Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 341 - Chương 341.

Chương 341. - Chương 341. -

Triệu phó tướng sai người làm một cái bia, đặt ở phía xa hơn 90 thước.

Dưới sự hướng dẫn của Đỗ Thiếu Huyên, một mũi tên bắn ra đã trúng đích, không hề bị vẹo, mục tiêu bị mũi tên cắm vào thì ngã xuống đất, mọi người đều rất rõ ràng, lực sát thương lớn!

Hắn xoa xoa đôi mắt, có chút không dám tin, “A, a, a, ta vậy mà bắn trúng, thật quá thần kỳ, tiểu tướng quân, kỹ thuật bắn tên của người xuất quỷ nhập thần, không cần thứ này phụ trợ, tặng cho ta đi.”

Sau đó một tướng quân khác hướng lại đây, ôm chặt hắn, một tay muốn cướp lấy nỏ tên.

“Mơ đi, gần nhất ta còn suýt mất đi cánh tay, ta rất muốn thần khí như này, tiểu tướng quân vẫn là nên tặng cho ta đi.”

Thân là tướng sĩ, ai lại không muốn thần khí như vậy? Trong thời điểm mấu chốt có thể cứu mạng.

Một âm thanh uy nghiêm liền vang lên, “Đưa cho ta.”

“Lại dám cùng lão tử tranh giành….” Triệu phó tướng vừa quay đầu lại, thiếu chút thì bị nước miếng của mình sặc chết, “Khụ, khụ, Đỗ soái, mời ngài.”

Đỗ soái dùng thử một hồi, đôi mắt càng ngày càng sáng, giống như phát hiện được bảo bối, yêu thích không buông tay.

Mọi người thấy thế, hai mặt nhìn nhau, tốt rồi, không giành được.

Đỗ Thiếu Huyên rất đắc ý, “Phụ thân, người nghĩ sao?”

Đỗ soái liếc nhìn nhi tử một cái, ngươi đắc ý cái gì? Cũng không phải do ngươi thiết kế ra.

“Chế tạo nỏ tên cho quân doanh, gọi một ngàn nam tử vào đây, ngươi sẽ là đoàn trưởng. Trong một tháng, ta muốn thấy một đội quân nỏ tên thật hùng mạnh.”

“Vâng, phụ thân.” Đỗ Thiếu Huyên đáp lại.

Đỗ soái tiếp tục ban xuống mệnh lệnh tiếp theo, “Châu Tá Lĩnh, việc kiến tạo vũ khí ta giao cho ngươi, đây là tuyệt mật.”

“Vâng ạ.”

Trong lòng Đỗ Thiếu Huyên tràn đầy vui mừng, nhìn về phía Lý Bình An, “Thay ta nói cảm ơn Mộc tiểu thư, lễ vật nàng tặng ta rất thích, nàng còn ở nông trang không? Đang làm cái gì?”

Lý Bình An vẫn luôn kề cạnh Mộc Vãn Tình, đối với nàng rất là kính trọng.

“Nàng muốn xây dựng một cái guồng nước, có thể dẫn nước từ sông lên, không tốn nhiều sức là có thể tới được ruộng tưới, nếu như thành công còn có thể mở rộng nhiều nơi, nghe nói rất thích hợp với quân khẩn, nhưng đáng tiếc….”

Mấy vị tướng quân đều chạy qua, nghe thấy đó là một thứ tốt, muốn giành được nó.

Chỉ có Đỗ Thiếu Huyên có chút lo lắng, “Không thuận lợi ư? Loại việc như này không vội, từ từ mà làm.”

“Có người bao vây nông trang của bọn ta.” Lý Bình An sắc mặt lo lắng.

Đỗ Thiếu Huyên vừa nghe liền biến sắc, “Cái gì? Ngươi nói lại lần nữa.”

“Có vài người không quen biết tiểu thư đã bao vây đạp cửa lớn nhà bọn ta, muốn bắt tiểu thư đi…” Mắt Lý Bình An cũng đỏ lên.

“Ngươi tại sao không báo sớm? Hả?” Đỗ Thiếu Huyên tức giận kéo lấy cổ áo Lý Bình An, “Là kẻ nào dám? Ta sẽ đi cứu người.”

“Khi ta đi ra, những trang chủ đã vây quanh nông trang Thủy Mộc, bọn họ sẽ không bỏ qua cho tiểu thư, muốn dồn nàng vào chỗ chết.”

Đỗ Thiếu Huyên tâm loạn cào cào, từ trước đến nay đầu óc thanh tỉnh bây giờ lại trở nên trống rỗng.

Đỗ soái hơi nhíu mày, “Vì cái gì?”

“Tiểu thư người rất tốt, nàng đã làm chuyện tốt, giảm thuế…” Lý Bình An thay tiểu thư nhà mình mà bất bình.

“Phụ thân, trước đừng hỏi thêm, ta chạy qua nhìn xem thế nào đã.” Đỗ Thiếu Huyên lôi kéo Lý Bình An chạy theo, “Mau chuẩn bị ngựa, đi mau.”

Nhìn nhi tử bóng dáng lo lắng, Đỗ soái hơi nheo mắt lại, “A Đông, ngươi cũng đi qua nhìn xem, Trạch Nhi quan tâm quá dễ loạn, nữ tử Mộc gia không được để xảy ra việc gì.”

“Rõ.”

Lúc vào thành, Mộc Vãn Tình cố ý vén màn xe lên, cửa thành vẫn vô cùng náo nhiệt như cũ, ra ra vào vào.

Vào đến thành, Mộc Vãn Tình rõ ràng cảm nhận được một bầu không khí khác.

So với trước đó càng náo nhiệt hơn, đầu đường có nhiều người bán hàng rong, một ít người du tẩu , tay cầm trống nhỏ mời chào khách nhân.

Mọi người nghe thấy tiếng liền nhao nhao mở cửa chạy ra ngoài, chọn lựa những thứ cần thiết thường ngày, kim chỉ, son phấn bột nước, bánh kẹo đồ chơi vân vân, mọi người ai ai cũng thật cao hứng, trên mặt mang theo ý cười rất tươi.

Bình Luận (0)
Comment