Khóe miệng Mộc Vãn Tình giật giật, nào có người nào tuỳ tuỳ tiện tiện liền thành công? Chỉ có ăn được khổ trong khổ, mới là người trên người.
“Ngọc bất trác bất thành khí.”
Cho dù gia cảnh ưu việt, nhưng đường là phải dựa vào chính mình đi, phụ mẫu dù sao cũng phải qua đời, không có khả năng cả đời nâng đỡ mình.
Chính mình đứng không nổi, nói cái gì cũng vô dụng.
Đỗ nhị tiểu thư lấy tay che lỗ tai đứa nhỏ, bỗng nhiên hỏi một câu, "Biết vì sao ta chọn Triệu Nhất Phàm không?”
Đây cũng là chỗ Mộc Vãn Tình có chút khó hiểu, "Mặt đẹp?" Tuy rằng hắn so với nam nhân bình thường đẹp hơn một chút, nhưng còn chưa tới trình độ nổi tiếng.
“Ừ, đẹp là một chuyện.” Đỗ nhị tiểu thư thần sắc lạnh nhạt, nói tiếp: “Cũng dễ khống chế.”
Mộc Vãn Tình:...
“Ngươi thông minh như vậy, hẳn là sớm đã hiểu, tình yêu quá mờ mịt nháy mắt đã qua, không bằng lựa chọn cuộc sống mình muốn.”
“Hắn tuy rằng đọc sách không được, nhưng tốt xấu gì cũng là một người đọc sách, hài tử biết đọc sách là có thể đi một đường văn quan, ngươi cũng biết, quân hộ là đời đời tương truyền, nếu ta gả cho một võ quan, con của ta cũng phải là võ quan, núi thây biển máu qua lại một chuyến, không cẩn thận có khi còn không được chết già.”
Nàng xuất thân tướng môn, nhìn thấy quá nhiều máu tanh cùng giết chóc, nàng không muốn để cho con cháu đời đời đều trải qua những thứ này.
Hơn nữa nàng không muốn mỗi ngày đều sống trong sợ hãi, sợ một ngày nào đó nhận được tin dữ.
Nàng đã chán ngấy những giọt nước mắt của mẫu thân mình, chán ngấy cuộc sống lo lắng.
“Ngươi có phải cảm thấy ta có chút không thích hợp hay không, bất kính đối với tổ tiên? Quá mức ích kỷ?”
Mộc Vãn Tình bỗng nhiên có chút hiểu được Triệu gia không chiếm được bao nhiêu lợi ích Đỗ gia, thanh danh lại không tốt, nguyên nhân bị người ta không thích.
Thì ra là ý của vị nhị tiểu thư này.
“Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, chỉ cần không làm tổn thương người khác là được.”
Nói nàng ích kỷ đi, nàng không có thương tổn người khác, chỉ hủy thanh danh nhà phu quân.
Về phần nàng, mạch não chỉ biết yêu đương, hình như cũng không tính là tiếng xấu gì.
Chỉ cần Đỗ phủ không ngã, không ai dám khinh thường nàng.
“Ta biết ngươi có thể hiểu được những điều này, ta cũng chỉ nói cho một mình ngươi.” Đỗ nhị tiểu thư mặt mày mang theo một tia cười nhạt, “Cuộc sống là tự mình trải qua, tự mình thoải mái là được, mặc kệ người khác nói như thế nào.”
Mộc Vãn Tình im lặng, “Ngài chưa từng nói với người nhà sao?”
“Bọn họ sẽ không hiểu.” Nụ cười trên mặt Đỗ nhị tiểu thư phai nhạt đi, nói tiếp: “Cảm thấy đầu óc ta hồ đồ, dù sao cũng tốt hơn là biết ta không muốn để con cháu đi cùng võ quan.”
Đỗ phủ lấy võ lập nghiệp, lấy võ đặt chân, lấy võ kiến công lập nghiệp, vô số đệ tử Đỗ gia đẫm máu chiến đấu hăng hái, da ngựa bọc thây, mới đổi lấy vinh quang hôm nay.
Ý nghĩ này của nàng tương đương với quyết định phản bội gia tộc. Đừng nói Đỗ gia không thể tiếp nhận, người ngoài cũng không thể tiếp nhận.
Nhưng mỗi người đều có chí riêng, không thể nói nàng hoàn toàn sai lầm, nếu như xuất thân từ nhà quan văn, loại ý nghĩ này của nàng sẽ không có tật xấu.
Mộc Vãn Tình nhìn nhiều, đối với loại chuyện này rất khoan dung, “Vậy ngài không sợ ta nói ra sao?”
Đỗ nhị tiểu thư bỗng nhiên chớp chớp mắt, nhiều thêm một tia sinh động, nói: "Xét thấy vướng mắc giữa ngươi và Triệu gia, lời này nói ra sẽ không ai tin.”
Nghe thế, Mộc Vãn Tình không khỏi cười ha ha, đáp: "Nói rất đúng, ta đột nhiên có chút thích ngài rồi.”
Đỗ nhị tiểu thư đã sớm nghe nói rằng nàng thường xuyên tự mình lên lớp, còn rất chờ mong, học sinh nàng dạy ra hẳn là sẽ không kém chỗ nào.
“Vậy ngươi nhận Đỗ nhi sao?”
Trong đầu Mộc Vãn Tình hiện lên vô số ý nghĩ, cuối cùng nói: "Ta có điều kiện, bên ta đang thiếu người, ngài tới giúp ta đi.”
“Cái gì? Ngươi vừa rồi nói cái gì?” Đỗ nhị tiểu thư kinh ngạc vạn phần.
Mộc Vãn Tình mỉm cười nói, "Đến Mộc thị thư viện chúng ta làm phó viện trưởng, giúp ta đi.”
Có sẵn lông cừu, sao không nhổ?