "Vậy ngươi có thuộc niệm bảng cửu chương sao?"

Ánh mắt Bảo Nhi sáng lên, "Được, ta niệm cho ngài nghe a."

"Một với một là một. . ." Bắt đầu thì rất lưu loát, nhưng đến phép nhân sau, hắn liền quên mất, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn.

Ô ô, không được ăn bánh trứng thơm ngon, không vui.

Biểu tình của hắn chọc cười Mộc Vãn Tình, xé một nửa cái bánh trứng cho hắn, "Chỉ thuộc một nửa, cho nên, chỉ có thể cho ngươi nửa cái bánh trứng."

Bảo Nhi vui mừng khôn xiết, còn có thể như vậy sao? "Cám ơn cô cô."

Mấy tên rắm thối không biết từ đâu chui ra, vây quanh Mộc Vãn Tình, "Cô cô, ta cũng niệm cho ngài nghe."

Được rồi, Mộc Vãn Tình căn cứ vào việc bọn họ niệm được bao nhiêu thì chia bấy nhiêu bánh trứng, niệm được nhiều thì phân nhiều, rất công bằng.

Cách đó không xa, Mộc đại tẩu ôn nhu nhìn nữ nhi.

Mộc Dung Tuyết đứng bên cạnh nàng nâng cằm lên, "Ngươi xem, Tam tỷ tỷ là người rộng lượng, nàng là người làm chuyện lớn, sẽ không so đo với những cô nhi quả mẫu các ngươi."

Sắc mặt Mộc đại tẩu biến đổi, "Hai đường ca của ngươi còn chưa chết đâu."

"Nhưng trên tộc phả đã chết, ở trong mắt Tam muội muội đã chết." Từ trước đến nay Mộc Dung Tuyết vẫn luôn nói chuyện trực tiếp, hiện giờ lại càng không hề cố kỵ, "Nếu ngươi an phận thủ thường, đám hài tử Bảo Nhi tự nhiên sẽ được hưởng thụ quyền lợi giống như những tiểu hài tử khác, về phần tình cảm cô cháu nên được hưởng thụ đãi ngộ đặc thù, vậy thì quên đi, nàng lại không có tình cảm với đại phòng tam phòng."

Tâm tình Mộc đại tẩu vô cùng phức tạp, vừa lo lắng Mộc Vãn Tình giận chó đánh mèo, lại muốn cho con mình có được tài nguyên tốt hơn.

Bình Luận (0)
Comment