Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 357 - Chương 357.

Chương 357. - Chương 357. -

Chuyện di dời cả nhà Phương gia chủ cũng không thuận lợi, đối phương cũng không chịu thả bọn họ rời đi.

Sau đó, là do Tôn Đồng Tri ra mặt hòa giải, thiên tân vạn khổ mới đem được người về.

Một nhà Phương gia chủ đi tới phố ăn vặt, từ xa nhìn thấy cảnh ngựa xe nô nức náo nhiệt, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Trong lúc bọn họ khổ cực, Mộc gia đã sáng tạo ra một phen sự nghiệp? Khoảng cách này càng lúc càng lớn a.

Ánh mắt hâm mộ của Phương đại thiếu gia đỏ lên, “Mộc gia có yêu nghiệt như Mộc Vãn Tình, thật là quá may mắn.”

Đúng lúc này một thanh âm trong trẻo vang lên, “Yêu nghiệt?”

Là Mộc Vãn Tình, nàng mặc bộ trang phục màu lam nhạt, tóc dùng đai lưng cột lên, trông rất tinh thần.

Phương đại thiếu gia hoảng sợ, hai tay khua khua, giải thích: "Không không, Mộc tiểu thư, ta không có ý gì khác, là đang khen năng lực nghịch thiên của ngươi.”

“Vậy thì ta thích nghe.” Mộc Vãn Tình mỉm cười, hỏi: “Đều thuận lợi chứ?”

Phương Kính Hãn nhớ tới những thăng trầm mấy ngày nay, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, khó mà bình tĩnh, trả lời nàng: "Rốt cuộc cũng chịu thả chúng ta đi, Mộc tiểu thư, ta trên dưới cả nhà chúng đều cảm tạ ơn cứu mạng của ngài.”

Hắn biết, nếu tiếp tục như thế, cũng chỉ có thể mất mạng trên con đường Tây Lương.

Mà gia quyến của hắn, hắn cũng không bảo vệ được.

Hai chân hắn mềm nhũn, đang muốn quỳ xuống thì bị Mộc Vãn Tình ngăn lại, "Cũng không đến mức đó, đừng quỳ, ta không muốn tổn thọ.”

Mộc Vãn Tình chỉ điểm danh nhất mạch của Phương gia chủ, bốn phụ tử Phương gia lại cộng thêm gia quyến, tổng cộng chỉ có mười bảy người, những người khác nàng không quản được nhiều như vậy.

Nàng nhìn về phía mọi người, khuôn mặt ai nấy đều tiều tụy, như vừa trải qua một hồi bệnh nặng, xem ra là bị giày vò quá sức.

Hai thân ảnh gầy yếu đi lên phía trước, một người trong đó dịu dàng cúi đầu, nói: “Mộc tiểu thư, sau này mạng của tỷ muội chúng ta chính là của người, chúng ta nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ người, xin người nhận chúng ta đi.”

Hai người này cháu gái của Phương Kính Hãn

Phương Vũ Liên và Phương Vũ Dung, vốn không được tính ở trong đại phòng, nhưng Mộc Vãn Tình vẫn điểm danh các nàng.

Ngày xưa trên đường lưu đày có tiếp xúc qua, ấn tượng của Mộc Vãn Tình đối với các nàng rất tốt, Phương Vũ Liên kiên định chịu khó, Phương Vũ Dung tâm thiện không lộ ra ngoài.

Về phần Vũ Oánh nữ nhi ruột của Phương Kính Hãn, lúc đầu còn rất phong kiến, sau này tổ chức công tác làm rất tốt.

Nhìn thấy má trái Phương Vũ Liên lại nhiều thêm một vết sẹo, Mộc Vãn Tình lặng lẽ thở dài một hơi.

Cô nương này thà làm ngọc vỡ cũng không muốn làm ngói lành, tinh thần đáng quý, nàng thật sự không đành lòng ngồi yên mặc kệ.

Cứu được ai thì cứ cứu.

“Phương gia chủ, ta đây liền nhận lấy các nàng, ngươi xem có được hay không?”

Phương Kính Hãn mừng rỡ, có thể đi theo Mộc Vãn Tình là chuyện rất tốt, nhân phẩm nàng tốt, có bản lĩnh, có thể che chở một đôi tỷ muội này.

“Được, đương nhiên được, Vũ Liên Vũ Dung, các ngươi hầu hạ Mộc tiểu thư thật tốt, về sau trong mắt chỉ có Mộc tiểu thư, mọi việc đều lấy lợi ích của nàng làm đầu, cũng không cần lo lắng trong nhà .”

Đừng nói cái gì mà làm nha hoàn là nhục nhã các nàng, tội nhân lưu đày không có nhân quyền, màn trời chiếu đất, mệt chết mệt sống, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn phải chịu đựng rất nhiều chuyện không tưởng nổi.

"Vâng" Hai tỷ muội ngoan ngoãn đáp ứng, các nàng đã sớm không phải là thiếu nữ ngây thơ nữa, mấy ngày nay nhận hết khuất nhục, tâm trí đã sớm thành thục.

Hầu hạ Mộc Vãn Tình, dù sao cũng tốt hơn bị những nam nhân ghê tởm kia mơ ước, tùy thời đề phòng bị người khác kéo đi chà đạp hơn trăm lần.

Mộc Vãn Tình sắp xếp bọn họ ở thư viện, thư viện chiếm diện tích rất lớn, ngoại trừ phòng học, còn có lầu thí nghiệm, còn có phòng ngủ.

“Số lượng phòng ở bên này có hạn, trước tiên phải ở chung đã.”

Là nhà ngói, sàn xi măng, vách tường quét vôi trắng như tuyết, sạch sẽ.

Trong lòng Phương gia chủ tràn đầy vui mừng, đây mới là nơi người bình thường nên ở.

Bình Luận (0)
Comment