Thái tử đứng lên đáp một tiếng, “Vâng, phụ hoàng, ngài yên tâm, trên tay ta sẽ không dính máu người thân.”
Đây cũng là một điểm mà Hoàng thượng hài lòng nhất, Thái tử lòng mang thiên hạ, tự nhiên cũng dung nạp được những huynh đệ kia.
Nếu là đổi lại là các hoàng tử khác thượng vị, không có một ai phục chúng, khi đó tự nhiên có một hồi gió tanh mưa máu, giết đầu người cuồn cuộn.
Về phần câu Tử Đồng kia của Thế tử Tấn Vương, hai người đều không để trong lòng, cũng không có nghĩ nhiều.
Dù sao, không ai to gan lớn mật tự tìm đường chết!
Ai có thể nghĩ tới còn có chuyện sống lại thần kỳ như vậy đâu.
Phủ Tấn vương.
Đêm khuya yên tĩnh, mặt trăng không biết đã trốn đi đâu, bầu trời một mảnh đen kịt.
Trong phòng, ánh đèn lờ mờ, một thân ảnh mảnh khảnh an tĩnh quỳ bên giường.
Thế tử phi ngồi ở bên giường, nhìn nam nhân hôn mê bất tỉnh trên giường, lại nhìn Mộc Cẩm Dao không rên một tiếng, thần sắc rất phức tạp.
Nàng muốn trách, lại nhìn khuôn mặt nhu thuận kính cẩn của đối phương, một câu cũng mắng không nên lời.
Trên giường có động tĩnh, hai nữ nhân không hẹn mà cùng nhìn qua.
“Thế tử, ngài tỉnh rồi sao? Có khỏe không? Ta đi gọi đại phu tới đây.”
Mộc Cẩm Dao lặng lẽ thắp nến, lại bò đến bên giường tri kỷ hầu hạ, tư thái cực kỳ kính cẩn.
Thế tử Tấn Vương dưới sự hầu hạ của hai nữ nhân dựa vào chăn gối, thái y trong phủ vội vàng chạy tới chẩn trị, sau khi xác nhận không có gì đáng ngại mới lưu lại một phương thuốc.
Thế tử Tấn Vương cầm hai phương thuốc so sánh nửa ngày, cầm lấy phương thuốc ngự y cho người đi bốc thuốc sắc.
Bận rộn một phen, Thế tử Tấn Vương tựa ở trên giường, một đôi mắt tập trung nhìn vào Mộc Cẩm Dao, nói: "Ta có chút đói bụng, muốn ăn mì man ngư cùng hoành thánh tôm tươi Dao nhi tự tay làm.”
Mộc Cẩm Dao ngây ngẩn cả người, "Ta... không làm được.”
Nàng vốn không am hiểu nấu nướng, không giống Mộc Vãn Tình nấu rất nhiều đồ ăn ngon.
Ánh mắt Thế tử Tấn Vương cổ quái cực kỳ, giọng điệu chắc chắn nói: “Ngươi làm được.”
Ngữ khí càng cổ quái, trong lòng Mộc Cẩm Dao sợ hãi, hắn giống như có chỗ nào thay đổi rồi thì phải, nàng nói: “Vâng, ngài nói sẽ làm được, vậy nhất định sẽ làm được, ta đi phòng bếp đây.”
Cho dù không ăn không uống không ngủ, cũng phải học được hai món ngon này.
“Ta chỉ muốn ăn tự tay nàng làm.” Thế tử Tấn Vương nhìn thê tử đang ngẩn người, nói: "Thế tử phi, nàng phái người qua đó hỗ trợ.”
Thế tử phi có chút không hiểu, lúc nãy vừa nói muốn ăn đồ người ta nấu, giờ lại bảo là đi hỗ trợ, hắn ngủ nhiều quá nên mơ hồ?
Không đúng, không phải hỗ trợ, rõ ràng là giám sát.
Ý thức được điểm này, trong khoảng thời gian ngắn tâm tình của nàng càng phức tạp.
Tâm tư nam nhân này quá quỷ dị.
Hắn thật sự sủng ái Mộc Cẩm Dao như vậy sao? Nàng luôn cảm thấy là lạ, có một loại cảm giác không thích hợp mãnh liệt.
Thế tử Tấn Vương cũng không để ý tới, hơi hơi chợp mắt, nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu hiện lên vô số ý niệm.
Một khắc trước, hắn còn đang ở Dưỡng Tâm điện tận hưởng thiên luân chi nhạc, sau một khắc liền về tới lúc tuổi còn trẻ.
Hắn còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, mơ thấy người cùng chuyện đã lâu không gặp.
Thái tử còn sống, Hoàng thượng cũng còn sống, Tam hoàng tử và Thế tử Định Viễn Hầu đều còn sống.
Nhưng, rõ ràng đều đã chết a, một năm kia máu chảy thành sông, trên phiến đá xanh vết máu tẩy đi tẩy lại cũng không sạch sẽ nổi.
Lúc hắn một lần nữa tỉnh lại, mới rốt cục ý thức được, hắn thật sự trở lại quá khứ.
Hiện giờ, hắn chỉ là một Thế tử Tấn Vương nho nhỏ, mà không phải đế vương quân lâm thiên hạ.
Thế tử phi nhiều lần muốn nói chuyện với hắn, nhưng hắn vẫn nhắm mắt trong bộ dáng thanh lãnh.
Nàng chỉ có thể đem lời nuốt vào trong bụng, không tiếng động thở dài.
Thế tử Tấn Vương đợi thật lâu, đợi cho đến khi không còn nhẫn nại mới để phòng bếp làm một bàn mỹ thực, ăn uống no đủ mới đợi được một chén mì nước to nhỏ không đồng nhất, hương vị nhạt nhẽo, còn có một phần hoành thánh vỏ rách, ngay cả nhân cũng lộ ra.