Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 251 - Chương 251.

Chương 251. - Chương 251. -

"Đến rồi, chính là chỗ này."

Mộc Vãn Tình bước xuống khỏi xe ngựa, Tằng đại nhân cùng một đám nha dịch lập tức bao quanh nàng, hình thành trận thế hình quạt vô cùng thành thạo tự nhiên.

Tiền đại nhân đứng bên quan sát cảnh này thì ngạc nhiên bội phần, một đám nam nhân tráng hán bảo vệ một tiểu cô nương tự nhiên tới vậy, hơn nữa còn là thân phận giữa quan sai và lưu phạm. Quá là kỳ lạ rồi.

Phải có ẩn tình gì trong chuyện này.

Trong sự vây quanh của đoàn người, Mộc Vãn Tình chậm rãi bước tới, cử chỉ hào phóng.

Lúc này bốn phía Nam thành đều là bá tánh nghèo khổ, quần áo rách tươm, vẻ mặt chết lặng.

Vốn đây là đường cho xe ngựa di chuyển, nhưng sau khi xảy ra biến cố liền trở nên hoang phế, bên cạnh là một bãi rác thải chất đống, không có lấy một chỗ đặt chân.

Nếu là mùa hè, ruồi nhất định sẽ bay đầy trời, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cách nào chịu được.

Mộc Vãn Tình quay đầu nhìn lại, đường xá gập ghềnh, cao thấp không đều, dơ dáy lại bẩn thỉu, điều kiện không giống bình thường.

Tằng đại nhân cau mày, "Tiểu thư, chúng ta lại xem thử đi."

Hắn có chút chướng mắt với nơi này.

Mộc Vãn Tình hướng mắt nhìn về cổng thành cách đó không xa, lại nhìn về bãi rác bên cạnh, "Tiền đại nhân, nơi đó có bán không."

Tiền đại nhân ngay lập tức có chút sửng sốt, sau đó lại không kịp chờ mà gật đầu lia lịa, "Bán, bán chứ. Đương nhiên là bán."

Bãi rác mà cũng có thể hóa phế thành bảo, đúng là là chuyện tốt mà.

Bước qua bãi rác là tới một con ngõ nhỏ cũ nát, đi qua đó chính là đến cổng thành.

Mộc Vãn Tình đưa tay khoanh một vòng tròn, "Nơi này ta cũng muốn lấy, ta sẽ trả tiền cho mọi người trong ngõ nhỏ này rời đi."

"A, chuyện này..." Tiền đại nhân cảm thấy vô cùng khó xử, đâu phải nói chuyển là chuyển được đâu cô nương.

Ánh mắt Mộc Vãn Tình rơi vào nơi con ngõ hẹp, cửa sổ đổ nát cùng những bức tường loang lỗ đều mang lại một cảm giác mục nát vô cùng.

"Vừa rồi ta đã tính toán thử, tổng cộng có 23 hộ gia đình, mỗi hộ ta sẽ cho họ 10 lượng bạc, bảo họ dời đi nơi khác mà sống."

Tiền đại nhân trăm sự không ngờ rằng nàng vừa ra tay đã báo ra một cái giá 230 lượng bạc lớn như vậy, "Ngươi thật sự nghiêm túc?"

"Tất nhiên rồi." Hai tay Mộc Vãn Tình chắp sau lưng, thân hình gầy gò mảnh khảnh nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ kiên định vô cùng. "Nếu bọn họ không chuyển, chỗ kia chỗ này chỗ đó ta đều không cần nữa."

Tiền đại nhân nhìn nàng thật sâu, "Ngươi có thể tự làm chủ sao?"

Tằng đại nhân đứng chờ phía sau không chút do dự mà gật đầu nói: "Có thể."

Trong suốt thời gian đi đường, hắn đã bị năng lực cường đại của Mộc Vãn Tình thuyết phục, mọi chuyện đều chấp thuận nghe theo lời nàng.

Dù sao, cũng không phải ai cũng mang lại được cho hắn ta nhiều tiền như vậy.

Tâm tình của Tiền đại nhân dần trở nên phức tạp, hắn cho người gọi chủ các hộ gia đình này đến. Những chủ hộ bị kêu tới vẻ mặt đầy bất an, khẩn trương đến mức mồ hôi tuôn như mưa, chỉ biết cúi đầu khom lưng đứng chờ

Nhưng đến khi bọn họ nghe nói có người cho tiền để bọn họ dời qua chỗ ở mới, thoáng cái tinh thần sảng khoái hẳn ra, mồ hôi không còn, lưng hết nhức mỏi, chân cũng không còn đau nữa.

Ở Nam thành này, chỉ cần 5 lượng bạc cũng đủ cho bọn họ xây được một căn nhà, dù chỉ là nhà đắp từ gạch bùn mà thôi.

Chuyện tốt như vậy đi nơi nào mà tìm được? Bọn họ đã sống trong những căn nhà dột nát đó quá lâu rồi.

Mọi người đều vội vã đồng ý, còn sợ đối phương đổi ý, quấn lấy đối phương tại chỗ.

Cả hai bên ta tình ngươi nguyện, quan phủ cũng không tỏ ra có ý kiến gì, mọi chuyện cứ như vậy suôn sẻ mà hoàn thành.

"Đây là khế ước đất và khế ước mua bán nhà, các ngươi giữ cho kỹ." Một tập giấy dày để trước mắt Mộc Vãn Tình đều là những nơi mà tay nàng đã khoanh tròn.

Dù là khế ước đất hay khế ước mua bán nhà, Tằng đại nhân đều được đề tên trên đó.

Không có cách nào, lưu phạm không được sỡ hữu tài sản riêng, chỉ có thể tìm người đứng tên thay.

Bình Luận (0)
Comment