Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 471 - Chương 471.

Chương 471. - Chương 471. -

Vào thời điểm này trong năm, giá đồ cổ và vật phẩm quý hiếm tăng chóng mặt, tất cả bị được bán hết. Ví dụ như bức tượng Phật bằng bạch ngọc do Ngũ hoàng tử tặng có giá hàng vạn lạng bạc, Hoàng thượng thậm chí không thèm liếc mắt nhìn.

Lễ vật Mộc Vãn Tình dâng lên quá đơn giản, mấy gia đình giàu có đều ghét bỏ.

Một quan viên Lễ bộ đứng lên, "Hoàng thượng, thần đề nghị, nên nghiêm trị những kẻ bất trung bất nghĩa như vậy, tước bỏ chức Hương Chủ, giáng xuống làm dân thường."

Các quan viên khác cũng sôi nổi tán thành, "Thần đồng ý, nàng không xứng với tước vị Hương Chủ."

Trong thời gian ngắn, tất cả đều thảo phạt đối với Mộc Vãn Tình, vô số tội danh cứ như vậy gán lên người nàng.

Ngũ hoàng tử ánh mắt khẽ động, vụt qua một chút đắc ý, Mộ Vãn Tình dám lừa hắn như vậy, cũng đừng trách hắn không khách khí.

Hoàng thượng ngồi trên cao sắc mặt hờ hững nhìn những người này, không có ý kiến.

Thái Tử đứng dậy, hành lễ, "Phụ hoàng, có thể xem qua thọ lễ của Thanh Bình Hương Chủ không?"

Tuy rằng chưa có gặp qua Mộc Vãn Tình, nhưng hình tượng ma mảnh linh hoạt của nàng đã khắc sâu trong đầu hắn, hắn không tin nàng sẽ làm ra sự việc khiến mình ngã nhào như này.

"Được."

Tưởng Đồng Tri liền đi ra ngoài trong chốc lát, lúc quay về thì xách theo hai cái túi lớn.

Hắn trước tiên đem áo bông lấy ra, hai tay dâng lên để nội thị tiếp nhận kiểm tra một lúc, xong rồi mới qua tay đưa đến tầm tay Hoàng thượng.

Áo bông bình thường không có gì nổi bật, vải trơn một màu, không có chút hoa văn nào, màu xanh của nam, màu đỏ của nữ.

Mọi người ghét bỏ không chịu được, loại đồ vật như này còn dám không biết xấu hổ mà dâng lên trước mặt Hoàng thượng?

"Hoàng thượng, đây là bất kính, thần thỉnh cầu Hoàng thượng trị tội Thanh Bình Hương Chủ..."

Hoàng thượng nhìn hai lần, đưa tay sờ sờ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, cầm y phục lên lăn qua lộn lại nhìn ngắm kĩ.

Cái này… có chút kì diệu.

"Lấy kéo tới đây."

Các triều thần kinh ngạc nhìn cảnh này, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng nhẽ tinh thần cũng hồ đồ rồi? Không nên như vậy chứ.

Hoàng thượng cầm kéo cắt lớp vải bên ngoài, thò tay vào trong lấy ra một nắm bông mềm mịn. "Đây là thứ gì?"

Tưởng Đồng Tri lo lắng trả lời: "Là sợi bông, so với cỏ lau càng ấm hơn và mềm mại hơn."

Hoàng thượng chăm chú nhìn hắn, trong lòng có chút kích động, "Mang chăn lại đây."

Tưởng Đồng Tri mở một cái bao khác, để lộ một chiếc chăn bông, Hoàng thượng sờ soạng nó một chút, cũng mềm mại và ấm áp.

Hắn vẫn như cũ tự mình làm, cẩn thận tháo sợi chỉ, để lộ ra chiếc ruột bông bằng phẳng và mịn màng bên trong, trái tim hắn run lên, rồi vỡ òa trong sung sướng.

Trong đại sảnh một mảnh im lặng, tất cả mọi người ngây người nhìn động tác của hắn.

Trước đó, cho dù thọ lễ có quý giá đến đâu, hắn cũng sẽ không nhìn đến lần thứ hai, chứ đừng nói đến việc chạm vào.

Nhưng giờ khắc này, hắn lại sờ sờ xoa xoa, cảm xúc tựa hồ rất xúc động.

Thái Tử mạnh dạn tiến lên cầm một cái bao tay bông, đeo vào tay, bị Hoàng thượng trừng mắt, "Đừng tùy tiện sờ, nhẹ tay một chút."

Thái Tử khóe miệng giật một cái, đây cũng không phải giấy, "Cái bao tay này sao lại mềm mại ấm áp như vậy, là chất liệu gì a? Sao Cô chưa từng thấy qua?"

Hai người đều đồng thời nhìn về phía Tưởng Đồng Tri, Tưởng Đồng Tri quỳ xuống nói: "Bẩm Hoàng thượng, những thứ này đều là Thanh Bình Hương Chủ từ bông gòn lấy ra bông mà chế tạo, vải bông mềm mại thông khí thoải mái, chăn bông, vải bông dùng để phòng lạnh chính là một vũ khí sắc bén, lại vừa rẻ tiền vừa dễ dùng, dân chúng đều có thể mua được. Có vật này, dân chúng trên toàn lãnh thổ sẽ không còn phải chịu đựng cái lạnh khắc nghiệt, không còn ai sẽ chết cóng."

Hiện trường tất cả đều ồ lên, từng tiếng ngân nga vang lên.

Bông gòn? Không có nói nhầm chứ? Đó không phải thực vật à?

Hoàng thượng đột nhiên đứng lên, thần sắc cực kỳ kích động, "Nói lại lần nữa, trẫm nghe không rõ."

Bình Luận (0)
Comment