Mộc Vãn Tình vuốt ve ngón tay, không ngẩng đầu lên, “Muộn rồi, ta không muốn nghe nữa.”
Nam nhân râu ria không khỏi lo lắng, lớn tiếng kêu: “Chúng ta chỉ làm lần này, gần đây chúng ta túng quẫn nên mới nhất thời bị quỷ ám….”
Mộc Vãn Tình lạnh lùng liếc nhìn hắn, còn dám lừa gạt nàng, xem ra lúc đánh không đủ tàn nhẫn. “Tiếp tục đánh.”
Gã nam nhân râu ria bị ám vệ đánh vài cái liền bất động, ám vệ bẩm báo, “Hương Chủ, hắn ngất rồi.”
Mộc Vãn Tình không chớp mắt, nói: “Đánh thức hắn dậy rồi đánh tiếp.”
Đồng bọn thấy thế, tất cả đều bị dọa tè ra quần, đây là người tàn nhẫn a.
Bọn họ đúng là có mắt như mù, thế mà lại dám tìm đường chết.
“Hương Chủ tha mạng, ta sai rồi, ta thành thật nói, chúng ta đặc biệt đi chuyến này…”
Mọi người tranh nhau nói thật, nói đơn giản chính là thiết lập thế cục trước, đầu tiên là tập trung vào mục tiêu sau đó liền dùng các loại thủ đoạn xảo trá vơ vét tài sản, lại tống tiền người nhà.
Bá tánh nghe xong tức giận không thôi, tay nắm chặt thành quyền.
Tâm tư Mộc Vãn Tình xoay chuyển, hỏi: “Các ngươi càn rỡ như vậy, quan phủ sao lại không quản?”
Một tên đồng bọn trong đó cắn răng, đáp: "Chúng ta lấy được tiền, hơn phân nửa còn lại chia cho Lỗ gia, Lỗ gia che chở chúng ta..."
Lỗ nhị lão gia nghe xong hổn hển rống giận, “Ngươi nói bậy gì đó, Lỗ gia chúng ta trong sạch, môn phong nghiêm cẩn…”
“Loại lời nói dối này chỉ có thể lừa gạt hài tử ba tuổi mà thôi, Lỗ gia các ngươi mở thanh lâu sòng bạc chính là bí mật công khai.” Mộc Vãn Tình biết, phàm là người dám mở thanh lâu sòng bạc đương nhiên hắc bạch lưỡng đạo đều làm được.
“Thanh lâu lớn nhất trong thành, Bách Hoa lâu chính là do nhà các ngươi mở, thật trùng hợp, bọn họ cũng muốn bán ta cho Bách Hoa lâu.”
Nàng nhìn về phía bá tánh, "Phụ lão hương thân, các ngươi tin tưởng đây chỉ là một sự trùng hợp sao?"
Bá tánh kích động, đồng thanh nói: "Không thể nào, các ngươi điên rồi sao, ngay cả người tốt như Hương Chủ cũng dám hại.”
“Đồ lang tâm cẩu phế, Lỗ gia cũng chẳng có một người nào tốt cả.”
Lỗ nhị lão gia trong lòng hận muốn chết, nhưng trên mặt vẫn thề thốt phủ nhận, "Các ngươi là nói xấu, Lỗ gia chúng ta làm sao có thể mở thanh lâu sòng bạc? Ta dám thề với trời, tuyệt đối không có.”
Mộc Vãn Tình thần sắc cổ quái hỏi, "Ngươi xác định chứ?”
“Đương nhiên xác định.” Lỗ nhị lão gia chỉ cảm thấy xui xẻo, như thế nào đụng phải Hương Chủ thích xen vào việc của người khác chứ?
Mộc Vãn Tình vỗ hai tay, "Vậy thì tốt quá, Kỷ đại tiểu thư, có thể cho ta mượn một đội chi nương tử quân của ngươi không?
“Được.” Mặc dù Kỷ Trừng không biết nàng muốn làm gì, nhưng vẫn đáp ứng.
Mộc Vãn Tình cảm ơn nàng, gọi một ám vệ ra, rồi nói: “Dẫn người xông vào tất cả sòng bạc thanh lâu trong thành, sung công tất cả tài sản, dẫn các lão bản ở đấy tới tiếp nhận điều tra.”
“Vâng.” Ám vệ lập tức mang theo một chi quân tử nương rời đi.
Mộc Vãn Tình lại nhìn về phía Kỷ Trừng, nói tiếp: "Kỷ đại tiểu thư, phiền ngươi lấy sổ hộ tịch ra.”
Kỷ Trừng chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, nàng làm được chuyện mà mình vẫn muốn làm, quá thống khoái.
“Được.”
Mộc Vãn Tình giơ tay lên, lớn tiếng nói, "Các hương thân, ta tuyên bố, tất cả tài sản sung công đều phát cho bá tánh thành Cam Châu, mỗi hộ cầm hộ tịch đến lĩnh một lượng bạc.”
Lời vừa dứt, như một quả bom hạng nặng nổ tung trong đám người, tất cả mọi người đều sôi trào.
“Ngài nói thật sao?”
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu, tuổi còn trẻ nhưng đã có khí chất lãnh tụ, "So với vàng còn thật hơn.”
“Mau mau, mau trở về lấy hộ tịch.” Bá tánh vui mừng ngất trời, đây chính tiền từ trên trời rơi xuống a, một lượng bạc, đủ cho cả nhà ăn uống thật lâu.
Sắc mặt Lỗ nhị lão gia lúc xanh lúc trắng, khó coi như người trong nhà mới chết.
“Đại tiểu thư, ngài không quản sao? Nếu náo loạn, trên dưới đều không có quả ngon để ăn.”
“Ta không quản được.” Ngay cả chính bản thân Kỷ Trừng cũng rục rịch.
Không biết từ nơi nào mà bá tánh đã mang tới mấy cái ghế, nhất định phải cho Mộc Vãn Tình và Kỷ Trừng ngồi, còn đưa tới các loại đồ ăn, mỗi một người đều vô cùng nhiệt tình.